Phần 32
Dành hẳn một phần để viết cho em – Dị Nhân của anh…
Anh đề họ tên em là loại hoa em yêu thích nhất: Bồ Công Anh.
Giờ Em thế nào! Có ổn không?. Mất liên lạc cũng đã mười năm có lẻ ?
Vài năm trước anh ghé xóm trọ, thăm lại căn nhà ngày xưa bọn mình từng ở, giờ khác lắm rồi. Chủ nhà đã đập căn gác đó để xây một ngôi nhà hoàn thiện và khang trang. Cầu thang xoắn tất nhiên là phế liệu, anh và em đã ngồi cái cầu thang ấy tâm sự biết bao điều.
Nhà bên cạnh cây khế cũng đã héo úa theo thời gian.
Sài Gòn… năm không nhớ…
“Trăm sự nhờ khế.”
Hôm đó đâu tầm 11h30 tối. Anh lóc cóc chiếc xe đạp thần thánh đi làm về. Cả đám lố nhố ngoài sân và cầu thang, trời tháng 3 nóng bức, đã thế còn cúp điện. Bình thường em trói chặt mình trong căn phòng nhưng hôm ấy cũng ra hóng mát, vẫn nhớ mặc một bộ đồ hippi treo loảng ngoảng dây xích, áo thun thể thao.
Quãng thời gian đó. Anh và người yêu vẫn tay trong tay…
Cây khế có sức hấp dẫn kỳ lạ với nguyên đám, nghe đồn trái ngọt và ngứa mắt vì nằm ngay nhà hàng xóm, từ gác trọ chỉ cần cây dài ba mét hoặc leo mái tôn vượt qua. Khổ một nỗi bọn mình làm gì có cây?
Anh làm con chuột bạch leo qua hái về . Dị Nhân vẫn hờ hững. Mái tôn hiên lợp tạm bợ, dưới vài cột chéo ngang không lấy gì chắc chắn, mỗi bước chân lén lút thì tôn kêu rộp… rộp. Như mèo trèo cây cau, những trái khế ngọt vàng bỏ túi.
Quê Hương là chùm khế ngọt.
Cho con trèo hái mỗi ngày…..
Anh mới hát tới khúc đó thì nghe tiếng cửa kẽo cọt, điện bật sáng, ba chân bốn cẳng tụt xuống.
Rách cái quần!
Ráng lết tấm thân tàn nhẹ nhất có thể trên mái tôn.
Rầm… rầm.
Giàn cột không chịu nổi sức thằng sinh viên gãy mất. Kéo theo mái tôn và tấm thân anh, lóp ngóp bò dậy phi thẳng lên bờ rào, chạy ra đường rồi leo vào nhà mình.
Bên kia nguyên đám sinh viên mặt mày tái mét. Em vẫn lạnh lùng.
Ngày hôm đó Bác hàng xóm biết, ngay tối hôm sau có buổi họp nhà em nhỉ? Anh đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần vác ba lô lên đi. Số phận vậy rồi. Thật không ngờ hai bác cán bộ hưu trí dễ thương ghê, mang một mớ khế chín qua nhà, ngược lại đám sinh viên bù cho gia đình hai tấm tôn????
Từ ngày đó mình quen.
Em vẫn bảo anh, điều ấn tượng nhất không phải là hành động can đảm, mà là cái quần rách. Nó làm nhớ lại tuổi thơ của Em.
Xóm trọ có hai cây ghitar. Dị Nhân chơi đàn khéo lắm. Em hát còn hay hơn anh. Người ta nói anh giọng trầm; không hay nhưng có hồn. Em sinh động, tông cao và bài bản. Thỉnh thoảng chiều thứ bảy. Cả đám góp tiền làm nồi lẩu. Anh có gắng kéo em vào cuộc chơi, chẳng phải yêu iếc gì, trong nhà từng ấy người, chẳng muốn ai lẻ loi. Rồi tụi mình vừa ăn; uống và đàn ca.
Vẫn thích bài ” Hà Nội mùa vắng cơn mưa ” Dị Nhân trình bày. Nhớ đến giờ.
Sinh nhật Em.
Sau hơn 10 năm vẫn không rõ lý do vì sao Dị Nhân rủ rê anh đi. So với đám bạn thích rock… người không ra người; thú không ra thú của Em. Anh hoàn toàn đối nghịch. Anh trầm và bình ổn. Em kéo anh đi thổi nến; tu rượu như hèm. Rồi kéo đi hát. Cả đám nam nữ ôm hôn công khai… anh shock toàn tập. Nhìn qua xem em ôm ai?
Cách anh tầm 10cm. Em đang ôm anh.
Bữa đó cả đám say. Anh say. Em chó ăn chè. Anh đấm thằng bạn em xịt máu vì dám mưu hèn đòi đưa em vào đời. Đưa em về. Ai ngờ đâu Em thay thế nó đưa anh vào đời.
Tối đó xảy ra chuyện gì nào anh có hỏi lại, sáng đã thấy tấm lưng trần gối lên tay, ngả vào ngực anh ngủ ngoan như mèo. Nếu anh biết lần đó là lần đầu tiên của Em, nhất định dù không yêu em anh cũng không để em bỏ đi.
Sau đó. Dường như khám phá ra nguyên một mảng đời yếu đuối, lấy bộ quần áo và tính cách ngược ngạo để che đi. Anh từng bước lún sâu… vẫn câu chuyện cũ; hoài niệm cũ. Hai đứa ngồi lan can cầu thang khi mọi người đi ngủ. Em chờ anh đi làm về tâm sự.
Em vẫn là em. Lạnh lùng, ít nói. Thậm chí đưa cả một thằng hippi khác về phòng cố tình đùa giỡn cho người khác nghe khi gác trọ xì xầm mối quan hệ anh và Dị Nhân.
Anh vẫn là anh. Vẫn Trâm Anh. Vẫn giả vờ như không quen khi giáp mặt.
Cả hai đều như hai con dê trắng và đen trên cái cầu. Ít nhất Dị Nhân khiến anh nghĩ vậy.
Nếu không có buổi chiều Em nghỉ học, anh hư xe. Trâm Anh qua nha bắt gặp hai đứa mình trong phòng Em….
Bình thản vô chừng.
Em đuổi anh ra như kiểu quyến rũ xong, vắt chanh bỏ vỏ . Sao em không thật là Em. Sao không níu kéo anh lại?
Anh chạy theo nàng giải thích. Rồi buồn bã trở về như người mất hồn…
Đâu biết rằng đêm đó có người dọn đồ đi, chẳng ai mong chờ mình là người đến sau.
Bồ Công Anh.
Những lời xin lỗi không bao giờ xóa hết được ký ức. Sau này gặp bạn em, được nghe kể về hoàn cảnh gia đình, về tính cách, về tình yêu người dành cho Anh, mới nhận ra anh chỉ là thằng phế vật.
Thật lòng xin lỗi Bồ Công Anh. Anh là chàng trai mới lớn và chưa trưởng thành. Lúc đó bản năng còn quá nhiều.
Anh cũng đã từng hỏi thăm mọi người để tìm lại. Hoặc ít nhất biết rằng em đã ổn. Nhưng đến giờ vẫn bặt vô âm tín.
Thôi thì nguyện cầu cho em một cuộc sống bình an. Bé Nguyệt bạn em gặp nhiều may mắn. Hãy xem anh như một tai nạn trong cuộc đời tất bật của Em.
Mãi nhớ Em.
Cô gái Hippi Dị Nhân.
…