Phần 14
Rất lâu … rất lâu rồi tôi mới đi học với một tâm trạng vui vẻ như vậy.
Bình thường tôi luôn dắt xe bộ với những đoạn dốc cao. Thì hôm nay tôi đạp băng băng hệt như những chiếc xe đua về đích.
Nếu mọi ngày 6h40 tôi mới có mặt ở cổng trường, thì hôm nay là lần đầu tiên trong lịch sử tôi đi học sớm.
Nguyên nhân bởi Trâm Anh hẹn tôi sẽ tranh thủ lên thăm trường tôi trước khi về lại Sài Gòn. Có lẽ nàng thăm dò xem bên cạnh ghế tôi ngồi có cô gái nào không? – Nàng đâu biết anh chàng Phong của cấp ba trái tim đã ngừng rung động, đồng thời nếu có rung thì cũng không có con ma nào rung lại giùm.
Cả đám con trai lớp tôi trố mắt nhìn khi Trâm Anh tung tăng cùng tôi vào trường.
Dẫu sao nàng cũng là một cô gái của Sài Gòn hoa lệ, ngay từ cách ăn vận đến làn da đều toát ra sự khác biệt của con gái thành phố. Cái “Đẳng cấp” đó dù giàu có cũng không phải muốn là tạo ra được.
Không chỉ con trai lớp tôi dỏ nước giãi… mà mấy sư huynh lớp 12 cũng nhìn Nàng với ánh mắt thèm thuồng. Mọi việc càng trở nên phức tạp hơn khi Trâm Anh hiên ngang khoác tay tôi vào lớp và yên vị bên cạnh tôi lấy bài vở tôi ra tra khảo…
Bình thường trước giờ học, ít khi đám học sinh chịu vào lớp ngồi. Hôm nay bỗng dưng tất cả đều lạng đi lạng lại trong lớp. Đứa thì cười đùa ra mặt, đám con gái xúm lại chụm năm chụm ba nhìn lén lén tôi và Nàng rồi xì xầm bàn tán. Thằng lớp trưởng lớp tôi chạy lại bàn đặt tay lên vai tôi nói một câu :
– Phong ghê nha.
Thằng Tiến Mập bố láo hết sức. Nó cầm tờ báo cuốn lại giả bộ làm loa rồi rêu rao:
– A lô, a lô. Đề nghị mấy chị em lớp 10A3 ngăn chặn quân thù, nếu chị em không cố gắng thì anh chàng Phong lớp ta sẽ bị địch cướp mất… loa…loa..loa…loa.
Đám con gái cười khúc khích…
Có mấy cô gái “Sang mà chảnh” lớp tôi cùng nhìn tôi với ánh mắt bực mình.
Trong đó có một cô nàng nhìn Tôi với ánh mắt đặc biệt hơn cả, tên cũng đặc biệt không kém, nhưng thôi, để Tôi kể câu chuyện về Tôi và Cô Bé đó cho các Bạn nghe sau. Quay lại câu chuyện đã.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Thoắt cái đến giờ học….
Tôi tiễn Nàng ra tận cổng trường mới quay lại. Lầm lũi vào lớp.
Ôi! Sao Nàng không ở Sài Gòn mãi luôn. Nàng về sưởi ấm trái tim nguội lạnh của tôi chốc lát rồi lại bước ra đi. Tôi như bệnh nhân si tình bấy lâu; cách ly hoàn toàn với môi trường ”Gái”. Giờ em đem cái dịu dàng, xinh đẹp và chiều chuộng về, nhưng chỉ phát cho tôi mỗi liều thuốc uống hai ngày xong bỏ bứa.
Hụt hẫng…
Nếu là các Bạn độc giả là Tôi có chịu được không?
Nỗi buồn theo tôi mãi nếu không có tình thần nghịch phá đoàn kết của bọn con trai lớp Tôi.
Trường tôi có hai lầu.
Sân trường tôi ngoài đám cỏ dại, ba cây hoa hòe nhỏ còn trồng thêm năm cây Phượng Vỹ và một hàng dài cây Tùng gần khu lớp học.
Giờ ra chơi bọn con trai thường hay tụm năm tụm ba dưới sân trường chơi đá bóng hoặc đá cầu. Nhưng đó là chuyện của bọn con trai học phía dưới. Còn như bọn lớp tôi ở trên, giờ ra chơi nếu xuống sân cũng không có chỗ mát, đồng thời tốn giờ, nếu bọn tôi cứ đến khi đó là ra hành lang lớp nhìn xuống ngắm gái tung tăng đi lại hoặc nhìn mấy thằng lớp khác chơi. Nhìn riết cũng chán thì kiếm trò nghịch. Nhưng với một hành lang rộng có hai mét thì nghịch kiểu gì đây???
Trường tôi có sân rộng nên các tiết học thể dục được ghép chung với các môn khác, nếu ngày nào có tiết thể dục thì bọn tôi mặc đồng phục thể thao chứ không sơ mi quần tây. Trò nghịch dại bắt đầu từ chuyện này. Giờ ra chơi, thằng Ngọc nghịch ngợm lén lén đi sau thằng Tình Lùn rồi tụt quần nó xuống, may cho thằng Tình là nó mặc thêm cái quần đùi ngoài.
Bọn con trai cười hô hố,
Đám con gái đứa thì đỏ lựng mặt, đứa thì cười tếu táo.
Cái trò nghịch dại do thằng Ngọc phát minh đâm ra phổ biến dần, Bọn tôi lập hẳn một danh sách đen, cứ mỗi ngày sẽ tiến hành lột quần một đứa. Thời gian đầu mất cảnh giác, các đồng chí bị lột truồng hoài, sau này do biết trước nên thằng nào thằng đó lo gia cố, nếu danh sách đen đến phiên mình, thì y như rằng chạy biến đi chỗ khác chơi hoặc đi đâu hay tay cũng khư khư giữ cái quần đang mặc. Hoặc cột dây ràng … Quần hẳn hoi.
Tất nhiên là có kẻ quên, tiêu biểu là mấy ông mọt sách trong lớp. Lo học hành nhiều quá nên chẳng để ý. Hôm nay đến phiên thằng Quân Ngọng. Nó đang cầm cuốn sách đi hiên ngang thì ngay lập tức bị bọn tôi kéo tới … tụt quần, thằng Quân la choi chói. Tay quơ mạnh.
“ Nhưng chống thế nào được với sức mạnh quần chúng. ”
Thằng Quân vừa khép đùi che bộ phận nhậy cảm vừa cầm quần kéo lại. Cái quần được ném từ tôi qua thằng Ngọc – thằng Minh rồi lại thằng Ngọc như như banh truyền. Thằng Quân vội chạy tới, thằng Ngọc ném cái quần về tôi một cái véo….
Nó ném lỡ tay, vượt quá tầm đầu của tôi rồi rơi rụng đâu đó ngoài sân….
Cả đám tụi tôi không còn một tí máu. Người mất máu nhiều nhất chính là thằng ném và thằng bị ném.
Trên Ngọn cây Tùng một cái quần thể dục treo lơ lửng.
Cây Tùng già cách hành lang trường học tầm khoảng 2.5m. Nhưng nó là cây Tùng. Một loại cây lá kim và không có cành. Nếu rớt ở tầm ngang ngang còn được. Chứ rớt ở ngọn thì chỉ có con kiến mới leo được.
Bọn con Gái lớp tôi cũng ùa ra hết hành lang chỉ trỏ.
Sự tò mò của đám học sinh ngày một lớn, lan rộng dần ra xuống phía lầu 1. Tất cả đều nhìn thấy sừng sững trên ngọn cây tùng là một cái… Quần. Lúc này cái Quần hai ống không khác gì mấy so với một con diều thật đẹp… quá trời người chiêm ngưỡng.
Tiếng Trống vang lên báo hiệu giờ học.
Thằng Quân Ngọng được bọn tôi bố ráp và dìu vào lớp ngồi.
Đám con Gái lẳng lặng lấy vở ra học bài, lâu lâu vờ như vô tình ngước nhìn xuống cho thằng Quân ngồi.
Nếu ở đó có một cái xẻng, chắc chắn nó sẽ đào một cái lỗ chui xuống.
Bây giờ là tiết hóa của cô Vân Anh.
Giọng lớp trưởng vang lên:
– Tất cả nghiêm. Chào cô Vân Anh.
Cô khẽ vẫy tay cho bọn tôi ngồi xuống, nhắc nhở lấy vở học bài.
Mồ hôi lấm tấm trên áo thằng Ngọc và thằng Quân Ngọng
Suốt một tiết học, không có thằng con trai nào còn tâm trí để nhét chữ vào đầu. Tất cả chỉ ao ước và hồi hộp cầu nguyện cho cô Vân Anh đừng gọi gì đến tên thằng Quân.
45p trôi qua chậm chạp và dài ngoãng…
Được nửa tiết, dường như không chịu nổi áp lực. Thằng Ngọc giơ tay xin phát biểu
– Thưa Cô, Em đau bụng quá. Cho em xin phép ra ngoài. Em chịu hết nổi rồi
Nhìn vẻ mặt đau thương, nhăn nhỏ, mồ hôi chảy ròng ròng của nó, trên tay cầm sẵn một tờ giấy .Cô gặp đầu đồng ý.
Nhanh như cắt, thằng Ngọc lao ra khỏi lớp.
Sau này tôi mới được nghe kể lại, thằng Ngọc chạy tới khu vệ sinh rồi khẽ leo rào chạy như bay về nhà thằng Quân cách đó đâu tầm 3 cây số. Tờ giấy nó cầm là tờ giấy ghi địa chỉ nhà của thằng Quân.
Đáng lý ra mọi việc yên ả nếu không có tình thương yêu dạt dào, vi diệu của mẹ thằng Quân.
Thằng Ngọc bước vào nhà nói với mẹ thằng Quân là nó trên lớp nghịch rách quần, đành phải nhờ tụi con chạy về nhà lấy, mẹ nó tin ngay. Có điều xót con và thương thằng Ngọc phải chạy bộ tới nhà nên bà quyết định lấy xe máy cầm quần thể dục mang lên.
Âu cũng là số phận!
Thằng Ngọc hết lý do để trốn tránh…
Kết quả là toàn bộ bọn con trai lớp tôi được vinh danh cột cờ vào thứ hai tuần sau.
Thằng Quân được mẹ nó cấp cho cái giấy phép “ Nghỉ học ” mấy ngày; chắc mẹ nó sợ con mình lên trường bị trêu ghẹo.
Tôi – thằng Minh – Thằng Ngọc được cho là cầm đầu tổ chức, lao động nhặt lá và vệ sinh toilet trường.
Riêng thằng Ngọc được vinh dự nhận thêm một “ giấy mời uống trà ” ở văn phòng gửi phụ huynh.
Chắc hẳn cha mẹ thằng Ngọc lần đó được uống trà ngon lắm !