Phần 22
Năm lớp 11 là năm học kinh khủng nhất mà tôi phải trải qua.
Không nhiều chuyện để nói ngoại trừ việc thằng Ngọc bị cho ngưng học vì hạng kiểm cuối năm lớp 10 kém, buộc chuyển trường.
Kiến thức học thì nặng vô kể, bọn lớp tôi đua nhau đi học thêm, nhất là các môn tự nhiên Toán – Lý – Hóa. Hầu như cả đám tập trung vào chuyện học hành, sáng cũng học, ra chơi cũng học, chiều đi học nốt. Trừ một vài thành phần như Tôi – Thằng Tiến và nhỏ Phương Anh.
Tôi với thằng Tiến không đi học vì không có tiền.
Nhỏ Phương Anh không đi học vì nó giỏi bẩm sinh, cách học của nó khác xa với đám đông.
Ba đứa trở nên thân thiết và cô độc trước lớp.
Chuyện tình của tôi và Em chẳng đi tới đâu.
Lần đầu tôi tới thăm Em thì Em có nhã ý là tôi nên tập trung vào việc học, không nên đi xa thăm em thế này, thế nọ. Chốt hạ bằng một câu là : Tránh Xa Em ra
Lần thứ hai xuống thì nhận tin Em đang thi học sinh giỏi cấp tỉnh môn Lý.
Bọn Tôi biệt tăm.
Dần dần hình như tôi nhận ra, tất cả những kỷ niệm em và tôi có đều đã là một thời xa vắng. Em không còn là “Tiểu Long Nữ” thơ ngây và dịu dàng như hồi nào, bây giờ đã trở thành “Nhạc Linh San” trong tác phẩm Tiếu Ngạo Giang Hồ. Còn tôi là chàng Lệnh Hồ Xung quanh quẩn bên Em, Lúc này “ Lâm Bình Chi” chưa xuất hiện, nhưng mơ hồ tôi cảm nhận được ra bóng dáng của một người trong bóng tối.
Có gì đó đau nhói nơi trái tim.
…
Thằng Tiến thỉnh thoảng hỏi:
– Phong. Sao mày không đi thăm Trà My?
Tôi im lặng cười khổ một mình, đôi lúc tôi muốn nói huỵch toẹt ra cho nó nghe là bị nàng xa lánh, nhưng rồi lại ngưng. Nó dường như hiểu ra tâm trạng buồn tôi đang trải qua nên lặng lặng rút lui. Tình bạn là vậy. Đâu cứ nhất thiết chia sẻ hết mọi chuyện. Chỉ cần hiểu là đủ.
Có hôm nhỏ Phương Anh ngồi cùng tôi ở ghế đá …
– Phong, Phong còn thương Trà My không? – Nó hỏi
Tôi lại im lặng. Trà My là mối tình đầu của tôi. Không phải muốn quên là quên, muốn ngưng nhớ là được. Ai trên đời không có sẹo trong trái tim?
– Sao Phương Anh lại hỏi zậy? – Tôi ngước lên nhìn nó cắc cớ.
– Thì… thì… tại Phương Anh thấy Phong buồn nên nghĩ……
– Sau này Phương Anh đừng hỏi vậy nữa. Chuyện của Phong để Phong lo
Nói xong câu đó tôi rời khỏi ghế đá, bỏ mặc Nhỏ bên hàng lá phượng theo cơn gió tấp xuống những cánh lá nhỏ xíu như lá me bay. Thẫn thờ trước sân trường.
…
Ngày còn nhỏ, tôi được mấy anh chị dạy một bài:
Chim Ri là dì sáo sậu – Sáo Sậu là cậu Sáo Đá – Sáo Đá là bác Sáo Đen – Sáo Đen là em Tu Hú – Tu Hú là chú Bồ Các – Bồ Các là bác Chim Ri – Chim Ri là dì Sáo Sậu…
Cứ như vậy bài hát được lập đi lập lại và xoay vòng tròn…
Tình Ái cũng thế. Nó là một vòng lẩn quẩn và rối rắm, không đầu không đuôi. Một ngày nào đó lang thang trên phố, thấy một cô gái đẹp. Bỗng dưng trái tim nhảy dựng và rồi có chút gì yêu yêu, rồi lãng quên. Cũng có khi bên giàn hoa thiên lý. Bóng dáng một ai đó đã ngự lãnh trái tim mà không dùng bút gì xóa được. Cũng có người một đời yêu và chỉ yêu một người. Dù rằng người ta tệ bạc đến thế nào.
Nghe thì có vẻ triết lý, nhưng ứng vào chuyện của tôi, xem ra là đúng.
Cấp hai có Trâm Anh thích tôi dù biết Em mới là người …
Cấp ba Nhỏ Phương Anh thích tôi .
Thích như Tôi thích Trà My.
Đám bạn tôi thấy.
Thằng Tiến cũng thấy.
Tôi cũng ít nhiều nhận ra được tình cảm của Nhỏ.
Nhưng vấn đề là bản thân chỉ xem Phương Anh như một người Bạn, một đứa em gái. Thế nên mới có chuyện “Nhỏ” gọi tôi là Anh. Bởi có hôm tôi kêu Phương Anh ra và quyết định nhận làm Em Gái kết nghĩa. Chưa cần biết có sự đồng ý hay không. Nhỏ nhận lời. Nhận lời với một vẻ mặt đưa đám…
Năm lớp 11, Nếu không nhờ “Đứa Em Gái” bất đắc dĩ đó chỉ cho vài đường về các môn học, khéo Tôi đã ở lại lớp, thỉnh thoảng còn cả gan ném đáp án cho tôi trong mấy môn kiểm tra.
Thằng Tiến mập tự lo thân mình. Tuyệt kỹ “Cóp Py thần Chưởng” của nó đã đạt cảnh giới tối cao. Hai ngón tay nó mang trong mình một bí kíp võ công vô đối hệt “ Linh Tê Nhất Chỉ ” Lục Tiểu Phụng của tác giả Cổ Long. Nếu anh chàng kia chỉ dùng mỗi hai ngón tay kẹp được tất cả mọi ám khí trên đời, thì hai ngón tay của thằng Tiến Mập cũng có thể kẹp giấy, kẹp sách, giở sách khi đi thi. Đồng thời chỉ bằng diện tích hai ngón tay trỏ và giữa đã có thể chép toàn bộ công thức cơ bản của môn Lý –Hóa. Âu cũng là khả năng thiên phú.
Nếu không có mấy thứ đó, chắn gì điểm trung bình các môn học của Tiến Mập đã khá hơn ?
Cuối năm lớp 11. Tôi với thằng Nó đội sổ.
May thay là ít khi xuất hiện ở sổ đầu bài.
“Học bạ” ghi: “HỌC TRUNG BÌNH – ÍT PHÁT BIỂU TRONG LỚP – TRẦM TÍNH” . Tôi làm Ba Mẹ buồn nhiều.