Phần 28
Bạn tôi có đứa ở ký túc xá bên cao đẳng điện công nghiệp 4.
Bữa lên phòng nó chơi. Thấy không ổn chút nào. Phòng 14 mạng, học thì xuống thư viện trường, nhìn chung là bất tiện. Đủ loại thành phần cô hồn các đảng. Trường tôi học ngày bao gồm hệ cao đẳng, trung cấp 2 năm và trung cấp 4 năm. Nhìn chung so với mặt bằng mấy đứa học sinh từ tỉnh về như bọn tôi là ổn, nhưng đối với dân Sài Gòn lại là nơi chứa chấp toàn thế lực phản động, nhưng học trò hư, không ai quản mới đưa vào hoặc đăng ký học trường này. Có đứa nhà ở quận 8 – 9 xa nên cũng kiếm tạm một chỗ ở ký túc xá. Cách tôi ít năm có biến cố đốt ký túc của mấy anh lớp trên, thành ra xây lại. Thừa chỗ ở.
Phòng thằng bạn có một lão đại “ giang hồ – giang háng ”, nó nhận là đại ca của phòng. Cũng chả hiểu bọn thanh niên mười mấy đứa còn lại trong phòng vì sao không dám đối địch một đứa . Tôi nghe kể lại. Thằng này đúng chất một thằng du côn. Giang hồ tào lao. Nó coi nó là quản phòng. Thích lấy đồ gì, lượm đồ gì bọn kia đều cúc cung phụng vụ mà không dám hó hé lấy một tiếng. Chỗ nó ngủ, không ai bén mảng tới. Đang giặt đồ trong nhà vệ sinh, thằng mất dạy đập cửa yêu cầu bước ra cho nó tắm. Cả đám im re. Ban đầu cũng có đứa phản ứng, thằng này kéo mấy thằng đầu trâu mặt ngựa lên, đóng cửa phòng lại hội đồng thằng phản ứng một trận. Lại còn dọa không được nói bảo vệ. Mấy thằng này toàn bọn mọt sách, nghe thế phát khiếp, miệng câm như hến. Trong đó dĩ nhiên có thằng bạn mình.
Mà cũng phải thông cảm, toàn quê xa vào, đường đi lối bước Sài Gòn còn chưa rõ, lấy can đảm gì ra mà chống với cự……
Hôm đó tôi không đi làm nên tranh thủ đạp xe đi thăm bạn bè. Ghé vào trường gửi xe ở tầm hầm rồi lên phòng B 13. Thằng bạn mình mở cửa mà không nói lấy một tiếng. Im phăng phắc. Thằng Cu kia mặc cái quần cộc , trên người có mấy hình xăm “con giun đất” đi qua đi lại tơn tơn giữa phòng. Nhìn mà ngứa con mắt bên phải, đỏ con mắt bên trái. Không ai buồn nói chuyện với nó, chính xác hơn là không ai muốn dây dưa….
Có vẻ thằng “ma cà bông” buồn… và ngứa chân tay.
Chắc thằng này bê đê hay sao mà ngó nghía tôi hoài.
– Ai cho mày lên đây – Nó bố láo
– Tao lên đây thăm bạn tao, có báo bảo vệ rồi – Tôi đáp cứng, tâm trạng bắt đầu e ngại và suy tính.
– Mày lên đây lỡ mất đồ trong phòng thì sao, tao …tao… là… là… bảo vệ tụi nó – thằng Ma cà bông tính nói là bảo kê phòng nhưng có vẻ ngượng nên nói chệch đi.
– Mày an tâm. Tao không như ai đó không biết điều đâu, mình đi thôi N – Tôi kéo thằng bạn tôi đứng lên ra khỏi phòng và xuống căn tin.
Hai đứa ngồi nói chuyện, chính xác hơn là tôi nói, thằng N mặt như cái mo. Chắc nó sợ. Tôi lên giọng trấn an :
– Mày an tâm, có tao đây. Đố thằng nào dám bắt nạt.
– Nhưng mày không có ở đây thì sao ? Thằng N hỏi trớt quớt.
– Ờ thì… ờ thì. Mà chắc không có gì đâu.
Chẳng biết nên nói thế nào trước câu chất vấn quá đúng của nó, tôi ở tuốt quận 3, muốn gì thì lâu lâu lên thăm bạn bè. Đâu có thời gian đâu mà canh me được, lỡ lúc tôi về, ma cà bông kéo đàn tới quậy bạn, hoặc đêm đêm đấm cho thằng bạn tôi vài phát, chẳng biết ai mà cứu.
Có gì đó sai sai ở đây……
Thằng Ma cà bông nhanh hơn tôi nghĩ. Nó kéo đâu một đám lu xu bu tới gặp tôi. Thằng nào thằng đó nhìn muốn đấm cho vài phát. Thấy hai đứa ngồi căn tin – Nó kéo nguyên ben sáp lại
Chưa gì đã phủ đầu :
– Mày tên gì? Biết tao là ai không? – Giọng lớn lối gớm
– Tao tên Phong, tao không biết mày.
Tôi vừa nói vừa cầm sẵn chai nước ngọt. Ba cái vụ này tôi rành quá, chính chiến nhiều nên có kinh nghiệm, nếu không thủ trước thì có mà ăn nguyên hội . Chả bù cho thằng bạn, run lập cập ngồi bên. Tội cho nó quá
– Mẹ mày, Tao là dân Sài Gòn chính gốc ( Nghe mà phát ói, sau này không chỉ gặp đàn ông, mà tôi còn gặp cả phụ nữ tự hào mấy chữ đó. Đa phần là tôi bấm nút “ Hô biến”)
– Tao nói mày nghe, tao chả biết mày là ai, cũng chả can thiệp gì chuyện của mày, nhưng đây là bạn tao, mày ở chung phòng. Đừng bắt nạt nó. Nó hiền lành. Còn riêng tụi mày thì…
Không hiểu sao lòng tôi can trường đến lạ, giọng nói thép và cứng rắn đến từng chữ :
– Bạn tao có mệnh hệ gì, một mình tao đến tìm mày. Còn ngày hôm nay, tha cho bạn tao về, tao ở lại đây. Bọn mày đông. Tao đíu làm gì được. Nhưng có đánh thì đánh tao chết , mày có chắc ra đường không bị đâm một nhát sau lưng không?
Mặt phừng phừng , tôi thốt lên những lời mang tính đe dọa
– A, mày mày ngon – giọng run run.
Thật ra bản thân tôi cũng đã cân nhắc kỹ. Căn tin trường không phải là nơi dễ uýnh lộn, nếu uýnh thì dễ đuổi học như chơi. Coi như đánh một ván bài liều. Còn ra khỏi trường bằng cách nào…tôi chưa nghĩ tới.
– Mày lên phòng đi… N , để tao lo – Tôi đuổi khéo thằng bạn.
Nó thất thểu rời khỏi chỗ ngồi với vẻ mặt áy náy. Nó ở lại không khéo hại cả tôi, thằng bạn biết điều đó nên rút lui êm. Tôi bình thản ngồi uống hết chai C2 rồi đứng dậy tính tiền. Bọn kia xì xà xì xầm rồi rút nửa quân số đi trước.
Tôi xuống tầng hầm lấy chiếc xe đạp mà trong bụng đánh lô tô. Ngày trước xông pha đánh đấm nhiều, nhưng đó là ở tận miệt vườn. Còn ở đây là thành phố. Đơn độc là cảm giác xâm chiếm tôi lúc đó. Tiến mập ơi, Sơn mụn ơi, Phong Con ơi… tụi mày ở đâu về đây sát cánh cùng tao….
Mải miết suy nghĩ thì chiếc xe đạp cũng ra tới cổng trường. Tôi có thể chạy thoát. Nhưng làm vậy khác nào hại thằng bạn N… của tôi. Trận này không đánh không được. Suy nghĩ rằng mình có thể chết nơi đây.
– Má mày đồ bố láo – Giọng một thằng vang lên.
Chưa rõ từ đâu đã nghe tiếng dép , tiếng thép va vào người. Theo phản xạ tôi giục xe đập qua một bên rồi thủ thế, Lấy tay chạm vào vật tiếp xúc bằng một góc 45 độ từ dưới lên. Vừa đỡ giảm lực vừa hất cây tuýp sắt khỏi người. Khẽ lách người về phía vách tường trường học hạn chế bớt điểm tiếp xúc cơ thể. Mắt đảo nhanh quan sát.
1, 2, 3, 4… 9, 10 thằng khốn nạn đang vây.
Phen này xem như đi xa rồi. Tôi rủa thầm trong bụng.
Ầm….
Keng… keng… tiếng kim loại va vào đâu đó, bụi gạch rơi xuống
Cơ hội là đây. Tôi ráng gồng đau chộm lấy thanh sắt rồi phang túi bụi, võ với chả vẽ, lúc đó không kịp xuất hiện miếng nào, chỉ biết làm theo quán tính.
Mỏi tay… sức cạn dần!
Tôi ngày càng bị đám chó điên vây quanh lôi dần ra khỏi điểm tựa bức tường. Bốn phía lúc này không ngừng bị đập mạnh. Tay tôi tê đến mức không thể nhích lên được. Khi máu đã đổ thì tiết gà tiết vịt cũng dâng lên. Tôi phản kháng thêm được lúc nữa thì buông xuôi…
Mẹ ơi, ba ơi… chắc con chết ở đây.
Có tiếng la hét của mấy cô bán hàng rong.
Có tiếng bô xe máy nổ áp sát……
Có tiếng chửi và la hét nhau.
Tôi chẳng nhớ mình bất tỉnh lúc nào, cũng chẳng nhớ là bao lâu.
Chỉ biết khi mở mắt dậy, trước mắt tôi là một gian phòng màu trắng. cánh quạt trần quay nhè nhè làm dịu mát cơ thể, ngó quanh vì không định vị được không gian thời gian. Thấy mình nằm trên một chiếc giường. Mặt mày đầy những băng bó. Hai cánh tay u tím không cử động được. Liếc xuống phía chân giường…
Ô kìa……
Ngoài hai cái chân ra còn có một mái tóc dài bay lất phất… Khuôn mặt ụp xuống thành giường che dấu.
Đây là ai? Là ân nhân đưa mình tới đây sao? Tại sao lại ở đây cùng mình? Hàng ngàn câu hỏi nảy sinh trong đầu……
Đến khi khuôn mặt đó ể oải ngước lên. Tôi như người trên trời rơi xuống.
“ TRÂM ANH”