Phần 27
Trưa 31, sắp xếp và đưa nốt hàng cho khách từ sáng rồi chuẩn bị đồ đạc với nhỏ và tiến về quê. Về quê không phải là gần, cũng gần hơn 100km chứ không ít nhưng vẫn đi xe máy được. Nhỏ thì mang đồ như đi du lịch, nếu mà ngồi trên ôtô là cầm theo vali luôn rồi.
Đến gần 7 giờ tối mới có mặt ở mảnh đất quê hương, nhỏ thì ôm tôi chặt ngủ như không vì trưa đâu có nghỉ ngơi gì, đến đầu làng tôi mới gọi nhỏ dậy.
– Dậy, đến rồi này.
Nhỏ tỉnh giấc, đi đến làng mà ai cũng nhìn tôi, nhỏ mặc đồ cũng khá sành điệu nên nhìn là biết gái thành thị, tôi cũng mặc đồ lịch sự chứ không quá sành điệu, chỉ áo sơ mi và chiếc quần âu, đi giày thế thôi. Mà xế trên con airblade mọi người nhìn cũng thấy oai rồi, bịt khẩu trang thôi chứ tôi mà bỏ ra thì ối người nhận biết tôi là thằng Mạnh ngày xưa hổ báo nhất làng. Tiền sử tôi ngày xưa thế nào thì mọi người cũng biết.
– Quê anh đây hà?
Tôi gật đầu chẳng nói gì.
– Đẹp quá, đồng ruộng đẹp chưa kìa anh, cả sông vực kia nữa… Bãi cát nữa, em thích ở đây luôn ý anh ạ.
Ngày tôi còn ở làng, ra sông chơi là chuyện ngày nào cũng gặp, hết ném lia đá rồi mang trâu bò ra thả. Bây giờ phát triển bãi cát nó hút lên nên thuyền đò đi lại cũng nhiều, bãi cát giờ đắp bằng đá hết chỉ còn đống cát hút lên để trên bờ cao chót vót cho lũ trẻ con nhảy từ trên xuống cũng vui vui.
Tôi chọn nhà thằng Kiên là điểm dừng chân, lần này cũng bịt khẩu trang như lần trước về thăm nhà.
– Bác để con chai nước.
Tôi vừa nói vừa cười, mẹ thằng Kiên nhận ra ngay.
– Cha sư bố mày, về mà còn tính lừa mẹ lần nữa à?
– Dạ con trêu mẹ chút thôi mà, thằng Kiên đâu rồi mẹ. – Tôi hỏi còn nhỏ vẫn ngôi trên xe
– Nó đi lấy hàng rồi…- Chỉ tay về phía nhỏ – Ai kia?
– Dạ bạn con thôi… – Quay sang nói với nhỏ – Ra đây anh bảo …. Mẹ, đây là bạn con trên Hà Nội.
– Con chào bác – Nhỏ chào mẹ Kiên
– Ừ chào con – Nói nhỏ vào tôi – Mày kiếm đâu ra đứa vừa ngoan vừa xinh thế. Lại còn xe mới đẹp nữa, trên đấy công ăn việc làm sướng lắm hả con
– Dạ cũng tàm tạm thôi mà mẹ – Tôi quay sang nhỏ cười
– 2 con vào nhà uống nước đi, lát thằng Kiên về rồi ăn cơm thể, để mẹ vào gọi cho nó.
Tầm 15′ sau nó có mặt ở nhà, mẹ nấu hơi ít đồ ăn vì không biết tôi đến nên mời luôn. Một phần cũng vì ngại nhưng mẹ cứ bắt tôi phải ngồi ăn nên không còn cách nào khác, thằng Kiên mang về cả một con vịt nướng và ít thịt nướng và thêm cơm nữa, nhà có bia sẵn nên không phải mua. Lúc đầu tưởng gọi là bữa cơm thân mật sau thằng Kiên gọi cả 2 đứa kia đến nữa, đúng là oan gia mà, hôm nay mà không hết mình chắc chúng nó đuổi ra chứ làm gì có cho ở nhờ.
– Lên đi mày, lên Hà Nội uống suốt hay sao mà trình lên thế.
Cũng lâu chưa uống với mấy đứa chí cốt này, cũng phải từ lần lên đại học mất. Từ lúc lên đại học là phải tiếp xúc nhiều, bạn bè ở lớp rủ đi rồi đến bạn cấp 3, đến 3 thằng thiếu gia kia nữa nên gọi ”Huệ” thường xuyên. Đáng nhớ nhất là trận nát lịch sử, ăn ốc ở quán vỉa hè, hôm đấy đi với bọn lớp đại học, mỗi thằng 2 chai c2 cụng bằng chai luôn, không uống hết không được về. Lần đấy có biết uống rượu đâu, chỉ có sơ sơ thôi nên uống 1 chai đã thấy khó nhằn rồi lại còn 2 chai, đi đường thì nôn ọe rồi phải dừng xe ở gốc cây mà giải quyết. May mà có thằng bạn đưa về không hôm ý chết luôn ngoài đường.
– Sao giới thiệu bạn gái đi chứ – Uyên tiếp lời
Nhỏ mặt đỏ ngượng, rồi tôi giới thiệu.
– Đây là bạn tao, tên Quỳnh, kém bọn mình 2 tuổi. Hề – Tuôi cười xoàng
– Kém 2 tuổi… Tức là năm nay thi đại học à? – Thằng Đạt nói
– Ừ chuẩn.
– Vậy sao quen được hay vậy?
– Việc tao, hỏi nhiều, uống tiếp đi. – Tôi lên cốc
– Nay hơi xung nha.
Vừa uống mà vừa đi ăn lườm của nhỏ nữa, đi cùng con gái mà uống bia rượu đúng là cái khó thật, không được hết mình mà có khi còn mang cả cái tiếng ”sợ vợ”.
Tối đấy chúng nó dẫn lên mấy quán ốc trên xã, lâu lâu mới lên xã mà thấy thay đổi quá nhiều, sầm uất ngang với mấy khu phố trên Hà Nội. Gái làng đi qua thấy tôi ăn mặc bảnh bao cứ nhìn nhìn, mà dạo này khởi sắc ra phết, chả bù cho ngày xưa. Gái làng chỉ muốn đuổi bớt đi cho đỡ xấu hổ.
– Ây ây không gọi rượu, mày muốn chết à? – Thằng Đạt nó hãm tôi
– Chúng mày sợ à?
– Không, mà là tao hốt.
– Ừ đúng đấy, đừng uống nữa để hôm khác đi – Uyên nó ngăn
– Thì thôi. Mày mang thuốc không Kiên? – Tôi quay sang hỏi
– Có đây. – Nó rút ra bao 3 số
Ngạc nhiên chưa, đến tôi còn hút 3 số có vài lần đợt đi uống cà phê với mấy thằng tiểu quỷ kia và đi tiếp khách cho chúng nó nữa.
– Lv hơi bị cao đấy – Tôi nói rồi đưa điếu thuốc lên miệng châm
Nhỏ nhìn cũng chẳng bảo gì, chỉ véo cái rồi dơ ngón trỏ lên như muốn nói ”một điếu thôi đấy”. Không nghiện đâu, nhưng lúc vui thì hút, lúc buồn hút và cả lúc suy tư cũng hút. Nên cũng chả biết thế nào là lần nữa…
– Sao Quỳnh ít nói thế mày? – Thằng Đạt hỏi.
– Ừ thì không quen mà, ai chả thế, em nhỉ? – Tôi cười quay sang nói với nhỏ
Chẳng nói gì cứ ”dạ” tiếng lí nhí mà mặt đỏ phừng lên, ngồi còn khoác tay tôi nên bọn nó cũng biết mặc dù đâu có như chúng nó nghĩ đâu. Ngồi ở đây thoáng mát thật, không khí gió làng thoáng thì thoáng chứ lạnh gần chết, mùa đông là cái ám ảnh nhất của cuộc đời, mọi năm mùa đông lạnh lẽo thì cô đơn hơn. Mùa hè thì mưa nhiều cảm giác như mất mát một thứ gì đó khiến ta muốn khóc… Mùa xuân thì là mùa của hội tụ, của mùa giao năm mới, mà có bao giờ trọn vẹn được đâu…
– Thế năm nay tết dương mày về tết âm mày có về nữa không? – Thằng Kiên hỏi.
– Chắc không, tao thi xong rồi được nghỉ thêm mấy ngày nữa nên mùng 3 tao lại lên HN.
– Ừ, có định về thăm nhà không?
– Xem sao…
Gia đình tôi giờ không biết như thế nào, mỗi lần về quê là lại bị ám bởi cái câu hỏi đấy, một nửa muốn một nửa không. Tôi vẫn nhớ như in câu nói của dì tôi hay bảo với thằng cu ”Chó đuổi đánh một lần nó còn nghe, mày thì nói trăm lần vẫn thế”… Chả khác nào mình không bằng con chó khi cứ mỗi lần về lại phải đối mặt với người bố chẳng ra gì, một người mẹ chẳng quan tâm đến mình còn sống hay đã chết…
Gần 10h thì chia tay, tôi về nhà thằng Kiên ngủ như bao lần, nhà có 2 mẹ con nên ngủ nhà nó là không làm phiền nhất, mẹ nó cũng thoải mái nữa. Nhỏ ngủ cùng mẹ Kiên còn tôi ngủ cùng Kiên, nó chắc say với mệt nên nằm phát là ngủ mặc dù nó chưa tắm… Tôi thì khó chịu, không tắm không được nên vừa tắm xong là ra ngoài vườn ngồi hút thuốc.
– Anh chưa ngủ à? – Tiếng của nhỏ.
– Chưa, sao không ngủ đi.
– Ngủ muộn quen rồi mà, thấy tiếng anh ở ngoài này nên em đi ra xem thế nào. – Nhỏ ngồi sát tôi dưới cái ghế băng
– Ừ, anh cũng không ngủ được.
– Sao anh hút thuốc nhiều thế, có bổ béo gì đâu.
– Chẳng biết sao, quen rồi. – Cầm điếu thuốc lên ngó nghiêng rồi lại hút
– Bó tay anh, mà bạn anh vui tính nhỉ. Không bựa bựa như mấy ông kia. – Ám chỉ mấy thằng quỷ
– À ừ, thì nông thôn với thành thị nó khác nhau mà. Như ở đây, thì họ sống rất tình cảm, làng xóm làng giềng nữa. Còn trên HN nhà nào biết nhà nấy thôi, nên cách cư xử họ cũng khác nhau nữa.
Thấy nhỏ run run, tôi mặc đủ ấm rồi với vừa tắm xong thì người lại thấy nóng, cởi áo khoác ngoài rồi khoác cho nhỏ.
– Còn cái áo phông chịu nào được mà còn cởi.
– Không, nóng lắm không chịu được.
– À mà anh này – Nhỏ nói
– Sao?
– Em yêu anh lắm ý. – Nói rồi rúc vào lòng tôi.
– Nhảm gì đấy.
– Thật mà. – Ôm quanh người
– Thôi anh đi ngủ đây, mệt rồi.
– Không hôn chúc người ta ngủ ngon à?
– Hút thuốc miệng hôi, không hôn hít gì cả. Vào nhà đê còn đóng cửa.
Rồi mỗi đứa một phòng, làm một giấc ngủ cho đến 8h sáng bảnh mắt rồi mới dậy. Vệ sinh cá nhân xong thì thấy nhỏ và mẹ đang nấu mì, thằng Kiên cũng vừa mới dậy trước tôi chắc được vài phút.
– 2 ông tướng uống cho lắm vào, ngủ không biết trời biết đất là gì – Mẹ nói.
– Hề, mẹ với em nấu món gì thế?
– Anh nhìn mà không biết à? Xong rồi xếp bát đũa ra bàn đi.
Lon ton chạy xuống xếp bát đũa, mẹ nấu mì đúng là tuyệt hảo. Chén xong thì thằng Kiên lo phần rửa bát, đỏ quá.
– Mạnh ra đây mẹ bảo. – Mẹ gọi tôi riêng ra rồi nói – Về thăm nhà đi con.
– Sao lại phải thế ạ?
– Lâu lâu mới về mà, cứ về đi giờ mày lớn tồng ngồng rồi bố mày có đố dám đánh nữa. Về còn xem mẹ mày với mấy đứa em nữa chứ.
– Dạ vâng thế để con vào thay quần áo với bảo Quỳnh đi cùng luôn.
– Gớm, đi về chơi thôi mà cứ như đi ra mắt con dâu không bằng. Ơ… thế tết mà vẫn kéo về được à?
– Vâng thế mới giỏi chứ ạ.
Mẹ cười rồi véo má tôi một cái, ra nói với nhỏ thì mắt sáng rực luôn như thích thú lắm ấy. Trên đường về nhà thì chẳng ai gần đấy là không nhận ra tôi, vừa có một sức hút và cái mặt hiền lành tri thức thì chả lẫn vào đâu được.