Em đã có chồng chưa? – Phần 10

Phần 10
Mùa hè năm đó …
Cũng như bao mùa hè khác. Một mình tôi lặn lội lên đồi gió hú mỗi buổi chiều tìm kiếm những hồi ức xưa…
Vắng bước chân bọn tôi; dường như hoa cỏ dại mọc chen lấp lối.
Cây xoài rừng um tùm cành và trái.
Hoa cỏ may lấn lối đi, thêm cả mấy bụi hoa trinh nữ e lệ cười duyên đón nắng. Mới hôm qua nàng còn chạy tíu tít khắp đồng cỏ, nay cỏ may cao lên rồi mà sao chẳng thấy dáng nàng đâu?
Đất cao nguyên mưa cả ngày đêm, vậy mà mỗi chiều lên đồi tôi vẫn phong phanh cái áo mỏng mà thôi, chiều về trên con đường làng đất đỏ ngập bùn. Tôi lang thang dưới con mưa phùn ngang qua nhà Em.
” Nhà cần bán “
Có lẽ Em dối tôi. Em chẳng ở nhà bà Dì như em nói. Gia đình em đi thật, chứ không chẳng treo bảng bán nhà. Cổng nhà không đóng, tôi bước vào sân u mịch lặng ngắm nhìn giàn thiên lý dưới hiên nhà. Nhớ ngày nào Em dựa vào vai tôi nghe tôi kể chuyện đánh nhau.
Tôi sẽ đi tìm em nhưng muốn thế tôi cần có tiền lộ phí. Mỗi ngày đi làm. Tôi đều để dành 5000₫ làm lộ phí.
40km là khoảng cách thật sự lớn nếu biết rằng ngày đó không có điện thoại, không email, ít xe đò.
Ngày đó giao tiếp con người là sự nhân văn tối thượng, sự giao tiếp đó sau này thế hệ con cháu phải có trường để học ” Trường dạy giao tiếp trực tiếp”. Đổi lại con cháu chúng ta được cái gọi là ” Thế giới phẳng “.
Mùa hè qua đi với bao hoài niệm.
Năm nay không như mọi năm, tôi được mua nhiều quần áo mới. Được mua một chiếc xe đạp cũ đi học, dù sao không thể ngày nào cũng đi bộ gần chục cây số đi học. Chỉ qua mấy tháng mà ria mép tôi đã đen và nhiều. Giọng tôi ồm ồm như một thằng đàn ông thực thụ. Sự biến đổi về sinh lý và cả tâm lý. Tôi không còn là thằng con trai loi choi nữa, tự dưng tính tình trầm lặng và co mình vào cái rọ.
Cấp ba là cấp học của người lớn. Bằng chứng là không chỉ tôi mà đám bạn tôi cũng hổng giò hơn hẳn. Bọn con gái không loắt choắt như cấp hai, tất cả đều mặc áo dài và tha thướt….
Lớp tôi là lớp 10a3.
Có bốn trường cấp 2 ở huyện dồn vào một trường công có 10 lớp mười. Một lớp chọn và chín lớp bình.
Duyên số thế nào chỉ còn tôi và thằng tiến mập ở chung lớp.
Tất cả đều bỡ ngỡ với tất cả.
Bọn con gái lần đầu mặc áo dài trước đông người nên ngó trước che sau hệt như là có bầy chó dưới chân luôn chực sẵn cắn áo dài. Bọn con trai thì đứa nào cũng như ngáo đá.
Tôi lững thững bước vào trường nhìn quanh quất.
Cốp… cốp…
– Mẹ cái thằng này . Đi thế hả?
– Dạ. Em xin lỗi – Tôi ngươc nhìn một thằng đeo bảng tên lớp 11 mặt cực bố láo.
Nó quay mặt bước đi không thèm nói một lời.
Tất cả ấn tượng ngày đầu cấp ba là thế, thêm cả việc đạp xe về nhà thở như bò….
Học được vài ngày thì tôi bắt đầu chuẩn bị kế hoạch đi tìm em, may mắn lúc này bên cạnh tôi còn có thằng Tiến.
– Ê. Tiến. Thứ bảy này tao muốn xuống bảo lộc đi tìm Trà My. Mày đi cùng tao nhé, tao cúp cua một bữa.
– Ơ… Đm cái thằng này, mới học đã đòi cúp học rồi.
– Thứ Bảy này chẳng có môn nào quan trọng. Tao lo được . Mày đi với tao không?.
Thằng Tiến không vô tâm như tôi nghĩ. Nó biết sự thay đổi tính cách của tôi sau mùa hè. Nó biết vì sao tôi buồn. Nó sau này là thằng bạn chân thành của tôi. Nhất là quãng thời gian cấp ba.
– Để tao suy nghĩ. Mai tao trả lời.
– Uhm. Mà mày không phải lo tiền bạc. Tao có tiền . Hè tao đi làm dành dụm được.
Nó gật đầu đồng ý.
Lòng tôi như thoát khỏi gánh nặng, vậy là tôi sẽ đi thăm em, mặc dù chẳng biết em có nhớ tôi không. Có nhớ tôi như tôi nhớ em, có muốn gặp tôi không?
Nhờ đó tâm trạng tôi có thêm mấy ngày vui vẻ.
Thứ bảy tôi lên mua hai ổ bánh mì nhét vào ba lô đi học.
Chờ thằng Tiến ở ngay đầu làng rồi hai thằng đèo nhau đi…
Đó là lần đầu tiên tôi đi xa nhà bằng chiếc xe đạp… đi một mình như một thằng đàn ông, à không có thêm thằng bạn nữa, nhưng đại khái là không phải cha mẹ dẫn đi.
Bảo Lộc ở đâu tôi biết chết liền, thằng bạn tôi cũng đếch biết.
Lên xe rồi mới thấy ngu, lẽ ra tôi không nên rủ thằng Tiến, nên rủ thằng Phong”Con” hay thằng chuột con gì đó, rủ thằng Tiến đi là sai bài. Nó là con khủng long khi leo lên chiếc xe đạp.
May mắn là nó là đứa tâm lý. Nó thỉnh thoảng đổi tài cho tôi…
– Chú ơi chú. Cho con hỏi trường Bảo Lộc ở đâu?
– Con chạy thẳng miết đường này. Khoảng ba cây số nữa rồi nhìn thấy một cái cột thật cao, bên cạnh là trường học đó con.
– Dạ. Tụi con cám ơn Chú.
– Uhm. Mà tui bay đi không nón niếc gì vậy.
Tôi đã sắp biến ước mơ của tôi sắp thành hiện thực. Tôi tưởng tượng ra cái cảnh gặp em trước cổng trường. Em nhìn tôi rôi bật khóc chạy tới ôm chầm lấy tôi. Tôi tự mỉm cười trước viễn cảnh đó.
Sự đời không như ta mơ…
Tới cổng trường tôi thật sự choáng ngợp.
Trường học to vật vã.
Cái cổng trường cũng to hơn trường tôi.
Cả hai trăm cái áo dài lập lờ trước mắt hệt như những cánh bướm.
Tôi không biết vợt con nào vì con bướm nào cũng xinh, cũng trắng trẻo và dễ thương.
Làm sao tìm Trà My trong cả vườn xinh này?
– Hai thằng mày đi đâu đó? – có tiếng nói vọng ra từ đám thanh niên ngồi trước cổng trường uống nước.
– Dạ. Em đi tìm Bạn em.
– Bạn tui mày học trong này à? Tụi mày ở đâu tới?
– Dạ. tụi em ở Di Linh xuống.
Đám thanh niên nhìn một lượt qua hai thằng tôi.
– Hừm… ngồi đây uống nước đã. Tí tao tìm bạn cho .
Thằng mặt Sẹo ấn vai tôi ngồi xuống, thâm tâm tôi linh cảm chuyện chẳng lành.
Tôi gọi chai nước xá xị rồi để chai cạnh bàn…
Thằng Tiến nhìn tôi gườm gườm, có lẽ nó hiểu hành động của tôi, nó dắt chiếc xe đạp quay đầu về hướng đường…
Tôi vẫn nhìn qua cổng trường tìm em.
“Trà My ơi! Em có đi học không? Hãy để anh thấy em!”
Cả đám áo dài túa ra. Có lẽ em học buổi chiều chăng?
” Tìm Em như thể tìm chim, chim bay miền Bắc, tôi tìm biển Nam”
– Tụi mày có tiền không, trả tiền nước đi?
Giọng cái thằng mặt Sẹo đưa tôi về thực tại.
– Dạ. Nước tụi em uống bọn em trả.
– Không. Tụi mày trả hết cả.
– Ơ. Bọn em quen biết gì tụi anh đâu – Tôi cố nói cứng. Thẳng Tiến mập lẻn ra lấy xe.
– A. ĐM. Bọn này. Tao nói trả hết là phải trả hết nghe chưa? – Thằng Sẹo giọng đe dọa.
– Mấy anh lớn rồi bắt nạt, mà anh không được chửi ĐM em. Em không thích – Tôi bắt đầu sôi gan bật lại.
– A… mày ngon – Nó sấn sổ tôi.
Tôi cầm chai nước ngọt phang lên đầu nó rồi bỏ chạy lên xe thằng Tiến.
Hai thằng cắm cổ đạp xe giông thẳng vào trong thị xã Bảo Lộc.
Dẫu biết xứ khác quê người mình xa tới. Nhưng chẳng hiểu sao cứ mỗi lần nghe ai chửi mấy từ đó là tôi như một con người khác. Như một thằng điên. Sẵn sàng bất chấp tất cả.
– Thẳng chó. Sao mày liều thế. Tao tưởng mày tự vệ thôi chứ sao lại phang nó. Bây giờ phải làm sao? – Giọng thằng Tiến hổn hển.
– Thôi mày chạy đi. Tao làm tao chịu. Đíu để liên quan mày – Tôi đáp.
Hai thằng đạp xe vào tận trung tâm, ghé công viên mới dám nghỉ.
– Bây giờ mày tính sao? – Nó hỏi tôi.
– Chiều nay tao quay lại tìm Trà My. Mày ở đây chờ tao.
– Mày Điên hả? Đập tụi nó xong quay lại, muốn chết hả. – Nó hốt hoảng nhìn tôi.
– Lỡ rồi, dẫu sao tao cũng phải tìm Trà My. Chết tao cũng tìm.
– Tao có thằng Em ở đây. Bây giờ vầy, để tao đi tìm nhà nó, tao nhớ mang máng. Mày ở yên đây chờ tao về rồi tao với mày đi, chết thì chết chung, chứ tao đéo phải đứa hèn bỏ bạn bè.
– Vậy cũng được, mày đi đi, cầm ổ bánh mì mà ăn. Tao ở đây đợi mày. – Tôi đồng ý.
– Uhm. Chờ tao ở đây.
Bóng nó rời khỏi công viên cũng là lúc tôi phát hiện ra sự bất thường.
Công viên trưa vắng vẻ bỗng “Trâu” về đầy ăn cỏ. ” Trâu là ” Trẻ Trâu” chứ không phải ” Trâu ” thường.
Thằng nào cũng lăm lăm khúc sắt…
Tim tôi đập thình thịch…
Không kịp suy nghĩ…
Tôi vứt dép bỏ chạy………..
“Tam thập lục kế” – “tẩu vi thượng sách”.
Tôi rời khỏi công viên và chạy băng qua một cái hèm gần nhất.
Leo qua bờ rào vào lao về phía bên kia con hẻm.
Tiếng đằng sau gọi nhau í ới…
Một vài người dân khi thấy tụi nó đuổi tôi thì im lặng hai tay chỉ trỏ đường cho tôi chạy.
Con người bước vào đường cùng đâm ra có sức mạnh kinh người. Hàng rào cao tầm 1m5 mà tôi phi cái vèo là qua.
…thở hổn hển
Ngồi tựa lưng vào một gốc cây mát. Tôi đâm ra giận em, giận luôn cả thằng Tiến Mập, chỉ vì em và vì thằng Tiến đi mà tôi phải ôm bụng đói…..
Tôi chẳng biết có nên quay lại trường hay không, quay lại biết chắc là bọn thằng Sẹo còn quanh quất đâu đó sẽ thấy mặt tôi và cam chắc là tôi bị tụi nó vây, nhưng nếu không quay lại thì tôi không cam tâm, tôi mơ ước ngày gặp em đã lâu, tôi góp tiền mỗi ngày chờ đợi việc đi thăm em, tôi đã đi và tôi không thể về tay không?
Và một điều quan trọng hơn cả là tôi nhớ Em.
Giữa lý trí và con tim đều có lý lẽ riêng. Cuối cùng “Con tim” thắng.
Lóp ngóp đứng dậy và quay về con đường cũ, vừa đi tôi vừa phải đường và canh chừng bọn thằng Sẹo
Ngôi trường em học đã ở trước mắt.
Tôi lén bước tới và đứng ép lưng vào một cây cột điện chờ đợi.
Lúc này trời đã quá trưa. Ánh mặt trời chói chang đỉnh đầu. Từng tia nắng rọi xuống hệt như những sợi chỉ đỏ cột một đầu là những cây kim, đâm vào da đau rát.
Thấp thoáng từng tà áo dài dung dăng đến trường.
Dưới ánh mặt trời, mỗi tà áo dài lại càng thêm điểm nhấn, tôn vinh lên vẻ đẹp của mấy cô thiếu nữ. Ai cũng lung linh và xinh xắn. Duy chỉ có một điều là không thấy Em…
Hãy tưởng tượng một chàng trai với đôi chân không dép, quần áo xộc xệch nép cột điện giữa trời trưa thử xem? – Hệt như một thằng khùng.
Lần lượt từng chiếc áo dài cứ vậy thong thả bước vào cổng trường. Có nàng thì mái tóc dài giống em, có nàng thì dáng xinh giống hệt, nhưng tất cả đều là “ giống…giống “ thôi chứ không có ai tên là “Trà My” cả. Thời gian càng ngày càng ngắn thì tôi càng sốt ruột. Tôi không có đeo đồng hồ, nhưng tôi biết chắc cứ cái tình hình này thì chỉ năm mười phút nữa thôi là bác bảo vệ sẽ đóng cửa cái cốp, và giấc mộng làm cây si trước cổng trường của tôi tan vỡ.
Hay là Em bị ốm không đi học?
Hay trường này còn một lối đi khác?
Trời nắng đâm ra ngớ ngẩn, đôi lúc trong một giây thoáng qua, tôi mường tượng cảnh “Long Nữ” của tôi bay cái vèo một phát qua tường mà không thèm đi bằng cổng.
Đang tính rời khỏi chỗ hỏi thăm xem trường này có cổng nào nữa không thì Em có đáp án cho tôi liền. Em đang được mẹ chở trên một chiếc xe DD đi học. Trên đầu em đội một chiếc mũ đan bằng lá cói rộng vành, nếu không phải tà áo dài mà là một chiếc váy, kết hợp với phụ kiện là chiếc mũ đó, cộng với mái tóc dài thướt tha và một khuôn mặt ưa nhìn, ắt hẳn em sẽ khiến đường dơ khủng khiếp… vì mấy giọt nước dãi của cánh đàn ông.
Em bước xuống xe.
Tôi muốn chạy tới ôm em.
Nhưng có một biến cố khiến tôi khựng lại.
Một chàng trai chạy từ trong trường ra với một nụ cười rất tươi. Chàng trai này áng chừng lớn tuổi hơn tôi và em. Khi ra tới, anh chàng gật đầu chào mẹ em rồi vô tư cầm cặp cho em. Em cũng đáp lại sự hòa hoa đó bằng một thái độ cực kỳ trân trọng, đó là hai tay bưng nguyên cái cặp đi học… giao sân.
Tim tôi như vụn vỡ.
Nếu lúc nãy những tia nắng hệt như những mũi kim đâm vào da thịt thôi, thì bây giờ những mũi kim đó đã chuyển đổi chủ nhân; không ai khác hơn là “Đông Phương Bất Bại”. Từng mũi từng mũi kim đâm sâu vào trái tim tôi… tan vỡ.
Tôi lập kế hoạch rất lâu…
Tôi vất vả 40km…
Tôi hằng ao ước gặp em. Mỗi buổi tối suốt một quãng thời gian hè, tôi đều mơ thấy em.
Tôi chạy bán sống bán chết vào liều mình quay trở lại trường tìm Em.
Để rồi… Em hú hí với thằng khác, một thằng mặt trắng da trơn body đẹp.
Tôi chết đứng như ”Từ Hải”
Khi Em chuẩn bị bước vào cổng trường thì quay lại chào mẹ, và em phát hiện ra có một chàng trai đứng lấp ló sau cây cột điện, một thoáng ngạc nhiên, mừng rõ. Em chạy ùa đến
– Ủa Phong, Phong đi đâu đây?
– Tui…tui…đi thăm bạn bè trên Bảo Lộc.
– Mà Phong đến đây chi vậy? – Em hỏi ngu dễ sợ
– À…tui…tui …nắng quá kiếm chỗ nghỉ mát – Tôi lúng túng.
– Hihi… thiệt hả? Mà dép Phong đâu không mang? Bộ nắng quá mất luôn dép hả?
Tùng…tùng…tùng……tiếng trống báo hiệu giờ học.
Cánh cổng từ từ đóng lại.
– Chết rồi, đến giờ học rồi, Trà My vào lớp đây, Phong còn ở đây tới chiều không? Chiều ghé thăm Trà My.
Tôi lắc đầu…
– Vậy Trà My vào lớp nha? À mà nè. Chờ Trà My xíu.
Em lục cặp lấy ra một cây viết và một mảnh giấy nho nhỏ.
– Địa chỉ nhà Trà My đó… Có rảnh thì ghé thăm Trà My nha – Em vừa nói vừa vén mái tóc.
Tôi gật đầu.
Cánh cổng vừa khép lại khi em bước qua. Tôi nhỉn Em ngẩn ngơ. Thoáng giật mình tôi gọi rất to:
– Trà My… Trà My đợi xíu.
Ở bên này và bên kia cánh cổng. Em nhìn tôi chờ đợi. Khuôn mặt dịu dàng và ánh mắt chớp chớp như muốn khiêu gợi tôi nói ra lời nó từ đáy lòng.
“ Trà My nè, anh nhớ Em”
Đây là câu nói hay nhất trong ngày, cũng là câu nói khởi đầu cho thiên tình sử bọn tôi. Lần đầu tiên việc xưng hô từ bạn chuyển qua tình yêu. Từ”Trà My” qua “Em”
Bạn nào không tin cứ thử yêu một đứa bạn học suốt bốn năm sẽ biết. Đây là ngôn từ của cung bậc tình yêu, nó đánh dấu một sự kiện qua trong.
Em nhìn tôi không chớp mắt. Rồi cúi mặt gằm xuống cổng trường
1…2…3…4…… có 4 viên sỏi ở dưới đường. Đường được đúc bê tông. Nguyên liệu làm ra nó là cát, đá và xi măng.
Tôi chắc hẳn em đang tìm mấy cái kiểu như vậy khi cúi gằm xuống, và khi kiếm ra rồi, hiểu ra cái đường làm từ gì rồi thì “Khuôn mặt” em đỏ bừng lên tỏ vẻ đồng tình.
– Em…Em…cũng rất nhớ Anh.
Tôi cứ tưởng mình nghe nhầm. Thật tiếc rằng nói xong câu đó em quay đầu bước đi thật vội vã, nếu không tôi đã tự tát mình một tát rồi bắt em đánh vần từng chữ cho tôi nghe.
“Đông Phương Bất Bại” đã biết đến “ Thất Bại”. Từng mũi kim , mũi kim được rút ra khỏi lồng ngực tôi sau câu nói đó.
Tôi lại ngơ ngẩn, ngẩn ngơ đứng trước cổng trường.
Khùng lần thứ ba trong ngày.
Đang đứng lơ ngơ láo ngáo nhìn em vào lớp bỗng tôi nghe một tiếng … cốp… dưới chân mình.
Có cảm giác ống khuyển tôi bị phang thật mạnh bởi một vật thể lạ.
Chưa kịp nhìn xuống thì nghe … Cốp cái nữa.
Lần này là ở ngang lưng.
Tôi biết chắc mình đã bị úp sọt

To top
Đóng QC