Phần 230
Tuy rằng Miêu Hân đã kịp thời sửa lại lời nói nhưng Diệp Phi lại vẫn nhớ tới thân phận của nàng, nghe mụ mụ nói qua, vị Đông Phương a di kia của mình xuất thân từ thế gia y học cổ, đem tinh lực nửa đời cống hiến cho sự nghiệp y học, đến bây giờ ngay cả bạn trai cũng chưa từng quen qua, thế nhưng tại thời điểm hơn 10 năm trước, có lần đi đến một cô nhi viện chữa bệnh từ thiện, lại nhận cô bé cực kỳ thông minh, có thể kế thừa y thuật của nàng làm con gái nuôi, nghĩ đến chắc hẳn là vị tiểu y tá tuyệt sắc này rồi.
Vốn dĩ lúc Trương Cường nói đến chuyện Miêu Hân đã được chân truyền từ Đông Phương Nhược Lan, Diệp Phi đã nghĩ đến điều này, chỉ là lúc vừa mới gặp mặt Miêu Hân mặc một bộ đồng phục y tá lại để cho hắn không tự cho rằng nàng chỉ là một nữ y tá bình thường, mới không nghĩ tới phương diện này.
– Thì ra tỷ chính là con gái nuôi của Đông Phương a di, Đông Phương a di cũng thường xuyên nhắc tới tỷ đấy.
Diệp Phi có chút xấu hổ nói:
– Chỉ là vừa rồi ta không nhận thức được, tỷ tỷ đừng trách nhé.
Miêu Hân khẽ lắc đầu, mỉm cười nói:
– Cái này cũng không trách ngươi được, dù sao trước đó chúng ta cũng chưa từng gặp mặt mà, nếu như không phải Trương thúc giới thiệu, ta cũng không thể nhận ra ngươi rồi.
– Đúng vậy, đúng vậy… đều là do Đông Phương a di, trong nhà có vị tỷ tỷ xinh đẹp như thế này lại giấu đi không cho ta thấy.
Diệp Phi cười hắc hắc nói:
– Nếu như sớm biết tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, cho dù ta có quấn lấy nàng tới chết cũng phải đòi gặp ngươi rồi.
Diệp Phi ca ngợi lại để cho khuôn mặt Miêu Hân không khỏi đỏ lên nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ, cũng không phải nàng đối với Diệp Phi có tình cảm gì, mà là mặc dù nàng lớn hơn Diệp Phi 3 tuổi nhưng bởi vì từ lúc 6 tuổi đã được Đông Phương Nhược Lan nhận từ cô nhi viện về. Sau đó một mực ở quân doanh, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với nam hài cùng tuổi, lại càng không cần phải nói tới nghe được lời khen thẳng thắn như vậy.
Miêu Hân lộ ra cái vẻ thẹn thùng kia lại để cho nội tâm Diệp Phi cũng không khỏi chấn động, vừa rồi khen ngợi Miêu Hân cũng không phải là hắn có tâm ý gì đối với nàng, mà chỉ đơn thuần là muốn chọc cho nàng vui vẻ một chút mà thôi, nói trắng ra chính là làm theo câu nói hiện giờ đang lưu hành kia: Gặp nữ liền kêu mỹ nữ đẹp, gặp nam liền kêu soái ca. Có điều chính là một câu nói bình thường như vậy, vậy mà lại để cho Miêu Hân xấu hổ thành dạng thế này, nữ nhân đặc biệt như vậy, Diệp Phi vẫn là lần đầu tiên thấy được.
Tuy rằng rất muốn tiếp tục thưởng thức loại thẹn thùng đáng yêu này của Miêu Hân nhưng Diệp Phi lại biểt rõ một đạo lý “một vừa hai phải” cái gì nhiều quá cũng không tốt, đối mặt với một cô gái ngại ngùng như vậy nếu như mình lại tiếp tục nói chút chuyện không đâu, chỉ sợ cũng đem nàng dọa chạy.
– Hân tỷ tỷ, thân thể Lý thúc hiện tại như thế nào?
Không đành lòng dọa sợ Miêu Hân, Diệp Phi rất là tự nhiên đem chủ đề chuyển đến trên người Lý Vân, đồng thời cũng rất tự nhiên mà đem xưng hồ với nàng đổi thành cách gọi rất thân mật.
Quả nhiên, Diệp Phi nói sang chuyện khác lại để cho Miêu Hân âm thầm thở ra một hơi, tuy rằng trong nội tâm nàng cũng vô cùng ưa thích được nghe Diệp Phi khen ngợi nhưng mà bây giờ còn có Trương Cường bên cạnh, nàng sao có thể không biết xấu hổ cơ chứ?
Về phần Diệp Phi gọi nàng Hân tỷ tỷ, nàng ngược lại cũng không phản đối, hơn nữa còn có thể để cho một thiếu niên anh hùng như vậy xưng hô thân mật với mình, trong nội tâm nàng cũng là có một ít tự hào đấy.
– Dây thần kinh tuyến trên ở phần xương cổ của Lý thúc đã bị đạn phá hỏng hoàn toàn, với y học hiện tại, căn bản không có cách nào chữa trị được.
Nói đến đây, vẻ mặt Miêu Hân có chút ảm đạm:
– Từ nay về sau chỉ sợ sẽ vĩnh viễn bị tê liệt, trừ khi có thể tìm tới “Hắc Ngọc Đoạn Tục Đan” trong truyền thuyết.
– Hắc Ngọc Đoạn Tục Đan? Đây không phải là đan dược khôi phục kinh mạch cho người bị đứt đoạn kinh mạch hay sao? Đối với Lý thúc cũng hữu dụng ư?
Diệp Phi cũng đã được nghe nói đến loại đan dược này, tại thời điểm võ học cổ đại hưng thịnh, trong chốn võ lâm xuất hiện rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, cũng có không ít cao nhân một thân tuyệt thế võ học cũng y thuật xuất chúng, mà gia tộc của Đông Phương Nhược Lan chính là một gia tộc như vậy, hơn nữa tại thời cổ đại danh vọng rất lớn, chỉ là hiện tại đã xuống dốc, đặc biệt là đến thế hệ của nàng, càng là chỉ còn một truyền nhân duy nhất là nàng.
– Tất nhiên là hữu dụng.
Miêu Hân nói ra:
– Cái gọi là thần kinh, chỉ là cách gọi của Tây y, kỳ thật chính là kinh mạch, cái này người nên biết nha.
Diệp Phi không khỏi sững sờ, lập tức nở nụ cười khổ, bởi vì hắn trời sinh kinh mạch bế tắc, thế cho nên thân thể yếu đến rối tinh rối mù, cho nên cái này liền thành chỗ đau của hắn, lại thêm không thể tu luyện nội công Liễu gia, hắn căn bản chưa từng nghiên cứu qua kinh mạch, hiện tại thân thể mặc dù đã tốt lên rất nhiều nhưng kinh mạch trên người hắn vẫn còn đại bộ phận cũng chưa được đả thông, đương nhiên là không biết được những thứ này rồi.
Miêu Hân làm dưỡng nữ của Đông Phương Nhược Lan, đối với tình huống của Diệp Phi đương nhiên là có chút hiểu rõ, chỉ có điều sau khi nghe nói tới sự tích của hắn, còn tưởng rằng hắn bây giờ cũng đã tốt lên, bây giờ nhìn vẻ mặt cười đến đau khổ của hắn, mới biết được căn bản không phải là như vậy, trong nội tâm không khỏi cảm thấy áy náy, vội nói:
– Ta xin lỗi, ta…
– Ta không sao, tỷ tỷ, ngươi không cần để ý.
Diệp Phi khoát tay, hiện giờ hắn đương nhiên sẽ không lại để tâm đối với những loại chuyện như thế này, ngược lại nói ra:
– Chỉ là theo ta được biết, loại Hắc Ngọc Đoạn Tục Đan này cũng đã thất truyền từ mấy trăm năm trước rồi, chẳng lẽ bây giờ còn có thể tìm được?
Thấy Diệp Phi dường như thật sự là không thèm để ý đến, Miêu Hân mới nhẹ nhàng thở ra, lắc đầu nói ra:
– Hẳn là không thể rồi, coi như là đan dược đã luyện sẵn lưu truyền tới nay, chỉ sợ cũng là được cất giấu trong một ít thế gia võ lâm ẩn thế, căn bản không có khả năng tìm ra được, mẹ nuôi chỉ nói là muốn thử xem có thể đem nó nghiên cứu chế tạo một lần nữa hay không thôi.
Diệp Phi không nghĩ tới Đông Phương Nhược Lan thậm chí còn có chí hướng xa như vậy, trong nội tâm không khỏi có cảm thấy có chút kính nể đối với nàng, mặc dù cái dụng cụ kia của mình cũng có được công hiệu đồng dạng. Hơn nữa còn có thể tăng lên thực lực nhưng tác dụng phụ của thứ này thật sự có chút lớn, cũng không phải giống như loại đan dược không có tác dụng phụ này rồi.
Trương Cường không có tu luyện qua cái gì gọi là nội công tâm pháp, đối với chuyện hai người bọn họ nói tới cái gì kinh mạch, cái gì hắc ngọc đan các loại, hắn nghe mà có chút như lọt vào trong sương mù, vì vậy liền chuyển đề tài nói:
– Tiểu Mãn, không phải ngươi nói có biện pháp khiến cho lão Lý khôi phục trở lại sao? Hiện tại chúng ta đi xem hắn đã tỉnh lại chưa a, cũng để cho hắn khôi phục sớm một chút.
– A? Ngươi có biện pháp chữa khỏi cho Lý thúc?
Diệp Phi vẫn không nói gì, Miêu Hân đã kinh ngạc hô lên, nàng cùng Trương Cường coi như có chút quen thuộc, biết rõ hắn không phải loại người ăn nói lung tung, hắn nói Diệp Phi có biện pháp, như vậy nhất định là biết được điều gì đó, trong nội tâm không khỏi cực kỳ kinh ngạc, bởi vì thương thế của Lý Vân ngay cả Đông Phương Nhược Lan đều tạm thời cũng không có biện pháp chữa khỏi, vậy vì sao Diệp Phi lại tự tin có thể chữa khỏi?
– Cũng chỉ có thể thử xem, có hữu hiệu hay không quả thực hiện giờ còn không dám nói.
Diệp Phi khẽ cười nói, hắn cũng không dám cam đoan khôi phục hoàn của mình có hiệu quả đối với Lý Vân hay không, mà sau khi nghe nói Đông Phương Nhược Lan đang nghiên cứu thử Hắc Ngọc Đoạn Tục Đan, hắn tạm thời cũng không định dùng dụng cụ kia giúp Lý Vân trị liệu, dù sao tác dụng phụ kia cũng không phải chuyện nhỏ.