Phần 24
Ngoại truyện về thằng Tiến
Sài Gòn, Ngày… Tháng… Năm…
Đang đi trên đường. Chuông điện thoại kêu ing ỏi…
Số điện thoại 0633…
– Dạ. A lô. Phong nghe đây ạ
– Quỳnh đây. – Giọng một người con gái.
– Quỳnh nào vậy? – Tôi ngạc nhiên.
– Quỳnh học chung cấp 2. Thằng Tiến chết rồi Phong ơi.
Tôi im lặng một hồi. Tính từ ngày nhận được tin báo đổ về trước, tôi chỉ quen với một thằng tên Tiến, và một con nhỏ cá sấu tên Quỳnh.
– Phong… Phong còn đó không? – Nhỏ Quỳnh lên tiếng
– Thằng Tiến mất lâu chưa? – Tôi hỏi ngược.
– Mới sáng nay, tranh thủ về với nó Phong nhé.
– Uhm. Tui cúp máy đây. – Tôi tắt máy cái rụp.
Hoang mang đi một đoạn đường từ Lê Hồng Phong về tới vòng xoay Lý Thái Tổ. Chuông điện thoại lại reo lần nữa. Một số máy quen thuộc. Một giọng nói trong nghẹn ngào. Tim tôi rung lên bởi đoán chừng chuyện thằng Tiến đã là sự thật rồi. Số máy này đã gần một năm nay không còn gọi cho nhau:
– Anh ơi, Em đây. Tiến nó đi rồi.
– Uhm. Anh vừa mới biết. Em có về với nó không? Anh qua nhà lấy đồ rồi đón.
– Dạ. Khoảng 30p nữa anh qua nhá.
Tôi lật đật về soạn mấy bộ đồ rồi dông xe qua đón em. Vừa tới cổng đã thấy người đợi sẵn, hai mắt sưng húp và đỏ mọng. Chất đồ lên xe – thẳng tiến.
Thành phố Sài Gòn có nhiều nét đẹp, ngược lại cũng có những vấn đề nhức nhối. Đó là ngập nước và kẹt xe. Gần hai tiếng đồng hồ tôi mới thoát ra được khỏi cầu Sài Gòn giữa giờ cao điểm. Lúc này con ngựa sắt đã sẵn sàng cho một chuyến đi tốc hành 200 km về quê.
Vút…vút…
Ào…ào…
100km/h… 120km/h…. khi phố thị lên đèn.
Em ngồi sau ôm tôi chặt cứng.
Cái ôm này đã không hiện hữu hơn một năm nay, kể từ ngày em phát hiện trái tim tôi có quá nhiều ngăn đựng…
Tôi vẫn lao vào những cuộc chơi như con thiêu thân, vẫn lao vào đồng tiền một cách mù quáng. Bỏ rơi Em ngẩn ngơ, bỏ rơi như hồi còn bé, Tôi trốn tránh khỏi nhà Em khi sợ Trà My biết mình đi lượm cát tút, trốn chạy khi em ngồi bên giàn thiên lý mát lạnh chờ đợi tôi ngang qua. Em chấp nhận rời xa tôi một thời gian để suy nghĩ nghiêm túc về chuyện hai đứa.
Xe vẫn lao đi với vận tốc lớn.
Điện thoại tôi đưa cho em cầm sẵn tiện liên lạc.
Gió ngược chiều thổi lên mang theo tiếng nói thỏ thẻ của Em với ai đó.
– Trâm Anh có về không? Trà My với anh Phong đang chạy về
– Abc… xyz…
– Uhm. Gặp nhau ở nhà Tiến nhé.
Tôi mường tượng được câu chuyện. Cám ơn thằng Tiến nhiều. Ngày còn sống nó cũng đã là sợi dây liên kết để nối tôi với hai cô gái. Giờ Tiến mất, vẫn sẵn lòng giúp tôi tìm lại người thương.
Hai đứa dừng xe bên chân đèo Bảo Lộc, mệt mỏi rã rời, tôi bật lửa châm điếu thuốc Jet phì phèo
– Anh hút thuốc à ? – Giọng Em vang lên.
– Uhm. Anh mới nghiện thời gian gần đây.
– Anh hút ít thôi, hư phổi đó. –Lời khuyên răn thốt ra.
Gần 9h đêm, gió lạnh buốt hết cả hai tai, tim tôi thắt lại. Phải chăng âm hồn của thằng Tiến dẫn lối hai đứa về thăm ? Nghĩ lại những kỷ niệm nó cùng tôi trải qua suốt một thời gian dài. Lòng không khỏi bồi hồi và nuối tiếc. Lời hứa một ngày nào đó thành danh ở Sài Gòn rồi kéo thằng Tiến theo, chưa kịp thực hiện. Giờ đã bên kia thế giới, kéo thế nào đây? Còn nhớ ngày nào thằng Sơn và thằng Tiến giả làm cặp tình nhân anh anh em em ẽo ợt trước mặt tôi và Trà My trước cổng trường. Chẳng rõ thằng Sơn có biết tin thằng Tiến chưa?
Trà My lục lọi trong mớ đồ mang một cái khăn choàng rồi lại gần tôi cuốn khăn lên cổ. Hai đứa gần nhau hơn bao giờ hết. Nhìn nhau. Rồi em nép vào người tôi thổn thức. Chẳng rõ vì thương tâm một đứa bạn ra đi hay vì thương tâm cho mối tình chia tay ? Đoán chừng cả hai.
Đèo Bảo Lộc ngoằn nghòe gần 10 cây số. Chiếc xe chậm chạp bò lên đỉnh. Tiếng côn trùng , tiếng dế kêu, tiếng u tịch của cánh rừng khiến cho không gian và thời gian ngưng tụ, thỉnh thoảng một vài chiếc xe ford tốc hành chạy ngược chiều hắt hết cả ánh đèn vào mặt.
Về đến nhà thằng Tiến cũng gần 10h đêm.
Đèn sáng choang. Bên ngoài cột báo có người ra đi…
Tôi dựng xe xuống , bước vào nhà.
Mẹ nó khóc nấc từng cơn, có lẽ khóc vì ân hận vì không lo được cho thằng Tiến. Bà ngoại quá đau buồn và mệt nên nằm trên gường cách quan tài khoảng gần 2 mét.
Thằng Tiến ngủ ngon quá !!!
Môi khẽ mỉm cười, khuôn mặt thanh bình và mắt nhắm lại. Chân tay không động đậy, thằng Tiến ngủ mãi mà không tỉnh. Mặc cho tôi rờ vào má nó tát nhẹ.
– Tiến ơi, tỉnh lại đi. Tao là Phong nè. Tao về thăm mày nè, mở mắt ra nhìn tao.
Hai chân tôi như rịu xuống bên quan tài. Khóc hu… hu thật to. Em nắm cổ tay tôi giữ lại
– Mẹ mày, Tiến ơi. Sao mày đi mà đéo nói tao một tiếng… hu… hu…
Trong đám tang mà chửi tục thì không hay, nhưng người nhà nó, làng xóm láng giềng. Đám bạn tôi ngoài sân không ai cản tôi. Bởi họ hiểu, tôi và nó thân thiết nhau. Những lời đó là những lời đau buồn và đầy nước mắt. Giàn dụa. Tôi đứng bên quan tài lảm nhảm những câu vô nghĩa. Rồi lại ngắm nhìn khuôn mặt nó trong quan tài. Chỉ đến khi em và thằng Sơn Mụn tới dìu tôi ra ngoài…
Điếu thuốc làm tôi trấn tĩnh lại.
Tôi hỏi thằng Phong Con.
– Thằng Tiến bị sao mà đi?
– Tai nạn khi đi rà cá mày ạ. May mà thân thể còn nguyên lành, chỉ bị điện giật dưới nước chứ không nổ bình. – thằng Phong Con giải thích cặn kẽ.
Tôi biết khá rõ tính thằng Tiến, nó là đứa “ Quê của Quê” . Tuổi thơ đã mang đầy những nét của làng. Sau này lớn vẫn duy trì thói quen những trò câu cá bắn chim. Nó đi rà cá về đãi bạn bè, chứ không phải làm kinh tế. Thời gian trước khi mất, nó đi sẻ gỗ rừng, cuộc sống chắc cũng không đến nỗi.
Gần hai tiếng sau thì có tiếng xe ô tô đỗ lại, người bước xuống xe là Trâm Anh.
Cắm cho thằng Tiến nén nhang rồi lặng lẽ ngồi vào bàn cạnh Em và Tôi. Mấy thằng vẫn giữ nguyên tâm trạng im lặng. Đáng lý bạn bè lâu ngày gặp cũng đủ chuyện để hỏi han. Nhưng trong buổi đêm hôm đó. Chẳng ai nói ai câu nào cho ra hồn, tất cả đều ngắt quãng, không đầu không đuôi xen kẽ với những tiếng nấc của người trong gia đình.
03 h giờ sáng , đóng nắp quan tài.
Tất cả đều rơi nước mắt, Em đứng cạnh dựa hẳn vào tôi nghẹn ngào. Bên cạnh trái là Trâm Anh nắm chặt tay tôi, nước mắt lăn từng giọt. Vẫn một tính cách cứng rắn và bản lĩnh.
4h 30 phút , thân thể nó được di chuyển lên nhà thờ.
Tôi – Em và Trâm Anh cùng vài đứa khác ở nhà lo dọn dẹp rồi phóng ra nghĩa địa chờ sắn.
6h 30 phút sáng.
Quan tài hạ huyệt tiễn đưa thằng bạn chí cốt về bên kia thế giới.
“Vĩnh biệt mày nha Tiến. Qua đó có buồn thì về thăm tao.”
Khi mọi người đã rời khỏi nghĩa trang, tôi lôi đàn ghita trước mộ. Ngày trước, có lần nó nói thích bài ” Ơn Cha” của nhạc sỹ Y Vân, kêu tôi đàn cho nó hát. Lúc đó lắc đầu do chưa biết đệm đàn. Giờ tôi sẽ vừa đàn vừa hát thay thằng Bạn nằm dưới đất.
Ơn cha như Thái Sơn cao bao từng
Ngoài tuy cương quyết, mà lòng thương mến
Ơn cha như đuốc soi ca trên đường
Đuốc soi tâm hồn, dắt con chuyền hướng
Ơn cha như bóng cây xanh trên ngàn
Tình cha tha thiết, lòng cha âu yếm
Ơn cha như mái hiên trên nông trường
Gió mưa xa gần nắng mưa không sợ
ĐK:
Nào những khi con buồn người đến bên vỗ về
Bàn tay xoa trên mái tóc mến thương
Đôi lúc khi cha khuyên con trong những khi sai lầm
Thì còn bàn tay cương quyết nào hơn
Ơn cha như nắng soi trên đường
Người cho ánh sáng, người cho lẻ sống
Ơn cha, hai tiếng thương yêu vô vàn
Sẽ không phai tàn, với bao năm trường.
…
Thằng Tiến chưa một lần thấy mặt bố, chẳng biết trước khi chết có kịp gọi lên hai tiếng “Cha ơi ?”
Thằng Phong, nhỏ Quỳnh, Em , Trâm Anh, thằng Sơn hát lại những bài hát thủa học sinh đi học, hát những bài về tình bạn, tình yêu đôi lứa. Thằng Tiến chắc ở dưới đất sẽ rất vui. Nó chết khi chưa có một mảnh tình vắt vai.
Em một bên, Trâm Anh một bên đi cạnh tôi lặng lẽ trở về.
Chiều cùng ngày, bọn tôi ngắm hoàng hôn lần cuối cùng trước khi về lại Sài Gòn.
Năm nào trên đồi gió hú, đôi lúc hai người, đôi lúc ba người. Nay thêm thằng Tiến nữa là bốn.
Nguyễn Bạch Đằng Tiến
Sinh ngày: xx/yy/bbcc
Mất ngày : yy/ss/abcd
MẸ VÀ GIA ĐÌNH LẬP MỘ
…