Phần 23
Năm học 12.
Học kỳ I không có thay đổi gì mấy. Đồng bọn cũng say mê học như năm ngoái.
Đầu học kỳ II có thiên hướng thay đổi tí xíu. Đó là việc các môn không quan trọng được đám học sinh bỏ bứa. Ví dụ như Giáo Dục Công Dân chẳng hạn. Gần như tất cả không thèm chép bài. Học để thi cho lấy lệ. Cả lớp tập trung vào những môn có khả năng thi tốt nghiệp và định hướng thi đại học. Trường cung cấp cho bọn tôi hồ sơ đăng ký thi. Cả lớp bàn tán xôn xao. Trừ một vài thành phần đã được bố mẹ ra quyết định, ví dụ như con có bố mẹ làm nghành ngân hàng thì thi đại học Ngân Hàng. Đứa nào có bố Công An thì thi An Ninh. Còn lại một đám y như gà mắc tóc.
Ở cái thời mà công nghệ thông tin chưa phát triển, tất cả chỉ trông chờ vào cuốn định hướng nghề nghiệp do thư viện trường cho đọc tham khảo. Bây giờ ngẫm lại toàn là nói láo. Nào là thừa thầy thiếu thợ, nào là công nghệ thông tin, nào là ngành hót thiết kế đồ họa. Rốt cuộc sau này khi bọn tôi ra trường toàn phải làm trái nghề.
Tôi chọn một ngành mà tôi cho là có thi cũng không đậu : Cơ khí chế tạo máy của đại học sư phạm kỹ thuật. Năm ngoái lấy 22 điểm ba môn, vơ vét thêm cao đẳng công nghiệp 4 và trung cấp Cao Thắng ngành sửa chữa ô tô. Cả ba đều thi riêng lẻ từng trường.
Vào độ tháng ba.
Ngoài sức nóng của kỳ thi tốt nghiệp và đại học, còn là sức nóng của sự chia ly.
Đám học sinh được đám thầy cô truyền bá tư tưởng ” Yêu nhau gấp đi – Nếu không là vài tháng nữa chia tay trong mưa ” . Bọn chúng bắt đầu tiếc nuối thời gian ba năm học với nhau. Có đứa thì tiếc về tình yêu, có đứa thì suy ngẫm tìm cách nào tạo ra thật nhiều những kỉ niệm cuối cùng của đời học sinh.
Bỗng chốc lắm tình huống buồn cười.
Lớp trưởng thích Nhỏ Phương Anh từ lâu.
Một hôm đúng vào sinh nhật Nhỏ, len lén đem lên lớp một giỏ hoa hồng để chỉnh ình lên bàn nhỏ với dòng chữ: “ Anh yêu Em” . Không chú thích, không phụ đề và P/s.
Ban đầu Phương Anh vui vẻ trước lẵng hoa, có mấy đứa con gái được như Nhỏ? Nhưng rồi bị đám bạn trêu đùa không ngớt đâm ra ngại ngùng và khó chịu. Nhỏ tính vứt ra sân thì được mấy bạn nữ khuyên để lại. Nhỏ nhìn quanh quất khắp cả lớp xem anh chàng nào dám cả gan tặng hoa? Nhìn cả qua chỗ tôi. Tất nhiên Tôi làm gì có đủ tiền để mua cho từng ấy bông.
Không một chàng trai nào đủ dũng khí để nhận.
Kết quả giỏ bông đó được gửi lên văn phòng trường trong sự tiếc nuối đứt ruột của chủ nhân.
Nhằm kỉ niệm ngày 8 – 3 quốc tế phụ nữ. Trường tôi phát động phong trào cắm hoa. Mỗi lớp đại diện ra một nam sinh để làm việc này. Các cô trong trường thành lập hội đồng ban giám khảo để đánh giá chung. Điểm sẽ cộng vào điểm thi đua lớp. Đây là phong trào chưa từng xảy ra trước đây nên hầu hết các lớp đều háo hức tìm ra ai khéo tay nhất và đầu óc nghệ thuật nhất.
Nói tới nghệ thuật thì lớp tôi không thằng nào qua được tôi. Cả đám con gái nghĩ vậy bởi tụi nó biết tôi đàn ghita. Mà trong trí tưởng tượng của tụi đó: Cắm hoa cũng giống như đàn ghita, đều là một bộ môn nghệ thuật.
Từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, ngoài chuyện đi hái hoa cỏ may kết thành bó cho nhỏ Trâm Anh. Tôi chưa bao giờ kết một loại hoa nào khác.
Ắt hẳn đám con gái lớp tôi chọn nhầm chăng?
Thật ra không phải vậy. Bằng cái máu nghệ sỹ của mình, giỏ Hoa tôi cắm tạo ra sự độc nhất vô nhị tại cái trường học này, tạo ra sự tranh cãi giữa cô phụ trách công đoàn trường và cô hiệu trưởng khi trao giải, tranh cãi về nghệ thuật gay gắt tới mức cãi nhau tay đôi trước mặt toàn học sinh để bảo vệ quan điểm chấm thi của mình. Tạo ra sự bàn tán xôn xao giữa đám học sinh. Tạo ra một không khí vô cùng phấn khích. Tạo ra một “ Hot Boy “ chính hiệu suốt ba tháng sau đó, mà chủ nhân nhận được quá trời hoa và thư tỏ tình, nhiều đến nỗi “ Cô em gái ” Phương Anh ghen cả lên.
Sự tình như sau.
Tôi nhận lời sẽ thay mặt Nam Sinh đi thi, với điều kiện sẽ không cần quỹ lớp, không cần làm nháp cho tốn tiền, đồng thời bí mật kiểu dáng của bình hoa cắm được tôi giữ đến phút cuối. Đám ban cán sự lớp đồng ý. Tụi nó hiểu tôi. Thằng Phong tôi nói được làm được.
Sáng mùng 8 – 3
Tiếng Loa rộn rã kêu gọi :
A Lô… A Lô… Thân mời tất cả các Em học sinh các lớp tập chung tại khu vực chào cờ, các bạn Nam yêu cầu đi lấy ghế cho bạn nữ, đồng thời phụ nữ được ưu tiên xếp trên… a lô… a lô…
Cả đám rục rịch ra trước sân trường.
Sau lễ phát biểu dài chừng 15 phút ca ngợi mấy thành tích của chị em phụ nữ, Mirco cũng nhường lại cho cô phụ trách công đoàn công bố thể lệ cuộc thi: Mỗi bình hoa được chuẩn bị trong vòng tối đa 20 phút. Có 5 phút thuyết trình về nội dung mình cắm.
Thời gian bắt đầu…
Tích tắc… tích tắc…..
Xung quanh tôi là cả một đám nam sinh lôi ra nào kéo, cây cảnh phụ, hoa từng chùm, từng chùm.
Tôi khẽ khàng hành động. Cắm hoa lên. Bỏ đá lên. Chưa đầy 5 phút bình hoa đã hoàn chỉnh. Tôi hùng dũng bước lại về lớp. Tất cả thành phần ban giám khảo đều sửng sốt và đứng lên ngước nhìn, họ sợ học sinh này bị đau bụng hay gì đó mà kết thúc phần thi sớm.
Sau ba mươi phút tiếng gọi vang lên: Hết Giờ.
Một số Bình Hoa vẫn chưa cắm xong, cô phụ trách phải ra tín hiệu ngắt lại lần thứ hai.
Lần lượt từng nam sinh trình bày ý tưởng của mình. Đến lượt tôi cầm Mirco:
– Dạ, kính thưa cô hiệu trưởng, Cô Phụ trách. Em tên Phong lớp 12a3. Trước khi trình bày về bình hoa, Em xin phép đàn và hát một bài.
Tôi vừa đàn vừa hát một đoạn của trường ca ” Hòn Vọng Phu ” của Lê Thương.
Cả hội trường im phăng phắc. Khi tôi ngưng, cả hội trường vỗ tay rần rần.
Tôi giải thích: Em chỉ cắm một bông hoa hồng tượng trưng cho người phụ nữ chờ chồng. Đá tượng trương cho hòn núi. Nước tượng trưng cho sóng biển…
Cả Hội Trường vỗ tay vang dội lần nữa.
Kết quả là Chậu hoa tôi cắm đoạt giải nhì, giải nhất thuộc về chậu hoa lu xu bu của một lớp khác.
Tôi nổi tiếng đến mức không ngờ kể từ khi đó.
Tất cả các chương trình văn nghệ dự kiến cho cuối năm học đều lôi kéo tôi vào.
Thỉnh thoảng bàn học tôi lại xuất hiện một thư làm quen. Không đầu không đuôi. Tôi toàn đưa cho Phương Anh giữ giùm.
Âu cũng là một thời để nhớ.
…
Bọn tôi rục rịch chuẩn bị thi tốt nghiệp.
Rồi thi đại học.
Mỗi đứa mỗi phương trời.
Lưu những kỷ niệm với nhau bằng những dòng chữ trên áo
Cô Em Gái vẽ lên áo tôi một trái tim bằng bút đỏ thật to.
Cả đám dành cho nhau những lời chúc tốt đẹp cho tương lai.
Tôi được thêm những dòng địa chỉ của mấy cô gái hâm mộ tiếng đàn.
Cuối cùng rồi cái gọi là cấp III đã trôi qua trong kí ức đời tôi. Những kỷ niệm êm đềm ngày mới lon ton vào trường. Hệt như bầy chim non nháo nhác. Những kỉ niệm về vụ “ Quần treo cây tùng ” . Tất cả những hồi ức về trận đánh nhau kinh điển ở Bảo Lộc. Những lần hát cho Cô Em Gái nghe dưới ánh trăng. Tất cả đều chiếm một phần trong trái tim tôi đến giờ. Dẫu rằng có một vài điểm khiến tim tôi tan nát. Kỉ niệm không thơ mộng và đẹp như hồi cấp II. Tôi vẫn thầm ước rằng, giá như tôi có thể có túi thần kỳ của Doremon để bay về quá khứ, ngồi lại chỗ ngồi cũ của mình, thăm lại thằng Tiến, thăm lại Tiến Sỹ Gây Mê – Cẩm Vân.
Thỉnh thoảng Tôi ngang qua ngôi trường yêu dấu. Nhìn lại đám cây Tùng và hàng Phượng vỹ trổ hoa. Nhìn lại đám học sinh đi học.
Nhắc nhớ một thời không quên.
Cuộc đời tôi sau khi rời khỏi mái trường cấp III, rời xa nhà, xa gia đình, gặp lại Em và Trâm Anh. Tất cả đều đầy biến loạn. những Biến Loạn bị ướp bởi một mùi hương của đồng Tiền.
Tháng 9 năm đó . Tôi xách ba lô một mình xuống Sài Gòn nhập học vào một trường ở tại quận Gò Vấp.