Phần 8
Bọn tôi bước vào kỳ thi chuyển cấp đầy những khó khăn.
Không dấu gì với độc giả, ngày ấy bọn tôi thi đậu tốt nghiệp là phước đức ông bà để lại, bởi chất lượng chung giáo dục của huyện, riêng về học sinh, một vài đứa đậu rồi cũng không được đi học tiếp vì nhà nghèo quá .
Cả đời tôi sợ nhất cái mùa ve kêu.
Bởi hai người con gái chia tay tôi cũng phải dịp ấy.
Nhưng thôi hãy khoan khoan kể chuyện đó. Điều tôi muốn kể ở đây là tên một loài hoa “Phượng”…
Trường tôi có ba cây, không hiểu vì lý do gì năm đó chỉ có duy nhất một cây ra hoa, ra ở mức độ đỏ sân.
Ngày đó, đám con gái sắp chia tay hay muốn ép một nhành hoa phượng vào trang vở…
“Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu…”
Khi đám học sinh chuẩn bị thi học kỳ hai, khi Phượng nở đầy sân. cũng là lúc bác Đông bảo vệ cẩn thận rào một vòng kẽm gai trên cây vị trí quá tầm đầu hòng ngăn những thành phần quá khích, phấn khích lên lên hái.
Thành phần ban đầu quá khích đó vốn không có tôi. Vốn dĩ từ ngày biết gái gú. Tôi bỏ hẳn thói quen nghịch mấy trò vớ vẩn của bọn trai làng, tôi cố chứng tỏ tôi đã trưởng thành. Không phải là đứa con nít ham chơi, mê kẹo mút nữa – à không, mê kẹo kéo mới đúng. Tôi muốn bảo vệ em và Trâm Anh.
Nhưng đời không ai học được chữ ngờ… chính tôi là thằng làm cho cây phượng trụi lá.
Chuyện đó bắt nguồn từ câu nói vu vơ của Em giờ ra chơi:
– Trâm Anh. tớ ước gì lấy được nhành hoa Phượng cao nhất và to nhất trên kia.
Tôi thoáng nghe qua và suy nghĩ: Dạo này em và tôi có vẻ xa xôi. Em không lạnh nhạt với tôi nhưng hình như em muốn bỏ cuộc. Cố gắng ghép cho tôi và Trâm Anh. mặc dù thâm tâm tôi không muốn thế. Tôi muốn cả hai cơ. Nếu tôi lấy được nhành hoa đó… biết đâu.
Lẽ dĩ nhiên muốn lấy nó tôi cần ít nhất hai đồng minh.
Đồng minh thứ nhất hỗ trợ tôi leo cây.
Đồng minh thứ hai có nhiệm vụ cao cả hơn là cho bác Đông bảo vệ trường ăn thịt lừa đi lòng vòng ra khỏi tầm mắt.
May mắn cho tôi là đám hoa phượng cũng là cái gai trong mắt của nhiều đứa, nên khi bàn bạc tôi được sự nhất trí lớn của cả đám con trai lớp, tôi cũng nói rõ luôn là tao sẽ hái nhiều, nhưng chùm to nhất, cao nhất và đẹp nhất là của tôi.
Kế hoạch được thực hiện lúc 11h45…..
Rầm… choang.
“ĐM mấy thằng ngu” – Tôi rủa thầm. Ném đá lên mái tôn đếu ném, vỡ mẹ kiếng trường học rồi.
– Đứa nào… đứa nào phá trường – Bác Đông nói như sấm…
Tranh thủ lúc bác lao về phía tiếng động.
Tôi được thằng Tiến Mập cõng lên vai leo qua hàng rào kẽm gai quanh cây.
Cứ vậy bẻ cả cành ném xuống.
Cái nhánh hoa mà Em mơ ước không dễ dàng hái như tôi nghĩ. Nó nằm chễnh ệch trên tuốt đỉnh. Dù rằng tôi chỉ là thằng học sinh lớp chín, nhưng ít ra tôi cũng có ký, mà muốn bẻ cành đó thì chỉ có nước là tôn ngộ không, thổi cộng lông.
Bí quá làm liều.
Tôi đu lên chạng ba bên này rồi rướn lên. hai tay không điểm tựa ráng bẻ mạnh
Rắc…rắc…rắc…
… Bịch…
Tôi lao tự do theo lực hút trái đất, lẽ ra không bị sao vị vốn dĩ té va chạm cành này cành kia cũng giảm được lực. Đồng thời tôi cũng học mấy năm thiếu lâm Bắc Phái.
Nhưng tôi kiên quyết giữ nhành hoa…
Xương bàn tay ê ẩm….
Không có hành động than vãn, ngay lập tức tôi với thằng Tiến Mập nhảy qua bụi cây trốn mất.
Sân trường còn nguyên cả đám phượng bẻ trộm chưa kịp bưng.
Chiều đó đi học phụ đạo tôi hãnh hiện mang đóa hoa to nhất và duy nhất lên lớp…
Khi tôi tung tăng cầm vào trường và đưa tặng em.
Đâu biết rằng cô giáo chủ nhiệm và bác Đông theo tôi sát nút.
Cả lớp tôi phải góp tiền mua kiếng đền cho trường.
Riêng tôi được ôm cột cờ quỳ từ tiết đầu tiên đến hết giờ phụ đạo, tay cầm khúc cây phượng giơ cao khỏi đầu. Dưới chân là cái bảng to tướng:
Kẻ phá hoại khuôn viên trường, ném vỡ kính.
Bọn con trai nhìn tôi kính nể, bọn con gái cười xầm xì. Tôi mải miết tìm Em nhưng không thấy, chỉ có Trâm Anh giờ ra chơi mang cho tôi ít nước uống….
Chuyện bị quỳ giang nắng ở ngay cột cờ chẳng lấy gì làm vinh dự mấy, huống hồ….
Người mà khiến cho mình bị quỳ lại chẳng thấy đâu?
Trâm Anh có vẻ sốt ruột suốt giờ ra chơi.
Đến giờ vào lớp rồi mà nàng vẫn còn nấn ná ở lại bên cạnh, buộc tôi phải nhắc.
– Trâm Anh vào đi, tới giờ học rồi đó.
– Trâm Anh ở đây với Phong chút nữa rồi Trâm Anh vào.
Cái giọng thỏ thẻ, êm nhẹ khác hẳn với ngày thường, dạo này tóc nàng đã dài và có thể búi gọn lên hai bên. Bất giác tôi yêu nàng hơn và lòng thầm rủa Em. Nói gì thì nói, chính vì cái đóa hoa của Em mà tôi ra nông nỗi này, đáng lý ra, đóa hoa đó tôi tặng cho Trâm Anh mới phải đạo, nghĩ thế nên tôi buộc miệng:
– Bữa nào tui sẽ lên hái cho Trâm Anh một chùm hoa phượng thật to.
– Để chi Phong? Trâm Anh đâu thích hoa phượng.
Cô nàng buộc miệng nói. Rồi xem chừng như nói hớ nên vội vàng e thẹn ngập ngừng.
– Nhưng mà nếu là Phong hái – chắc chắn Trâm Anh sẽ thích.
Cái từ chắc chắn đó y như kiểu gượng ép vậy. Dẫu sao nó cũng làm tôi vui và cảm tưởng như trời bớt nắng hơn.
Còn Em, Em đem đến cho tôi nhiều điều bất ngờ kể từ hôm đó. Bất ngờ nào cũng không vui
Bất ngờ đầu tiên là tránh xa tôi 3m. Cứ giờ ra chơi tôi bước vào lớp thì em chạy ra sân. Tôi ra sân thì em vào lớp. Tôi đứng trước hiên lớp thì em đi… toilet. Nói chung ngoại trừ ngồi học cạnh tôi trong lớp là không thể trốn, còn lại các không gian khác em cạch mặt tôi, mang tiếng là ngồi cạnh nhưng em cũng chẳng bao giờ chịu ngó nghiên đến tôi, thậm chí có lần chính cô Hoa dạy kỹ thuật còn phải nhắc:
– Phong! Ngồi xích qua bên Trà My, làm gì mà ngồi sát bên Trâm Anh quá vậy.
Cô đâu biết em để nguyên chồng sách vở bên cạnh mông tôi.
Bất ngờ thứ hai là chẳng cùng tôi đi học về trên con đường làng nắng bụi.
Em xa lánh tôi như xa lánh một đứa bị phòng cùi. Mà đúng rồi, tôi tên “Phong” ghép thêm chữ ” Cùi” nữa là đủ bộ.
Thiệt tình tôi không biết mình phải làm gì để em yêu và cho tôi ở gần.
…