Phần 11
Ôm 1 hồi thì tôi đứng dậy, Hạnh chìa 2 tay ra, tôi cúi xuống bế Hạnh lên đi vào nhà vệ sinh…
Hạnh chỉ tôi vào tủ…
– Qua kia đi, Hạnh lấy quần lót…
Xanh trắng đỏ vàng hồng đủ cả… đầy ắp 1 ngăn.
2 Đứa tắm lại… Hạnh cẩn thận chu đáo kì cọ cho tôi, rồi nhẹ nhàng âu yếm, kì cọ cho chim tôi…
Xong lại lấy khăn lau người kỹ cho tôi rồi cả Hạnh…
Lần đầu tiên, thấy cgai thay bvs… bựa thế…
Hạnh thấy tôi nhìn, thì Hạnh đỏ mặt, cố thao tác thật nhanh.
Lên trường, chúng tôi bàn lại 1 chút công việc rồi chia ra chờ ngày hành động.
11h tôi nhanh chóng về nhà nấu cơm trưa…
Từ lâu tôi đã quen với việc trâu về nấu cơm cho mẹ và em ăn. Nhà cũng gần chỗ mẹ làm lên trưa mẹ hay về ăn cùng với anh em tôi vì sợ chúng tôi lười mà đi ăn quán…
Mẹ về thấy tôi chuẩn bị xong thì cũng cười nhẹ… thật vui hôm nay mẹ cười… mới có mấy ngày mà tôi cảm tưởng như cả năm vậy… thấy mẹ buồn không nói gì với tôi, Tiếp xúc với mẹ như vậy làm tôi bí bách khó chịu không tưởng, trước đây tôi đã quen với sự vui nhộn, ồn ã của mẹ và em gái tạo ra rồi.
Ăn xong, mẹ cười nhẹ rồi lên nghỉ chút.
Tôi cũng lên nhà ngủ chiều còn bắt đầu cuộc sống mưu sinh… he.
Tới chỗ làm, gập toàn sv như tôi có mỗi anh qli là có tuổi chút nhưng cũng vui vẻ đáo… ngày đầu tiên, anh bảo vì mới nhập môn lên hôm nay cho quan sát mn làm việc rồi cứ thế mà làm rồi có gì từ từ học thêm…
Nói là quan sát nhưng tính cũng hiếu động lên nhìn vài lần rồi cũng tập tọe làm như đúng rồi…
Quán có view khá đẹp lên khách tầm tối cũng khá đông… chạy đi chạy lại vất phải biết…
Lương cũng tạm, mà tôi làm cũng không quan trọng lương cho lắm… miễn môi trường tốt là oke.
22h. Tôi tan sở. Ngày đầu làm chỉ hơi mỏi chân chứ không mệt lắm… mà quan trọng tôi cũng thích công việc này…
Về đến cổng, ngước cổ nhìn lên, phòng mẹ và em vẫn sáng đèn. Tôi nhẹ nhàng mở cửa bước lên phòng.
Thôi đi tắm cái, cái thời tiết oi bức, làm người tôi hôi rình…
Vừa bước ra thì mẹ bước vào phòng tôi, bê theo bát cơm.
– Cái thằng, tắm xong thì mặc quần áo vào, cứ thế nhỡ phải gió thì sao…
Tôi giật mình trả lời.
– Dạ con vậy quen rồi… hi…
– Mắt mẹ lên lẹo mất…
– Hihi…
– Chắc chưa ăn hả… có mệt lắm không.
– Dạ…
– Ai bắt tội đâu mà tự hành hạ thế…
– Thì con muốn và thích mà… chứ ở nhà suốt không ổn lắm.
Mẹ thoáng suy nghĩ rồi nói tiếp.
– Chắc bố con sui chứ gì…
– Không ah…
– Bố cũng nc với mẹ rồi…
– Bố nói sao hả mẹ…
– Thì cũng đại loại là khuyên con kiếm niềm vui này nọ chứ… ai bắt con đi làm thêm… nhìn người kìa…
– Thì cũng mệt chút thôi chứ sao đâu mà…
– Từ trước đến nay con đâu có làm gì như vậy đâu… mẹ thấy thương chút thôi…
– Dạ…
– …
– Mà mẹ này…
– Hả.
– … mẹ đừng buồn nữa nha… thấy mẹ vậy con cũng buồn lắm…
– Mẹ… mẹ có buồn chút, nói thật với con… mẹ cũng đồng ý mà… tại… tại…
– Tại gì mẹ…
– Tại… mẹ hơi bất ngờ vì mẹ cảm tưởng… làm mà cứ như yêu nhau, lại cộng với lo lắng có thai lên mẹ vậy… mẹ ban đầu nghĩ làm với con cũng chỉ dừng đến mức mẹ dạy con thôi… nhưng sau chính mẹ cũng bị cuốn đi…
– Dạ… mọi chuyện qua rồi… mẹ vui lên nha…
– Vui sao mà vui dc.
Nói rồi mẹ xoa nhẹ bụng mẹ…
– Liệu có không mẹ…
– Uhm… mới có mấy ngày sao biết được con… mẹ lo quá…
– Nhỡ có… mẹ có giữ lại không…
– Có chứ… bỏ cũng tội… mà con của con mà…
– Dạ…
– Mà mẹ thấy con buồn gì đâu… thấy sướng thì có…
– Có mà mẹ… mẹ có để ý gì con đâu.
– Không để ý… mẹ để ý sao con biết được… ra ngoài vẫn tởn vậy mà… mẹ dậy được vài thứ là ra đường đè con nhà người ta ra…
– Đè ai cơ…
– Thì cái Hạnh ấy…
– Mẹ này. Bọn con là bạn mà…
– Bạn gì mà lại vậy…
– Ai nói mẹ biết thế…
– Á à… nhận rồi nha… mẹ của Hạnh chiều mới gọi cho mẹ… cô ý bảo dạo này thấy 2 đứa nó lạ lắm, hay âu yếm nhau, trêu thì đỏ mặt…
– Nó có người y rồi mà mẹ… chúng con đâu có gì.
– 2 Đứa lạ thật, đẹp đôi mà không có gì… haiz… 2 nhà là ứng nhau rồi đấy…
– Nhưng không thể đâu nha mẹ…
– Uhm… tùy anh chị… mẹ về phòng đây.
Mẹ đứng dậy… tiến lại tôi… bất giác mẹ nhéo chim tôi…
– Tại cái này hết…
– Á… hihi.
Tôi cũng nhanh tay dùng lại chiêu Hạnh… xoa bụng mẹ…
– Con ngoan… không đc làm bà mệt nha…
Mẹ cốc tôi 1 cái…
– Thẳng quỷ…
– Hihi.
Mẹ toan bước ra… tôi nói.
– Mẹ đừng buồn nữa nha…
– Rồi… mẹ không buồn nữa… ăn đi rồi nghỉ đi…
– Dạ…
Mẹ hết buồn, lại vui trở lại rồi… lòng tôi giờ cũng vơi đi nỗi buồn, và lo lắng…
Ăn bát cơm cũng có cảm giác ngon hẳn… mặc tạm cái quần đùi, mang bát xuống rửa thì.
Vừa mở cửa phòng bước ra thì…
Choang…
Tiếng trong phòng Vy, em gái tôi…
– Vy… sao thế em… mở cửa ra nào…
– … dạ không sao đâu anh… ái…
– Sao thế, mở cửa nhanh nào…
– Không sao mà anh…
– Không mở là anh phá đấy nha…
Tôi sợ em tôi làm sao nữa… vì tính nó hậu đậu với lại hay mít ướt… lên tôi càng hãi, nhỡ nó làm sao…
Cạch…
Bước vào phòng, thì thấy chỗ học nó toàn mảnh bình hoa nó thích vương vãi… tay nó thì chảy máu… haiz…
Nắm bắt tình hình xong, tôi chỉ cho em gái ngồi xuống giường, tôi ngồi dưới đất… với hộp đồ y tế. Cầm tay em lên…
Ngon tay em đứt 1 chút, nhưng máu chảy nhiều… nhẹ nhàng thổi… đùa chứ thổi có tác dụng quái gì, nhưng nó mang lại tác dụng gì đó mà người đau sẽ bớt đau.
Vy thì đau với thấy máu, giờ nó cứ sụt sùi mếu…
Quá quen với việc này, lên tôi làm cũng khá nhanh và nhẹ nhàng hết cỡ vừa làm còn vừa an ủi nó… không dám mắng, vì càng mắng nó càng khóc to hơn… rõ khổ… thương em gái thì phải vậy thôi.
Bắt giác tôi đưa mắt lên… ôi thôi… vì tay nó đặt ngay đầu gối mà nó lại mặc váy ngủ ngắn… vậy là tôi thấy nguyên bướm em… lún phún lông đen… tôi đứng hình luôn…
Thấy tôi ngớ người vậy. Vũ cũng nín khóc giật mình khép chân lại, để 1 tay lên chẹn giữa háng.
– Anh này… hức… nhìn gì đấy… hức.
– À không… hi… bớt đau chưa…
– Dạ… hic…
Xong xuôi, đứng dậy định lau mặt cho em thì…
– Á, ghê quá…
Tôi quên béng mất mình mặc mỗi quần đùi… chim tôi giờ đâm thẳng ra… như muốn xé toạc quần đùi ra…
Vy che mặt lại không dám nhìn… em che vô tình làm cái váy bó hơn, làm lộ ra 2 đầu vú… ối… kiểu này không ổn rồi…
Tôi muốn thoát tình thế này lắm nhưng…
Quay đi kiếm chổi, rồi quay lại quét dọn cho nó…
– Em cảm ơn anh nha…
– Hơi tí mít ướt… haiz…
– Hihi.
Vừa mới khóc mà cười đc ngay đúng là con gái… haiz.
Xong xuôi, tôi hỏi nod.
– 11H rồi chưa ngủ mà con làm gì thế…
– Dạ… em vừa học xong… đang định nghỉ thì…
– Còn mấy ngày thì nữa thi rồi… nghỉ ngơi chút đi không ốm đấy.
– Dạ… nhưng em lo lắm… sợ trượt lắm…
– Đừng sợ lo lắng, càng thế càng tâm lý, mà tâm lý thì thi càng làm bài dễ sai… tâm lý căng thẳng dễ ốm rồi ngất lắm…
– Dạ… em học lực vậy, với lại bố mẹ không đặt nặng lắm thì em cứ thi thoải mái đi… không sợ đâu.
– Dạ…
– Thôi nghỉ đi, anh về ngủ đây…
Tôi đứng dậy, thì nó lại la lên.
– Á, ghê quá, sao anh to thế…
Tôi gãi đầu ngượng…
– Hihi… sao mày cứ thích nhìn vào đấy làm gì…
Nói vậy chứ, tôi còn hơn nó ấy…
Nói chuyện mà tôi cứ để ý đến ngực nó thì có mà mềm lại ngay…
– Tạ anh cứ hiếp mắt em đấy chứ… về ngay đi… hứ…
– Hihi…
Tôi đi xuống rửa bát luôn… rõ khổ… mình muốn yên bình… nhưng sai gái giờ nó đáng yêu mà khiêu khích đến vậy… mà nhất là em tôi giống mẹ ghê… cái gì cũng giông…
Haiz… bậy bậy… lại nghĩ bậy rồi.
Hôm sau, vì hôm này người yêu Hạnh đưa đi đón về lên tôi khá rảnh rang… nói vậy chớ… cảm giác nhớ Hạnh kinh khủng ấy… dẫu đến trường lại đc gặp nhau… nhưng cảm giác nó rất chi là thốn… chẳng có nhẽ mình lại yêu Hạnh…
Nếu lấy mối tình đầu làm thước đo, thì cái nỗi nhớ về Hạnh còn gấp đôi, nhìn Hạnh đi bên cạnh người iu, cười đùa mà tôi đau lắm… nhưng thôi, mình phải chịu thôi. Người ta hạnh phúc là mình vui…
Tôi hận mình đã không nhận ra sớm tình cảm của mình… chawcs có lẽ, vì bên nhau, lúc cần là có thể bên nhau lên tôi đã ngộ nhận tình yêu với bạn thân… để giờ tôi bén mùi Hạnh… mới nhận ra mình bắt đày nhân lên cảm giác chiếm hữu Hạnh, muốn Hạnh là của mình…
Nhưng tôi không có tính tranh giành, vì tranh được chưa chắc người ta đã toàn tâm với mình…
Qua được cửa ải là mẹ, thì giờ đến Hạnh… phải chăng sóng gió bắt đầu đến với tôi.
Trưa nay, tôi không về, ăn ngoài vì trường bắt đầu nhộn nhịp lên rồi… ngày kia là các thí sinh tử chiến… trong đó có em gái tôi.
Ngày cứ trôi nặng nề vậy… đôi khi chẳng muốn nhìn… nhưng cảm giác nhớ cái nhí nhảnh, vui tươi mà lại kìm không được…
Hạnh nhận thấy tôi khang khác, buồn buồn… Hạnh đến bên cũng chỉ cười đùa chê tôi… để tôi vui… nhưng em đâu biết rằng tôi cần em đến nhường nào.
Đến giờ làm ở quán, tôi cố thoát ly thật nhanh khỏi trường vì sợ thấy cảnh chướng tai gai mắt…
May sao đến quán, với không khí nhộn nhịp, với tất bật lên tạm quên đi… mn thỉnh thoảng cháu nhau lên cũng vui… và từ đây tôi bắt đầu học cách làm mình bận rộn để quên đi cái gì đó…
Có ai thích cái cảm giác buồn buồn mà lượn lờ trên các con phố ở thành phố này không… cảm xúc khó tả lắm, đẹp trầm lắng, khác hẳn với ban ngày…
Lê về nhà cũng 12h… tắm rửa ăn tạm bát cơm đi ngủ…
Cảm giác mệt mỏi đưa tôi vào giấc ngủ rất nhanh.
6h sáng, mẹ gọi tôi và em dậy ăn sáng, hôm nay lạ nha… mọi hôm đâu có vụ này…
2 anh em ngao ngán ăn vì đang ngái ngủ…
– Hôm nay cgai nghỉ nhà hả…
– Dạ… thôi con nghỉ vài hôm lấy sức sắp thi rồi…
– Ừ nghỉ đi chứ mẹ thấy con vậy… thi xong chắc ốm mất…
– …
– Mẹ có chuyện thông báo… hehe.
– Sao thế mẹ…
– Mẹ sắp sang bố du lịch độ 2 tuần…
– Vậy ah… bh mẹ đi… chờ con thi xong, cho con đi với…
– Thôi nhịn đi cgai… chúng tôi đi với nhau chị xen vào làm chi… chờ con thi xong mẹ đi…
– Hic… con không chịu đâu…
– Kìa anh con kia kìa… thi xong bảo anh dẫn đi chơi…
– Không đi nước ngoài cơ…
Tôi thì không nói gì… bố mẹ nhớ nhau bao năm rồi ko gập… tôi cũng mừng. Nhìn mẹ vui, tủm tỉm cười cả ngày… vậy là tôi bớt âu lo cho mẹ…