Phần 6
Đến năm lớp 8 có thêm vài điều bất ngờ khác.
Điều bất ngờ đầu tiên là Thành em họ Trà My. Mẹ Em với Thành là hai chị em. Thành ngại sợ bạn bè trêu nên không cho Trà My nói…
Điều bất ngờ thứ hai là Trà My là con thầy Bình hiệu trưởng. Thảo nào mà đám con trai xóm G qua xin lỗi làm huề với tôi sau trận đánh nhau nảy lửa năm lớp sáu…
Điều bất ngờ thứ ba là tôi và em nắm tay. Lý do là nhờ một đám du côn vườn. Chuyện này tôi xin phép kể vì nó là kỷ niệm tôi và Em không thể quên.
Ở trường tôi. Khối bảy tám học buổi chiều. Khối sáu chín học buổi sáng. Sự kiện xảy ra vào cuối năm học. Khi bọn lớp 9 học phụ đạo ôn thi tốt nghiệp. Thằng Thụy trùm phá lớp 9a4 tình cờ ngang qua lớp tôi và say Em….
Chuyện đéo có gì nếu nó tán Em kiểu lịch sự. Nhưng nó là thằng Thụy khùng. Nên cách nó chọn cách gây ấn tượng với phụ nữ bằng hình thức làm cho người ta sợ. Ban đầu nó bắt một con rắn hoa cỏ. Khâu miệng lại và ném vào chỗ em ngồi rồi đứng ngoài cửa sổ cười hề hề. Bọn con trai trong lớp không dám phản ứng lại vì dù sao nó cũng là lớp trên và anh trai nó là du côn đích thực ở huyện Di Linh nhỏ bé này.
Tôi cũng ngại nên không phản ứng ra mặt mà chỉ dám ném con rắn ra ngoài sau khi nó bỏ đi.
Nhưng sức chịu đựng là có hạn. Tôi chỉ máu điên lên vì lần thứ hai. Hôm đó tôi và em bước trên con đường làng về. Tôi đi cách em một khoảng cách xe. Em và thằng Thành đi cùng trước( thời điểm này tôi đã biết Thành là em họ và thầy Bình là cha em. )
Kể tiếp chuyện là tôi đi đằng sau em bỗng thấy em và thằng Thành đi trước bị một đám con trai chặn đường. Thằng Thụy cầm một đám hoa cứt lợn kết thành đóa tiến tới tặng em. Em không nhận, giằng co qua lại thì thằng khùng mới vứt đóa hoa và ôm chặt em. Hai tay bóp… hai nhũ hoa. Lúc đó tôi tới và thấy hành động mất dạy đó. Điên đéo chịu được lao vào nó đấm một đấm.
Thằng Thụy loạng choạng ít lâu rồi bất ngờ cả đám lớp chín bay vào tôi liên hoàn cước.
Tôi chỉ có một mình phải chiến đấu với cả đám to con hơn. Tất nhiên là tôi thua, máu từ mũi và từ miệng chảy như suối, ướt hết cả vạt áo trắng.
Cuộc chiến tàn cuộc nhanh chóng. Đầu óc tôi choáng váng vì mất nhiều máu, chỉ nhớ rằng em lay tôi dậy, tôi không trả lời nổi nên mỉm cười. Em ôm tôi, nắm tay tôi và nói một câu nhớ mãi:
– Phong ơi. Đừng bỏ Trà My.
Nụ cười của tôi hôm đó là nụ cười của kẻ chiến thắng và hạnh phúc.
…
Thấm thoắt đã thêm mùa hè nữa trôi qua.
Lớp bọn tôi đã trở nên thành tập thể thân thiết, dẫu sao bọn tôi đã học chung nhau ba năm. Tất cả nét văn hóa làng K – Làng G cũng chẳng còn mẩy tồn tại trong đám học sinh tụi tôi.
Qua những câu chuyện người lớn và cô giáo kể, bọn tôi cũng hình dung ra phần nào được một điều rằng chỉ qua một năm học nữa, bọn tôi sẽ xa nhau.
Năm học lớp chín tôi ngồi xa em, Em ở bên dãy bàn đối diện. Trời xui đất khiến thế nào bên cạnh vẫn là Trâm Anh…
Về Trâm Anh tôi đã từng kể cho các bạn nghe, đó là một cô gái cá tính đàn ông trong hình hài phụ nữ, Trâm Anh không nhường nhịn trước bất cứ một hành vi nào đụng chạm đến mình và các bạn gái, sẵn sàng đứng ra bao che cho đám con gái chân yếu tay mềm, nhẹ thì thằng trêu sẽ bị mắng cho một trận xối xả, nặng thì bị Trâm Anh thoi cho một quả vào bụng, đã có đứa ôm bụng nằm gục rồi, chính vì đó nếu hầu hết đám con trai thấy Trâm Anh đều tránh né cho xa…
Dĩ nhiên có một người ngoại lệ, đó là Tôi. Trâm Anh đối xử với tôi nhẹ nhàng và êm đềm hơn, tất nhiên sự êm đềm đó khác hẳn em hay các cô gái khác, sự êm đềm của Trâm Anh mang tính cố gắng và gượng ép, nên có đôi lúc không giống ai. Giống như có một lần, Trâm Anh cố gắng dùng tay vén tóc mai, nhưng rồi sực nhớ rằng mình tóc tém, thế nào chân tay líu quíu.
Ngoài chuyện đó ra, Trâm Anh là một đứa bạn tốt. Tôi nói chuyện với Trâm Anh rất thoải mái, không chút e ngại và suy nghĩ dấu diếm. Thỉnh thoảng còn đùa chọc giỡn nhau. Ở khía cạnh nào đó, mức độ thân tình giữa tôi và Trâm Anh còn hơn cả tôi và Em…..
Tôi thích Em đâm ra nhiều khi hành động không được như ý muốn, hơn cập rập và lăn tăn nhiều chuyện, trước mặt em, tôi như con cừu non để mặc sói hung ác thích chỉ bảo gì thì chỉ bảo. Ngoài cái lần ôm tôi máu me đầy mình, thì hình như, ngoài bài vở. Tôi và em không có thêm kỉ niệm về giới tính nữa. Có mấy lần, đi học về cùng em trên con đường làng vắng bóng người, tôi mạnh dạn nắm lấy tay em, em không hét toáng lên nhưng cũng rụt tay về. Thỉnh thoảng tôi tự hỏi? Tôi và Em là ai trên con đường đời ?
Một hôm vào giờ ra chơi……
– Phong thích Trà My hả? – Trâm Anh hỏi tôi.
– Uhm… Thương.
Tôi đáp cụt lụn, dù rằng tôi và Trâm Anh nói chuyện thoải mái, nhưng nói tới tình cảm em và tôi thì đây là lần đầu.
– Trà My có thích Phong không? – Thêm một câu chất vấn
– Tui không rõ nữa. – Mặt ỉu xìu tôi đáp.
Câu chuyện chỉ dừng lại ở đó. Vào giờ học. Trâm Anh ghi vào cuối vở và đưa qua tôi một dòng chữ
“ Phong thấy Trâm Anh thế nào? Nếu Trâm Anh tán Phong thì Phong có thích như thích Trà My không? ”
Đọc xong tôi xém bật ngửa ra ghế… và phòng y tế trường sẽ tiếp nhận thêm một ca bệnh học sinh bị nhồi máu cơ tim.
Tôi bỗng bâng quơ, trong suốt tiết học đó. Tôi không tài nào tập chung học nổi, thỉnh thoảng liếc nhìn trộm lên bàn em, rồi lại nhìn trộm cô nàng bên cạnh. Quả thật Trâm Anh có những nét đẹp riêng, nếu Trâm Anh để tóc dài và dịu dàng một chút, chắc chắn sẽ khối anh theo. Nghĩ về Em tôi thoáng buồn. Tôi và Em ngoài sự động viên nhau học, hình như không có nhiều kỷ niệm. Cứ trưa học chiều trên con đường làng về. Tôi lại đi cùng em, lấy vở che nắng cho em . Rồi sáng sáng lại qua nhà em rủ em đi học, nhưng chưa một lần được cầm lấy bàn tay thon gọn, mịn màng đó. Hay là được em “ban ơn” cho một lời nói yêu thương ngọt ngào. Tất cả chỉ là im lặng và hàm súc.
Còn tôi của ngày hôm nay có một cô nàng xinh xắn bên cạnh theo đuổi. Tôi là một thằng đàn ông mang máu dê trong người ( sau này mới hiện hình rõ) . Cái cảm giác được một người con gái yêu thương mình, thích và sẽ “Tán” mình thật vinh hạnh. Nó làm tôi ngột ngạt và mông lung. Dẫu sao, tôi cũng là chàng trai lớp chín đang tò mò về giới tính. Tôi cũng muốn cái ôm hôn và đụng chạm giữa hai phái. Lúc này trong đầu tôi hình dung rằng: nếu tôi thích Trâm Anh lại. Chắc hẳn cái ôm hôn sẽ đến nhanh hơn là với Em. Em như một “ Thánh cô”. Tôi không dám.
Toan tính được lợi về mình, và tìm ra lý do bào chữa xong . Tôi viết lại trên trang giấy
“ Nếu Phong thích Trâm Anh và muốn ôm hôn Trâm Anh – Có chịu không? – Nói đùa ” Tôi viết và gài thêm hai chữ “Nói Đùa” vì sợ rằng với tính cách của Trâm Anh, rất có thể nàng cho tôi một cái tát ngay mặt ngay trong lớp. Lúc đó chỉ có nước chui gầm bàn tự tử. Viết xong những dòng ấy tôi hồi hộp chờ đợi.
“ Trâm Anh sẽ hôn môi, vì chưa một lần được hôn. Trâm Anh thích Phong từ hồi lớp tám… ”
Nhận được dòng tin nhắn đó, tim tôi như vụn vỡ, hóa ra Trâm Anh thích tôi từ thưở nào. Vậy mà tôi không biết. Lúc này tôi quên hẳn em, trước mặt tôi chỉ có Trâm Anh và sự hồi hộp ôm hôn nhau giữa đàn bà và đàn ông. Thật tuyệt vời khi nghĩ đến.
Tôi chính thức bắt cá hai tay từ ngày hôm đó. Hay nói cách khác hơn. Hôm đó là tiền lệ để sau này tôi đểu cáng hơn với đàn bà. Khái niệm chung tình “only one” là dĩ vãng rồi.
Nhất định tôi sẽ được ôm và hôn, thậm chí là sờ sạng một đứa con gái……..
Đồi gió hú đối diện trường không nhiều người biết – Hoặc biết mà ít ai dám tới, nhất là lũ học sinh.
Đơn giản vì nó có một vài ngôi mộ từ rất lâu rồi, có thể đã cái táng cũng nên. Ngoài vài cái cây bóng mát, nó còn mang thêm một chút gì đó tâm linh là hiu hắt. Nếu tôi là con gái, tôi sẽ không ở đó một mình…
Nơi đó đã được tôi nhắc đến hai lần trong câu chuyện…
Lần thứ nhất là lần tập họp hiệu lịnh để chuẩn bị chiến đấu với bọn con trai làng G năm lớp sáu…
Lần thứ hai là chuyện Sơn mụn hẹn hò làm cho con người ta có bầu…
Tôi đang suy tưởng về lần thứ hai hơn, vì dự định của tôi cũng là dụ Trâm Anh lên “ Đồi gió hú”
Lẽ tất nhiên tôi không giống như thằng Sơn mụn, tôi sẽ không làm người ta có… bầu. Tôi chỉ muốn được ôm và hôn, được một đứa con gái quan tâm chăm sóc sau một thời gian miệt mài yêu và không được nhận.
Ngày hôm sau là một dịp đúng với ý đồ tôi, bọn tôi được chia cặp để chuẩn bị cho tiết thực hành lập bảng điện tử – Giờ vật lý. Tôi và Trâm Anh được chia thành một cặp. Tôi bèn rủ Trâm Anh chiều hôm đó sau giờ phụ đạo lên “Đồi gió hú” ngồi làm. Nàng gập đầu cái rụp.
Nói là đồi nhưng nó không cao như mọi người tưởng tưởng, nếu xét từ mặt đất, nó chỉ cao độ tầm 70m là tới đỉnh. Nói nó là một ụ đất to cũng đúng. Trên đỉnh là một nhúm cây bạch đàn thổi lá xào xạc. Còn có thêm cả một cây “quéo” . Cây quéo là cây có trái giống như trái xoài, chỉ có điều nó chua hơn mà thôi, trái cũng nhỏ hơn một chút. Nhờ có cây đó mà ngọn đồi cũng bớt phần nắng. Duy nhất một đường lên và một đường nữa đi tắt qua rừng về lại làng…
Bốn ngôi mộ ở vị trí lững thững sườn đồi. U quạnh cô tịnh
Trâm Anh hình như chưa lên đồi này bao giờ, nên có vẻ háo hức. Suốt dọc đường đi bộ lên, nàng bứt hoa nhìn lá. Mùa này là mùa hoa cỏ may, cả một ngọn đồi rợp hoa cỏ may. Ánh mặt trời chiếu xuốt hệt như một cái thảm to, cảm tưởng như nằm sẽ rất êm ái.
– Đẹp quá Phong ơi
– Nếu thích Phong sẽ dẫn lên chơi hoài.
Một tay cầm hoa cỏ may, một tay nắm lấy tay tôi kéo chạy thật nhanh.
Cái kéo tay của Trâm Anh khiến tôi quên mất mục đích chính là lên đây để “ Ôm” . Tôi như bị cuốn hút theo Trâm Anh. Bị nét hồi nhiên của nàng hớp hồn mất. Trái tim tôi cũng tăng mức độ tình cảm, thêm một level và một mức mới hơn.
Hai đứa ngồi trên thảm cỏ bày biện ra đủ thứ, nào là ốc vít, cầu chì, bản mạch… và say mê ráp. Có ai đó nhìn cảnh đứa một nam một nữ trên một đỉnh đồi tràn ngập hoa cỏ may ngồi ráp mạch bảng điện sẽ cho là bọn khùng, nhưng chắc sẽ có người thầm nói rằng lãng mạn. Trâm Anh là một thanh niên nghiêm túc khi làm việc. Chơi ra chơi, làm ra làm. Nàng rất tập chung chú ý vào sách, rồi lại loay hoay, hệt như một kỹ sư chính. Còn tôi như thằng học việc, không phải tôi không biết mà vì đơn giản mải mê nhìn nhắm đối phương làm mà thôi.
Chỉ có thứ duy nhất thiếu đó là điện, lắp bản mạch xong cũng không biết thử thế nào. Cuối cùng cái bản mạch đành xếp xó. Lúc này trời cũng đã chuẩn bị khuất sau rặng núi.
Cả một bầu trời được tô điểm thêm màu đỏ, Trâm Anh đứng sững ra, nhìn ngắm hoàng hôn. Tôi ban đầu dọn dẹp thiết bị mang theo, rồi cũng đứng. Trước sự hùng vĩ của thiên nhiên, đôi bạn trẻ đứng lặng nhìn, cảm giác như tâm hồn và thân xác bé lại. Gần đó, gió heo may thổi những chiếc lá bạch đàn quay quay trong gió hệt như cái chong chóng
Từ lúc nào, tay Nàng nắm chặt tay tôi. Và đứng dựa hẳn vào bờ vai. Tôi trở nên trưởng thành hơn trong phút giây đó. Cảm thấy như che chở được cho một người con gái
Tiếng chuông nhà thờ vang khiến cả hai đứa giật mình. Quay lại nhìn nhau.
Tôi nhìn vào cặp mắt đen láy và cá tính – Trâm Anh nhìn tôi mỉm cười.
Trước khi đi, trong đầu tôi bàn tính thế nào để hôn nàng, còn giờ khi hai môi chạm môi chẳng cần lý do. Tôi bị cuốn hút giới tính, còn Trâm Anh chắc hẳn là tình yêu.
Sau này tôi biết tình cảm Trâm Anh dành cho tôi nhiều hơn tôi nghĩ. Năm lớp chín đó, Trâm Anh đã yêu tôi bằng tình yêu của một người thiếu nữ… Còn tôi chỉ là một đứa trẻ con mới lớn.
…