Phần 233
– Chuẩn bị đồ vật?
Lý Vân sửng sốt một chút, hỏi lại:
– Chính là Khôi Phục Hoàn vừa rồi sao?
Diệp Phi lắc đầu nói:
– Không phải, đối với Khôi Phục Hoàn ta cũng không ôm nhiều hy vọng mà loại phương pháp này chẳng những có thể giúp ngươi nhanh chóng khôi phục đồng thời còn có thể nâng cao thực lực lên một khoảng lớn, vốn là định hôm nay liền cho ngươi dùng tới, thế nhưng hiện giờ xem ra vẫn là không cần thì tốt hơn.
Lý Tiểu Yên tuy rằng vẫn còn đang tức giận Diệp Phi nhưng lỗ tai lại là một mực chú ý ý đến động tĩnh bên này, vốn dĩ nghe nói ngày hôm qua Diệp Phi là bởi vì chuẩn bị đồ vật trị liệu nên mới không tới, chút oán giận trong nội tâm đối với hắn cũng đã biến mất, thậm chí còn có chút áy náy nhưng hiện giờ nghe hắn nói như vậy không khỏi lại nổi giận, thầm nghĩ: Người này sao có thể lại nhỏ mọn như vậy? Mình chỉ mắng hắn vài câu, hắn liền buông bỏ việc trị liệu cho cha mình, cái này thì tính là chiến hữu cái quái gì? Hơn nữa cha còn là vì hắn mới bị thương đấy.
Trong nội tâm phẫn nộ, Lý Tiểu Yên thực hận không thể trực tiếp đem Diệp Phi ra mắng chửi một trận, thế nhưng chuyện này liên quan đến thân thể của cha, nàng đành nhịn xuống lửa giận trong lòng, đứng lên đi đến trước mặt Diệp Phi, cắn môi, thấp giọng nói ra:
– Thật xin lỗi, vừa rồi là ta hiểu lầm ngươi, xin ngươi cứu ba ba của ta được không? Chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi cho cha ta, ngươi muốn ta làm gì đều được!
Diệp Phi lại nhịn không được cười khổ, mình nhìn qua thật sự giống như một kẻ khốn nạn như vậy sao? Vốn là có lòng tốt nhắc nhở, lại bị hiểu lầm thành nhân cơ hội uy hiếp.
Lý Vân vốn cũng không thể nghĩ nhiều như vậy nhưng mà sau khi nghe nữ nhi nói ra cũng là nhịn không được có chút hoài nghi lên, có điều cũng không phải là có điều gì nghi ngờ đối với nhân phẩm của Diệp Phi mà là cảm thấy hắn là đang tranh hơn thua cùng nữ nhi của mình đấy dù sao hắn cũng mới là một đứa trẻ 16 tuổi.
Thế nhưng thời điểm nhìn đến vẻ mặt cười khổ trên mặt Diệp Phi, Lý Vân mới hiểu rõ căn bản không phải như mình nghĩ rồi, liền hỏi:
– Tiểu Mãn, có phải là có chỗ nào khó xử?
Diệp Phi khẽ gật đầu, nghiêm mặt nói:
– Không sai, phương pháp kia của ta tuy rằng có thể khiến cho ngươi khá hơn đồng thời thực lực cũng tăng lên rất mạnh nhưng mà tác dụng phụ lại không hề nhỏ, mà bây giờ Đông Phương a di cũng đang bắt tay vào nghiên cứu chế tạo Hắc Ngọc Đoạn Tục Đan, mà thứ kia lại hoàn toàn không có tác dụng phụ, cho nên ta đề nghị ngươi vẫn nên đợi chờ một chút thì tốt hơn.
Diệp Phi nói ra lại để cho Lý Tiểu Yên biết được mình một lần nữa lại hiểu lầm hắn, trong nội tâm không khỏi cảm thấy hổ thẹn nhưng mà bản tính thiếu nữ rụt rè lại để cho nàng nhất thời không buông xuống được thể diện mà đi xin lỗi Diệp Phi, đành phải rầu rĩ không vui ngồi xuống một bên.
Lý Vân lại có chút tò mò hỏi:
– Có thể nói cho ta biết thứ kia có tác dụng phụ gì không?
Cứ phải cả ngày nằm một chỗ ngay cả cử động cũng không thể như bây giờ thật sự là quá mức khó chịu, mà trước khi Diệp Phi biết được Đông Phương Nhược Lan đang nghiên cứu chế tạo Hắc Ngọc Đoạn Tục Đan đã muốn cho mình sử dụng phương pháp kia, nghĩ đến tác dụng phụ chắc hẳn cũng sẽ không quá lớn, lúc này hỏi hắn một chút, nếu như không phải rất khó tiếp nhận, mình sẽ không đợi loại dược vật kia nghiên cứu chế tạo thành công nữa.
– Cái này…
Diệp Phi thoáng chần chờ một chút, hạ thấp người, ghé vào bên tai Lý Vân nói ra cái tác dụng phụ kia, sau đó cười khổ nói:
– Nếu như không phải thật sự không có cách nào, ta cũng không muốn cho ngươi sử dụng vật này đấy.
Không ngờ Lý Vân lại đột nhiên nở nụ cười, nói ra:
– Nếu như tác dụng phụ mà ngươi nói chỉ là cái này, vậy bây giờ liền cho ta dùng luôn đi, cũng không cần đợi bác sĩ Đông Phương nghiên cứu ra Hắc Ngọc Đoạn Tục Đan nữa.
– Ah?
Lý Vân quyết định lại để cho Diệp Phi không khỏi sợ ngây người, nếu Lý Vân là một cái lão nhân thì thôi nhưng hiện tại hắn mới đến 40 tuổi chính là thời tráng niên, năng lực về phương diện này sao có thể nói bỏ là bỏ được?
Thấy Diệp Phi nghi hoặc, Lý Vân cười giải thích nói:
– Mụ mụ của Tiểu Yên cũng đã mất rất nhiều năm, những năm gần đây phương diện này của ta cũng là một mực để đấy không dùng đến. Hiện tại không có càng tốt, đỡ phải có thêm cái gì phức tạp, hơn nữa không phải ngươi vừa nói sau khi dùng phương pháp này sẽ gia tăng lên thực lực sao? Vậy thì thật là quá tốt, như vậy ta cũng có thể góp thêm chút sức lực cho chiến đội rồi.
Lý Vân đã nghĩ thoáng được như vậy, Diệp Phi đương nhiên sẽ không nói thêm điều gì, hơn nữa hắn cũng nhìn ra được, Lý Vân ở phương diện kia cũng không quá coi trọng, đại bộ phận tinh lực của hắn đều đặt ở nhiệm vụ trong chiến đội, mà còn lại một phần, thì là đặt ở trên người nữ nhi mà hắn yêu thương rồi.
Hai người đều là loại tính cách dứt khoát, sau khi đã quyết định chuyện này, ai cũng không muốn tiếp tục chậm trễ, vì vậy Diệp Phi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh của Lý Vân, hắn muốn tới mượn chiến đội một chiếc xe. Tuy rằng tay không đem Lý Vân ra khỏi quân khu đi đến bên ngoài ngồi xe đối với Diệp Phi mà nói cũng không phải vấn đề gì nhưng bởi vì như vậy sẽ không tránh khỏi có chút gây chú ý.
Đợi đến sau khi Diệp Phi rời đi, Lý Tiểu Yên mới đi đến trước mặt Lý Vân hỏi:
– Ba ba, vừa rồi các ngươi đang nói chuyện gì vậy? Sao ta nghe đều không hiểu gì hết? Tác dụng phụ mà hắn nói rốt cuộc là cái gì, vì cái gì mà còn nhắc đến mụ mụ?
Nàng vừa rồi đã muốn hỏi rõ vấn đề này rồi, chỉ là còn ngại Diệp Phi đang nơi này, lại xấu hổ không dám nói ra, đành phải chờ hắn rời đi mới dám hướng Lý Vân nghi vấn…
– Cái này…
Lý Vân không khỏi có chút nghẹn lời, vấn đề này quả thật là không tốt giải thích cho nữ nhi, đành phải nói qua loa:
– Sau này ngươi sẽ hiểu rõ.
– Cái gì nha, khi còn bé người cũng dùng lời này qua quýt người ta, bây giờ ta đã lớn rồi, người còn nói như vậy…
Lý Tiểu Yên có chút bất mãn mà mân mê cái miệng nhỏ nhắn, thấy Lý Vân vẫn là không có ý định giải thích, dứt khoát ngồi qua một bên hờn dỗi một trận.
Lý Vân trong lòng không khỏi cười khổ, không phải là đem nữ nhi mình bảo vệ quá tốt rồi chứ? Rõ ràng nàng và Diệp Phi đều là những đứa trẻ cùng tuổi, thế nhưng đem hai người so sánh, lại không giống nhau chút nào.
Danh vọng của Diệp Phi tại bên trong chiến đội đặc chủng hiện giờ đã hoàn toàn không hề thua kém Liễu Quân Di rồi, đến nơi này mượn xung phong đòi lái xe giúp hắn, chỉ là Diệp Phi cân nhắc tới việc bí mật kia của mình vẫn nên để cho càng ít người biết càng tốt, vì vậy liền từ chối ý tốt của bọn họ. Còn vấn đề hắn chưa từng lái qua ô tô, đối với hắn của hiện tại mà nói, lại căn bản không thành vấn đề, bởi vì lúc trước hắn chưa từng tự mình thao tác qua nhưng cũng biết rõ nên làm như thế nào, chỗ kém chẳng qua là độ thuần thục cùng với phản ứng khẩn cấp các loại mà thôi, mà lấy tốc độ phản ứng hiện giờ của hắn, những điều này căn bản chỉ là môt chút việc vặt.
Một lần nữa trở lại phòng bệnh của Lý Vân, Diệp Phi giúp hắn thu thập một chút, lại hướng Lý Tiểu Yên gật đầu sau đó liền đem Lý Vân đỡ lên tiến ra ngoài xe.
Tuy vừa rồi Lý Vân trả lời qua loa khiến cho Lý Tiểu Yên có chút hờn dỗi nhưng là đối với sức khỏe của cha mình, nàng vẫn rất là lo lắng đấy, vốn có ý định muốn đi theo cùng một chỗ với bọn họ, thế nhưng hai người cũng không ai mở miệng gọi nàng. Điều này làm cho Lý Tiểu Yên vốn cùng Diệp Phi có chút không quá hợp nhau, không khỏi chần chờ một chút, đợi đến thời điểm nàng làm tốt quyết tâm muốn đi theo, thì đã phát hiện hai người sớm đã không thấy bóng dáng, sau khi đuổi theo ra ngoài cũng chỉ thấy được đuôi xe đã ra khỏi bệnh viện.
– Ngươi xấu, đồ xấu xa!
Bị không để ý tới, Lý Tiểu Yên tức giận đá lên một cây cột bên cạnh mấy cước, chỉ là không biết rốt cuộc cây cột đáng thương kia bị nàng tưởng tượng thành Lý Vân hay là Diệp Phi nữa.