Diệp Phi – Phần 22

Phần 22
Chạy ra khỏi gian phòng của Diệp Phi, Diệp Vân Khinh vẫn còn có chút tức giận, muốn thề sau này không thèm để ý đến hắn, chỉ là lại nghĩ tới khoái hoạt hắn đem đến cho mình trước đó, nội tâm liền có chút dư vị, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, oán hận nói:
– Bại hoại ca ca, thối dã man nhân! Dám bức người ta uống cái vật kia của ngươi, ta từ nay về sau liền không thèm để ý tới ngươi!
Đang lúc Diệp Vân Khinh tức giận không thôi, dưới lầu lại truyền đến thanh âm của Trương di:
– Diệc Như, sao ngươi lại tới đây?
Đáp lại là một thanh âm vô cùng ôn nhu truyền đến:
– Trương tỷ, ta tới xem hai cái hài tử kia một chút, bọn họ không gây phiền toái gì cho ngươi a?
– Không đâu, bọn chúng cực kỳ ngoan đấy.
Trương di nói ra, Diệp Vân Khinh cũng đã nhanh chóng chạy xuống lầu, thanh âm của mẫu thân, nàng sao có thể không nhận ra?
Đi xuống dưới lầu, Diệp Vân Khinh liền thấy được trong đại sảnh đang có một nữ nhân khoảng hơn ba mươi tuổi đang cùng Trương di vui vẻ trò chuyện, nữ nhân kia thân cao đại khái một mét bảy hai, dáng người vô cùng nóng nảy ẩn dưới một thân quần áo kiểu Tây màu đen bó sát, hiển nhiên là vừa mới từ công ty trở về, trên khuôn mặt tuyệt mỹ treo một nụ cười thản nhiên, trên sống mũi cao cao mang lên một khung kiếng cận, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, khóe miệng hơi hướng lên, có vẻ cực kỳ ôn nhu, lúc này không có nửa điểm cảm giác giống như nữ cường nhân ở công ty thường ngày. Nàng đúng là mẫu thân của Diệp Phi cùng Diệp Vân Khinh, gọi là Liễu Diệc Như.
– Mụ mụ!
Diệp Vân Khinh hô to một tiếng liền nhào vào trong ngực Liễu Diệc Như, có chút làm nũng nói:
– Mụ mụ, ta nhớ ngươi!
– Nha đầu ngốc, mới một ngày không gặp đã nhớ rồi a? Vậy ca ca ngươi cũng hai tháng không thấy ta rồi, hắn liền nhớ muốn chết sao?
Liễu Diệc Như ôn nhu xoa đầu nữ nhi một chút, lại nhìn qua phía cầu thang, cũng không nhìn thấy nhi tử của mình đi xuống, nàng không khỏi nghi hoặc:
– Khinh Khinh, ca ca ngươi đâu?
– Hắn vừa mới ngủ!
Diệp Vân Khinh không khỏi lại nhớ tới một màn kia, khuôn mặt nhỏ nhắn dâng lên trên một mảnh đỏ ửng.
– Ngủ? Trời còn sớm như vậy, làm thế nào hắn lại đi ngủ rồi? Có phải là thân thể không khỏe?
Liễu Diệc Như có chút bận tâm nói, chứng kiến khuôn mặt nữ nhi đỏ ửng, nàng còn tưởng rằng nữ nhi tinh nghịch này lại khi dễ nhi tử rồi, khẽ cười nói:
– Không phải là ngươi lại khi dễ hắn đấy chứ?
– Ta mới không thèm khinh dễ hắn đâu!
Diệp Vân Khinh khẽ tru ra cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng tự nhủ ai khi dễ ai nha? Hắn mới vừa rồi còn buộc người ta uống vật kia của hắn đâu, bất quá, dường như hắn cũng uống của ta, được rồi, không cùng hắn so đo!
Tuy rằng Diệp Vân Khinh không thừa nhận, nhưng Liễu Diệc Như lại nhận định chắc chắn là như vậy đấy, bất quá hai huynh muội bọn họ cũng thường xuyên đùa giỡn, mỗi lần Diệp Vân Khinh đều rất có chừng mực, chưa từng nặng tay với hắn, cho nên nàng cũng không có nghĩ nhiều, liền lôi kéo nữ nhi lên lầu, đi vào gian phòng của Diệp Phi.
Lúc này Diệp Phi lại thật sự đã bất tỉnh rồi, mặc dù lần đầu hắn hôn mê là giả, nhưng lúc đó hắn cũng có chút không chống đỡ nổi rồi, về sau Diệp Vân Khinh nói rằng sau này có thể dùng miệng giúp hắn, hắn nhất thời kích động mới ngồi dậy, bất quá lại chịu không nổi việc bị nàng đẩy lần nữa rồi.
Chứng kiến Diệp Phi bất tỉnh nhân sự nằm ở nơi đó, Liễu Diệc Như lại càng hoảng sợ, vội vàng bước nhanh đến bên cạnh hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng lay hắn, kêu lên:
– Tiểu Phi, Tiểu Phi!
Diệp Phi cũng đã hôn mê, đương nhiên sẽ không có phản ứng gì, Liễu Diệc Như lay động vài cái, thấy hắn không có động tĩnh, liền đưa tay đặt dưới mũi hắn dò xét, thấy hô hấp của hắn vẫn còn rất đều đặn, nàng mới yên lòng, quay đầu nhìn qua Diệp Vân Khinh, vẻ mặt nghiêm túc hỏi ra:
– Khinh Khinh, ca ca ngươi đến cùng làm sao vậy?
– Ah?
Diệp Vân Khinh cũng nhìn ra được, lần này Diệp Phi tuyệt đối không phải giả bộ đấy, cũng có chút sợ hãi, vội la lên:
– Ta cũng không biết nha, vừa rồi ta cũng chỉ đẩy hắn một chút.
– Đang yên đang lành, tại sao ngươi phải đẩy hắn? Ngươi không biết tình huống thân thể của hắn sao?
Liễu Diệc Như có chút tức giận rồi.
– Ta đương nhiên biết rõ, chỉ là…
Diệp Vân Khinh cũng không thể không biết xấu hổ đem chuyện vừa rồi nói cho Liễu Diệc Như nghe, chỉ đành phải nói:
– Ai bảo hắn xấu tính!
Thấy nữ nhi còn không chịu nhận lỗi, Liễu Diệc Như trong lại tức giận, quát:
– Ngươi trở về phòng tự kiểm điểm cho ta!
Nàng đối với đôi huynh muội này vẫn cực kỳ yêu thương, trừng phạt nặng nhất cũng chỉ để cho bọn hắn tự nhốt mình kiểm điểm mà thôi.
Diệp Vân Khinh cảm thấy cực kỳ ủy khuất, bất quá nàng không dám cãi lời mụ mụ, chỉ có thể mân mê cái miệng nhỏ nhắn, oán hận liếc qua Diệp Phi một chút, liền trở về phòng.
Nữ nhi đi rồi, Liễu Diệc Như liền nhu hòa đem Diệp Phi bế lên, để cho nửa người của hắn tựa ở trong lòng mình, thì thào lẩm bẩm:
– Tiểu Phi, ngươi là tâm can của mụ mụ, ngươi ngàn vạn lần không được có chuyện gì a.
Diệp Phi hiện giờ lại nằm mộng rồi, hơn nữa còn là giấc mộng giống như đêm qua, tay nắm cự kiếm, vô địch thiên hạ, ôm ấp nữ nhân bên cạnh, bất quá lần này khác biệt là hắn lại bị mỹ nhân ôm vào trong ngực đấy.
Cảm thụ được bên mặt mình dính sát vào bộ ngực mềm mại kia, Diệp Phi chậm rãi mở mắt, đầu tiên đập vào trong mắt chính là khuôn mặt tuyệt mỹ vô cùng quen thuộc kia, nhìn qua cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm đang khẽ mở ra, lại liên tục gọi tên mình, Diệp Phi đột nhiên nảy sinh ý định muốn hôn tới.
Không được, không thể như vậy, nàng chính là nữ thần của mình a! Diệp Phi ở trong lòng nhắc nhở bản thân, bất quá lại nhớ đến, đây là ở trong mộng a, hẳn là hôn thoáng một cái cũng không có vấn đề gì!
Nghĩ như vậy, hắn càng ngày càng kìm nén không được, rốt cục ngẩng đầu lên, há mồm ngậm lấy đôi môi mềm mại gợi cảm kia, nhẹ nhàng mút vào một chút.
Liễu Diệc Như còn đang lo lắng đến tình huống của nhi tử, không ngờ lại bị hắn hôn lên cái miệng nhỏ của mình, như thế mới biết hắn cũng đã tỉnh rồi, nội tâm mừng rỡ, vội hỏi:
– Tiểu Phi, ngươi có cảm thấy không khỏe hay không? Có phải là Khinh Khinh lại đánh ngươi quá tay rồi?
Về phần bị hắn hôn môi, nàng hoàn toàn không để ý đâu, chỉ cần nhi tử không có việc gì, đừng nói hôn môi, kể cả làm ra chuyện gì quá phận nàng cũng đều có thể tiếp nhận.
Diệp Phi không nghĩ tới việc này lại không phải là đang nằm mộng, không khỏi hoảng sợ, bất quá thấy mụ mụ không có trách cứ mình, hắn liền yên tâm, khẽ cười cười nói:
– Mụ mụ, ta không sao đấy, chẳng qua là sáng nay học thể dục xong, liền có chút thoát lực.
Hắn biết rõ, Diệp Vân Khinh chắc chắn sẽ không biết xấu hổ mà nói chuyện kia với mụ mụ kia đấy, vậy hắn lại càng không nói rồi.
– Không có việc gì là tốt rồi!
Liễu Diệc Như ôm chặt lấy đầu của hắn, có chút nghĩ mà sợ nói:
– Nếu không ta đi nói với Tiểu Ngọc một tiếng, ngươi từ nay về sau cũng không cần phải lên lớp thể dục nữa.
Diệp Phi lúc này lại không có tâm tư nghe nàng nói cái gì rồi, bởi vì Liễu Diệc Như ôm ấp, khiến cho cả khuôn mặt hắn đều vùi vào trong bộ ngực mềm mại của nàng, cảm giác như vậy thật sự là quá tốt, mặc dù có chút không tiện hô hấp, nhưng Diệp Phi lại có chút tà niệm, lại muốn được đem lớp áo bên ngoài cởi xuống, trực tiếp đi cảm thụ hai cái bảo bối bên trong khiến cho mình cực kỳ yêu thích này.
Liễu Diệc Như nhận thấy nhi tử cũng không có trả lời, cúi xuống xem xét mới biết được, dưới sự kích động mình lại đem mặt của hắn vùi vào hung khí ngạo nhân của mình, trong nội tâm có chút áy náy, vội vàng đem hắn kéo ra, hỏi han:
– Tiểu Phi, ngươi không sao chứ? Có phải mụ mụ khiến ngươi khó chịu?

To top
Đóng QC