Tôi có một thằng con trai, tôi đặt nó tên Thiên, nhưng ở nhà vợ chồng tôi gọi nó là Thiến, theo quan niệm đặt tên xấu cho dễ nuôi ấy mà.
Từ bé, Thiến là một đứa con trai yếu đuối nhút nhát, nó thích chơi những trò của con gái như búp bê, đồ hàng, nhảy dây…
Lúc đó tôi nghĩ: Ừ, con nít mà, lớn lên sẽ khác.
Lớn hơn một chút, Thiến thích vẽ vời, học mẹ cách thêu thùa may vá, học mẹ cách nấu ăn. Vợ tôi nói: Đàn ông càng đa tài thì phụ nữ càng mê mệt.
Có lần vợ tôi bắt gặp nó lén lấy áo ngực của vợ tôi để mặc thử. Chắc nó tò mò ấy mà…
Nó mê một nhóm ca sĩ nam Hàn Quốc, gọi là BCS hay gì đó, hình ảnh tụi này nó mua về dán đầy phòng. Giới trẻ mà…
Có lần tôi lén xem lịch sử duyệt web trên máy tính nó, phát hiện một số lịch sử tra google với từ khóa: Dương vật lớn, thông lỗ nhị, bí quyết thổi kèn…
Rồi tôi thấy nó cất trong góc tủ một chiếc đầm ngủ mỏng. Chẳng lẽ mỗi đêm nó mặc cái đầm này ngủ?
Thôi xác định cmnr!
Xin nói rõ, tôi không phải dạng người kỳ thị giới tính thứ ba, nhưng cảm giác thằng con trai của mình là gay thì không dễ chấp nhận chút nào đâu! Thiến ơi là Thiến!
Vợ tôi cũng có cùng nỗi lo.
Nói về vợ tôi, em tên Sương, chúng tôi cưới nhau vào năm em tròn hai mươi tuổi. Khi ấy, Sương là hoa khôi của một trường đại học, nhưng bị thằng sinh viên si
tình
là tôi cưa đổ, Sương dính thai nên chúng tôi cưới sớm, sau đó thằng Thiến ra đời.
Năm nay Thiến mười sáu tuổi, còn Sương ba mươi sáu, độ tuổi không già cũng không trẻ, Sương vẫn duy trì được nhan sắc thanh xuân, lại có thêm phần mặn mà thành thục. Thân hình gái một con với đôi bầu sữa to tròn cùng cặp mông đầy đặn, ở giữa là làn eo không quá thon nhưng cũng có thể nói là cong một cách mềm mại.
Vợ đẹp là thế, nhưng thật ra cũng không sướng như nhiều người tưởng tượng, vì đẹp mấy mà lâu dài cũng sinh chán. Những thằng cha hàng xóm thường nhìn vợ tôi bằng ánh mắt thèm khát, và có người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em. Còn tôi thì ngấy em như ngấy mỡ.
Sương cũng ngấy tôi, tuy không ai nói ra nhưng cả hai đều ngầm hiểu, ngủ bên nhau nhưng có khi cả tháng chúng tôi mới quan hệ qua loa một lần. Nhiều khi chúng tôi bàn với nhau thử vài cách hâm nóng, nhưng vô ích, như thức ăn đã thiu, hâm nóng cũng không ngon lại được.
Trở lại chuyện thằng Thiến, từ khi xác định gần như chắc chắn nó bị gay, vợ chồng tôi mất ăn mất ngủ nhiều đêm liền, muốn chấp nhận sự thật và ủng hộ con, nhưng nghĩ đến tương lai của nó bị người đời kỳ thị, tình trường ngang trái, chịu đau đớn, giảm tuổi thọ vì chuyển giới, vợ chồng tôi không chịu đựng nổi.
Rồi trong cơn vô vọng, tôi nhìn thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi. Đó là sau bữa ăn tối, khi vòi nước bồn rửa chén bị hỏng, vợ tôi bị nước bắn ướt hết lớp áo trước ngực. Lúc ấy Sương mặc chiếc áo thun trắng mỏng, không mặc áo ngực, áo ướt như hóa thành trong suốt, làm đôi bầu ngực to tròn cùng hai đầu ti lộ rõ mồn một. Khi cùng thằng Thiến chạy đến phụ vợ sửa vòi nước, tôi thấy mắt Thiến vô tình nhìn vào hai bầu sữa hấp dẫn của mẹ nó rồi ngại ngùng quay mặt đi.
Quái! Bằng vào kinh nghiệm, tôi khá chắc rằng đó là ánh mắt của trai tơ khi thấy ngực phụ nữ, nhưng Thiến là gay mà, nó phải nhìn cặp ngực kia bằng ánh mắt hâm mộ hoặc ghen tị chứ nhỉ?
Trong lòng tôi dâng lên niềm hy vọng: Thằng này có lẽ còn chữa được!
Và cách chữa mà tôi nghĩ đến là: Mỹ nhân kế.
Nhưng mỹ nhân ở đâu ra? Nếu trong đám bạn của Thiến mà có đứa con gái nào lọt vào mắt nó thì nó đâu có bị gay mà chữa. Ngặt nỗi rõ ràng là không có, nó thân với mấy đứa nhưng kiểu toàn xem nhau là chị em bạn dì.
Vậy chứ giờ kiếm đâu ra con bé xinh đẹp nào chịu làm mồi dẫn dụ chất trai trong người thằng con ẻo lả của tôi bây giờ?
Tôi nhìn vợ đang cùng con trai loay hoay vặn lại vòi nước, trong đầu hiện lên một ý tưởng cực kỳ bệnh hoạn…
Và…
“ANH BỊ ĐIÊN À?” Đây là tiếng hét của vợ văng vẳng trong đầu tôi, vào tối hôm đó, trên giường ngủ của hai vợ chồng, khi tôi nói với vợ ý tưởng bảo em dùng mỹ nhân kế mê hoặc con trai ruột của em để kích thích chất trai trong người nó.
Nhưng đó là tiếng hét tôi tưởng tượng ra trong đầu, còn thực tế hoàn toàn ngược lại. Dưới ánh đèn ngủ mờ, sau khi nghe ý tưởng chữa gay theo kiểu bệnh hoạn của tôi, Sương im lặng vài giây, dường như gò má trắng mịn của em hơi ửng lên, dường như em đang bối rối, cũng đang xấu hổ.
Rồi bằng giọng ngọt ngào e thẹn, em thì thào: “Em… Em cũng định nói với anh cách này… Nhưng mà… xấu hổ chết đi được…”
Vợ tôi lúc này giống hệt như cái lần đầu tiên của hai người, cũng e thẹn, cũng ngọt ngào, cũng mê hoặc.
Hơi thở chúng tôi nặng dần, củ cải dưới quần tôi dần cương cứng, nó đã tìm lại cảm hứng khi trong đầu tôi là tưởng tượng về những màn thả thính của vợ tôi hướng về con trai mình…
Tay tôi theo thói quen mò xuống đầm ngủ của vợ, vạch lớp quần lót sang bên, tôi sờ vào cửa mình em. Ướt đẫm.
Nhìn vào mắt Sương, tôi nhận ra chính em cũng đang tưởng tượng về những màn đưa đẩy gợi tình của chính em với con trai mình, và em ướt vì những cảnh đó…
Thức ăn đã thiu không cần cố gắng hâm nóng nữa, vợ chồng tôi tìm ra món ăn mới, món ăn đầy tội lỗi…
Tôi hôn vào môi vợ, vẫn làn môi ngọt ngào đó.
Tôi ôm cơ thể vợ, vẫn cơ thể mềm mại đó.
Tôi đưa dương vật tìm vào cửa mình vợ, vẫn lối vào quen thuộc đó.
Nhưng cảm giác rất khác, khác lần đầu ngây ngô, khác đêm tân hôn cuồng nhiệt, khác hơn tất cả những lần ân ái trước.
Khác biệt lớn nhất ở chỗ, tôi đang dập điên cuồng vào cửa mình Sương, nhưng lại tưởng tượng rằng chính thằng con trai ruột của tôi mới là người đang dập dương vật vào cửa mình mẹ nó.
Khác biệt lớn nhất chính là ở chỗ, Sương đang oằn mình hưởng thụ từng cú đẩy dồn dập của tôi, nhưng trong đầu em đang tưởng tượng người em ôm chặt chính là con trai ruột của mình.
Rồi tôi gục trên người Sương, cùng em thỏa mãn sau nhiều năm nhàm chán…
Chúng tôi nhìn nhau, và cùng nở nụ cười vừa tình vừa dâm. Mười mấy năm chung sống đủ để vợ chồng tôi hiểu rõ suy nghĩ trong nhau qua ánh mắt.
Chúng tôi ôm nhau ngủ trong thỏa mãn, và kế hoạch chữa gay cho con trai chúng tôi sẽ bắt đầu từ ngày mai.