Phần 9
Hơn 20 năm về trước, người ta khét tiếng với một nhóm cướp tàn bạo, chuyện thực hiện những phi vụ chấn động. Đối tượng chúng nhắm đến là những thương nhân giàu có, thậm chí là những người có chức sách thời đó. Vì chúng chỉ thực hiện nhưng phi vụ lớn, tuyệt nhiên chẳng bao giờ để mắt đến dân thường bần nông, chúng ra tay hung hãng và sẵn sàng giết người nếu nạn nhân chống đối.
Nhưng đó chỉ là khi nạn nhân chống đối mà thôi, nếu không thì tên cầm đầu thường ra lệnh tha cho toàn mạng chỉ lấy tài sản. Băng cướp gây chấn động miền Tây khiến cho giới nhà giàu kinh hồn bạt vía. Băng cướp không có một tên gọi nhất định nào, nhưng người ta hay gọi chúng là băng cướp huyết lệ, nghe cái tên có vẻ thi ca như thế vì chúng khi xuất hiện đều che kín mặt. Chỉ để lộ 1 đôi mắt đằng đằng sát khí. Riêng tên thủ lĩnh ở đuôi mắt có 1 nốt ruồi son đỏ như máu, có lẽ đó chính là nốt ruồi số vinh sang của hắn, nhưng chẳng hiểu lý do nào khiến một người có tướng sáng thế lại thành thủ lĩnh đám cướp hung tợn.
Rất nhiều người muốn lột khăn che mặt của tên thủ lĩnh để chứng kính chân dung của hắn, nhưng đề thất bại vì hắn mang trong mình thân võ công siêu phàm, nhiều võ sư từng thảm bạo dưới tay hắn đến chưa thể đả bại hắn một chiêu nửa thức. Người đời truyền tai nhau về tên thủ lĩnh kỳ lạ đó nhưng cũng không quên nói hắn là một kẻ khí trực, tuy cướp bóc nhưng không giết người bừa bãi hay làm những chuyện thương thiên hại lý. Tuyệt nhiên không bức hại đàn bà con gái.
Thật ra băng cướp ngày đó vốn không có hang ổ hay nơi đóng quân nào rõ ràng, những người đàn ông trong nhóm cướp đều có gia đình, vợ con đầy đủ như bao nhiêu gia đình bình thường khác. Nhưng vợ con họ và ngay cả hàng xóm xung quanh đều không biết những ngày họ đi làm ăn xa vài ngày thật ra là để thực hiện những phi vụ cướp đã định trước. Vì đối tượng nhắm đến là những người nhiều tiền lắm của nên nhóm cướp không hoạt động thường xuyên, chỉ khi nào nắm được con mồi ngon và lên kế hoạch cẩn thận chúng mới tiến hành.
Truyền tai nhau rằng trong một lần nhóm cướp xuất động, chúng nhắm đến một nhà sang trọng của một vị quan chức nức tiếng quyền lực, tận dụng đêm tối chúng xông vào nhà và nhanh chóng khống chế mọi người đang trong cơn say sưa liên hoan với nhạc và thức ăn phủ phê. Tiệc của giới thượng lưu quan chức thì không thiếu nữ trang và đồ quý hiếm, đàn ông thì bị trói lại, đàn bà sau khi bị ép tháo bỏ hết nữ trang cũng chung số phận cột gô trong góc phòng.
Người ta nói khi đó ánh mắt những tên cướp nhìn đám đàn bà mơn mởn như sói nhìn gà mái, chỉ muốn nhào bổ vào xâu xé cho thỏa mãn thú tính, nhưng đều bị tên thủ lĩnh nghiêm lệnh không được hãm hiếp phụ nữ, chỉ lấy tài sản. Sau cùng để vét sạch những tài sản có giá còn lại trong nhà, một tên khống chế người vợ vị quan chức dẫn hắn lên lầu lục soát từng phòng. Chỉ thấy tên đó dí dao thúc người phụ nữ đó lên lầu 1 lúc lâu không nghe động tĩnh gì… tên thủ lĩnh sốt ruột phóng lên lên, chỉ vừa đến cửa phòng đã nghe tiếng người phụ nữ đó run rẩy van khóc…
“Lạy ông… xin đừng…”
Trong phòng, người đàn bà đó bị đè ngửa ra giường, dao kề sát cổ, còn váy thì bị lộn lên trên bụng, chiếc quần silip trắng bị kéo đến quá đùi. Người đàn bà đó run lên nhưng vẫn có van xin mà không dám kêu lớn, mặc tình cho tên cướp đang cố lôi xệ vai áo để vạch vú mà sờ bú cho thỏa cơn nứng… Thấy thế tên thủ lĩnh lao đến tẩn cho tên cướp một đòn khiến hắn ngã khụy với ánh nhìn sợ hãi… ngày hôm đó tuy tài sản tiêu tan nhưng không người đàn bà nào bị làm nhục, chuyện đó truyền đi như 1 giai thoại mà không sự thật có đúng hay không.
Băng cướp cứ thoát ẩn thoát hiện khiến cho không ai nắm bắt được hành tung và nơi đóng quân chính xác của chúng. Ngay cả chuyện tên thủ lĩnh có nốt ruồi son đỏ như máu như thế nào cũng chỉ vài người nhìn thấy trong sự sợ hãi nên không ai nhìn rõ ràng được. Và, bỗng đi một thời gian băng nhóm đó mất tích như một làn khỏi không ai biết được.
Thật ra sau lần hành động đó, tên thủ lĩnh hiểu ngày nhóm cướp phải tan rã đã đến, tùy hắn ta có thể ngăn cản không cho nữ phu nhân kia bị cưỡng bức, nhưng hơn ai hết tên thủ lĩnh hiểu từ lâu đám đàn em dưới trướng đã bất mãn, thứ chúng muốn là cướp tài sản và nếu nạn nhân là phụ nữ đẹp thì sẵn sàng cưỡng hiếp để thỏa mãn dục vọng. Việc phải tuân thủ nghiêm lệnh của thủ lĩnh là chỉ lấy tài sản, ai không chống cự thì không hại, đã khiến chúng bất mãn dần.
Chúng cho rằng tay thủ lĩnh này chỉ có thân võ nghệ tài giỏi, nhưng không có số làm cướp chốn giang hồ, vì cướp thì phải kèm với giết, hiếp, nhất là đám đàn bàn nhà nhau, trắng trẻo thơm sạch thì phải hiếp cho thỏa lòng thèm muốn, vì thế nên nhiều lần những tên bên dưới cố tình trái lệnh đều bị thủ lĩnh xử lý nặng làm gương, khiến cho chúng tuy rất muốn phản mà không dám.
Hơn nữa, tùy tên nào cũng có võ hung thế hiểm, nhưng nếu so với thủ lĩnh chỉ là hàng mãi võ mua vui, nên chẳng tên nào dám liều mạng. Nhưng tên thủ lĩnh cũng hiểu nguyên tắc mãnh hổ nan địch quần hùng, rồi sẽ có lúc hắn không còn giữ được trật tự cho đám kiểu binh này, nên thôi chẳng thà buông bỏ sớm, chia hết tài sản cho anh em tìm đường khác mưu sinh, âu đó cũng là cách để giảm đi tội nghiệp đã gieo trong nhiều năm qua.
Tên thủ lĩnh gọi hết các anh em và tuyên bố tan rã băng cướp, tài sản tích góp bấy lâu chia đều, phần hắn và 4 vị phó tướng được chia nhiều hơn do cấp bậc cao. Nhưng bất ngờ là một tên phó tướng quyết định từ chối hết tất cả tài sản, chỉ xin giữ lại một chút tiền nhỏ làm vốn liếng sinh sống về sau. Hắn vốn đoán biết trước ngày này cũng sẽ đến, hắn vốn thông minh lại hiểu chuyện, từng thọ ơn sâu cứu mạng của thủ lĩnh nên không dám mong cầu tiền tài.
Lại thêm khả năng xem tướng đoán mệnh, nên hắn hiểu tiền tài nhiều chỉ là họa về sau nên chủ động từ chối để tránh sự ganh ghét anh em. Trước khi rời khỏi băng cướp, hắn quỳ xuống lạy tên thủ lĩnh bằng nghi thức trịnh trọng nhất, mọi người đều không hiểu cho rằng hắn ta vì thọ ơn sâu mà hành đại lễ như thế, nào biết hắn hành đại lễ này vì đoán biết trước sau khi chia chác tài sản, dù số tiền tài thủ lĩnh giữ cho bản thân không nhiều nhưng nó sẽ là họa cho thủ lĩnh, sau khi chia tay lần nay vốn lành ít dữ nhiều, nên hắn hành đại lễ kẻo sau này không còn cơ hội mà làm. Trước khi quay đi, hắn không quên ôm lấy thủ lĩnh và tiện nói nhỏ vào tai…
“Lão đại… tôi đi… cẩn thận lão Nhị, Tam, Tứ.”
Thì ra trong băng cướp này, thủ lĩnh là lão đại, 4 phó tướng lần lượt là lão Nhị, lão Tam, lão Tứ là lão Ngũ. Trong đó, thông minh và có tài bói toán chính là lão Ngũ… một kẻ bề ngoài thô kệch, cục mịch, còn trẻ mà đầu sớm đã phần trán và giữa đầu… ở băng cướp người ta gọi là lão Ngũ, nhưng khi về nhà hàng xóm biết đến hắn với cái tên thân thuộc… “TUẤT”
Lão đại nghe xong hiểu là thằng em mình không có lý do gì lại phải lén lút như thế, nhưng lão đại cũng chưa hiểu chuyện gì… cả 3 tên Nhị Tam Tứ đều là anh em đồng sinh ra tử với hắn. Có nhiều lần từng đỡ cho hắn những nhát dao chí mạng, anh em đổ máu sống chết chung lưng thề sống chết từ lâu, vì sao phải đề phòng… tin người đó chính là ưu điểm của lão đại, nhưng nhân từ chính là điểm yếu chí mạng của ông.
Sau khi bằng nhóm giải tán, ai về nhà nấy, lão đại và lão Nhị, Tam, Tứ vẫn giữ liên lạc và thường xuyên ghé nhàu nhau chơi, chỉ có lão Ngũ ít qua lại vì muốn chuyên tâm tìm hiểu thuật bói toán vốn là đam mê từ lâu của hắn. Gia đình bọn họ thấy chồng mình đi làm ăn xa về có tiền nhiều lấy làm vui mừng, ai cũng nghĩ số hên trời cho trúng lớn chứ chẳng biết đó đều là tài sản từ những phi vụ khét tiếng của băng cướp huyết lệ gây ra.
Tuy giữ phần ít nhất, nhưng lão đại chính là người giữ lại tiền tài cho bản thân ít nhất, chia hết số nhiều đều cho Lão Nhị, Tam Tứ. Nhưng lão đại chính là người biết làm ăn nhất, với số tài sản nhỏ trong một thời gian ngắn ông ta đã biến thành một gia sản không nhỏ nhờ kinh doanh gạo và trở thành ông chủ tuy nhỏ nhưng có cơ ngơi khá khẳm trong vùng.
Ngược lại, lão Nhị Tam Tứ ngoài thân võ biền thì chúng không biết làm gì hơn đành ở ẩn một thời gian trước khi quay lại con đường cũ, nhưng không có được tài như lão đại nên lão Nhị Tam Tứ nhanh chóng thất bại trong nhiều lần ra tay, khiến cho tay trắng còn gặp cảnh đường cùng, khó càng thêm khó. Nhưng chúng không hề cho lão đại biết vì chúng hiểu lạ đại sẽ cản chúng đến cùng chứ không giúp đỡ gì.
Lão Nhị tên Hùng, Lão Tam tên Khải, Lão tứ tên Cường. Nếu đọc đến đây mà bạn còn thắc mắc thì xin nói rõ, lão Nhị chính là ông Hùng, lão Tam chính là ông Khải (chồng của Thu Hương). Thì ra Hùng và Khải thân quen từ lâu ngày khi còn là đồng đảng trong băng cướp, về sau trải qua một biến cố kinh khủng tách riêng và mỗi người tự gầy dựng sự nghiệp và dẫn đến cớ sự giết bạn hiếp vợ như các phần truyện trước. Và biến cố đó đã khiến cho lão Nhị chấp nhận một đứa trẻ làm con nuôi, đứa trẻ đó chính là con của lão đại, nó tên Long.
Lão đại mang vào phòng chiếc bánh kem nhỏ xíu, ngày mai là sinh nhật của con gái ông, tròn 17 tuổi, lão đại tên thật là Sung, hàng xóm vẫn quen miệng gọi là ông Sung, người có tài kinh doanh buôn bán gạo và có tiếng là lành tính, nhà khang trang trong khu đất cuối xóm và cũng là căn nhà tươm tất nhất, nhà có khu vườn trồng rau khá rộng theo kiểu nhà nông thôn, đi hết khu đất trồng rau đó mới đến khu nhà kiên cố, hàng ngày được chăm sóc vợ con và khu vườn nhỏ khiến cho ông Sung cảm nhận phần nào thanh thản khi thời gian lãnh đạo băng cướp khét tiếng thuở nào. Trong phòng, toàn bộ thành viên gia đình của ông Sung đang chờ sẵn, gồm vợ ông, con gái vợ đứa con trai nhỏ chỉ hơn mười tuổi.
Vợ ông là Thu Sương, người phụ nữ hiền lành mà xinh đẹp mặn mà nhất vùng, không hề biết những chuyện làm đáng sợ của chồng trong quá khứ, chị chỉ biết vun vén cho gia đình nhỏ và lấy nghề giáo viên làm kế mưu sinh. Ông Sung có hai người con, một trai một gái, con gái lớn 17 tuổi là Thu Trang, con trai là Ngọc Long (cũng chính là thằng Long của ngày nay). Con gái giống mẹ, con trai giống cha khiến cho gia đình đó hạnh phúc rộn ràng mỗi ngày. Người trong xóm hay đùa vui rằng, Thu Trang chắc không phải là con ông Sung, vì khi đi chung với mẹ, nhìn hai mẹ con như hai chị em hơn, ý nói khen con gái xinh đẹp còn mẹ thì trẻ trung mặn mà như chị em hơn là mẹ con.
Ngày mới mới là sinh nhật con gái, nhưng hôm nay ông Sung muốn tổ chức sớm cho con một buổi tiệc thân mật trong gia đình, ngày mai mới là tiệc tổ chức mời nhiều khách và hàng xóm đến chung vui, nhung tuyệt nhiên ông Sung không hề có ý định mời nhưng anh em trong băng nhóm cướp đã giải tán. Nhưng điều khiến ông bất ngờ chính là ngay khi đó bên ngoài có tiếng gõ cửa, thì ra đó chính là Lão Nhị Tam Tứ đến thăm lão Đại. Thu Sương phần nào quen mặt 3 người em của chồng mình, nhưng chỉ biết đó là ba người em chí cốt thân thiết chồng mình xem như em ruột trong nhiều năm đi làm ăn xa, chông quý thì chị cũng quý… xem như em chồng của mình.
“Chào chị dâu…”
Lão Nhị nói rồi lao đến ôm lấy ông Sung đầy thân thiết, cả 4 người đàn ông ôm ghì lấy nhau đầy cảm xúc, đã lâu rồi họ chưa hội ngộ, này biết con của lão đại sinh nhật tuổi trăng tròn, cả 3 mạnh dạn không mời mà đến chỉ xin được chúc mừng cho cháu mình… mong muốn được cùng tham gia buổi tiệc sinh nhật ngày mai mới tư cách là người của gia đình. Ông Sung tất nhiên là đồng ý, hân hoan và cùng với vợ mình thu xếp một căn phòng để 3 đứa em ở tạm.
Đêm nay chúng ta phải hàn huyên tâm sự một trận cho đã nhé, thời gian qua các chú đi đâu mà anh không thấy tăm tích gì hết…
Ông Sung nói trong sự vui mừng, tay dọn bia, tay bưng ghế, cả 4 anh em tụ họp nhau cười nói rôm rả, dọn đồ ra sân trống để trắng đêm tâm sự cùng nhau.
– Mấy chú đó là em ruột của cha hả mẹ.
– Không con à, mẹ cũng gặp mấy chú đó vài lần thôi, em làm ăn, nhưng thân tình làm như em ruột vậy.
Thu Sương vừa nói vừa giúp con gái cởi khóa áo ngực sau lưng, hai bầu vú đầy đặn như 2 chiếc bánh ú nhỏ bung ra khỏi chiếc áo nịt nhỏ nhắn, nước da trắng mồng mịn màng càng khiến cho hai đầu nhũ hoa hồng như cánh sen của cô gái thêm nổi bật.
– Con gái của mẹ lớn rồi, nhìn xem ngực đẹp quá rồi đó.
Sương nhìn nét tươi trẻ căng tràn của bộ ngực thiếu nữ con gái mình mà vui sướng, phận làm mẹ không gì hạnh phúc hơn nhìn thấy con gái mình lớn. Còn Thu Trang ửng hồng gò má trước lời khen của mẹ, cô quay lại nhìn vào gương, tự thấy người con gái ngực trần trong gương đúng là có bộ ngực đẹp hoàn mỹ, không quá to mà cũng không quá nhỏ, trắng hồng bầu bĩnh gọn gàng. Rồi Thu Trang cũng quay sang ôm lấy mẹ…
– Con giống mẹ đó… mẹ của con sinh được hai đứa một trai một gái… vậy mà con đẹp nhất vùng này… vú của con sao đẹp bằng vú của mẹ được…
– Bậy nào… mẹ là phụ nữ, trung niên tới nói rồi… đẹp gì nữa…
– Con không tin… con phải coi mới tin…
Nói rồi thu Trang tinh nghịch tháo hàng nút áo của mẹ mình ra, kệ cho Thu Sương có hơi ngăn cản và cười giỡn, cô gái trẻ vẫn dễ dàng tháo hết hàng nút nhỏ và mở 2 vạt áo của mẹ mình ra. Một bầu ngực đầy tràn được chiếc áo nịt vú ôm nâng lên tuyệt đẹp. Tuy nó không có được sự săn chắc như bộ ngực con gái mới lớn, tuy nó hơi mềm nhưng không hề nhão hay chảy xệ.
– Thôi… đừng chọc mẹ… mắc cỡ chết được…
– Hì hì… để con xem mẹ của con vú đẹp đến chừng nào mà…
Thu Trang vòng tay mở luôn khóa áo ngực của mẹ mình, chiếc áo vú bung ra khiến cho hai bầu ngực của Thu Sương dược giải phóng, đó thật sự là hai bầu vú tuyệt đẹp, bầu bĩnh và mềm mại nhưng căng tràn nhựa sống, nhũ hoa tuy không hồng cánh sen như con gái nhưng núm vú người mẹ lại có màu hồng sậm nhẹ nhàng, đầu núm săn lại tuyệt đẹp…
– Trời ơi… mẹ của con có cặp vú đẹp quá chừng… con là con gái mà nhìn còn mê nói gì đến đàn ông…
– Tầm bậy… mẹ chỉ cho cha con nhìn thôi… hiểu chưa con bé ngốc của mẹ…
– Hì hì hì hì… chỉ cho cha nhìn và chỉ cho cha hun thôi phải không, vú mẹ đẹp thật, con là con gái nhìn còn mê nữa đó…
Hai mẹ con cười khúc khích nói chuyện với nhau trong phòng, lúc này cả hai đều đang cởi trần nửa thân trên. Hai mẹ con đều là phụ nữ nên tự nhiên với nhau, lại trong phòng riêng nên không có gì phải lo lắng. Nhưng cả hai đều không hề biết cửa phòng mình tuy đóng kín những tình cờ có 1 khe hở nhỏ, khe hở đó rất nhỏ nhưng có một con mắt đăng dí sát vào để nhìn bên trong, khe hở quá nhỏ nên con mắt đó không nhìn thấy hết được cảnh hai mẹ con cởi trần trong phòng nhưng vẫn thấy phần nào nét quyến rũ của hai mẹ con xinh đẹp đó… và kẻ đó thoáng nuốt nước bọt nơi cổ họng, trước khi lặng lẽ rời đi khi hai mẹ con mặc lại áo vào.
Trở lại với cuộc trò chuyện ngoài sân, nhân lúc hàn huyên ôn lại chuyện cũ, lão Nhị – Hùng và lão Tứ nói về chuyện gần đây làm ăn không thuận lợi, đang túng thiếu một số tiền không nhỏ và mong được lão Đại – Ông Sung cho mượn. Số tiền đó nói ra nghe đến giật mình, rất lớn, nhưng bọn họ biết lão đại nay đã là một doanh nhân của vùng, tùy khó nhưng không phải là không thể lo được. Vừa lúc đó Thu SƯơng mang thêm 1 dĩa trái cây ra, vốn không có ý định ngồi lại để cho chồng và các em dễ chuyện trò, nên chị nhanh chóng quanh lưng đi vào trong nhà, nhưng chừng đó cũng đủ để chị thoáng nghe về chuyện các em có ý mượn tiền chồng mình. Ngay khi chị đi vào trong nhà thì gặp lão Nhị đang đi ra, thì ra lão tam vào trong rửa mặt…
– Chị dâu chu đáo quá, tụi em thật ngại, hôm nay tụi em xin phép chị cho anh Sung thức khuya 1 chút nha. (Lão Tam – Khải)
– Không sao, anh em lâu ngày không gặp, các chú cứ xem đây như là nhà mình, chị với cháu Thu Trang nghỉ trước (Thu Sương nói và không quên mỉm cười thân thiện).
Thu Sướng tiếp bước vào trong nhà, sau lưng ông Sung và 3 đứa em cụng ly và uống cạn bia, trong lúc ông Sung cố uống cho hết chỗ bia thì không biết lão Nhị nhìn theo dáng người Thu Sương, hắn ta không thể rời mắt khỏi cặp mông tròn lẳn đong đưa trong chiếc quần vải lụa mềm mại của người đàn bà hai con, trong phút chốc hẳn thẩm nghĩ trong đầu “mẹ kiếp, thằng Sung có con vợ ngon thật”
Ông Sung nốc cạn ly bia thì thấy hơi khó chịu, bèn nói các em ngồi chờ mình đi toilet sẽ ra ngay, và khi chỉ còn ba người với nhau, chúng tụm đầu lại như thể nói nhỏ không muốn ai khác nghe thấy…
– (Lão Tam – Khải): Nãy vào tình cớ rình thấy hai mẹ thay đồ, ngon lắm… hai mẹ con nó mơn mởn… nhìn là muốn đè ra liền rồi…
– (Lão Nhị – Hùng) vậy hả, mày nói đúng đó, từ đầu tao đã thấy rồi… con mẹ dáng ngon mà múp rụp, đứa con gái thì non tơ… Tao chỉ ước bây giờ anh em mình và được hai mẹ con nó bú liếm cặc cho thôi…
– (Lão Tứ): Được vậy thì quá ngon, nhưng các anh nên nhớ mình đang cần tiền… lấy được tiền rồi thì tính tiếp… không thiếu cơ hội để lôi hai mẹ con nó lên giường đâu.