Phần 211
Quyết định chủ ý, Diệp Phi lại cùng những đội viên quen biết trong quân doanh của Vọng Hải trước kia cùng nhau nói chuyện thiên nam địa bắc, mà đám người Trương Cường cũng bởi vì cảm giác có chút khoảng cách với Diệp Phi trước đó thoáng cái biến mất, đều là vô cùng hào hứng bốc phét tán gẫu với hắn.
– Tiểu Mãn, có phải tiểu di ngươi có bạn trai rồi không?
Mọi người tán gẫu 1 hồi, gã đội viên có chút bát quái kia đột nhiên hỏi 1 câu.
Diệp Phi trong nội tâm rùng mình 1 cái, hỏi lại:
– Sao đột nhiên lại hỏi điều này? Chẳng lẽ ngươi thích tiểu di của ta?
– Không có, không có!
Gã đội viên bát quái kia đột nhiên ngồi bật dậy hai tay khua loạn vội nói:
– Ngươi cũng không nên nói mò, Liễu đội trưởng chính là nữ thần trong lòng đám đội viên chúng ta, chúng ta sao có thể xứng đôi với nàng? Lời này của ngươi nếu để cho người khác nghe được, cho dù bọn họ không đánh chết ta, cũng sẽ cười chết ta.
– Vậy sao ngươi lại muốn hỏi vấn đề này?
Diệp Phi có chút kỳ quái hỏi.
Gã đội viên bát quái kia nói ra:
– Ta chỉ là trông thấy trạng thái của nàng mấy ngày nay có chút không đúng, thi thoảng sẽ lộ ra một bộ dạng tươi cười rất là ngây ngẩn, không lừa gạt người, tuy rằng ta không hiểu nhiều về tâm sự của nữ nhân, nhưng lúc trước thời điểm tỷ tỷ của ta vừa mới yêu đương, cũng chính là cái dạng này đấy, cho nên ta mới có thể suy đoán như vậy.
Diệp Phi không nghĩ tới ngoại trừ Vệ Thanh ra, vậy mà lại thật sự có người phát hiện Liễu Quân Di không giống bình thường, vì không muốn để cho bọn họ tiếp tục suy đoán thêm nữa, đành phải bịa đặt nói:
– Ta nghĩ hẳn là mấy ngày nay nội lực của nàng bỗng nhiên có đột phá mới có thể như vậy đấy, các ngươi cũng biết, tiểu di của ta chính là 1 người cuồng võ, cũng chỉ có ở trên phương diện võ công có đột phá mới có thể khiến cho nàng cười ngây ngô như vậy.
– Ra là như vậy a.
Gã đội viên bát quái rất dễ dàng liền đồng ý với lời giải thích của Diệp Phi, bởi vì bọn họ cũng đều biết tính cách võ si của Liễu Quân Di, đám người Trương Cường thở ra 1 hơi thật to, tuy rằng xuất phát từ việc tự mình biết mình, bọn họ ai cũng không có ý nghĩ đặc biệt gì đối với Liễu Quân Di, nếu như để cho người ngoài đem nàng cướp đi, trong nội tâm cũng đều có chút không thoải mái đấy.
Từ trên biểu lộ của những người này, Diệp Phi cũng hiểu rõ địa vị của Liễu Quân Di trong lòng bọn họ, vội nhân cơ hội nói ra:
– Trương thúc, ta hỏi ngươi chuyện này ah, nếu nói ban đầu các ngươi cũng không phải là người của chiến đội Vọng Hải, sau khi trải qua chuyện lần này, nếu như tiểu di của ta lại có thêm điều gì muốn sai khiến, các ngươi còn có thể lại nghe lệnh của nàng hay không?
– Đò là đương nhiên!
Mấy người Trương Cường không hề nghĩ ngợi liền đáp, thấy Diệp Phi dường như có chút không tin, Trương Cường lại nói:
– Ta đây nói như vậy cũng không phải bởi vì vốn dĩ chúng ta chính là bộ hạ của tiểu di ngươi, mà hiện giờ tất cả mọi người đều đã rơi vào 1 cái âm mưu, nếu như không có 2 người các ngươi, chúng ta khẳng định đã phải tổn thất thảm trọng, thậm chí rất có thể là toàn quân bj tiêu diệt, hơn nữa coi như là còn có thể sồng sót, sau khi trở về nhất định cũng sẽ bị người khác kiếm cớ khai trừ ra khỏi chiến đội đặc chủng. Đối với đám người chúng ta mà nói, bị khai trừ thậm chí còn càng thêm khó chịu so với việc hy sinh trên chiến trường, cho nên không nói quá chút nào, thì ngươi và tiểu di chính là có ơn tái tạo đối với chúng ta đấy, thử hỏi ai sẽ lại không cảm kích nàng? Mệnh lệnh của nàng làm sao lại có thể có người không nghe?
Diệp Phi gật đầu, nhưng trong lòng lại một phen mừng rỡ như điên, trải qua phân tích của Trương Cường, hắn biết rõ kế hoạch của mình còn phải thuận lợi hơn so với chính mình tưởng tượng, bởi vì người hiểu rõ những đội viên này nhất, đương nhiên chính là đám người Trương Cường cũng là đội viên giống như bọn họ rồi, nhưng lại nhất định là đại đa số thanh âm từ trong lòng mọi người rồi.
Có được kết quả mình muốn, Diệp Phi lại càng thêm cao hứng, lại cùng bọn họ tán gẫu cho tới hơn 2 giờ sáng mới cùng bọn họ cùng 1 chỗ ngủ thiếp đi.
Hơn 5 giờ sáng ngày hôm sau, Diệp Phi liền đứng lên, cũng không làm kinh động đến đám người Trương Cường còn đang ngủ say, chỉ cùng Liễu Quân Di nói 1 tiếng, sau đó liền 1 mình xuất phát. Đêm qua sau khi nghe được lời nói của Trương Cường, hắn quyết định phải tìm ra hang ổ của kẻ địch nhanh hơn 1 chút, sau đó lại để cho Liễu Quân Di dẫn theo mọi người cùng nhau quét sạch bọn chúng, bởi vì biểu hiện của mình càng đầy đủ thần kỳ, như vậy tin tưởng những đội viên chiến đội đặc chủng kiêu ngạo kia lại càng ở dưới tâm tình bội phục mà toàn tâm toàn ý phục tùng chính mình, hơn nữa nếu như bỏ qua không nhắc đến điều này, hắn cũng không hy vọng những quân nhân rất tốt này lại sẽ chịu thêm những thương tổn gì.
Tuy rằng chỉ ngủ 3 giờ ngắn ngủi, nhưng thực lực của Diệp Phi hiện giờ là mạnh mẽ cỡ nào? Cho dù là liên tục không ngủ vài ngày cũng là không có 1 chút vấn đề gì, cho nên hiện tại có thể nói là tinh thần cực kỳ sảng khoái.
Trải qua việc song tu cùng Liễu Quân Di trong hồ nhỏ ngày hôm qua, thực lực của Diệp Phi lại tăng lên 1 mảng lớn. Nếu nói như ban đầu tốc độ cao nhất của hắn khi chạy vẫn còn để lại 1 vệt bóng dáng nhàn nhạt, thì hiện tại hoàn toàn là 1 trận gió rồi lại thêm ánh mắt sắc bén đủ để sánh bằng kính hiển vi kia, chỉ cần là nơi hắn từng đi qua, toàn bộ đồ vật trong phạm vi vài chục mét xung quanh đều không có chỗ nào che dấu hay lẫn trốn. Bởi vậy chỉ dùng thời gian ngắn ngủi của 1 buổi sáng, khu vực rừng rậm nguyên thủy trải dài mấy trăm km này vậy mà đã bị hắn quét qua khoảng chứng hơn 1 phần tư diện tích, nhưng chính là như vậy lại không hề phát hiện ra một chút dấu vết của kẻ địch.
Dừng lại trước 1 cây cổ thụ, Diệp Phi nhíu mày, trong nội tâm không khỏi có chút hoài nghi, có phải là những người này biết rằng hành động lần này không có khả năng đánh bại đại đội của bọn hắn, cho nên cũng đã triệt để tù bỏ? Có điều sau khi cẩn thận suy nghĩ lại thì cảm thấy chuyện này là không có khả năng, dù sao lần trước tiêu diệt 2 nhóm khủng bố kia cũng không có 1 người nào, không có 1 ai có thể chạy trốn, hơn nữa sau đó thi thể của bọn chúng cũng đều bị đội viên của chiến đội đặc chủng đem đi hỏa thiêu rồi, kẻ địch cũng không có khả năng từ trên người của bọn họ biết đc phe mình còn có cao thủ vượt qua khả năng khống chế của bọn họ a, quan trọng nhất là, ngày hôm qua bọn họ còn vừa mới tiến hành đánh lén đấy.
Thế nhưng nếu đã không rời đi, thì hết thảy điều này cũng quá là kỳ lạ a, cũng không thể nào là do khu vực mình tìm vừa đúng là nơi bọn họ chưa từng xuất hiện qua a.
Thời điểm Diệp Phi còn đang lâm vào trầm tư, đột nhiên 1 hồi âm thanh nói chuyện rất nhỏ truyền vào lỗ tai của hắn, lại để cho tinh thần của hắn có chút chấn động, vội vàng ẩn nấp hướng về phía thanh âm truyền đến mà lặng lẽ đi qua.
Âm thanh kia hiện tại cách Diệp Phi khoảng chừng 1 km, nếu như không phải như sau khi hắn khai phá não vực lại có được tai mắt nhạy bén hơn so với người thường gấp trăm lần, hắn căn bản cũng không có khả năng nghe được thanh âm nhỏ như vậy, có điều mặc dù là như thế, hắn vẫn rất là chú ý mà chậm rãi tiến tới dần chỗ kia, bởi vì hắn cũng không biết, trong khu vực này cón có người của đối phương hay không?
Cái cự ly 1 km này Diệp Phi phải dùng trọn vẹn hơn 10 phút mới đi đến, thân thể dừng lại trên 1 cây đại thụ, lặng lẽ hướng xuống phía dưới nhìn lại, chỉ thấy có mấy người da đen vóc dáng cao lớn đang đứng ở phía dưới tranh chấp thứ gì đó, trong đó có giọng nói của 1 người có chút quen tai, chắc hẳn chính là giọng nói vừa rồi Diệp Phi nghe được.
Từ trên trang phục và khí thế của mấy người da đen kia, Diệp Phi có thể khẳng định bọn họ cũng chính là đồng bọn của đám phần tử khủng bố kia, chỉ là không biết tại sao lại tranh chấp với nhau.
Thời điểm mấy người còn đang tranh chấp không ngớt, mặt đất đột nhiên khẽ rung động 1 trận, tiếp theo 1 cây cổ thụ bên cạnh Diệp Phi bị đẩy lên, lộ ra 1 cái hang động nho nhỏ trong đó, một gã trung niên phương Đông dáng người nhỏ gầy, khuôn mặt hung ác nham hiểm bỗng chui ra từ đó, trầm mặt quát hỏi:
– Các ngươi đang cãi lộn cái gì vậy?
Mấy người da đen kia hiển nhiên là có chút kiêng kị đối với người phương Đông này, nghe hắn quát mắng đều im lặng mà ngậm miệng, chỉ là 2 gã trong đó vẫn còn đang căm tức nhìn đối phương.