Phần 236
Diệp Phi lại cười hắc hắc, kéo qua một cái ghế ngồi vào bên người Đông Phương Nhược Lan, cầm lấy cánh tay của nàng lắc nhẹ, cười nói:
– Cái gì anh hùng với thần y chứ, ta vẫn là Tiểu Mãn ở trong ngực a di đâu.
– Ngươi nha…
Đông Phương Nhược Lan có chút bất đắc dĩ mà lộ ra một dáng tươi cười cưng chiều, Diệp Phi làm ra bộ dạng này, làm cho nàng không khỏi nhớ tới hắn lúc nhỏ, trong nội tâm càng là không đành lòng trách mắng hắn, nhưng vẫn là nhắc nhở:
– Ngươi có biết mạo muội trị thương cho Lý đội trưởng như vậy có khả năng sẽ khiến hắn gặp nguy hiểm hay không, chẳng lẽ ngươi không biết tình trạng thân thể của hắn kém cỡ nào sao?
Thấy làm nũng đại pháp của mình vẫn còn có tác dụng, Diệp Phi quyết định đem nó tiến hành đến cùng. Vì vậy đem đầu cúi xuống, tiến vào trong ngực nàng, đem mặt mình chôn ở chính giữa bộ ngực vô cùng mềm mại của nàng, khẽ dụi dụi, trong miệng mơ hồ không rõ nói:
– Vâng, a di, ta biết sai rồi, từ nay về sau không dám nữa được không?
Chỉ là sau khi nói xong lời này, lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Cái thủ đoạn làm nũng mười lần như một này của Diệp Phi không biết cũng đã dùng qua bao nhiêu lần, trước kia không quản hắn gây ra bao nhiêu phiền toái, làm cho Đông Phương Nhược Lan có bao nhiêu bực bội, chỉ cần nhào vô trong ngực của nàng làm nũng thoáng một cái, cam đoan lập tức sẽ không có việc gì. Chỉ là trước giờ hắn căn bản không biết tại sao lại như vậy, nhưng mà bây giờ, Diệp Phi cảm thấy, mình có lẽ đã hiểu ra rồi, bởi vì hắn phát hiện, mình chỉ hơi đụng chạm như vậy, hai điểm nhỏ trên đỉnh một đôi gò bông đảo mềm mại cực đại kia của Đông Phương Nhược Lan vậy mà cũng đã có phản ứng, dù cho cách lớp quần áo, cũng có thể cảm nhận được độ cứng của 2 hạt đậu nhỏ, lại vụng trộm nhìn thoáng qua nét mặt của Đông Phương Nhược Lan. Quả nhiên thấy trên mặt nàng nổi lên một tia ửng đỏ khác thường, một đôi mắt đẹp cũng trở nên ngập nước, hàm răng khẽ cắn môi đỏ của mình, giống như là đang đè nén cái gì.
Phát hiện này lại để cho Diệp Phi trong lòng đại động, không nghĩ tới Đông Phương Nhược Lan vậy mà lại nhạy cảm như vậy, bình thường nơi này của nữ nhân, tuy rằng cũng coi là một trong những nơi mẫn cảm nhưng cũng không phải quá mãnh liệt, mà ở thời điểm để cho nam nhân vuốt ve, chủ yếu là bởi vì nam nhân mê luyến thân thể của mình mới sinh ra tâm lý thỏa mãn nhưng Đông Phương Nhược Lan lại không giống, nơi này của nàng vậy mà thực sự là cực kỳ mẫn cảm, nếu không mình chỉ nhẹ nhàng đụng chạm, tuyệt đối sẽ không khiến cho nàng xuất hiện phản ứng lớn như vậy.
Ở trong lòng tà ác cười to vài tiếng, Diệp Phi ôm chặt thân thể mềm mại của Đông Phương Nhược Lan, đem mặt của mình càng thêm dùng sức dán vào trước ngực của nàng, hơn nữa ở đó không ngừng ngọ ngậy, trực tiếp khiến cho cả người Đông Phương Nhược Lan đều có chút run rẩy.
Suy đoán của Diệp Phi quả thật một chút cũng không sai, bộ vị mềm mại trước ngực đúng là một trong những địa phương mẫn cảm nhất của Đông Phương Nhược Lan, khoái cảm sinh ra khi đụng chạm nơi này thậm chí cũng không thấp hơn làm ở phía dưới. Thân là một bác sĩ xuất sắc, nàng đương nhiên hiểu rõ đặc thù thân thể của mình, bình thường thời điểm có nhu cầu, nàng cũng sẽ thông qua nơi này và phía dưới làm cho mình thỏa mãn một phen. Những năm gần đây, nàng cũng không phải là chưa từng nghĩ qua muốn tìm một người bạn đời, nhưng nàng là một người rất tin tưởng trực giác của mình, trước kia mấy tỷ muội Liễu gia cũng đều giúp nàng giới thiệu qua không ít nam nhân ưu tú, thế nhưng nàng lại bởi vì căn bản không có loại cảm giác thích hợp kia mà cự tuyệt.
Vừa rồi thời điểm Diệp Phi trong lúc vô tình nắm giữ đến điểm mẫn cảm của nàng, nàng cũng không có phản đối loại đụng chạm ở mức độ này của hắn. Bởi vì theo nàng, Diệp Phi chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa còn là con của tỷ muội tốt của mình, để cho hắn ở dưới tình huống chính hắn cũng không biết mà gây cho mình một chút khoái cảm cũng là một loại hưởng thụ không tệ, cũng chính bởi vì loại khoái cảm trên thân thể này, làm cho nàng từ trước đến nay đều một lần lại một lần bao dung cho Diệp Phi.
Nhưng mà hôm nay lại có chút bất đồng, có lẽ là bởi vì một năm không gặp, Diệp Phi cao lớn hơn rất nhiều, cũng có lẽ là bởi vì những chuyện gần đây của hắn lại để cho Đông Phương Nhược Lan không thể từ trong nội tâm đem hắn coi thành một đứa trẻ, dù sao hôm nay thân mật như vậy làm cho nàng trong lúc thoải mái đồng thời thậm chí còn có một loại cảm giác tim đập rộn lên.
Loại cảm giác chưa bao giờ có này khiến cho Đông Phương Nhược Lan có chút hoảng sợ, vội vàng dùng sức đẩy Diệp Phi ra, không ngờ lúc này Diệp Phi bởi vì đắm chìm ở trong bộ ngực mềm mại của nàng, không hề đề phòng nàng sẽ đột nhiên chống cự, bị nàng đẩy một cái liền hướng phía sau mà ngã ra, mà Đông Phương Nhược Lan cũng bởi vì Diệp Phi khiến cho thân thể có chút nhũn ra, sau khi đẩy hắn ngược về phía sau ngược lại thân thể cũng đồng thời cùng hắn ngã xuống, Đông Phương Nhược Lan vừa ngã vào trên người Diệp Phi, đôi gò bông đảo to lớn mềm mại trước ngực vừa vặn đè lên một thứ vô cùng cứng rắn.
Tuy là từ nhỏ đến lớn chưa từng tiếp xúc qua với vật này của bất kỳ nam nhân nào nhưng Đông Phương Nhược Lan lại là một bác sĩ xuất sắc, tất nhiên không có khả năng không biết đây là thứ gì, đụng chạm như vậy lại để cho trái tim của nàng đập càng thêm nhanh hơn, vội vàng từ trên người Diệp Phi đứng lên, một lần nữa ngồi xuống trước bàn làm việc của mình, cầm lấy cây bút vừa buông xuống, thế nhưng nửa ngày cũng không viết được một chữ.
Diệp Phi lúc này cũng có chút xấu hổ, dù sao Đông Phương Nhược Lan có thể nói là người nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, mà trước đó hắn cũng không nổi lên tâm tư gì đối với nàng, cũng chính là bởi vì vậy, tại thời điểm nàng đột nhiên bày ra bộ dạng động lòng kia trước mặt Diệp Phi, hắn mới quên áp chế hết thảy xúc động của mình, kết quả là làm một màn như vừa rồi.
Có điều sự xấu hổ này của Diệp Phi lại chỉ là nhất thời, thời điểm sau khi phát hiện sự tuyệt diệu của Đông Phương Nhược Lan. Trong nội tâm hắn cũng đã nảy sinh một loại khát vọng đối với nàng, một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành hấp dẫn như vậy, đương nhiên là không thể để nàng chờ đợi héo tàn, càng không thể tiện nghi người khác. Mà chút mập mờ vừa rồi, chẳng những sẽ không khiến cho hai người trở nên xa cách, ngược lại có thể đưa đến một loại tác dụng trực tiếp, cho nên Diệp Phi cũng vui vẻ với việc tiếp tục mập mờ như vậy.
Vì vậy, ở trong sự trầm mặc có chút mập mờ này, cảm tình giữa hai người cũng đang từ từ phát sinh một chút biến hóa.
Qua một hồi lâu, Đông Phương Nhược Lan mới ổn định được tâm tình của mình, một lần nữa đối mặt với Diệp Phi, chuyển qua một chủ đề khác nói:
– Có thể nói cho ta biết, ngươi làm thế nào chữa khỏi cho Lý đội trưởng hay không?
Thời điểm nói ra những lời này, trên mặt nàng lại vẫn là nhịn không được có chút đỏ lên.
Đối với đạo lý hăng quá hóa dở Diệp Phi cũng là hiểu rất rõ, vì vậy cũng không hề nhắc lại chuyện vừa rồi, điều chỉnh tâm tình một chút, liền đem tình huống cụ thể của dụng cụ kia nói cho Đông Phương Nhược Lan.
Đông Phương Nhược Lan không khỏi cực kỳ kinh ngạc, nàng vốn cho là Diệp Phi chỉ dùng nội lực cưỡng chế đem kinh mạch của Lý Vân đả thông đấy, cho nên nàng mới tức giận như vậy. Bởi vì nếu làm như vậy, một khi có điều gì sơ xuất, không chỉ là Lý Vân không có cách nào khỏe lại mà còn khiến cho Diệp Phi chịu tổn thương rất lớn, nhưng bây giờ mới biết được, sự tình căn bản không giống như mình nghĩ, trong nội tâm tự nhiên là hết sức tò mò đối với dụng cụ kia của Diệp Phi, liền hỏi:
– Ngươi nói cái dụng cụ ngươi làm ra kia có thể chữa trị kinh mạch bị thương?
Diệp Phi gật đầu, lại lập tức lắc đầu nói:
– Không chỉ là kinh mạch, đối với thương thế của hắn nó cũng có tác dụng, có thể nói, chỉ cần có một hơi thở, vật kia có thể làm cho ngươi lập tức khỏe lại hơn nữa có thể khiến cho thực lực của người được trị liệu gia tăng lên rất nhiều.
– Như vậy thân thể của ngươi cũng là thông qua cái dụng cụ này mà khá hơn? Mà không phải bởi vì luyện tập cái công pháp gì, đúng không?