Phần 201
Vệ Thanh đỏ mặt lên, lắp bắp nói:
– Không có, không có, ta vừa vặn ở nơi này xem phong cảnh 1 chút.
– Ừm, vậy chúng ta đi thôi.
Diệp Phi nói 1 câu, rất muốn đưa tay giữ chặt lấy tay nhỏ của nàng, nhưng hiện giờ vẫn chưa thể xác định được tâm ý của nàng, hắn cũng không dám làm quá, sợ sẽ khiến nàng không thoải mái.
Vệ Thanh khẽ gật đầu, chậm rãi đi theo bên người Diệp Phi, nhưng vẫn không nói lời nào, khiến cho bầu không khí giữa 2 người có chút xấu hổ.
Cũng không thể tiếp tục như vậy được.
Diệp Phi thầm nhủ trong lòng, không có lời nói liền tìm lời nói ra:
– Vệ tỷ, nếu như ta không nhìn lầm, người hẳn là luyện qua 1 chút nội công a.
Nói đến chuyện này, Vệ Thanh ngược lại chẳng còn ngượng ngùng, rồi nhẹ nhàng gật đầu nói:
– Quả thực cũng không được coi là nội công gì, chỉ là có thể làm cho tai mắt của ta nhạy bén hơn so với người thường 1 chút, khí lực cũng lớn hơn 1 chút, những thứ khác cũng không thấy có chỗ tốt gì, hơn nữa chút năng lực này, còn là do ta kiên trì hơn 10 năm mới có đấy.
Diệp Phi không khỏi có chút kỳ quái, theo như hắn biết, trên đời này còn không có loại công pháp nào vô dụng như thế đấy, coi như là công pháp bỏ đi, chỉ cần có thể luyện thành, cũng sẽ không chỉ có 1 chút năng lực như vậy, huống chi Vệ Thanh còn là luyện hơn 10, vậy thì lại càng kỳ quái rồi, liền hỏi:
– Vậy ngươi có thể cho ta biết công pháp ngươi luyện là của môn phái nào không?
– Ta cũng không biết thứ đó thuộc môn phái nào đấy.
Khuôn mặt Vệ Thanh lại đỏ lên, có điều lần này không phải vì ngượng ngùng:
– Khi còn bé ta có chút quá tò mò, từng mua được 1 quyển sách cổ trong 1 quán sách cũ, nghe nói là nội công tâm pháp, luyện thử luyện theo nội dung trên đó, thế nhưng kiên trì hơn 1 năm trời cũng không có chút hiệu quả nào, bất quá mỗi ngày đả tọa lại thành thói quen, lúc này mới không từ bỏ, mãi đến năm trước, mới dần có 1 chút thành tựu.
Diệp Phi nghe xong không khỏi nở nụ cười khổ, trong nội tâm lại có chút cảm thán sự kiên trì và may mắn của Vệ Thanh, cứ như vậy tùy tiện mua 1 quyển sách cũ nát, vậy mà lại làm cho nàng luyện ra 1 chút nội lực hơn nữa rõ ràng vẫn chưa tẩu hỏa nhập ma(=]]), không thể không nói, nàng thật sự là quá mức may mắn rồi.
Có điều mặc dù hiện tại không có việc gì, nhưng kinh mạch của nàng chỉ sợ là có chút hao tổn rồi. Diệp Phi hơi không yên lòng nói ra:
– Vệ tỷ, ta giúp ngươi xem 1 chút, xem ngươi gượng ép luyện công có để lại tai họa ngầm gì hay không? Ngươi bỏ qua cho ah.
Nói xong liền kéo tay của Vệ Thanh qua, phân ra 1 tia nội lực thăm dò vào kinh mạch của nàng.
Vệ Thanh đột nhiên bị Diệp Phi giữ chặt bàn tay mảnh mai, không khỏi cực kỳ ngượng ngùng, vội vàng nhẹ nhàng vùng vẫy 1 chút, chỉ là Diệp Phi lại nắm cực kỳ chặt, nàng cũng không thể rút tay của mình về, rơi vào đường cùng cũng phải tùy ý Diệp Phi nắm lấy, có chút chột dạ nhìn quanh mọi nơi, sau khi phát hiện trong sân cũng không có người nào mới thở phào 1 hơi, trong nội tâm cũng đã loạn cả lên, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng vụng trộm nhìn qua vẻ mặt đang hết sức chăm chú của Diệp Phi, cảm nhận được sự quan tâm của hắn đối với chính mình, một loại cảm giác ngọt ngào kỳ lạ từ sâu trong tâm hồn thiếu nữ của nàng lặng lẽ bay lên.
Cũng may nội lực của Diệp Phi còn phải thâm hậu hơn so với Vệ Thanh nhiều lắm, bằng không nàng vùng vẫy như vậy, sau đó lại không thể ngưng thần tĩnh khí, không cẩn thận liền đem 2 người đều khiến cho tẩu hỏa nhập ma cũng không chừng, mà Diệp Phi hiện giờ lại rất dễ dàng thuận lợi dò xét trạng thái kinh mạch của Vệ Thanh.
Qua 1 hồi lâu, Diệp Phi mới buông ra bàn tay mềm mại của Vệ Thanh, thở dài nói:
– Khá tốt, tổn hại cũng không tính là quá mực nghiêm trọng, có điều bộ công pháp này của ngươi không thể tiếp tục luyện thêm rồi.
Vệ Thanh vốn đang chìm đắm trong chút ngọt ngào nho nhỏ kia của mình, không khỏi bị lời nói của Diệp Phi làm cho hoảng sợ, vội vàng hỏi:
– Có phải là xảy ra vấn đề gì rồi?
Diệp Phi khẽ gật đầu nói:
– Ngươi cưỡng ép tu luyện công pháp không hoàn chỉnh, cũng đã tổn hại đến kinh mạch trong cơ thể, nếu như lại luyện thêm 1 chút, chỉ sợ không đc thêm bao lâu nữa sẽ tẩu hỏa nhập ma.
– Vậy có phải ngươi có biện pháp gì hay không?
Vệ Thanh cũng không quá kinh hoảng nữa, bởi vì nàng biết rõ thực lực của Diệp Phi rất mạnh, hơn nữa ở sâu trong nội tâm nàng có 1 sự tin tưởng gần như mù quáng đối với Diệp Phi.
Diệp Phi lắc đầu nói:
– Kinh mạch của ngươi bị hao tổn cũng đã có chút nghiêm trọng, trước mắt ta cũng không có cách nào giúp ngươi khôi phục. Tuy vậy, ngươi cũng không cần lo lắng, chỉ cần từ này về sau người không tu luyện công pháp không hoàn chỉnh kia, sau đó cách 1 đoạn thời gian ta lại dùng nội lực giúp ngươi tu bổ kinh mạch 1 chút, hẳn là sẽ không có chuyện gì. Chờ sau này thực lực của ta đc đề cao, hẳn là có thể giúp ngươi đem kinh mạch chữa trị triệt để.
Còn có 1 câu, hắn lại không nói, chỉ cần Vệ Thanh cùng hắn song tu, trong lúc 2 người giao hợp liền sinh ra 1 loại chân khí ôn hòa có thể dễ dàng giải quyết chút vấn đề nhỏ này, nhưng Vệ Thanh hiện tại cũng không cùng hắn xác định quan hệ gì, lời này đương nhiên là không thể nói ra rồi.
Nghe xong nửa câu đầu của Diệp Phi, Vệ Thanh cực kỳ lo lắng, chỉ là thời điểm nghe xong lời phía sau, thì lại lập tức yên lòng, nhưng Diệp Phi dọa này như vậy lại làm cho nàng có chút bất mãn, trợn mắt liếc Diệp Phi nói:
– Ngươi nói thẳng là không có việc gì không được sao? Hại người ta lo lắng không đâu!
Đây là lần đầu tiên Vệ Thanh ở trước mặt Diệp Phi lộ ra bộ dáng tiểu nữ nhi hờn dỗi này, không khỏi cho Diệp Phi nhìn thấy mà tâm thần rung động, nhịn không được cười khen:
– Thanh tỷ, ngươi thật đáng yêu ah!
Xưng hô đối với nàng từ Vệ tỷ thành Thanh tỷ, lại có vẻ thân cận hơn rất nhiều.
Bị hắn khen ngợi như vậy, trong nội tâm Vệ Thanh không khỏi có chút ngòn ngọt, nhưng cuối cùng là vẫn bị ngại ngùng chiếm chủ đạo, trừng 1 đôi mắt đẹp, hờn giận quát:
– Không cho phép nói lung tung!
– Được, được, không nói lung tung.
Diệp Phi cười hì hì nói:
– Thế nhưng, vừa lúc này trong sân tập bắn, ngươi…
– Không cho phép ngươi nói…
Khuôn mặt Vệ Thanh lại càng đỏ hơn, vội vàng ngắt lời Diệp Phi:
– Vừa rồi chúng ta ở sân tập bắn chỉ có so đấu bắn súng, bất cứ chuyện gì khác cũng đều không làm, đúng hay không? Ngươ mau nói đi!
Dưới tình thế cấp bách, Vệ Thanh giống như cô gái nhỏ giấu đầu lòi đuôi nói ra, lại khiến cho nàng đặc biệt có vẻ đấng yêu, Diệp Phi cười hắc hắc nói:
– Đúng, vừa rồi chúng ta chỉ có so đấu bắn súng, Thanh tỷ đáng yêu của ta tuyệt đối không hôn ta.
Vệ Thanh nghe vậy liền cực kỳ thẹn thùng, cũng không dám tiếp tục đứng bên người Diệp Phi, xoay người lắc lư thân thể mềm mại động lòng người hướng về phía ký túc xá của mình chạy tới, chỉ là sau khi chạy được một nửa sau lại chạy ngược trở về, trừng mắt với Diệp Phi nói:
– Ngươi tuyệt đối không thể nói ra, bằng không ta sẽ không để cho ngươi yên!
Diệp Phi cực kỳ hứng thú nhìn xem bộ dạng vừa thẹn thùng vùa vội cực kỳ đáng yêu kia của nàng, cười hắc hắc nói:
– Ta đúng là không muốn nói ra, chỉ là ta đây há mồm lại không có cái gì giữ được miệng, phải tìm đồ vật chặn nó lại mới được…
Vệ Thanh hiện tại đã là trong lòng đã loạn như tơ vò, cũng không có nghĩ lại lời nói của Diệp Phi, vội vàng nói ra:
– Vậy phải dùng cái gì để lấp, ta liền lập tức đi tìm!
Diệp Phi cười nói:
– Thứ đồ tầm thường cũng không có cách nào chặn được đâu, chẳng qua nếu để cho ta nếm thử cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào kia của Thanh tỷ, hẳn là có thể chặn lại đấy.
Vệ Thanh thế mới biết, hắn lại là đang trêu đùa chính mình, trong nội tâm không khỏi vừa thẹn vừa giận, dùng sức giẫm lên chân của hắn 1 cái, xoay người chạy nhanh về hướng ký túc xá của mình, có điều trong nội tâm đối với “chặn miệng” của hắn lại là không hiểu được mà có chút mong chờ.