Phần 9
Như đứng trước gian phòng chính, ông hội đồng đứng trước mặt, bên cạnh là mợ hai, lão già khẽ ho một tiếng, đoạn lão nói.
“Lần này đi tới Tây Đô cũng xa, mà vợ tao vốn cần người hầu sai vặt này nọ, mà không vì vợ tao chỉ tên thì tao đã sai đứa khác, mày nhớ mà hầu hạ vợ tao cho tốt.”
Nó khẽ cúi đầu, giọng đầy vẻ biết ơn.
“Dạ, con hiểu thưa ông, cũng nhờ ông thương xót cho.”
Đoạn nó khẽ liếc sang mợ hai, thấy cô nhìn nó, ánh mắt đã bớt vẻ lạnh lùng, điều đó khiến nó có chút vui sướng trong lòng.
Vậy nên nó lại khẽ đưa lời sang.
“Dạ, mợ hai con xin phép, con đi.”
Xong mợ hai vẫn lặng thinh, chỉ khẽ nhìn nó. Người đâu mà lạnh lùng quá xá, chí ít cũng phải nói một câu chớ, lần này đi cũng lâu mới gặp lại đó, mà đó cũng chỉ là suy nghĩ của nó, phận thằng hầu mà đòi chủ phải thăm hỏi sao.
Bà hội đồng từ trong hành lang bước ra, diện bộ y phục đúng kiểu phú bà miền tây, dáng dấp yêu kiều làm sao.
Cuối cùng thì người cũng đã tới, cô dừng lại dặn dò với lão già, đoạn quay sang mợ hai.
Xong xuôi cô nhìn nó, thấy nó hôm nay ăn mặc sạch sẽ, áo quần mới cũng có chút hài lòng.
Giọng nữ ra lệnh.
“Mày còn đứng đó làm gì, mau đánh xe lại đây”
Như dắt xe ngựa tới trước đường đi, cổng cũng mở sẵn, mắt thấy lão già còn quấn quýt bên cạnh vợ trẻ, mà lão không biết rằng bây giờ vợ mình đang chuẩn bị lên đường tận hưởng vui thú với nó, nghĩ đến đây nó cũng rùng mình, chuyện này mà bị phát hiện chắc nó sẽ bị treo cổ lên cây a.
Bỗng con hầu ở đâu tiến lại, cũng khiến nó khẽ giật mình. Con bé cười cười.
“Khiếp, tướng tá to con mà coi bộ cũng nhát gan ha?”
Nó cười cười, xong hỏi.
“Có việc gì hông?”
Đoạn con hầu thì thầm, tay dúi vào nó gói đồ.
“Mày đi chuyến này xa, sợ không có quần áo đủ mặc, mợ hai có cho thêm mày hai bộ, thêm ít đồng lẻ cho mày ăn uống.”
Nghe thế nó cảm động tợn, rồi đón lấy túi đồ, mắt nó nhìn mợ hai vẻ biết ơn sâu sắc, có vẻ Ngọc Mai cũng biết ý, khẽ đưa mắt nhìn nó.
Bà hội đồng ôm lão già một chặp rồi mới thong thả bước lên xe, ngồi trong cỗ che rèm lại, nó lên ngồi đánh lái phía trước, lão già còn chưa đủ, tới vén rèm lên nhìn cô vợ thắm thiết, sụt sùi một hồi rồi mới chịu thôi.
Đoạn Như mới đánh xe ngựa, tiếng ngựa hí vang lên, Như còn ngoái lại phía sau, nhìn bóng hình mợ hai lần cuối, cô đang đưa lão già vô nhà, chỉ như vậy là đủ với nó.
Ngựa chạy chẳng mấy đã phi ra khỏi đất của ông hội đồng, bên đường là hàng cây cau cao vút, những thửa ruộng xanh xa tít tắp thẳng cánh cò bay.
Lúc này Như mới nhẹ nhõm. Đoạn nó đáp.
“Ông hội đồng coi bà như ngọc quý, bà quả là người vợ may mắn nhất trần đời, thưa bà.”
Giọng nữ từ trong rèm vang tới sau lưng nó.
“Tao biết tao tốt số, lại may mắn, chỉ có điều…”
Như thắc mắc.
“Điều gì, thưa bà?”
Giọng nữ đáp gọn lỏn.
“Lão chẳng lên nổi!”
Đoạn cô cười khúc khích, lấy đó làm vui, ây da không ngờ đó, cuối cùng thì hạnh phúc cũng phải phụ thuộc vào chuyện giường chiếu mà thôi.
Như nghe mà hơi chột dạ, xong cũng làm thinh, thấy thế bà hội đồng còn chưa thôi.
“Mày cũng may mắn lắm con ạ, được hầu hạ tao, ai mà ngờ được thằng hầu lại có thể gian díu với vợ ông hội đồng.”
Nó nghe mà đổ mồ hôi hột.
Giọng nữ cười khẽ.
“Tội nghiệp mày, chắc sợ lắm phải không? Có tao lo liệu, mày chỉ việc hầu hạ tao cho tốt, chuyện giữa tao và mày ma không biết, quỷ không hay.”
Như liếm môi.
“Cũng nhờ bà thương cho, hì hì hì…”
Đoạn đánh roi tới, thúc ngựa chạy nhanh tới trấn Tây Đô, nơi có bến Hàng Dương đẹp nên thơ, cái nôi của biết bao người đẹp nổi danh lục tỉnh, quê nhà của bà hội đồng.
Xe ngựa chạy mãi, đi rồi nghỉ, mãi đến xế chiều mới tới nơi.
Tây Đô hiện lên rực rỡ làm sao, nơi này phố thị đông đúc, người qua kẻ lại, tấp nập thoi đưa.
Ngựa chạy bên đường, phố xá ngập sắc phồn hoa, từng dãy nhà to lớn hiện lên, biết nó dân quê mải ngắm, bà hội đồng hướng dẫn nó đi đến đoạn nào thì rẽ trái, phải. Mãi đến khi vô một phố, đối diện là nhánh sông mát, hàng dãy nhà biệt thự hiện lên, nơi này không có vẻ tầm thường, người ngoại quốc đi bên đường tấp nập, vậy ra khu phố này của người Pháp dựng lên, mặc định là nơi chốn của quan lại nhà giàu.
Giọng nữ cất lên.
“Đến rồi đấy, dừng ngựa lại đi.”
Con ngựa chạy sáng giờ, thở phì phò chảy dãi hết cả, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
Đập trước mặt nó là hàng rào lớn, chạm trổ tinh xảo, bên trong là mảng sân vườn, hàng hoa giấy đỏ rực trước sân, những ván gạch men tô điểm thêm vẻ rực rỡ, ngôi nhà rộng lớn, có kết cấu hai tầng, chính giữa là đài nước, hai bên là bậc thang dẫn vô sảnh giữa, màu chủ đạo vẫn là vàng.
Xe ngựa chạy vào trong sân, ngôi nhà sáng lên đèn đuốc, ánh sáng phảng phất lên từng đường nét, khiến ngôi nhà càng thêm vẻ tráng lệ.
Nó phốc xuống xe, hai tay đỡ bà hội đồng bước xuống, cả ngày mỏi mệt cả rồi, đoạn nó nhanh lẹ tháo dỡ hành lý xuống xe, đoạn cho ngựa tháo yên tới chuồng mà nghỉ ngơi.
Mau lẹ, nó đến trước sân, bỗng có tiếng nữ nhân phát ra. Giọng nói âm bổng lại ngọt ngào quá đỗi.
“Trời đất quỷ thần ơi, cô ba về khi nào mà không nói chị ra đón?”
Từ trong cánh cửa bước ra, ánh sáng phảng phất chiếu tới làm nổi bật lên từng đường nét mỹ miều, nữ nhân trước mặt, môi đỏ má hồng, mái tóc bồng bềnh lượn sóng, nét nhu mì so với bà hội đồng cũng một chín một mười, nhìn vào cũng đoán được là chị em ruột thịt.
Tiếng guốc khẽ chạm trên nền bậc thang, cơ thể chuyển động nhẹ nhàng càng tôn lên nét đẹp hài hòa, quả là vu vật của tạo hóa, xứng danh nữ nhân Tây Đô.
Vừa bước xuống, người đẹp đã ôm lấy bà hội đồng.
Giọng thút thít.
“Em gái của chị, cả năm rồi em mới về thăm. Chị ở một thân một mình, tủi lắm.”
Đoạn khẽ lấy khăn thấm lệ, xong lại đảo con ngươi sang nhìn nó, ánh nhìn như muốn xuyên thấu thịt da thằng bé.
Giọng khẽ tò mò.
“Còn đây là ai?”
Bà hội đồng khẽ cười trừ.
“Thằng hầu nhà em.”
Đoạn ngoắt nó lại, dặn dò nó công việc thu xếp chỗ ở thì mới quay lại cùng người chị ruột vào trong nhà.
Như tặc lưỡi, ngắm nhìn đống đồ đạc, xong vốn khỏe mạnh, chẳng mấy cũng đem vô hết. Trong nhà, người hầu chỉ độc mỗi bà vú già, cũng phải, vốn dĩ chủ nhân chỉ có một cần chi phải nhiều người cho rắc rối.
Nó được bà vú già dẫn đi, sắp xếp xong xuôi rồi thì được dẫn tới gian sau nhà, chỗ ngủ rộng rãi làm sao, phòng riêng nữa chứ, thật khác hẳn so với ở nhà ông hội đồng.
Nó ngã người xuống giường tre, đánh một giấc thật say.
Sáng hôm sau…
Đang ngái ngủ, bỗng có bàn tay mập mạp lay người nó, mở hờ mắt thì ra là bà vú già, trời hẵng còn sáng lắm, còn chưa mọc nữa, gà mới gáy vài con.
Nó ngáp rõ to, giọng thều thào.
“Có chuyện… gì… sao… bà?”
Bà vú nhìn nó, khẽ cười.
“Tôi thấy cậu ngủ mà chưa kịp ăn tối, sẵn sáng nay tôi nấu cho bà chủ, có nấu cho cậu miếng cháo ếch.”
Nó mới nhớ ra tối qua cũng chưa có gì bỏ bụng, liền chắp tay cảm ơn bà vú, đoạn húp lấy tô cháo ếch nóng hổi, cảm giác ấm áp làm sao.
Đoạn nó bước ra ngoài, ngắm mặt trời mọc, xong mới tìm đến gian nhà tắm, xối ào ào và kỳ cọ thật sạch, quả nhiên tắm buổi sáng sớm bao giờ cũng sảng khoái hơn hẳn.
Nó lại tiếp tục làm việc, xếp củi, cho ngựa ăn, xách nước. Chút việc nhỏ này coi như trả công cho tô cháo.
Bà vú già vốn dĩ lo việc nhà, cũng không có gì nặng nhọc lắm, dĩ nhiên là nó phải làm rồi, kính lão đắc thọ à.
Nếu so với hoàn cảnh khi ở đợ nhà ông hội đồng, phải làm việc từ sáng tới chiều hiếm có phút giây nghỉ ngơi thì bây giờ lại trái ngược, thằng bé nằm ngắc ngoải trong phòng, tình thế là không còn việc gì để làm, có hỏi thì bà vú già xua tay bảo nó còn nhỏ sao biết việc bếp núc, chỉ khi nào cần thì mới gọi đến.
Vậy thì đành đánh một giấc tới trưa?
Ngó bộ cũng không ổn cho lắm, nhưng chắc là sắp sửa bị réo tên đến nơi rồi, chỉ là chưa biết lúc nào thôi.
Một tông giọng quen thuộc cất lên, là bà hội đồng chứ còn ai, rõ rành quá mà.
Thế là nó nhỏm dậy, mặt mày tươi tỉnh sửa soạn lại y phục, khẽ nhón chân vào trong nhà chính thôi.
Vừa đặt chân vào gian nhà thì ấn tượng vẫn hệt như lúc bước vào nhà ông hội đồng, ấy nhưng nhìn kỹ lại thì đồ đạc tuy tinh xảo nhưng có phần đơn giản hơn, lại có nét tân thời, có những món của người Pháp đem đến, trông lạ lẫm lắm.
Bà hội đồng ngồi trên trường kỷ, mắt liếc nhìn nó, bên cạnh là cô chị gái, mà nó phải xưng hô thế nào ta.
Thấy nó thế, Mai Trâm khẽ nạt.
“Đây là chị của tao, Quỳnh Nga, mày phải gọi là bà hai.”
Được mách nước, nó liền đổi giọng, hướng nịnh nọt.
“Hì hì. Dạ… con thưa bà hội đồng, con xin thưa bà hai.”
Ánh mắt của Quỳnh Nga liếc nhìn nó, rồi khẽ mỉm cười tựa hài lòng lắm, í da cái này hình như sao thấy giống giống à, quả là chị em giống nhau, thực khiến nó rùng mình.
Giọng nữ bật lên, âm bổng quá.
“Hôm nay chị em tao muốn ra phố đi dạo ngắm cảnh, mày chuẩn bị xích lô.”
Nó vòng tay dạ thưa làm lễ rồi đi ra sân, được bà vú chỉ cho, mới đạp xe xích lô tới trước cửa cổng, rồi yên vị chờ hai nữ nhân.
Mà để ý thì hôm nay cả hai vận trang phục có phần trẻ trung lắm à, áo dài trắng tinh, họa tiết lá trúc, người thì vận áo màu tím nhạt thêu mai, bó sát tôn lên đường nét cơ thể, quả thực ra dáng mỹ nhân đài các, coi điệu bộ của hai người kìa thực là mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười a.
Về điểm này cụ Nguyễn Du quả nói chả có sai tí nào, cứ ngỡ đâu là Thúy Kiều Thúy Vân.
Giọng nữ quát lên, khiến nó giật mình, té từ trên mây xuống đất.
“Còn ngồi ngây ra đó à? Mau đạp xe đi!”
Nó liền dạ vâng rồi nhấc chân đạp xe, đưa hai nữ nhân ra phố.
Đường phố trước mắt cảnh đẹp quá xá, hàng cây phượng bên đường nở hoa đỏ rực, bông rũ nhẹ xuống đường, cánh hoa điểm xuyết nét nắng vàng của mùa hạ, chốn sông nước này dẫu có nắng cũng vẫn mát mẻ lắm.
Như làm bộ thân thiết, cười khì khì.
“Dạ, thưa hai bà, con đưa đón chỗ nào ạ?”
Cả hai xì xầm rồi một giọng nữ cất lên.
“Mày chở tao đến chùa Ông.”
“Dạ xin chỉ đường cho con.”
Rồi nó theo hướng chỉ dẫn mà đạp xe tới.
Đoạn đến nơi, một khối kiến trúc hiện ra, ngôi chùa có bố cục kiến trúc hình chữ Quốc, mái lợp ngói âm dương. Các gờ bó mái bằng gốm tráng men lưu ly xanh biếc lẫn với sắc rêu phủ, tạo nên một vẻ cổ kính.
Mái chùa với hệ thống cột kèo vững chắc được nâng đỡ bởi các cột gỗ tròn sơn màu đỏ, kê tán đá xanh, tô điểm bằng các đôi liễn đối, các tấm hoành phi. Các đầu kèo, xuyên trính được chạm khắc họa tiết, hoa văn mang phong cách cổ điển, sơn son thiếp vàng theo truyền thống nghệ thuật miếu vũ.
Đây là lối kiến trúc đền miếu của người Hoa, với đôi lân chầu hai bên cửa chính gợi ý nghĩa thái bình, thịnh vượng.
Bên cạnh các biểu tượng long phụng, còn có tượng Ông Nhật Bà Nguyệt là điềm báo cát tường, tượng trưng cho âm dương trong văn hóa Á Đông.
Để có ánh sáng và tạo độ thông thoáng, chùa Ông được bố trí một khoảng trống trên mái, gọi là thiên tĩnh, tức “giếng trời”. Đây còn là nơi thoát khói cho hàng trăm khoanh nhang tỏa ra suốt ngày đêm.
Quả là kiệt tác, nói gì thì người Hoa lánh nạn sang đây, nghệ nhân cũng thuộc dạng bậc thầy, sánh ngang với phố người Tàu trên Sài Gòn.
Bà hội đồng nhìn nó, rồi khẽ dặn dò.
“Mày ở đây, chờ chị em tao.”
Nói xong liền đủng đỉnh vòng tay chị gái bước vô chùa, nghe nói nơi này cầu gì được nấy, thành ra là chốn nơi các bà các cô hành lễ, linh thiêng lắm a.
Hai nữ nhân chắp tay vái lạy, nhang khói bốc lên đỉnh nghi ngút, người nào người nấy xì xầm trong miệng, tựa hồ như gửi gắm hết sạch ruột gan.
Đoạn xong xuôi, cúng dường đủ cả, liền quay ra ngoài, bốc quẻ thăm.
Lão thầy bói vận y phục đen tuyền, mắt khẽ nhắm hờ, khăn đống, ra dáng một đạo sĩ.
Sau màn hỏi thăm và chút tiền công đức, lão khẽ tru môi làm bộ lắc lư rồi lắc khuôn thẻ, đoạn vọt ra hai thẻ trúc.
Lão cầm lên, lấy giấy bút viết rẹt rẹt rồi đưa cho cả hai người, Mai Trâm nhận chữ duyên, Quỳnh Nga nhận chữ phúc.
Đoạn lão mở miệng, đầu còn chưa hết lắc lư.
“Ưưư… quý cô đây… phúc khí tràn trề, số cô ắt sớm sanh quý tử.”
Đoạn lại chỉ sang Mai Trâm.
“Ư… ư… quý cô đây tình duyên sắp tới, sẽ gặp người thương, sớm sanh quý tử.”
Cả hai nhìn lão chằm chằm, nói vài câu xã giao, đoạn kéo ra cổng, giục thằng Như đạp xe về nhà.
Như miệt mài đạp xe, còn hai nữ nhân được dịp cười nghiêng ngả.
Mai Trâm cười lớn.
“Chị nghe lão tặc già rồi chứ, số chị sắp có quý tử rồi đấy, còn em đây sớm gặp phu quân!”
Đoạn lấy tay che miệng, không giấu được vẻ khinh khi.
Quỳnh Nga phụ họa.
“Chó má, lão chồng của tao người Pháp, sớm về nước không còn quay lại, bỏ tao sống một mình một thân, vậy mà lão tặc bịa đặt tợn.”
Rồi liếc sang cô em gái.
“Còn mày đã là bà hội đồng, yên bề gia thất, mà lão lại chúc sớm lấy chồng? Quả nhiên là phường lừa bịp buôn thần bán thánh.”
Mai Trâm gằn giọng.
“Không phải ở chốn linh thiêng, em đã sai người đập phá chỗ lão, mẹ kiếp lão tặc. Thứ tặc lừa phải lên quan mới biết sợ.”
Như ngồi phía sau, nghe hai nữ nhân nói chuyện đao to búa lớn mà toát mồ hôi hột, mà khoan chẳng phải nãy giờ mệt nhọc đã thấm ướt mồ hôi sẵn hay sao?
Về đến nhà đã xế trưa, nó ăn uống xong xuôi thì nghỉ ngơi một chập, xế chiều lại đốn ít củi, đun lửa nấu nước, phụ giúp cho bà vú già, có sức trẻ nên việc nhà nhanh chóng mà xong xuôi cả, nó biết thường đến tối mới xong việc nhà, nay có nó mà chỉ đến chiều đã xong xuôi.
Như đang nghỉ ngơi, yên vị trên giường, bỗng nghe đằng xa tiếng nữ nhân.
“Dạ… bẩm bà… bà tìm thằng bé ạ?”
“Tôi có việc dặn dò thằng hầu.”
“Nó ở trong kia thưa bà.”
Nó liền giả bộ nhắm mắt, nhưng đột nhiên thấy vành tai đau điếng, cảm giác nóng hổi ập đến. Bà hội đồng ác quá, nhéo tai nó đau điếng.
Giọng nữ rít lên.
“Ranh con, còn giả vờ ngủ?”
Nó làm mặt ngu ngơ, khẽ lớ ngớ.
“Ơ… ơ… chào bà… con mới dậy.”
Giọng nữ bật cười.
“Thằng quỷ, mày nghe đây, tối nay đến gian phòng của tao, hành lang phía trái, tao có để sẵn bình hoa, biết chưa?”
Nó nhìn bà hội đồng, ánh mắt thèm thuồng dâng lên.
Giọng nữ gắt.
“Biết chưa?”
Nó liền dạ dạ biết rồi, đoạn bà hội đồng quay ra ngoài. Như nhìn theo thân thể ngọc ngà ấy, bất giác nước miếng ứa ra, phải lấy vạt tay áo lau liên tục, thiệt tình, cái thằng dâm dê này.
Tối đến…
Hai nữ nhân sau bữa cơm, đang thưởng trà ngắm cảnh.
Bà vú già lục tục dọn đồ, đưa miếng bánh, khẽ cười hì hì.
“Mèn đét ơi, đời vú từ đó giờ chưa thấy ai giỏi như nó, chuyện gì nó làm cũng nhanh hết trơn á, đốn củi, phơi đồ, dọn dẹp, trời kể hổng hết.”
Quỳnh Nga cười khẽ.
“Thằng bé thấy vậy mà cũng khỏe, sáng nó đạp xe mà không nghe nó than miếng nào hết trơn.”
Đoạn nhìn sang cô em, nở nụ cười duyên.
Mai Trâm bĩu môi.
“Bởi nó là thằng hầu của em, giỏi cũng là lẽ dĩ nhiên. Chị khen thì thôi, chớ quá nó lại sinh tật lười biếng.”
Cô nghiến răng.
“Ai chớ dám nó chuyện gì cũng dám làm.”
Thấy chị gái mắt nhắm hờ, tay đưa nhẹ tách trà lên khóe môi đỏ, vẫn ung dung như thế.
Cô tiếp tục.
“Thôi, em nói vậy cho chị biết thế, mấy loại người ở cần chi phải quan tâm.”
Đặt nhẹ tách trà xuống, Quỳnh Nga khẽ cười.
“Chị biết, chị biết… Thôi không còn sớm, chị đi nghỉ.”
Mai Trâm nhìn theo, khẽ thở phào, rồi cô đủng đỉnh đi về gian phòng của mình.
Như nằm đó, hai mắt mở thao láo, canh đến tối khuya.
Nó len lén vào hành lang, tối om chỉ có ánh đèn mờ vừa đủ để khỏi vấp, bất chợt có bóng người vụt qua, giật nảy mình nó quay lại, chỉ thấy hành lang trống không.
Nó thở phù, dẫu có to xác nhưng nó ngại mấy chỗ nhà lớn vắng hoe lắm.
Mò mẫm bước tới…
Nó đứng trước cửa phòng, bình hoa kế bên. Đoạn gõ nhẹ lên cửa.
Giọng rù rì.
“Thưa bà, con đây.”
Cửa bỗng hé nhẹ, ánh sáng rọi ra, chiếu lên người nữ nhân trước mặt, quả là cảnh tượng đẹp mê đắm.
Rồi cánh tay trắng trẻo vươn ra kéo nó vào trong.
“Không có ai thấy chứ?”
Như liếm môi.
“Bà yên tâm. Bà vú già ngủ như mèo chết.”
Mai Trâm đứng đó, nhìn Như một lượt, rồi khẽ mỉm cười.
“Sáng giờ có mệt không?”
Nó lém lỉnh.
“Dạ… cũng hơi mệt… nhưng hễ nghĩ đến bà là con lại thấy khỏe.”
Giọng nữ cười khúc khích.
“Mày chỉ khéo nịnh.”
Rồi cô vỗ vỗ lên cạnh giường.
“Mau lại đây.”
Nó ngồi xuống giường, sát cạnh bên bà hội đồng, đoạn chẳng nói chẳng rằng, cởi áo rồi co chân cởi quần, ném xuống sàn.
Phác lộ cơ thể trần trụi rắn rỏi trước mặt bà hội đồng, tiếp đến cũng đưa tay tới cởi đồ nữ nhân trước mặt, chẳng mấy cả hai đã trần truồng hết cả.
Nam nữ giao hợp, ái ân chẳng mấy đã hơn canh giờ.
Bà hội đồng thở dốc, ôm lấy nó, đầu nhẹ nhàng tựa vào cơ ngực rắn chắc, mỉm cười.
“Mày giỏi lắm. Hôm nay tao rất vui.”
Như ôm nữ nhân vào lòng, tay vẫn còn mân mê bờ mông trắng mịn, đáp khẽ.
“Con chỉ cầu có vậy.”
Đoạn con cặc lại cương lên, chọc nhẹ vào bụng nữ nhân.
Giọng nữ khẽ than.
“Mày quả là hùm beo… tao bị mày cưỡng đến kiệt sức mà.”
Nó cười cười.
“Thưa bà, bà vui như vậy, liệu có thưởng gì không?”
Mắt bà hội đồng nheo lại, nhìn nó rồi nhếch môi.
“Muốn thưởng sao? Được, tao thưởng cho mày, mày thích cái gì, áo quần, tiền, đất cày…”
Nó lắc đầu.
“Dạ… con chưa nghĩ đến…”
Giọng nữ bĩu môi.
“Thế tao chịu… mày phải nói ra con ạ?”
Như liền nhìn vào gương mặt Mai Trâm, bờ môi căng mọng làm sao, ánh mắt của nó nhìn mà thắm thiết, tựa như van lơi.
“Con muốn được hôn! Cho con hôn…”
Mai Trâm khẽ rướn người, đẩy nhẹ Như ra ngoài. Cô thở nhẹ.
“Mày chắc không biết, nữ nhân chỉ trao nụ hôn cho người đàn ông họ yêu, sau này là chồng.”
Rồi ngón tay chọc lên đầu nó.
“Đừng nghĩ đến việc hôn tao, tao không vui đâu.”
Đến đây cũng quá khuya, đôi gian tình nhanh chóng mặc lại y phục rồi ai về chỗ ấy.
Như leo lên giường, khẽ thở dài.
Toàn bộ cơ thể bà hội đồng nó đã nếm mùi, chỉ còn lại gương mặt xinh đẹp, đôi môi đỏ ấy là vẫn chưa thưởng được, khác nào ăn no mà không được uống, dễ mắc nghẹn lắm, khiến nó bức rức quá chừng.