Phần 7
Trâm Anh yêu tôi bằng tình yêu của một thiếu nữ. Nên khác với vẻ cư xử thiếu chín chắn của tôi, nàng hiểu tôi rất rõ.
Mỗi ngày đi học, ngoài chuyện quà vặt mua nhiều hơn để dành phần tôi. Giờ ra chơi nói chuyện với nhau thân thiết. Trâm Anh không bao giờ hành động quá lố, xem tôi như bạn trai. Một phần bởi lễ nghi của làng quê, một phần bởi nàng biết tôi vẫn thương Trà My.
Bọn tôi thỉnh thoảng vẫn âm thầm rủ nhau lên “Đồi gió hú” để ngắm hoàng hôn sau mỗi giờ phụ đạo. Và rồi nắm tay nhau, ôm nhau. Nhưng nó là những cái ôm thánh thiện vô cùng.
Tôi ngồi giang rộng vào tay, Trâm Anh nằm lấy đùi tôi làm gối. Có những lúc nàng ngủ quên cả thời gian
Giai đoạn này tôi cũng chẳng hiểu tôi là thằng thế nào. Trong thâm tâm tôi, vị trí của Em là bất khả xâm phạm, nhưng với Trâm Anh lại luôn tò mò và được cảm giác người khác yêu. Tóm lại, tôi là một thằng ba phải : một cũng phải, hai cũng phải và ba cũng phải………
Trâm Anh hiểu tôi, nên ít khi nào thắc mắc xem tôi nghĩ gì. Dường như nàng biết vị trí của mình luôn xếp sau Trà My, cũng chưa một lần ghen tuông với Trà My.
Gia đình Trâm Anh khá đặc biệt, mẹ Trâm Anh là người con vùng Di Linh, lấy chồng tuốt ở Sài Gòn, hai vợ chồng lục đục nên đưa Trâm Anh và thằng em về lại quê sinh sống, do đó mới có chuyện bất ngờ Trâm Anh đùng cái vào lớp tôi học. Chính vì lý do đó nên tôi cũng hiểu thêm phần nào tính cách đàn ông của nàng, như một sự phản kháng, Trâm Anh cảm thấy căm ghét hành động bắt nạt phụ nữ. Và vô tình cũng cảm mến trước những hành vi lăn xả bảo vệ con gái của tôi.
Cái lần thằng Tiến mập trét hoa mặt mèo. Trâm Anh thấy rõ hành động tôi không cho nó đụng tới bàn của Em và chỗ của nàng. Nên đem lòng cảm mến.
Qua những câu chuyện tôi cũng cảm nhận dần những hành động khó hiểu của Trâm Anh trước kia. Mỗi con người, mỗi số phận và lý do riêng. Nhưng quy chung, gia đình là nên tảng phát triển cá tính, tất cả những gì người ta thấy sợ nhất và thích thú nhất đều hình thành từ gia đình. Sau này tôi mới hiểu, với cá tính ấy, chỉ có những chàng trai thật sự tôn trọng phụ nữ mới được Trâm Anh yêu. Và ngược lại, những chàng trai khôn khéo tỏ lộ ra điều đó, mới khiến trái tim nàng rung động.
Quay trở lại với những lần hẹn hò trên đồi gió hú. Dường như với Trâm Anh, chuyện ngắm hoàng hôn là một việc cực kỳ quan trọng, nhiều khi tôi dẫn nàng lên đó, bỏ mặc nàng rồi đu tuốt lên cây quéo mà tìm hái những trái quéo chín cây. Còn nàng cứ lặng thầm đứng ngắm hoàng hôn buông dần. Có một lần hái được, tôi gọi tên Trâm Anh nhờ hứng giùm mấy tránh bị dập. Trâm Anh mải mê nên không nghe thấy. Nhìn từ phía sau, hình như tóc Trâm Anh đã dài ra, vài sợ tóc mai có thể để gió tung bay….
Chuyện mái tóc Trâm Anh cũng là chủ đề bàn tán của đám con trai lớp tôi. Sau hơn hai năm trời ròng rã tóc ngắn, bỗng dưng mái tóc dài ra, âu cũng là chuyện lạ.
– Phong! Mày có biết sao bà chằn để tóc dài không? – Thằng Tiến mập hỏi tôi
Tôi lắc đầu chịu trói. Không phải vì dấu diếm mà là không biết thật.
…
Đàn bà có giác quan thứ sáu là chính xác luôn.
Một bữa nọ Trà My hẹn tôi chiều nay đi về có chuyện…
Vẫn như thỏa nào, tôi và em lang thang trên con đường làng. Nắng nhiều quá khiến cho đường làng bụi mù đất đỏ.
– Sao dạo này Phong ít đưa Trà My về buổi chiều vậy?
Tôi giật thót mình, đúng là thời gian qua mải mê đưa Trâm Anh lên đồi ngắm hoàng hôn nên chẳng đưa Em về như mọi khi.
Tôi ấp úng mãi không nên lời và tay bấu chặt vào vạt áo. Tim đánh lô tô.
– Phong không thích Trà My nữa à? Sao nhìn đất hoài vậy? Dưới đó có gì mà nhìn, nhìn Trà My nè…
Tôi ngước mắt nhìn em, Em nhìn tôi, hai môi cắn lại như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống. Rỗi bỗng dưng hai hàng nước mắt trào ra, chảy lăn dài trên gò má. Vụt chạy về nhà. Bỏ lại tôi ngẩn ngơ đúng buồn trong gió. Trên tay vẫn là cái cặp xách hộ cho em…
Tôi bước về nhà em để đưa cặp. Dường như em giận tôi, nên mặc dù thấy thấp thoáng dáng em bên cửa sổ, nhưng mà tôi gọi khản cổ không trả lời, mãi lúc sau mới thấy con em Trà My ra mở cửa
– Út cho anh gửi cặp cho chị Trà My với
– Uhm. Mà anh Phong làm gì mà chị Trà My khóc nhiều vậy
Tôi im lặng không nói.
Sáng hôm sau tôi nhận được một bức thư viết tay:
“Phong ơi
Trà My thương Phong.
Ngay từ hồi vào lớp học, Trà My đã có ấn tượng với Phong. Nhưng cha của Trà My rất khó tính, cha rất ghét Trà My đi với con trai, nên mỗi lần đi học về , Trà My phải đứng xa Phong Ra…
Gần đây Trà My thấy Phong với Trâm Anh.
Trâm Anh là người tốt, ráng đối xử với người ta đàng hoàng nha Phong…
Ký tên
Phạm Trà My
P/s: Mãi là bạn tốt của nhau”
Ghen như tôi ghen với thằng Thành. Tức là theo kiểu sỗ sàng đấm cho tình địch một đấm. Thì được gọi là ghen sơ cấp.
Còn ghen theo kiểu Trâm Anh và Trà My đang làm, đáng được gọi là ghen cao cấp. Ghen kiểu đó tôi không biết phải làm sao. Cứ nhường qua nhường lại cho nhau. Ca ngợi đối phương hết lời.
Tôi là thằng ở giữa…
Đem bức thư Em gửi cho Trâm Anh xem, nàng đọc chăm chú rồi phán một câu chắc nịch. “Để đó Trâm Anh lo cho”. Đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn thầm phục Trâm Anh, nàng là cô gái duy nhất có thể đem tình cảm mình ra giải quyết một cách minh bạch, dám hi sinh vì người mình yêu. Suốt một quãng đường dài năm lớp chín, tôi chưa bao giờ thấy Trâm Anh buồn khi tôi đi với Trà My, chính trong cách cư xử với Trà My cũng thế. Là một sự tôn trọng và yêu quý bạn bè.
Chẳng rõ hai nằm gặp nhau và to nhỏ gì với nhau. Để rồi vài ngày sau đó. Trâm Anh lại hẹn tôi đi cùng lên đồi gió hú. Có điều nàng nói là tôi tới đó trước rồi tự đi sau. Chắc có lẽ đã hết sợ khung cảnh trên đó nên mới dám đi một mình.
Tôi ngồi trên đỉnh đồi nhìn về phía làng, rồi lại nhìn về ngôi nhà thờ. Làng tôi là ký ức không quên.
…
Làng có hai bụi tre to tướng chắn ở cuối và trước. Hệt như hai người lính canh.
Vào mỗi buổi hoàng hôn. Điều làm tôi thích thú nhất khi nhìn về làng là khói lam chiều. Cái thứ khói cay xè khi tiếp xúc, khi tôi lớn lên xa gia đình, đi Sài Gòn học chẳng thể kiếm ra… Nó là báu vật của làng.
Em và Trâm Anh cùng nắm tay nhau lại phía tôi khi tôi còn đang ngẩn ngơ nhìn làn khói.
Rồi cả hai chia làm hai ngồi bên cạnh, lúc này tôi giật mình thì đã muộn.
Cái cảm xúc được hai cô gái đẹp ngồi bên khiến tôi bất động. Mãi đến giờ, tôi ước một lần quay về nơi đó và cảm xúc đó. Cảm xúc của một thằng đàn ông đứng trên đỉnh vinh quang.
– Sao Trà My lên đây? Tôi hỏi
– Thì Trâm Anh rủ đi cùng hihi……
Nàng và Em cười khúc khích, bỏ mặc cho tâm trạng rối bời của thằng tôi. Dĩ nhiên nó xảy ra trong thời gian ngắn, khi mặt trời chuẩn bị lặn sau ngọn núi thì cả em và Trâm Anh đều kéo tôi dậy. Hai nàng hai bên khoác tay vào tay tôi, cả ba đứng lặng nhìn hoàng hôn buông xuống.
Thói quen nhìn ngắm hoáng hôn lây nhiễm qua hẳn Trà My. Ruốt cuộc tôi là người bị hại.
Nếu trước đây tôi có thể ôm hôn Trâm Anh một cách thoải mái khi ở trên đồi, thì bây giờ có Trà My, tôi im re… một hành động đuổi ruồi cũng không có. Tất nhiên là phần “Con” thôi, còn phần người thì tôi mừng rỡ hân hoan. Tôi hạnh phúc vì được hai người con gái yêu, tôi nhận được sự quan tâm hơn từ cả hai. Tôi trở thành hotboy của trường vì được hai cô nàng xinh đẹp bên cạnh.
Sân trường tôi bỗng trở nên trơn láng mỗi khi nhỏ Trâm Anh và Trà My khoác tay tôi kéo lên căn tin ngôi. Trơn láng vì mấy chục bãi nước dãi… của bọn con trai rớt xuống.
Ngoài sự thùy mị dành cho tôi, bà chằn vẫn là bà chằn. Vẫn có một cặp mắt sắc lẹm khiến cho đán con trai phải dè chừng. Nhờ đó mà tôi thoát khỏi cái nạn truy vấn truyện tình cảm.
Chắc có lẽ tụi nó ghen tị vì tôi thân thiết được với cả hai con nhỏ học giỏi và xinh đẹp mà thôi, chứ không nghĩ là cả hai cô nàng đều yêu tôi đâu.
Chuyện tình cảm và giới tính của tôi không khai phá được gì thêm cho đến một hôm vào độ tháng 12, nhỏ Trâm Anh bất ngờ rủ tôi cúp học. Nhìn cái vẻ tha thiết của nó, tôi bỏ qua hẳn hai tiết toán lý quan trọng vì đang chuẩn bị ôn thi học kỳ một.
Bọn tôi trốn lên đồi gió hú…
Chạy lên tới đỉnh khi màn sương còn chưa tán hết, các nhánh sương còn vương mắc bên bụi dã quỳ và đám cỏ may…..
Nàng ngồi tựa cả vào vai tôi và khóc ngon lành, khóc rất to. Tôi chỉ biết lặng im cho Trâm Anh khóc. Rồi hai cánh tay dư thừa không biết để đâu ôm chặt lấy Trâm Anh. Một lúc sau, cái sự u uất dần cùng tan theo tiếng nấc. Tôi xoay mặt Trâm Anh lại, lấy hai vạt áo chùi hết đi những khe nước mắt. cả hai hôn nhau say đắm…
Đây là nụ hôn đầu tiên… hôn lâu quá ba phút.
Những nụ hôn trước của tôi và Trâm Anh chỉ là thoáng qua, môi chạm môi. Lần này thì khác, nội công thâm hậu khiến cho nụ hôn ăn sâu vào trong miệng, lưỡi chạm lưỡi. À thì ra món này người ta gọi là món ”Cháo lưỡi”.
Khi ngừoi ta ôm hôn nhau, dường như cánh tay của thằng đàn ông trở nên thừa thãi và hành động vô thức. Tay tôi cũng vậy. Bắt đầu giữ tay ở đùi Trâm Anh. Điều khiến tôi giật mình là hôm nay không phải là buổi chiều hôm qua, hôm kia. Hôm nay là buổi sáng, tức là nàng mặc đồng phục học sinh chứ trong mặc quần áo phụ đạo. Mà đồ học sinh là gì? Xin thưa là váy. Mà váy thì sao? Váy thì cánh tay của tôi được rờ hẳn vào hai cái đùi non tơ mơn mởn của Trâm Anh và có thể di chuyển lên trên bất kỳ lúc nào.
Âu cũng là số trời đã định.
Tay tôi khẽ xích lên trên… chuẩn bị đi vào cung cấm
Tôi chỉ hành động tới đó thì ăn nguyên một cái tát nảy lửa…
– Ai cho Phong dám sờ Trâm Anh?
Trâm Anh không phải là phụ nữ… cái tát đó không phải là cái tát “yêu nè… thương nè” mà là cái tát giáng trời, kinh thiên động địa…
Nó làm cho má tôi in hằn dấu vết.
Điều lạ là… tát xong nàng lại ôm tôi vào lòng thổn thức:
– Ba Trâm Anh về uýnh má…
Nếu một thằng đàn ông nào đó lợi dụng lúc phụ nữ yếu đuối để abc thì đó là thằng đàn ông tồi.
Ít nhất tôi ko phải dạng đàn ông đó.
Ôm chặt nàng vào lòng.
Hôn lên những giọt nước mắt rơi lã chả.
Cái ôm vủa tình yêu và sự cảm thông.
Nàng nằm gọn trong tôi thổn thức.
Rồi chúng tôi nằm xuống trên đám cỏ may… hai đứa nằm ôm nhau ngủ.
Trong giấc mơ, tôi xoay người ôm em, ôm thật chặt và ăn thêm một cái tát:
– Ai cho phép Phong ôm Trà My.?
Giật mình tỉnh giấc, hóa ra đó không phải là giấc mơ, mà là sự thật. Trà My đang nằm gọn trong vòng tay tôi.
Bên kia là Trâm Anh lấy tay tôi làm gối. Ngủ ngon lành…
– Sao em lại ở đây?
Lần đầu tiên gọi “Em” bằng tiếng em.
– Em thấy”hai người” nghỉ học nên đoán ở trên đây.
Quả là đàn bà có giác quan thứ sáu…..
Tôi ôm cả hai vào lòng. Lúc này nắng đã ngang đầu, rọi qua tán lá xoài thành những đốm sàng lia tia.
Cả ba nằm bên nhau ngủ giấc an lành, tất cả nhục dục ở phía sau.
Tôi – Em – Nàng chẳng bao giờ biết ghen sơ cấp.
Đời một thằng đàn ông được mấy khi hai người con gái yêu mình cùng lúc.?
Sau cái ngày ba đứa nằm trên đồi gió hú, tình cảm tăng lên rõ rệt.
Bọn tôi cũng bước vào học kỳ hai của năm lớp chín đầy căng thẳng.
Lúc này, ngoài chuyện thi cử, lớp tôi cũng nhá nhem chuyện tình cảm, rõ ràng gần thời khắc chia tay khiến cho đám học trò bọn tôi cũng mạnh dạn hơn, ráo hoảng hơn trước những người mình thích.
Vì cũng sắp chia tay nên thầy cô đâm ra buông lỏng kỉ cương hơn.
Chỗ ngồi bắt đầu lộn xộn… một vài cặp đôi thỉnh thoảng giờ ra chơi kéo nhau ngồi tụm lại một chỗ.
Mấy đứa khác mạnh dạn hơn đổi luôn vị trí…
Mấy đứa đó có cả Em.
Việc em xách cặp xuống ngồi cạnh tôi khiến cả lớp một phen náo loạn. Bọn con trai không ngờ một đứa con gái kiêu kỳ, xinh đẹp và học giỏi lại chui vào hóc bò tó ngồi, bên cạnh một thằng là tôi…
Ngay cả với thầy cô dạy học cũng ngạc nhiên. Tất nhiên là ngạc nhiên mà thôi chứ không ý kiến, thứ nhất là bởi Em học giỏi, thứ hai là Em là con hiệu trưởng, cho nên ngoài đám con trai nhao nhao, thầy cô không quá phản đối…
Em ngồi bên cạnh tức là ghen ở đẳng cấp cao…
Trâm Anh dạo này buồn hẳn, nhiều tâm tư…
Nàng ít nói và cũng dễ dãi hơn trước những trò đùa nghịch của tôi.
Thậm chí, có lần tôi lén lấy tay sờ đùi Trâm Anh. Nàng thoáng ngạc nhiên giật mình nhưng cũng không hề nói hay tặng tôi cái tát, chỉ có bên kia. Trà My đưa tay nhéo rất mạnh vào bụng tôi đau điếng.
Thỉnh thoảng giờ ra chơi. Tôi lại thấy Em và Trâm Anh ngồi thủ thỉ to nhỏ. Tôi đứng ngoài chơi đùa với đám con trai.
Bọn tôi vẫn thường lên đồi gió hú.
Vào độ tháng ba tháng tư.
Đồi ngoài cỏ may và mấy bụi quỳ xanh tươi. Còn có thêm một bụi cây phong lan dại ký gửi trên thân cây xoài.
Lúc này trời bắt đầu chuyển mùa mưa, hiếm hoi lắm bọn tôi mới có dịp ngắm hoàng hôn rũ xuống, có những bữa tôi và Trâm Anh ngồi co ro dưới con mưa ở gốc quéo….
Có lần, Trâm Anh bắt tôi cõng đi khắp quả đồi dưới mưa. Thiệt là khùng hết sức, tôi vừa cõng vừa la mệt, nàng trĩu hẳn người vào lưng tôi âu yếm.
Hai cánh tay choàng qua, ôm thật chặt, thỉnh thoảng ngoài những giọt mưa lạnh, tôi còn thấy cả những giọt nước nóng hổi như là nước rớt lên vai tôi, lặng im không nói, tôi thôi than vãn cõng em trên lưng.
Dạo này Trà My không như trước… mỗi lần đi lên đồi, tôi đều rủ em đi, nhưng em luôn khước từ như kiểu nhường hẳn tôi cho Trâm Anh.
Sau này, tôi rất hối hận về thời gian đó, đáng lý ra tôi có thể hành động tốt hơn, nhưng dẫu sao tôi vẫn chỉ là thằng con trai lớp chín, tình cảm và suy nghĩ chưa trưởng thành.
Có một lần, trời nổi giông đầu mùa.
Hai đứa co ro dưới đám cây và tôi ôm chặt nàng …
Hôm đó lần đầu tiên cánh tay tôi tự do đi khắp cơ thể, bởi lẽ nhờ con giông, trời mưa nhu trút, sấm chớp ầm ầm khiến cho Trâm Anh dường như hiện nguyên hình là một cô gái nhu mì và đầy nữ tính.
Lần đầu tiên trong cuộc đời hai tay tôi được ép chặt vào bầu ngực một người con gái.
Cảm giác run vì lạnh và run rẩy trong tim. Nàng mặc kệ tôi hay chính xác là kệ cái tay của tôi.
Xét cho cùng. Nàng cũng là con gái.
Hai đứa tôi từ đứng chuyển qua ngồi rồi nằm. Kệ mặc hạt mưa ướt đẫm vạt áo, tạt cả xác cỏ may và cọng cỏ bám đầy…..
Bằng tất cả tình cảm, háo hức và khám phá giới tính, tôi và nàng ôm chặt và hôn nhau ngấu nghiến.
Tay tôi đã luồn hẳn vào trong cặp áo ngực, sờ nắn và vuốt ve.
Chỉ tới khi tay tôi kéo xuống dưới. Trâm Anh mới chụp lại và nói khẽ:
– Đừng Phong ơi. Trâm Anh chưa sẵn sàng….
Nếu bây giờ tôi biết được đó là lần cuối cùng tôi với Trâm Anh lên đồi. Tôi sẽ không bao giờ dừng lại. Bởi tôi muốn tôi và nàng luôn sâu sắc và ấn tượng mãi mãi.
Dẫu sao cũng không quay ngược lại được thời gian.
Không thể sửa hành động.
Tính tôi tôn trọng đàn bà đâm ra hồi đó nghe lời nàng.
Chứ phải khôn như giờ thì có lẽ đã biến nàng thành đàn bà ngay trong chiều hôm đó.
Âu cũng là số phận rồi, tới đó là dừng.
Mưa giông bão hiệu một sự khởi đầu mùa mưa…
Đất cao nguyên này kỳ lạ, cả năm có hai mùa rõ rệt, mùa mưa kéo dài từ tháng tư âm đến tháng chín, còn lại là nắng và lạnh.