Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 21
Như dìu Kiều Vân đi một đoạn, thoắt cái cũng ra khỏi mé rừng, thằng bé cả mừng, quay sang nữ nhân mà nhoẻn cười.
“Cô xem, đã ra khỏi rừng rồi!”
Kiều Vân ngồi phịch xuống, xụi lơ, nhăn mặt nói.
“Chết rồi Như ơi! Cô đi hết nổi rồi!”
Thằng bé liếm môi, lại ngồi quỳ một chân, hai tay vòng ra sau, cười mỉm.
“Cô leo lên lưng con, để con cõng đi.”
Kiều Vân thấy cũng khó xử nhưng trong tình cảnh này còn gì nữa mà ngại mà ngùng, liền đưa người tới, choàng lên người thằng bé.
Giọng nữ khẽ thủ thỉ.
“Vất vả cho con rồi…”
Như cõng nữ nhân, hít một hơi đứng dậy, cảm giác này là, một thứ mềm như bông gòn áp vào lưng, độ đàn hồi tuyệt đối, hờ hờ, sức nặng ép tới này quả thực là, chưa hết, hai bàn tay lại bấu vào vế đùi người nữ, hừm, cảm giác vừa mềm vừa săn chắc làm sao, ngón tay tham lam vờ di chuyển lên xuống, khẽ chạm vào phần mông, ưm đã quá, Kiều Vân vòng tay qua cổ nó, để thõng xuống, cô thấy thằng bé còn chưa động, cũng lên tiếng.
“Như? Con sao thế?”
Như hồi thần, líu lưỡi đáp.
“Dạ… không có gì…”
Kiều Vân chợt đổi giọng.
“Có phải… ừm… cô nặng lắm không?”
Hờ, không nghĩ nữ nhân lại để ý đến vấn đề cân nặng vậy, Như lắc đầu, chối bay biến.
“Không, cô đâu có nặng, để con cõng…”
Như hít một hơi, rồi cõng người nữ mà đi tới, không hiểu sao cô nhớ ra điều gì, hỏi nó một câu.
“Như, cô cũng quên mất, làm sao con biết chỗ bọn mọi mà đến cứu cô?”
Thằng bé liếm môi, thực thà đáp.
“Con cũng đi loanh quanh chỗ này, trưa ghé quán ăn, thấy thằng mọi cầm túi thơm của cô… con mới bám theo đó…”
Đặng lại vỗ vào túi quần, nhoẻn miệng.
“Túi thơm của cô, con lấy lại rồi nè, để con đưa cho cô nhé.”
Giọng nữ thản nhiên đáp, rất vui vẻ.
“Con giữ lấy đi, cô cho con đấy, coi như là vật may!”
Kiều Vân lại nhớ đến hôm gặp Như trên phố, thằng bé cũng lụm được túi thơm, bây giờ cũng nhờ cái túi mà Như mới tìm được mình, cũng thấy một phần là may mắn, phần còn lại là do cái duyên, cứ thế mà mẹ hai Tú cười khúc khích.
“Có khi con với cô có duyên đấy!”
Như nghe vậy, lại nghĩ đến chuyện nam nữ, hễ, không lẽ đây là lời yêu thương đấy ư? Hai vành tai bất giác đỏ tía, mặt cúi xuống.
Kiều Vân để ý, lại cười lớn, vốn chỉ bông đùa một câu, không nghĩ thằng bé lại đỏ mặt, phải sửa lại thôi, kẻo hiểu sai ý tứ.
“Lại nghĩ tầm bậy tầm bạ gì thế ông tướng? Duyên mà cô nói là cái duyên gặp gỡ đấy, không phải là duyên phận đâu!”
Lại xoa đầu thằng bé, miệng thề thốt.
“Như, khi nào về thì cô sẽ mai mối cho con, cô bảo đảm con bé sẽ không thua kém vợ hai Tú, con chịu không?”
Như cười mỉm.
“Chuyện này thì… con xin thôi ạ!”
Giọng nữ ngạc nhiên,”Tại sao?”, Lại đảo mắt nhìn thằng bé, hỏi câu rất tinh.
“Bộ con có người thương rồi hả?”
Như khẽ gật đầu.
“Nói cho cô nghe xem?”, Giọng rất tò mò.
Như nhe răng.
“Con… con không nói được…”
Kiều Vân liền nghĩ.
“Thằng bé thích ai mà không dám nói, mà con trai ở tuổi này gặp ai đẹp lại chẳng mơ mộng! Có khi nào thằng bé thích mình không? Hừm, thực là… không hỏi không được.”
Liền tấn công tới tấp.
“Không sao đâu! Con cứ nói đi! Mấy cô mà lớn tuổi, hay có chồng thì cô cũng không chê đâu.”
Mẹ hai Tú vỗ tay thành tiếng, vừa vỗ vừa kêu.
“Nói đi nào… nói đi nào… nói đi!”
Như buột miệng nói một câu, rất run, không có vẻ giấu diếm.
“Dạ, là… mợ hai, Tuyết Ngọc Mai…”
Người nữ la lên.
“Hả!?”
Chốc lát trong đầu Kiều Vân hiện lên hình ảnh Tuyết Ngọc Mai, từ gương mặt cho đến dáng người đều trác tuyệt, chẳng trách lại hớp hồn thằng bé. Mặt khác lại có chút hụt hẫng trong lòng, cũng nghĩ Tuyết Ngọc Mai so với mình lúc trẻ cũng không biết ai hơn thua.
Như liếc nhẹ, thấy nữ nhân thoáng buồn, cũng mở lời hảo ngọt.
“Con còn chưa nói hết…”
Kiều Vân mở miệng nói lớn.
“Còn nữa sao!?”
Như làm điệu lúng túng, ấp a ấp úng.
“Một người không thua không kém! Con nghĩ nếu người đó bằng tuổi mợ hai, con sẽ phải lòng mất thôi!”
Kiều Vân thoáng đỏ mặt, má hồng hây hây.
“Là ai? Là ai hả?”
Như nhìn Kiều Vân, hai mắt long lanh trời bể, ẩn ý đã rõ, còn nói được sao ta. Dường như nữ nhân cũng hiểu, vội quay đầu đi, sau cố phá quấy, không để Như nghĩ lung tung.
“Ông tướng ơi! Người ta có chồng rồi, có chồng rồi!”
Mẹ hai Tú nhấn mạnh hai chữ “có chồng”, cốt cho Như hiểu, cô với thằng bé quan hệ chỉ như tình thân.
Như lém lỉnh đốp chát.
“Vậy nếu cổ ly hôn, hay góa bụa thì coi như độc thân, một mình rồi.”
Người nữ đánh lên đầu nó, mắng yêu.
“Chết chưa con! Sao lại nói bậy nói bạ! Nói vậy là trù ẻo đó, biết chửa?”
Như bị đánh như mèo cào, liền cười lớn.
“Do cô hỏi con chứ bộ? Ư, biết như vầy, con không nói đâu à!”
Lại một cú véo tai, người nữ chưa hết quấy.
“Nói gì hả!?”
Xong cô lại thấy buồn cười, rõ là mượn hươu nói vượn đây mà, nói người ta ly hôn được rồi, lại phải thêm từ góa bụa vào, khác nào ám chỉ cô chứ.
Như cõng được một đoạn, cũng thấy người ra mồ hôi, liền đưa mũi khịt khịt.
“Chết bà, người mình hôi quá, làm sao giờ?”
Mẹ hai Tú thấy thằng bé khịt mũi, mà nguyên ngày hôm qua đến giờ, cô vẫn chưa tắm rửa, người ngợm rít chịt, mồ hôi mồ kê thế này, thực là xấu hổ.
Giọng nữ bẽn lẽn hỏi.
“Như, là do người cô có mùi, xin lỗi con!”
Như tặc lưỡi, cười khì.
“Không đâu, là con hôi mới đúng…”
Lúc này, phía xa trời cũng sáng dần, Như cõng nữ nhân đi tiếp, cánh đồng lúa trải dài trước mắt. Như lại nhìn tới, phát hiện dải kênh rộng phía trước, bờ hai bên đầy bụi cỏ, nước trong vắt, phục vụ cho việc dẫn nước tưới tiêu của bà con miền tây.
Anh – que – huong – mien – tay – song – nuoc – viet – nam – 45770975051. Jpg…
Như liếm môi.
“Cô ơi! Giờ con xuống nước tắm sạch sẽ xong sẽ lên bờ, ừm, cô ngồi nghỉ chờ con nhé!”
Kiều Vân cũng nói theo.
“Nãy giờ cô cũng khỏe rồi, tự đi được!”
Như không biết mẹ hai Tú nói thiệt không, nhưng thấy cô bước đi, từng bước rất nhẹ nhàng, cũng yên tâm mà rời đi. Như đi ra chỗ đám cỏ, lẹ làng cởi áo, lại nghe tiếng nữ nhân trêu ghẹo.
“Nè, cô thấy con cởi truồng đấy nhé!”
Thằng bé ngó tới, thấy Kiều Vân ngồi phía trên bãi cỏ, tay vẫy nhẹ còn chỉ trỏ nữa, tuy được lùm cỏ che chắn phần dưới, nhưng thân thể vẫn lồ lộ, thiệt ngại quá. Như cởi xong xuôi, tiện cởi luôn khố quần, vứt ngay đó một đống, hôi ình làm sao, thằng bé ngửi mùi cơ thể, thấy chua nồng, liền lanh lẹ rẽ đám cỏ cao, nhảy ùm xuống nước. Khà, nước mát quá, Như hụp xuống, hai tay vò tóc mái, lại tiện thể chà xát cơ thể, kỳ cọ một phen, tiếng nước kêu ào ào, bất giác có tiếng động vang tới.
Như mở to mắt, miệng lắp bắp từng câu.
“Cô… cô!”
Kiều Vân đương ngồi trên bờ, thấy thằng bé xuống tắm, lại ngẫm cơ thể mình chắc hôi lắm, cô khịt mũi, lau khẽ vệt cổ, rít quá, nữ nhân nào chẳng muốn sạch sẽ, lại thấy con kênh lớn, cỏ mọc nhiều, nếu xuống tắm thì có thể nhờ đám lau mà khéo léo che đậy khuôn ngọc. Nghĩ cũng quyết, cô lỉnh xuống cởi đồ ra, thấy đồ lót bốc mùi, cũng vứt chung với đống y phục, cả người lõa lồ mà xuống sông, bơi chậm về phía thằng bé.
Mẹ hai Tú cười khúc khích.
“Sao hả? Ngạc nhiên gì chứ?”
Thân ngà trắng tinh không tì vết, bao nhiêu lấm bẩn trôi theo dòng nước, mái tóc dài thượt hòa vào dòng chảy, sáng như lụa quý, một khuôn ngọc hài rạng rỡ giữa quãng đồng mênh mông, khuôn hình ẩn dưới nước, tựa như ngọc quý tỏa sáng, quả là tuyệt sắc giai nhân, độ tuổi ba mươi chỉ như gió thoảng giữa dòng.
Như ngẩn ngơ, ham muốn trỗi lên, mắt lia tới bầu ngực nổi bồng bềnh, hồng đào lấp ló dưới khuôn, to khủng khiếp, kích cỡ phải gấp đôi bà hội đồng, thằng bé nuốt nước bọt, mộng lung ta lung tung.
Kiều Vân thoáng đỏ mặt, môi son khẽ động.
“Như! Con nhìn gì thế?”
Lại bẽn lẽn đưa tay tới, khéo léo che đậy khuôn ngực, hai má phồng lên giận dỗi.
Như thực muốn đỡ lời, lại chĩa sang đâu.
“Con dù gì cũng là thân trai, nếu không nhìn thì là cái đồ lại cái à!”
Người nữ cười sảng, liền đưa tay tát nước vào người nó, Như cũng không vừa, cũng hất nước lại, chẳng mấy cả hai ngập ngụa trong sóng nước, cười nói hỉ hả rất vui.
Kiều Vân lên tiếng, dừng việc đùa giỡn.
“Thôi… thôi, cô chịu thua rồi! Thiệt tình chớ!”
Lại nghĩ mình lớn đầu thế này, tự nhiên đi giỡn nước với thằng bé, nào có phải con gái tuổi đôi mươi, phải giữ nề nếp chớ, dù gì bản thân cô cũng đáng tuổi bậc phụ huynh, không giỡn lã nữa. Nhưng ngẫm lại, cơn ác mộng hôm qua nhờ đó cũng chóng tan…
“Như! Cũng may nhờ có con, không thì bây giờ không biết cô có còn toàn mạng không? Huống chi là giữ được hình hài như giờ…”, nói xong lại rơi lệ, bao nhiêu sợ hãi bấy nhiêu lo âu tuôn ra hết, cuốn theo dòng nước.
Mới đùa vui lại chuyển sang đa sầu đa cảm, nữ nhân thực không biết khi nào hờn dỗi, lúc thì lại vui khi thì lại buồn, thiệt khó hiểu, Như liền bơi lại gần, nói lời dỗ dành.
“Cô ơi! Con người có số, cô vốn khổ cả đời, nay được thoát khỏi miệng hùm, coi như là gỡ gạc phần nào!”
Kiều Vân ngẩng đầu lên, mắt ướt lệ, mỉm cười nhìn nó.
“A… a… cũng phải, con nói đúng…”
Thằng bé vén mái tóc giai nhân, gạt giọt lệ trên mi, có lẽ đúng vào khoảnh khắc này, Như hiểu rõ mình phải làm gì, liền nhẹ cúi đầu, tìm đến bờ môi, Kiều Vân run run, cô biết đây là việc cấm kị, nhưng con tim cất tiếng hát, sao nỡ chối từ, cũng nhắm mắt, môi son khẽ hé, đúng lúc này lý trí lại lên tiếng, cánh tay bất giác đẩy người nam ra, Kiều Vân thở hổn hển, lúng túng nói.
“Cô… cô phải lên bờ, nãy giờ ngâm mình cũng lâu rồi. Như! Con cũng mau lên đi kẻo lạnh!”
Như ngớ người.
“Vậy mà cũng không được sao, phải tìm cách khác thôi!”
Chả là suốt cả tháng qua, nó vẫn chưa được nếm mùi nữ nhân, thằng bé chỉ biết thủ dâm, hôm bữa chỉ đụng chạm cũng khiến Như không chịu được, bây giờ tinh khí đầy ứ, lòng rất xốn xang, nhưng vẫn cố kiềm chế vì đại cục.
Kiều Vân lẹ chân bước lên bờ, quả nhiên lõa lồ, lưng trần trắng như sứ.
Như rùng mình.
“Hự! Trước có vếu khủng sau có đít bự, to chà bá lửa! Quả là công thủ song toàn!”
Như đi theo nhìn từ phía sau mà hau háu cặp mắt, con cặc dựng đứng lên, nếu bây giờ người nữ quay lại, không tưởng tên tặc con tính hiếp dâm mình thì mới là lạ.
“Con mẹ nó! Mau xìu xuống đi!”
Như lấy tay cố che thằng em lại, vô ích cả thôi, có che cũng không hết được, ai bảo hàng khủng quá chi.
Một tiếng động vang lên, phá vỡ bầu không khí sượng sùng giữa hai người, có tiếng xuồng chèo tới, trên xuồng là hai người già đầu quấn khăn đống.
Người đàn ông vừa chèo vừa ngân nga.
‘Gió theo lối gió, mây đường mây…
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay…
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó…
Có chở trăng về kịp tối nay?
Mơ khách đường xa, khách đường xa…
Áo em trắng quá nhìn không ra…
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh…
Ai biết tình ai có đậm đà?’
Rồi tiếng nước đập xuống, lại cất tiếng nói.
“Cha chả, sáng sớm nay cá nhiều ghê bây, phải làm một mẻ mới được!”
Xuồng dừng lại, có giọng nói.
“Ông ba, bữa nay cũng bày đặt ngâm thơ Hàn Mặc Tử ha?”
Người kia khịt mũi.
“Ông tư nói gì kỳ, thằng này cũng mánh bộ!”
Hai người này mới sáng tinh mơ, trời còn đương tối, đã mò ra kênh bắt cá, không hiểu sao lại quẹo xuồng tới đây, cũng may có đám cỏ lớn, che chắn phía bờ, Như và Kiều Vân nghe động, bất giác quỳ thụp xuống, thành một hàng trước sau, nếu bây giờ đứng lên thì chắc chắn bị nhìn thấy, vì cỏ chỉ che tới nửa người nếu đứng thẳng.
Như ngó về phía bọn họ, lại định thần, lia sang chỗ quần áo của nó, vứt khá xa, phải đi bộ hơn ba chục bước mới tới. Cũng ngoảnh sang nữ nhân, liền thỏ thẻ.
“Cô ơi, đồ của con ở chỗ kia, còn đồ của cô ở đâu? Con sẽ bò tới lấy cho.”
Kiều Vân quay người về trước, má sượng đỏ, tay cô chỉ trỏ xuống dưới, giọng khẽ mắng.
“Trời ơi! Sao nó thế kia hả? Xấu hổ quá!”
Hự! Quả nhiên là, Như mới để ý thấy, tuy quỳ gối, nhưng con cặc cương lên nãy giờ, nhô cao trông thấy, thằng bé lo nhìn mà quên mất cây hàng của mình đang cửng lên.
Nó cười gượng, tay làm bộ che chắn, lại thầm thì.
“Thế bây giờ… con mò đến chỗ đồ của con, mặc xong rồi con mò tiếp y phục của cô nhé!”
Kiều Vân thoáng nghĩ, lại đỏ bừng sắc mặt, thốt lên.
“Không được!”
Như ngớ ra.
“Sao vậy cô?”
Giọng nữ rít lên.
“Của cô… ư… y phục đồ lót hôi lắm!”
Như làm bộ khổ sở, nghĩ thầm.
“Thiệt tình! Giờ này còn lo chi nữa, hôi với chả hám!”.
“Cô chớ lo, con sẽ không đụng đến, con dùng lá bọc cho.”, Như nghĩ ra mẹo, cũng nói luôn.
Kiều Vân lại đỏ mặt, cắn răng đáp.
“Cũng không được, nếu như thay đồ xong, hai ta đứng lên thì sẽ bị trông thấy, lúc đó bọn họ sẽ nghĩ gì?”
Như liếm môi, dường như chưa hiểu.
“Nghĩ gì hả cô?”
Người nữ chau mày, bập bẹ thành tiếng.
“Còn nghĩ gì nữa chứ! Trời ơi! Nam nữ làm gì núp bụi núp bờ đêm hôm đến sáng giờ!”
Như bất giác hiểu, cả mừng,”Hóa ra cô cũng nghĩ đến chuyện nam nữ, cơ hội chăng?”, Lại cúi đầu, lí nhí đáp.
“Thế thì chỉ còn cách chờ họ lái xuồng đi thôi.”
Người nữ gật đầu.
“Cô cũng đoán vậy!”
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, mới nói xong thì phía trên con kênh, một chiếc xuồng xuôi tới, trên là hai người một già một trẻ, mà ở chỗ này, cỏ thưa dần, nếu xuồng đi tới thì sẽ bắt gặp cả hai, cũng may trời còn tối, sương đêm chưa rũ, Như tinh mắt vội hụp người xuống,”Cô ơi! Phía trước có xuồng, mau nằm xuống!”, Đoạn vỗ nhẹ lên vai Kiều Vân.
Người nữ giật mình, thấy xuồng đang tới, nhìn loạn xạ rồi cũng nằm rạp theo người nam, giọng than thở.
“Trời ơi! Sao lại xảy ra chuyện này, cả dưới lẫn trên đều có người tới! A a a!”
Xuồng xuôi theo dòng, chảy qua chỗ hai người, lại có tiếng nước đập, giọng già chát.
“Hồ hồ! Ông ba ông tư, chào buổi sáng nhá!”
Đám người đồng thanh hô.
“Hồ! Chào ông năm! Sáng nay dậy sớm hén?”
“Phải phải! Hôm nay nước ròng lên, cá tôm đua nhau về, phải dậy sớm chớ?”
Giọng già cất lên, hỏi người trẻ.
“Hô ồ! Chào con, Tèo! Bữa nay cũng nổi hứng dậy sớm sao?”
“Dạ, con giờ lấy vợ, phải mần sớm chớ!”, Người trẻ nói đầy vẻ tự hào.
“Vậy chia ra, bọn này ở dưới, ông năm đầu trên hén!”
Xuồng kêu cọc cạch, rồi tiếng nước rẽ sóng, dừng ngay trước bụi, có tiếng cần câu thả xuống, Như ngẩng cao đầu, thấy xuồng già trẻ cách khoảng năm sải tay, may nhờ đám cỏ mọc cao mà không bị phát hiện. Kiều Vân khẽ ho một tiếng, Như liền hỏi,”Cô! Cô bị nhiễm lạnh sao?”, Cũng phải, người đang ướt sũng lại lên bờ nãy giờ, không lau khô, lại trần truồng như thế, e là sẽ nhiễm lạnh mất. Kiều Vân đỏ mặt, vốn cô nằm úp người, hai bầu ngực to khủng ép xuống thảm cỏ, làm nữ nhân vừa tức ngực vừa khó thở, bất giác ho thành tiếng, rất khó chịu, cũng không muốn thằng bé biết nên giả tản.
“Không sao! Cô chỉ bị vướng cọng cỏ nên ho thôi!”, Nói xong liền nằm nghiêng sang phía kia, thở một hơi sảng khoái, Như cũng thấy nằm úp như vầy không tiện, ngứa ngáy hết cả người, bắt chước nằm nghiêng theo, không hiểu sao cặc búng lên, đụng vào tấm lưng trần trắng nõn.
“Hyaa!”, Tiếng nữ nhân thốt lên, giọng cao vút,”Á! Như! Con gì nó đụng trúng lưng cô, phải rắn không?!”.
Như líu lưỡi, ngượng ngùng nói nhỏ.
“Cô! Con xin lỗi! Cái đó… nó ngỏng lên, hihihi…”
Giọng nữ rít lên.
“Vậy kéo nó ra đi! Trời ơi!”
Như gãi đầu.
“Dạ… để đó con sít ra! Hì hì…”
Bất ngờ, tiếng nước kêu cái ào, trên xuồng, ông già hét lên.
“Mồ tổ nó, con cá này, mày cắn đứt lưỡi câu của ông! Hừ! Tổ cha!”
Lão tức mình, hất nhẹ gàu nước xuống, thằng bé cũng kêu lên.
“Ông nội, làm vậy cá chạy hết giờ!”
“Ờ! Tao chỉ hơi tức thui! Hừm!”, Lão nhăn măt.
Xuồng hết lắc lư, lại im phăng phắc, chỉ nhiêu đó cũng khiến đôi nam nữ đổ mồ hôi, Như quên cả việc xê dịch, cứng đờ người, mặc cho con cặc ép sát lưng người nữ, nóng hầm hập. Cảm giác nóng hổi, căng cứng chèn ép phía sau, làm cô cảm giác khó chịu lẫn ngứa ngáy, Kiều Vân khẽ chau mày, rồi cũng nghĩ ra được một ý.
Giọng nữ cất lên trong trẻo.
“Như! Cô có ý này!”
Thằng bé hỏi.
“Dạ, sao hả cô?”
Người nữ giọng đều đều.
“Bây giờ, cô với con đương kẹt thế này, sao không cùng tập mấy tư thế Tố Nữ Kinh? Như vậy, lần sau có thể thị phạm cho vợ chồng hai Tú nhanh hơn, lại khỏi phải vướng víu này nọ”. Mẹ hai Tú thừa tỉnh táo để hiểu,”Tình huống trớ trêu, hoàn cảnh trớ trêu, mà nãy giờ mình với thằng bé cũng lõa lồ cả rồi, còn ngại ngùng gì nữa, mà chẳng lẽ cứ nằm im chịu trận thế này?”.
Như mở cờ trong bụng,”hà hà! Cơ hội đến rồi! Bây giờ phải ra vẻ trai tơ à!”.
“Dạ! Thưa cô, con cũng ngại lắm, nhưng con vẫn sẽ giúp!”, Như nói nhỏ.
Kiều Vân biết thằng bé nhìn cô chằm chằm nãy giờ, lại cương cứng thế kia, nhưng cô vẫn nghĩ đó là phản ứng sinh lý của giống đực, không thể kiềm chế, huống hồ trước mặt là một giai nhân, lại đang lõa lồ nữa chớ, đố ai mà chịu được. Rất may mắn, thằng bé là trai tơ, chưa nắm tay con gái lần nào, mới chỉ nắm tay cô, huống hồ là cái chuyện giao hợp nam nữ, chỉ có cô là người lớn ở đây, sẽ dẫn dắt thằng bé, điều khiển hành động.
Người nữ cả nghĩ.
“Dù gì nó cũng là con trai mới lớn, mình phải dạy bảo, lỡ đâu nó làm liều thì sao?”, Lại cắn môi, mồ hôi lấm tấm.
Mẹ hai Tú thở một hơi nóng, đọc một tràng dài.
“Thế thứ tư, thế Ve Sầu. Trong thế này người nữ nằm sấp, ngay ngắn, để người nam nằm úp lên trên lưng, dương vật được đưa vào âm đạo từ phía sau. Nữ nhân uốn cong bộ mông để dương vật cọ xát vào hai mép thịt trước khi cho phép vào lọt trong âm đạo. Nam nhân hoạt động ra vào chừng năm mươi bốn lần là đã có thể thấy nữ nhân xuân tình dào dạt, âm đạo mở rộng, trơn tru.”
Đọc xong xuôi, Kiều Vân mới ngộ ra tư thế này đòi hỏi nữ nhân phải nằm úp người, thật khó cho cô quá, chẳng phải hồi nãy ép tức ngực đến khó thở đấy sao, Như liền lanh lẹ đáp.
“Cô! Thay vì làm giống vậy, mình giữ nguyên tư thế như vầy, thay vì nằm sấp thì nằm nghiêng được ha?”
Gương mặt nữ nhân giãn ra, thầm khen.
“Con nói phải!”
Như liếm môi.
“Vậy con xin phép!”
Như luồn tay tới, ép người dính phía sau người nữ, lại thấy bất tiện liền mở lời,”Cô ơi! Con có thể luồn cái ấy qua háng của cô được không? Nếu không…”
Kiều Vân nhíu mày, môi hé nhẹ.
“Được chứ, để cô mở vế đùi!”
Dứt lời, nữ nhân nâng một bên đùi lên, Như đẩy hông tới, con thuồng luồng kẹp giữa vế đùi, lại lách nhẹ lên chạm vào nụ hoa, khiến Kiều Vân thót rùng mình, Như biết ý cũng lanh lẹ đưa tay tới, đỡ phần đùi đang nâng kia, hình thành tư thế ve sầu, nằm nghiêng thế này cũng dễ khoái hoạt, Như ngóc đầu, lén nhìn bầu ngực mẹ hai Tú, thằng bé thất vọng vì cô vẫn dùng hai tay che đậy khuôn ngực, vẫn có cách, Như rỉ nhẹ vào tai người nữ,”Thưa cô! Giờ con làm gì tiếp ạ?”. Kiều Vân nhìn xuống, thấy con thuồng luồng dài thượt, đã trừ đi vế đùi rồi mà vẫn còn dư nửa gang tay sao, trong tâm có chút chấn động, song vẫn giữ thần thái, thở đều đều,”Con có thể chuyển động được rồi, đủ lượt thì cô sẽ giảng thế tiếp theo.”.
Vừa dứt lời, Như liền đẩy hông tới, thanh âm vang lên, PẠCH!!! Lại tiếp nối, PẠCH!!! Chân thằng bé hơi nâng lên, cong phần thân dưới mà đẩy tới, vô cùng linh hoạt, khiến con thuồng luồng trườn lách, ma sát với hạ bộ nữ nhân, dính nhẹ lên nụ hoa mà đưa qua lại, chẳng mấy khiến cánh hoa mở mép, mật ngọt rỉ rả.
Mông Kiều Vân chạm vào hạ bộ thằng bé, nảy căng, phát ra thanh âm dâm dật, PẠCH!! PẠCH!! PẠCH! Người nữ đỏ mặt, thầm oán tiếng ồn dung tục.
Như cảm nhận con thuồng luồng đang được nụ hoa mơn trớn, cánh hoa mềm mại ôn nhu, nước xuân rỉ rả, thằng bé liếm môi, thầm nghĩ,”Hờ hờ! Ma sát thế này, không ra nước mới là lạ! Giờ phải dò hỏi xem?”, Như sẵn cánh tay đang nâng đỡ đùi thon, vươn xuống, cử ngón út rướn nhẹ thám hoa, Kiều Vân tinh mắt, thấy vậy liền hất khủy tay ra sau đánh nhẹ, giọng hậm hực,”Như? Con làm gì thế?”, Nó đáp lí nhí,”Dạ… không biết sao… cái của con nó bị ướt, con chỉ muốn sờ thử xem… Con lỡ tay thất thố hả cô?”.
Người nữ nghe vậy, cũng thoáng ngạc nhiên, tưởng thằng bé tính mò bậy, hóa ra là thắc mắc chuyện đó, cô cũng như nó chứ đâu khác gì, bản thân Kiều Vân không nghĩ âm hộ lại rỉ nước xuân, cũng tại cái đó của thằng bé cứ trơn hoạt ra vô, động đến mép hoa, tụ giọt sương. Bất giác bụng cô nóng ran, cảm giác thật ngứa ngáy, chỉ còn cách gạt chuyện.
Kiều Vân đáp lời.
“Con không thấy người cô ướt sũng sao? Đừng có lấy lý do mà đụng chạm chứ?”
Như chỉ đối lại.
“Dạ, con xin lỗi! Lần sau con sẽ chú ý!”
Nói xong, tay đương giữ đùi nữ nhân, bấu mạnh vào, hông lại hẩy tới, PẠCH! PẠCH! PẠCH! Như thở một hơi nóng,”Con xin lỗi! Nếu không dùng tay tựa vào, con không di chuyển được!”, Lý do rất hợp lý, mà đối phương ở phía sau, hành động thế nào thì sao người nữ rõ, cũng đành nhắm mắt làm ngơ, Như được thể, năm ngón tay vuốt một phát lên bắp đùi, tạo thành đường cao vút lên, cảm giác mát rượi trượt dài đầu ngón tay, tựa như dòng suối trong, Như chữa lời,”Thưa cô, tay con bị trơn!”.
Kiều Vân thấy Như láu cá quá trời, cũng ráng mắng một câu.
“Con thích sờ đùi của cô nhỉ? Khoái lắm hả? Sao nào, đùi của cô thế nào, có thích không?”, Mỗi câu đều hầm hè phương từ nặng nhẹ, ra sức cảnh báo thằng bé chớ tùy tiện, nếu không vì tập tành tư thế thì việc sờ mó này rất nặng tội đó, phải cỡ cưỡng dâm chiếm đoạt, đưa lên quan là no đòn.
Như không biết sợ, còn lý do lý trấu.
“Tại tư thế này hết đó cô! Hì hì hì!”
Kiều Vân sượng hết cả mặt, nói như vậy khác nào biểu cô bày trò ra vụ này, thằng bé này quả thực khôn lỏi, hở ra một tí là lại lợi dụng. Nhân lúc sơ hở, Như liền thổi nhẹ lên tai người nữ, còn tợp một cái lên vành tai, mềm và giòn sựt.
Mẹ hai Tú giật nảy, kêu một tiếng thảng thốt.
“Á! Con làm trò gì thế hả?”
Như đáp tỉnh bơ.
“Dạ, con thấy tai cô đỏ tía, cũng muốn thổi cái thử!”, Hành động vốn tò mò, chỉ muốn làm trò chọc ghẹo nữ nhân, chủ ý vốn đơn thuần không lẫn tạp niệm, không ngờ người nữ lại phản ứng dữ vậy, có khi nào là điểm sướng không?
Kiều Vân bĩu môi, có chút ngại ngùng.
“Con đừng sờ tai hay thổi cắn gì hết á! Chỗ đó của cô nhạy lắm!”
Như nghe vậy cũng biết ý, liền đổi giọng.
“Vậy con tiếp tục nhé! Hờ hờ… PẠCH… PẠCH… Ha… Công nhận tư thế này khoái hoạt ghê ha! PẠCH! PẠCH!”, Lại liên tiếp nã từng cú vào mông mẹ hai Tú, thanh âm vang lên giòn giã, con thuồng luồng nãy giờ liên tục được tiếp nước xuân, trơn hoạt quá mức, cứ thụt ra thụt vô khe giữa háng, liên tiếp chạm hờ mép hoa nữ nhân, khiến Như cắn răng mà thở hổn hển,”Không ổn! Mình sắp tới giới hạn rồi!”, Liền nhìn người nữ, thấy Kiều Vân khép hờ mắt, cả người vẫn giữ nguyên tư thế, lưng lấm tấm mồ hôi, môi mím không chút lời ca, sức chịu đựng quả đáng gờm, Như cắn răng,”chẳng lẽ thua trận sao?”.
“Cô ơi! Con… con muốn đổi tư thế?”, Như nói nhỏ.
Kiều Vân cười mỉm.
“Cô đoán con sắp xong rồi phải không? Cái của con nó giật quá trời! Haha!”, Lại thừa thắng xông lên,”Cũng phải! Trai tân sao chịu được, lần trước chỉ kẹp nhẹ, con đã ra sạch!”, Tiếp đó, thở một hơi, cười khúc khích.
Như trong lòng nổi sóng, không ngờ lại bị giễu cợt đến vậy,”Cũng do cơ thể của cô quá hấp dẫn đấy thôi! Lại chơi từ phía sau thì đố ai mà chịu được!”, Hơn nữa Như cũng không kiềm chế, cứ động liên tục, không biết dừng nên mới chuốc phải cảnh ê chề, may vẫn chưa đạt cực khoái,”Hừm! Lùi một bước tiến ba bước!”.
Kiều Vân tay che trước ngực, nhìn lén Như mà cười, rất thâm sâu, lại đọc tiếp.
“Thế Rùa bay, thế thứ năm. Trong thế này người nữ phải nằm ngửa, hai chân co lên sát vào bụng. Người Nam quỳ xuống quay mặt về phía người nữ. Hay tay dang hai đùi người nữ ra và đẩy đùi người nữ cho lên cao chạm tới nhũ bộ. Lấy dương vật cọ xát âm hạch, rồi cho vào dò thử nông sâu. Người nữ lúc này rất cảm thấy khoái lạc tuyệt cao, tự nhiên ngọ nguậy thân thể, âm thuỷ dạt dào cứ theo chỗ nào trống thì tràn ra, để cho dương vật được ra vào thong thả. Đợi đến khi nữ nhân trào mạnh ra thì hãy thu chiến thu binh.”
Theo như tư thế, thì phải nằm ngửa, Như nghe mà tâm ma trỗi dậy, nó sắp được chiêm ngưỡng một khuôn ngọc thể nữ nhân, chẳng mấy hồi khí, máu dồn xuống hạ bộ, khiến cái đó cong tởn, nổi gân guốc.
Mẹ hai Tú liền lăn người sang, không ngờ vẫn giữ nguyên tư thế, hai tay đan chặt, nguyên hai trái bưởi khổng lồ bị đè nén, sắc hồng phập phồng lên xuống, làm như này khác nào khiêu khích nam nhân? Đã vậy chân còn thình lình duỗi thẳng, khép lại, dường như không muốn mở ra, phía trên che chắn, nhưng còn phía dưới đương trống trải, cũng đưa tay đưa xuống úp hờ lên đám cỏ non, che đậy nụ hoa, Kiều Vân cắn môi, khẽ than.
“Tư thế này phô bày hết cơ thể, che chỗ này lại hở chỗ kia, thằng bé chắc chắn sẽ thấy hết mất!”, Lại nhìn sang Như, trợn tròn mắt khi thấy cái đó,”A… sao lại khủng khiếp thế? Còn nổi gân guốc nữa!”, Kiều Vân định lấy tay che mắt, lại nhận ra cả hai tay đều ở thế, cứ vậy nhắm tịt mắt, phồng hai má mà hứ một tiếng.
Như để ý sắc mặt người nữ, cũng không thèm chữa lời, nó mặt dày quá rồi, liền lanh lẹ ngồi dậy, cẩn thận ngó quanh, thấy người trên xuồng vẫn im lìm câu cá, cũng hụp đầu xuống, nhìn nữ nhân mà nói nhỏ.
“May quá, họ xuôi tuốt dưới kia, con có thể ngồi thẳng người được rồi!”
Nữ nhân thỏ thẻ.
“Vậy sao?”, Cô lại nghĩ ngợi,”Tốt quá! Có khi việc xấu hổ này sẽ kết thúc sớm, phải coi xem đám người đó đi xa chưa?”.
Bỗng nhiên thằng bé thượng lên người cô, chẳng nói chẳng rằng luồn hai tay xuống vế đùi, xách ngược lên, ép đùi cô sát bụng, cũng may hai tay Kiều Vân vẫn giữ được chỗ nhạy cảm, tư thế rùa bay hình thành một cách nhanh chóng.
Quá là bất ngờ, Mẹ hai Tú mở mắt, mắng liền.
“Con làm gì thế hả Như?”
Như ngớ người.
“Da, con tập động tác Rùa bay á!”
Kiều Vân nhăn mặt, mở miệng trách cứ.
“Sao con khờ vậy? Phải coi đám người kia đi xa chưa, còn lấy đồ về chứ?”
Tiếng nước đập xuống, tông giọng khàn cất lên,”Tổ cha! Dưới này cá nhỏ không? Hừ! Tèo con, mau đẩy xuồng lên lại!”
“Dạ, thưa ông nội!”
Xuồng lại trèo lên, Kiều Vân than trời, hy vọng nữ nhân lại tan tành, Như thầm cảm ơn hai vị cứu tinh,”Hai người giỏi lắm!”.
Như nhìn xuống, thấy cảnh xuân đang bị chủ vườn rào chắn, tay che bầu ngực, tay che vùng kín, thiệt bức bối, liền nghĩ ra độc chiêu, cúi người xuống, con thuồng luồng ép vào cánh tay trắng muốt của mẹ hai Tú, cứ thế chà nhẹ lên lớp da, ma sát nóng hổi, chẳng mấy cũng khiến nữ nhân rùng mình, Như liền mở lời.
“Cô ơi! Cô có bị vướng không ạ?”
Người nữ đáp gọn lỏn, lại cười thành tiếng.
“Không đâu, con cứ di chuyển đi, tuy cạ ngay tay, cũng hơi vướng đấy! Nhưng còn hơn là để nó trườn trên bụng cô… hi hi!”, Kiều Vân tỏ ý, quyết không xê dịch cánh tay, dù chỉ một li.
Như im lặng, lông mày xoay tít.
“Bày đủ trò vẫn không làm gì được, coi bộ mẹ hai Tú rất đáng gờm! Phải chuyển sang cách thứ hai à!”.
Như nhìn Kiều Vân, khẽ thủ thỉ.
“Cô ơi! Con nghĩ sự vụ ra nông nỗi này, mười phần cũng chín phần là do hai Tú!”
Giọng nữ thốt lên.
“Sao lại do hai Tú?”
Như đáp.
“Haizz, nếu không phải do hai Tú biến thái, bắt Kim Ngân giả làm cô, còn diễn tuồng mẹ con trong nhà tắm, mới khiến chú Kiên nổi khùng lên, bày trò bắt cóc cô! Con không hiểu sao hai Tú lại hồ đồ đến vậy? Sao lại có ý đồ với mẹ mình, uổng công nuôi dạy không chứ?”
Kiều Vân lặng thinh, hôm đó hai Tú bị đánh bất tỉnh, lại thêm Kiên nổi cọc muốn hà hiếp cô, khiến cô quên béng mất nguyên cớ, giờ được thằng bé nhắc mới nhớ ra.
“Phải! Cô nhớ rồi! Để về phải hỏi tội nó mới được!”, Mẹ hai Tú khẳng định chắc nịch, ánh mắt tóe lửa giận.
Như lại diễn tuồng, lần này là…
“Cô ơi! Chắc cô cũng biết gia cảnh nhà con, mẹ con mất từ lúc mới lọt lòng, cha phải đi xin nước gạo, vắt nước cho con bú, thành ra từ nhỏ tới giờ, con vẫn chưa một lần biết hơi ấm của mẹ… Lúc còn nhỏ con muốn biết cảm giác được mút ti là như thế nào? Cho đến lớn con mới biết đã quá trễ…”, nói xong lại rặn ra giọt nước mắt cá sấu.
Kiều Vân nghe mà cảm động, bất giác đỏ hoe mắt, thấy thằng bé rất hiểu đạo lý, so với con mình lại khác xa một trời một vực. Mẹ hai Tú tuy bề ngoài như băng, phong sương lạnh giá là vậy, nhưng bên trong lại ấm áp, dễ động lòng, chưa từng phương hại một ai, bất kể là người hay vật, chuyện gì cũng dễ dàng cho qua. Từ lúc xuất giá tới giờ là một người dâu hiền, vợ thảo, góa bụa thủ tiết thờ chồng, chỉ vì duyên nợ mà đáp lễ với Kiên.
Như mím môi, rưng rưng giọt lệ.
“Con có thể xem ngực của cô được không?”
Giọng nữ cất lên trong trẻo, đầy trìu mến.
“Cô hiểu rồi!”
Mẹ hai Tú bỏ tay che ngực xuống, lại nghĩ,”Thằng bé muốn nhìn vú của mình, chắc sẽ không ngó xuống đâu!”, Cũng bỏ nốt tay kia, hai tay cứ thế buông thõng, nhẹ đặt xuống thảm cỏ, nữ nhân thở hắt một hơi nóng hổi.
Cảnh xuân phơi phới trước buổi chớm mai, chuyển mình hửng sáng, ngoài kia từng tia nắng chiếu lên, len lỏi đến con kênh, chạy dọc khắp thảm cỏ, óng ánh rọi cơ thể giai nhân, phô bày trọn vẹn đường nét tuyệt mỹ, cả một vườn xuân khoe sắc dưới ánh ban mai. Như bật thành tiếng trầm trồ,”Ồ!”, Bất giác tự thốt lên, dường như không thể chế ngự,”Đẹp quá!”, Cả gương mặt không thể rời mắt khỏi bộ ngực vĩ đại, nắng mai hất lên, hận không phủ hết hai ngọn núi, mà trên đỉnh đồi, sắc đỏ hiện lên, bộ nhũ hoa lồ lộ sắc hồng, đỏ phớt như hạt lựu chín, da thịt trắng trẻo và mọng nước, thực chỉ muốn lao vào cắn mút.
Như sắp không kìm được, vẫn ráng hỏi xin.
“Cô ơi! Con có thể… ừm… sờ vào được chứ?”
Kiều Vân gật đầu, nhìn ánh mắt thích thú của thằng bé, cô không nỡ chối từ, không hiểu sao, trong thâm tâm bất giác ánh lên niềm vui sướng khó tả, lồng ngực phập phồng lên xuống, từng thớ thịt chuyển sắc hồng, cả người nóng ran hết cả lên,”Cảm xúc gì thế này? Thằng bé chỉ muốn sờ ngực thôi mà… sao mình lại nóng đến vậy?”.
Như buông hai tay, lúc này đang giữ vế đùi người nữ, nhanh đưa hông tới, đẩy hai chân lên, lanh lẹ làm động tác gập người, chèn vào vị trí cũ, ôm trọn vế đùi người nữ vào trong, hai chân thằng bé to khỏe quá, bạnh ra như một con ếch, bao phủ toàn thân nữ nhân, chỉ còn phần chân dưới của cô là dư ra, cứ thế vẫn giữ nguyên tư thế rùa bay, thả cho đôi tay được tự do khám phá.
Từng ngón tay bắt đầu chuyển động, Như đưa tới chạm hờ lên đầu nhũ hoa, miết nhẹ một cái, Kiều Vân bất giác run lên, Như lại mở gang tay, từ dưới bọc lên bộ ngực, trọng lượng nặng làm sao, cứ như đang chụp hai trái bưởi năm roi, ngón tay miết nhẹ lên đó, cảm giác bồng bềnh lại đàn hồi quá, cả một bàn tay vẫn không thể bao trọn, chỉ có thể ôm một bên, sự mềm mại này chảy đến từng giác quan của thằng bé, khiến hơi thở trở nên dồn dập, riết không nhịn nổi nữa, Như lia ngón tay, vân vê đầu nhũ hoa, nó cứng như hạt lựu,”Ha… a… Chịu hết nổi rồi! Không thể nhịn được nữa!”, Như nghiến răng, gương mặt nổi đầy gân, lao tới, mở miệng tợp lấy bầu ngực vĩ đại, bú lấy bú để,”CHỤT!! CHỤT!! CHỤT!!! HÀ HÀ!! CHỤT CHỤT CHỤT!!”, Hành vi thật vô lại làm sao, Kiều Vân ré lên,”Á! Như! Con… Trời ơi!! Dừng lại đi!!”, Phản ứng của thằng bé vượt ngoài sức tưởng tượng của cô, dường như đã nín nhịn lâu lắm rồi.
Mùi thơm ngát quá, gương mặt thằng bé úp vào bầu vú, cơ miệng há to muốn nuốt trọn mọi thứ, mút mạnh, lưỡi xoáy tít đầu nhũ hoa,”CHỤT!!! CHỤT!!! HA… AHHHHH!”,”Thơm quá, sao có thể thơm đến vậy?”, Kiều Vân lấy tay đánh tới tấp lên đầu nó, mẹ hai Tú bức bối lắm rồi,”Cô bảo con dừng lại!! Ưm… ưmm…”, Nghe vậy càng khiến Như dữ hơn, không chỉ dừng lại mà còn ngoạm miếng lớn, kéo đầu ti ra, bú thật mạnh,”CHỤTTTT!!!”, Mùi hương xuân tê buốt cả óc, hai bàn tay bấu vặp, vò lấy vò để,”Tuyệt quá! Ừm! Tuyệt quá!”, Kiều Vân run rẩy, đánh một hồi cũng thấy sức yếu, cứ thế mặc cho nam nhân hưởng thụ xuân hoa,”Thằng bé cứ như đứa trẻ đói khát, lao vào ngấu nghiến thức ăn vậy!”, Trong tình cảnh này, Kiều Vân vẫn nghĩ tốt cho nó, thực đáng nể.
“CHỤT!!! CHỤTTTTT!!!”
Mỗi khi thằng bé vệt môi tới, lưỡi chạm lên nhũ hoa mà bú mút lại khiến mẹ hai Tú mím môi, thở hắt từng hơi nóng, cảm giác bức bối luân chuyển thành cực khoái, nữ nhân nhắm mắt mà mặc kệ cho qua, môi son cắn nhẹ,”Lạ quá? Sao lại… sướng đến vậy?”. Ở phía dưới, vùng hoang bấy lâu, nay nước xuân tràn trề, rỉ rả như suối, nữ nhân tâm động, nhắm mắt, ngượng chín cả mặt, cả người tiết hương thơm nồng.
Thưởng ngoạn xuân hoa xong, Như rời môi ra, hai bầu vú dính nhẽm nước bọt, đầu nhũ hoa căng cứng tợn, thiệt thích mắt à.
“Con cảm ơn cô!!!”
Kiều Vân liếc mắt, thực muốn giận vô cùng, nhưng lại nghĩ đến việc thằng bé còn nhỏ, lại trai tơ, việc tiếp xúc thể xác mới lần đầu thì vồ vập cũng là chuyện hiển nhiên. Song giận thì vẫn giận, cô chỉ muốn kết thúc việc tập tành bậy bạ này càng sớm càng tốt, liền mím môi, thở một hơi nóng. Kiều Vân tính mở miệng, lại thấy toàn thân bủn rủn, thây kệ, ráng nốt lần này thôi.
“Đủ rồi! Chuyển tư thế!”, Mẹ hai Tú nói dứt khoát.
Như ngớ người.
“Ể? Đã đổi tư thế rồi sao?”
Kiều Vân không nói nữa, chỉ chăm chăm đọc làu.
“Thế Phượng, thế thứ sáu… Người nữ phải nằm ngửa cong chân lên và hơi dạng hai đùi để cho nam nhân nằm giữa hai đùi mình. Nam nhân chống tay và đưa dương vật vào âm đạo, ma sát âm hạch. Người nữ phụ giúp nam nhân lắc lắc lại khoảng hai mươi tư lượt.”
Như nghe xong liền mỉm cười.
“Tư thế này giống hệt như thế rùa mà cô, chẳng qua tay con không giữ đùi của cô thôi!”
Kiều Vân lúng túng, quả nhiên là như vậy, vốn thế Phượng không đổi hình cho lắm, mà để ý thì Như đang bọc cả thân thể của cô vào người,”Sao lại sát rạt thế?”, Bất nhiên Kiều Vân lấy tay đẩy mạnh tới, Như phải duỗi chân, ngồi bật dậy, Kiều Vân thấy hú hồn làm sao, thầm trách bản thân,”Nãy giờ thằng bé cứ ép vào người mình thế sao!”, Liền rít lên,”Con thật là… sao lại sát thế hả? Làm cô khó thở muốn chết!”.
Như liếm môi, hót hay.
“Dạ, con… con nhập tâm quá… hihi… Vậy… vậy… giờ làm thế Phượng hả cô?”
Nữ nhân gật đầu.
“Phải!”
Xong Kiều Vân hơi cong chân, dạng háng ra, chờ thằng bé nằm vô ở giữa, chống tay tựa điểm là xong, chỉ là cô không ngờ Như đang lia mắt vào vùng kín, nơi kín đáo nhất của phụ nữ, biết mình bị hớ hàng, mẹ hai Tú đưa hai tay tới, che hết cảnh quan ở dưới, khiến Như tiếc hùi hụi.
Cô chau mày, má phồng lên, tru tréo Như.
“Này! Con đang nhìn gì thế hả? Con hư lắm đó biết chưa?”
Thằng bé thấy mũi ngứa ngáy muốn chảy nước, liền nảy ra ý. Như làm mặt buồn xo, cũng thở vài câu,”Con… con…”, rồi làm mặt sầu,”Con chỉ tò mò, cô biết đấy… Bận trước, hai Tú hễ hả nói cái của con xấu xí, vừa to vừa thô kệch, sẽ làm kinh sợ nữ nhân.”, Lại thủ thỉ giọt mưa,”Con sợ lắm! Sợ sau này ế vợ, cả đời không biết chuyện ấy, cũng không biết chỗ ấy tròn méo làm sao?”, Xong ôm mặt, có tiếng khịt mũi, lại giơ mặt mũi tèm lem, thực tội quá.
Kiều Vân ngạc nhiên, đúng là cái đó lớn như vậy, giống như của mọi da đen, đó là cô nghe kể từ mấy bà đầm me tây, cũng tò mò, cho là chuyện bậy bạ, xong đến khi gặp Như thì mới thấy thực, cũng có chút hết hồn. Mà nói xấu xí, kinh hãi người nữ, thì không đúng lắm, mẹ hai Tú lại mủi lòng,”Tội nghiệp! Thằng bé tự ti đến thế sao?”.
Người nữ xiêu lòng, nói nhỏ xíu.
“Được rồi, con thấy đấy, cô không phải ngại gì đâu…”, cố nuốt nước bọt rồi nói,”Chỉ là cô… ờ… có tuổi rồi! Lại sanh đẻ, chỉ sợ con nhìn thấy… sẽ sợ…”
Như nhìn mà không chớp mắt, ra vẻ tự tin.
“Con không… Cô ơi! Của con xấu xí đến vậy, sao có thể chê ai được! Hic… hic…”, lại khịt mũi một cái.
Kiều Vân liếc Như, ra vẻ nghi kỵ.
“Được rồi! Nhưng con phải hứa chỉ được nhìn thôi đấy!”
Như gật đầu liên tục, cứ như con chó.
“Dạ… dạ… dạ…”
Nữ nhân mở hai tay ra, không còn che giấu vùng kín, phơi bày nơi chốn cho người nam, Như nuốt nước bọt, khẽ nghĩ thầm,”Thiệt vi diệu!”, Từng cọng cỏ non lúng phúng, nom rất gọn gẽ, chứng tỏ được tỉa tót rất khéo, cái đó hình dáng hệt như bé gái mới lớn, môi chúm lại thành đường thẳng mềm mại, đỏ phớt, vùng da xung quanh trắng mịn như tuyết, không có lấy một vết ố, sương mai bám dính, óng ánh đẹp làm sao.
Như bủn rủn, mắt mở to không nói lên lời, đây là lồn của gái một con đó sao, cơ địa quả trác tuyệt, sanh nở cũng không làm mất đi vẻ tráng lệ của người nữ, vậy thì lúc trước còn trinh trắng, chỗ đó còn đẹp đến đâu nữa.
Thằng bé thốt lên.
“Cô ơi! Cái đó của cô đẹp như em bé vậy!”
Giọng nữ bật cười khúc khích.
“Con chỉ khéo nịnh! Coi chừng cái mỏ!”
Như gượng cười,”Thực sự cái đó của cô rất đẹp! Cô ơi! Ừm… con vẫn chưa… ừmm… Cô có thể mở ra được không?”
Kiều Vân hơi im lặng, lại đảo mắt một hồi, dường như đang nghĩ gì đó, xong lại gật đầu, có vẻ cô rất chịu sự đòi hỏi quá đáng của thằng bé.
Mẹ hai Tú dang đôi tay trắng muốt chạm vào nụ mẫu đơn, hai ngón trỏ ấn xuống, từng ngón tay tách nhẹ cánh hoa, làm hiển lộ sắc đỏ rực rỡ, đóa hoa mẫu đơn hiện ra tinh khôi và thuần khiết, nước xuân còn đọng trên cánh, mỗi giọt vương nhẹ lên từng ngón trắng muốt, óng ánh như sương mai.
Nơi thầm kín của Kiều Vân hiển hiện trước mắt, Như nhìn mà không chớp, cổ họng khô ran mà nuốt ừng ực, lại còn cúi sát rạt mà nhìn thiệt kỹ, Kiều Vân chau mày, nghĩ thầm,”Gần quá!”, Như thấy cái lỗ nhỏ xíu tí ti, nó bé như ngón út, cũng thấy của hai người nữ chị em hội đồng rồi, nhưng nhỏ như thế này thì không thể hiểu được, Như trước giờ cứ tưởng cái đó của phụ nữ sanh đẻ nó phải giãn rộng lắm, còn bé tí như này thì, càng nghĩ càng tò mò tợn, Như đưa ngón út xâm nhập, bất ngờ bị thít chặt, cái lỗ co lại nuốt chửng ngón tay nó, cảm giác hâm hấp, lại nóng và nhớp nhúa quá, có tiếng rên nhẹ bẫng, Kiều Vân che miệng, cô không đẩy thằng bé ra, chỉ trách bản thân,”Trời ơi! Chắc mình điên mất rồi!”, Cũng tại người cô nó nóng ran như lửa đốt, bất chấp toàn thân còn đang ướt sũng, và bên dưới thì như ngàn con kiến bò ngang dọc, vô tình việc thằng bé làm lại giúp cô đỡ ngứa ngáy chút đỉnh,”Thực kỳ quá! Ngón tay của thằng bé…”, Cơn khoái lạc trào dâng, chẳng mấy nước xuân dâng tràn, thấm ướt cả.
Như rụt ngón út về, nó dính đầy nước nhờn, bóng bẩy và nhớt nhợt, Như đưa lên miệng mút lấy, rồi cứ thế chẳng nói chẳng rằng, rụt cả đầu vào đóa mẫu đơn, lưỡi xoáy tít sâu vào trong, vét từng giọt xuân, nước mát rượi và thơm nồng, càng liếm càng khoái tợn,”Ha… ah… SỤPPP… SỤP!! Ngon quá!!! Ngon… CHỤT!! CHỤTTTTT!!!”. Mẹ hai Tú bị đánh úp, thần trí chao đảo,”Trời ơi!! Không… không… ơ… ớ!!! Ahhh!!!”
Tiếng thét vang lên…
“Á… A… AAAA…”
Như điếng người, ngay khoảnh khắc đó liền rời môi ra khỏi đóa mẫu đơn, vươn người tới, lấy tay bịt miệng người nữ, động tác rất nhanh, Như nhìn Kiều Vân, đưa ngón tay đặt lên môi cô làm động tác im lặng.
Ngoài kia, chỉ cách năm sáu sải tay…
Cu Tèo quay ngoắt sang trái, nhìn tới bờ cỏ cao, bất nhiên đổ mồ hôi, cũng ngồi dịch về trước, nói nhỏ.
“Ông nội! Ông có nghe tiếng gì không?”
Ông năm vốn già cả, lại lãng tai.
“Nghe gì mậy?”
“Tiếng nữ hét lên! Kêu Aaaa!!”
“Hét cái gì mà hét, mới sáng tinh mơ! Mà mặt trời lên rồi, còn sợ ma với quỷ!”, Ông năm càm ràm, sớm biết thằng cháu nhát gan đã thảy nó ở nhà.
Tiếng xuồng kêu cọt kẹt, hai ông già ở dưới chèo nhẹ lên, ông tư cười hô hố.
“Cu Tèo có chuyện gì đó? Mà sao ông năm la thằng nhỏ dữ!”
Ông năm la lên.
“Mồ tổ, đang câu cá mà bị nó làm cho giật mình! Còn la lên là có tiếng nữ kêu!”
Tèo sụ mặt, không dám nói lại sợ bị cho là hỗn, Đám người cười lớn.
“Hề hề! Khéo cu Tèo nhớ vợ! Mà hai vợ chồng mày mần đến đâu rồi?”
Tèo liếm môi.
“Dạ, vợ con ở nhà làm mương, con đi mần bắt cá đồ, cũng kiếm được nhóc!”
Kiều Vân không biết mình đã lên cơn sướng từ lúc nào, chỉ biết cơ thể run lẩy bẩy, đầu óc mụ mị chẳng nghĩ được gì, vế đùi giật giật vài cái, chân cẳng như mất hết sức lực, may mà lúc hét lên, đám người cho là thằng nhỏ nói giỡn, thành ra may mắn thoát nạn.
Cô chau mày, mắt ướt nhìn Như mà mắng.
“Con… con… Cô thiệt hết nói rồi! Học đâu ra thứ bậy bạ thế!!”
Như cười gượng, không biết nói gì, bất giác lại thấy phía dưới khác lạ, cảm giác nóng hổi ập đến, lại trơn như nước lũ, thằng bé mới cúi xuống. Bất ngờ thay, hình như con thuồng luồng đã trượt vào khe nhỏ, cảm giác này, Như cắn môi, đầu khấc đã lọt vào trong, nhưng vốn khe chật hẹp, đành kẹt lại mà không tiến được sâu hơn.
Như thở một hơi nóng.
“Ha… ah… Cô ơi!! Hình như con lỡ đút nó vào rồi?!”
Kiều Vân trố mắt nhìn Như, lúc này mới hồi thần, phía dưới cảm nhận được sự khác thường, một vật to khủng khiếp đang kẹt trong đóa mẫu đơn,”Mau… mau rút nó ra đi!”, Cô ra lệnh cho Như.
“Khà… khà… khà!!!”
Hai ông già cười lớn, khiến cả hai ngưng bặt, liền giữ im tư thế, Kiều Vân sợ hãi nhìn sang đám cỏ, nghe ngóng đám người trên thuyền, Như mừng thầm, tranh thủ mẹ hai Tú đang rời mắt, lén hít một hơi hương thơm từ người nữ phát tiết ra, mồ hôi chảy từ cổ xuống ngực, lấm tấm như mưa xuân, nó không nhịn được mà úp mặt, liếm lấy liếm để, nếu không vì sợ gây động tĩnh, Kiều Vân đã túm nó mà hất ra rồi.
Giọng khàn đục cất lên.
“Cu Tèo không lanh lợi gì hết!”
Ông năm quay sang thằng cháu.
“Ý mấy ông bạn tao hỏi mày với vợ “mần” thế nào rồi!”
Thằng Tèo lúng túng, đỏ mặt mà nói quàng.
“Hờ hờ… cũng mới cưới, mần đâu có nhiêu!”
Ông tư nói lớn.
“Mày nói gì kỳ, mới cưới phải mần thiệt nhiều, làm ăn rốp rẻng, sanh con cháu nhóc hết cho ông nội mày nuôi!”
Ông năm cười khà khà.
“Phải! Còn trẻ sung sức! Mần ở nhà, mần ở bụi, mần ở sông cũng được! Bữa nào mày dắt vợ mày ra chỗ này, hai đứa lên bãi cỏ mà mần, đảm bảo có cháu!”
Cu Tèo đỏ tía, mặt bốc khói, đám già cười một tăng.
Bị nói trúng tim đen, hai người nam nữ chột dạ, Kiều Vân cắn răng đập tay lên đầu Như, rít lên.
“Trời ơi! Nghe gì chưa! Chết mất thôi!”
Như lúc này chịu hết nổi, đẩy hông kéo cái đó ra, dù gì cũng không vào lọt, mặt dày cất tiếng nói.
“Cô ơi! Ha… ah… Cô cho con đút vào trong nhé?”
Mẹ hai Tú tức lắm,”Thằng bé rõ muốn đút vào trong mình! Mình không cho thì nó vẫn sẽ làm, trai tân mà! Thôi thì coi như thằng quỷ nhỏ láu cá, còn giả đò xin xỏ!”.
“Quá tam ba bận!”, Cô nói,”lần này là lần thứ ba, không còn thêm lần nào nữa!”.
Như vầy cũng quá đủ rồi, Như cười mỉm, lại nghĩ sao cái đó khít quá, cứ tưởng như gái trinh, hay là do lâu năm chưa ngủ với ai, cũng hỏi một câu lém lỉnh.
“Cô ơi! Hì hì… cô làm chuyện đó chắc giỏi lắm ha? Tại con thấy cô dạy cho hai Tú rành rọt lắm?”
Kiều Vân nghe hỏi cắc cớ, thoáng ngại ngùng, tính cô không thích nói dối, cũng thành thực mà trả lời.
“Cô… ừmm… ờ…”, lại giơ hai ngón tay.
Như bối rối.
“Là hơn hai trăm lần?”
Mẹ hai Tú rất mắc cỡ khi thằng bé nói thế,”Bộ nghĩ mình dâm loàn thế sao? Thằng quỷ nhỏ!”, Kiều Vân nén cười, rít lên thành tiếng.
“Cái gì mà hai trăm lần chứ!!! Tính cả lần này là hai lần!”
Như kinh ngạc, mắt chữ A miệng chữ O.
“Vậy… vậy… ra cô chỉ làm chuyện đó có một lần từ đó tới nay thôi sao?”
Người nữ gật đầu, cũng hơi lúng túng.
“Ờ… ừ…”
Như lại hỏi tiếp.
“Vậy đêm tân hôn của cô là lần đầu cũng như lần cuối sao? Cô… kể cho con nghe lần đầu đi?”.
Kiều Vân nhớ lại, cũng chỉ đáp nhỏ.
“Ừ! Đêm tân hôn, anh Cường say khướt, chỉ đè lên người cô một cái, rồi ngủ say, cô thấy nhói như kiến cắn!”
Như phì cười.
“Sao lại như kiến cắn ạ?”
Nữ nhân chau mày.
“Lần đầu lại không thấy đau, không biết có chuyện gì? Chỉ biết… như kiến cắn một cái! Sau đêm đó, anh Cường té sông mà chết, cô mang bầu hai Tú, ở góa đến giờ!”
Như muốn cười, nhưng giấu không để lộ,”Cường thực ngu đần, chết cũng đáng à!”, Không hiểu sao lại nghĩ ác.
Kiều Vân lại thở hắt,”Chuyện dạy dỗ hai Tú, thực đến từ sách cấm, chứ cô cũng không có kinh nghiệm gì!”.
Như nghe mà rúng động, không ngờ mình có cơ hội được hưởng thụ giai nhân, mà lần đầu tiên của mẹ hai Tú lại trớt quớt, khác nào lần này mới đích xác là giao hợp thực sự.
Như rú lên, sướng đến mức đỏ ửng như tôm luộc, tim đập rộn lên.
“Cô ơi!!! Ah… ha… ha… Đây cũng là lần đầu của con! Con xin hứa sẽ làm cho cô sướng!”, Lại nói lời bậy bạ,”Cô hãy coi như đây là lần đầu tiên của cô, có được không?”, Thầm nghĩ,”mấy lần trước giao hợp đều ở trong thế bị động, nay được chủ động, cũng có thể coi là lần đầu, haha!”.
Mẹ hai Tú hai má đỏ ửng.
“Lần đầu gì chứ! Đừng nói bậy bạ… nữa!”
Ngoài kia có tiếng đập nước…
Tèo bĩu môi.
“Dạ, con nghĩ chắc chỉ mần được một đứa là đủ.”
Hai ông già gãi đầu, lại đồng thanh.
“Sao vậy mày? Phải đẻ thiệt nhiều chớ?”
Cu Tèo nói một câu.
“Con Sún nó vừa lùn vừa xấu, con chịu thôi!”
Ông năm chen vào, nạt nộ một tăng.
“Cái thằng này, sao mày chê vợ mày xấu hả mày?”
Hai ông già cũng hóng chuyện, tiện hỏi luôn nhan sắc vợ thằng Tèo.
“Khà… khà… thế vợ mày sao mà chê xấu hả con?”
Tèo buột miệng, chê một tràng.
“Y dà, rõ con bé Sún nó vừa lùn vừa răng hô, con cũng không chịu, mà bị ông nội kêu ưng, không có mối nào hơn! Mà bên trong thì vú đít thâm xì, con chán lắm!”
Ông năm cũng tức mình, liền trố thằng nhóc một cái, lên giọng.
“Mày nha mày! Rõ mày cũng có gì hơn! Cũng đen xì ốm nhom! Được gái nó thương là may lắm rồi!”
Ông tư cười ha hả.
“Phải phải! Tèo con ơi! Số mình là nông dân, làm thuê cuốc mướn, mần quanh năm! Sao mơ lấy vợ đẹp! Mà thế nào thì mày mới gọi là đẹp!”
Tèo gãi gãi đầu, tuôn một tràng dài.
“Hờ… hờ!! Thì cũng cao ráo, da dẻ trắng trẻo như em bé, vú to nè! Chỗ đó cũng phải trắng hồng, môi đỏ má đào, răng trắng đều như bắp! Tay chân mềm mại!”
Cả đám phá lên cười.
“Con mẹ mày! Mày nằm mơ hả con! Người như vậy kiếm đâu ra hả con? Còn nếu có thì đã làm vợ, làm thiếp cho đám người giàu sang, quyền quý cả rồi!”
Ông năm nghe cũng xấu hổ, liền ôm tay.
“Xin lỗi mấy ông nhen, thằng cháu của tui nó còn nhỏ hay mơ mộng này nọ!”
“Phải phải!! Con ơi nhớ lấy câu này: Vợ đẹp là vợ của người ta!”
Tèo không cho là phải, lại cúi mặt ném dây câu, kệ đám già cười xỏ.
Như nghe đám người tán chuyện inh ỏi, cũng cười thầm trong bụng.
“Hà hà hà! Coi bộ thằng này có số hên! Toàn mần được người đẹp!”
Lại chú ý nhìn xuống mẹ hai Tú, thấy quả thực số mình đúng may mắn, Như liếm môi,”Ước gì đám người đó thấy cái cảnh này, còn dám nói cu Tèo mơ mộng nữa không, hahaha!”
Lại tập trung, hít thở một tràng.
“Cô ơi! Con làm nhé!”
Kiều Vân nghiêng đầu sang thảm cỏ, lòng trĩu nặng tâm tư,”Liệu làm chuyện này với Như có ổn không? Mình không biết mình sẽ cảm thấy thế nào khi chuyện này kết thúc… Mình…”
Như thấy Kiều Vân thoáng buồn, lại cúi đầu hỏi ân cần.
“Cô ơi! Cô thật sự ổn chứ?”
Kiều Vân đáp bâng vơ.
“Ừ!”
Như thấy người nữ kỳ lạ quá, hay là mẹ hai Tú đang hối hận, dường như tâm tư phụ nữ thật khó đoán, tuy nhiên đã đến nước này rồi thì sao có thể lui, Như liền đưa đầu khấc ướm nhẹ vào mép lồn, miết lên xuống, ngón cái tách nhẹ lớp hoa, đoá mẫu đơn nở rộ sắc đỏ, nước xuân ướt át hết cả rồi.
Súng đã lên nòng.
Như muốn chắc kèo, hỏi han lần nữa.
“Cô ơi? Nếu cô không muốn, con sẽ dừng lại!”
Kiều Vân lắc đầu.
Như thở mạnh,”Má! Sắp phát điên rồi! Giờ thì chuẩn bị đưa cái đó vào trong. Mình có cảm giác sẽ bùng nổ hơn nữa!”
Thằng bé kiễng chân lên, từ từ đút vào, cảm giác căng chật, Như đoán cô vẫn còn run, liền nói nhỏ.
“Cô ơi! Cô hãy thả lỏng người… hít vào thở ra… từ từ!!”, Kiều Vân làm theo, quả nhiên đóa mẫu đơn mỗi lúc nở lớn dần, con thuồng luồng nhờ nước xuân cũng lách nhẹ từng chút, Như xuýt xoa,”Quả nhiên là khít rịt! Hà hà!! Vô nào!”, Lại vận dụng kỹ năng, từ từ nhấp nhả từng chút một, khiến đoá mẫu đơn mỗi lúc một bung tỏa, Như hẩy hông một cái.
“A!!! Ưm!! Đau!!!”, Mẹ hai Tú cắn răng, giọt lệ lăn dài trên má,”Ha… e… ư!!!”.
Như túa mồ hôi, quãng thời gian nằm gai nếm mật vừa qua cũng được “đền đáp”.
“Vào rồi!!!”
Cảm giác nóng hổi quá, con thuồng luồng bị vây trong bức tường thịt mềm mại, nó nhầy nhụa, ương ướt và dính chặt, giống như một cái bẫy lươn, một khi đã lọt vào thì sẽ không có đường ra, chỉ kẹt chặt trong đó.
“Haah!! Aaahh!!! Sướng quá! Sao có thể sướng đến vậy!”, Như không ngần ngại mà thốt lên, lại buông lời lả lơi,”Cô ơi? Cô… có sướng không?”.
Kiều Vân nghiêng đầu, khuôn mặt tựa như ngủ say, nhưng làm sao giấu được cảm xúc, mắt phượng mày ngài lúc chau, lúc đảo, liên tục xoay chuyển, mồ hôi từng giọt tuôn rơi, dấu hiệu rõ rệt ra đó rồi, tuy nhiên người nữ vẫn không bật thành tiếng, môi son cắn chặt.
PẠCH… PẠCH… PẠCH!!!
Như không ngần ngại mà thi triển kỹ năng giường chiếu, liên tục nhấp nhả, từng nhịp lúc chậm lúc nhanh, hông thằng bé liên tục lên xuống dẻo quẹo, cảm thấy đã đến lúc tung sức, Như kiễng chân, đẩy hông ra xa, và giã một chày thực mạnh, toàn bộ bên dưới dính chặt vào hạ bộ người nữ, một phát lút cán.
“Hợ… ợ… Ưmm… Ahhn~♡!!!”, Kiều Vân mở to mắt, há miệng tuôn một tràng.
Biểu cảm thực xuất sắc, Như liếm môi.
“Cô ơi!! Cô đẹp lắm!!!”
Mẹ hai Tú cắn môi, nhìn xuống hạ thể, chỉ thấy cái đó mất hút, cô không ngờ là mình lại có thể chứa hết được con thuồng luồng to lớn đến vậy, đồng thời cổ tử cung cảm nhận một thứ gì đó liên tục động tới, ép dính vào, cô chỉ biết nhắm mắt mà cảm thán.
Như chồm tới, đè lên người nữ, cảm nhận sự mềm mại, láng o và độ nóng cơ thể,”Thơm quá… mùi… thơm quá!! Sao có thể thơm đến vậy!!”, Bắt đầu giở trò sờ mó, cái lưỡi tham lam liếm láp từng giọt mồ hôi trên cổ cô, Kiều Vân run run,”Thực biến thái!”, Hai bàn tay nhào nặn, chăm sóc cặp bưởi khổng lồ, còn hông thì liên tục nhịp từng đoạn bảy nông, ba sâu.
Nông… PẠCH!! PẠCH!! PẠCH!! Sâu… PẠCHHHH!!!
Một âm thanh vang lên, lảnh lót và trong trẻo.
“ƯM♡… AHH~… PẠCH!! AHN~♡!! PẠCH!!”, Hông người nữ bật lên, chạm rồi rơi xuống, có luồng điện phóng tới, Kiều Vân thấy toàn thân run rẩy, còn Như thì cảm nhận rõ rệt con thuồng luồng ngập trong nước ròng, dâng cao và lớn.
Như nhe răng cười khì.
“Cô ơi? Cô vừa mới ra nước sướng đấy sao? Hè hè!!”
Kiều Vân nhăn mặt, má đỏ ửng, thấy thằng bé nói năng bậy bạ quá, cũng mắng liền.
“Con nói ba xàm ba láp gì thế! Cô làm gì có!!”
Như cười tít mắt, rất thích thú.
“Hi hi hi! Con hiểu mà, con hiểu… hihihi!”
Lại rút ra, rồi nhịp hông tới, mỗi lúc một nhanh, Như mím môi,”Này thì! Này… thì… để xem còn chống cự được bao lâu!!”.
PẠCH!! PẠCH… PẠCH… PẠCH!!! ♡
Da thịt vỗ vào nhau, từng mảng va chạm, đỏ ửng cả lên. Kiều Vân lấy tay che miệng, cố không phát ra thanh âm tục tĩu.
ƯM… A… ƯM!!! ♡
PẠCH!! PẠCH!! PẠCH!!
Mồ hôi thằng bé rơi lấm tấm, nhiễu nhạo lên khuôn ngọc tinh xảo.
PẠCH! PẠCH!! ƯM! PẠCH!!! ƯM! ♡
Như cười đắc thắng, với kinh nghiệm của nó, trận này quá dễ dàng, chỉ không ngờ đối phương lại cứng đầu cứng cổ đến vậy.
“Cô ơi!! Con muốn nghe cô rên…”
“Đừng nói bậy bạ!”, Kiều Vân chau mày, mắt hừng hực lửa, tôn ti người lớn không cho phép cô bỏ cuộc.
“Còn con thì sắp xong rồi! Nãy giờ cũng cố gắng lắm đấy! Cậu trai tân!”
“Sao cơ?”, Như trố mắt hỏi.
Kiều Vân lườm nguýt, nói chắc nịch.
“Cô đoán con sắp ra rồi phải không?”
Như cười như được mùa,”Hờ… nào có phải yếu sanh lý như hai Tú!”, Nhưng làm bộ mặt khổ sở.
“A… AA… HH… Cô ơi! Cô có biết mỗi lần thủ dâm con phải ra đến năm sáu lần mới hết đó!!”
Kiều Vân mở to mắt, ngạc nhiên nhìn nó, Như thấy gương mặt nữ nhân, lại càng sướng tợn, nhân cô đang hoảng, liền đóng một phát thật mạnh… PẠCHHHH!!!
Mẹ hai Tú run lên, cả người ướt đẫm mồ hôi, nước xuân chảy ướt hết rồi, nhưng cô không cho phép mình thua cuộc, cô muốn mình phải thắng.
“Như!! Để cô xem con còn chịu được không?”, Người nữ đỏ bừng mặt, mắt hoe đỏ, cũng sắp đến cực hạn.
Không hiểu sao mẹ hai Tú vừa chỉ mới giao hợp, đã có thể lãnh hội được bí quyết, hay là nhờ cơ địa dễ dàng co thắt, đóa mẫu đơn làm một cú bóp chặt thực mạnh, biến hóa khiến con thuồng luồng như muốn chia thành đôi nửa, nó giãy giụa và quặn thắt, Như rú lên, không ngờ người nữ lại có thể làm được chiêu khó như vậy,”AHH… AHH… Cô ơi!! Con con…”
Kiều Vân nhìn mặt Như, mỉm cười tung đòn kết liễu.
“Cô cũng thấy tuyệt lắm…”, Kiều Vân vòng tay qua cổ Như, cắn lên tai thằng bé, tợp nhẹ một cái,”Xuất vào trong cô đi!!!”, Dĩ nhiên là nói bẫy, cô phải đẩy Như ra, nếu bị xuất vào trong tử cung, thì với lượng tinh đặc quánh như thế, cô sẽ có thai mất.
“Ahhh~!!!”, Như run rẩy liền đẩy một phát thực mạnh, người nổi gân guốc đỏ ửng, hơi nóng bốc lên, Kiều Vân hoảng hốt, nhân lúc thằng bé đang chống tay, gồng cơ đít, thít cơ mông chuẩn bị xuất khí, liền co chân ráng đạp tới, khiến con thuồng luồng bật tung ra ngoài, rơi thẳng xuống bụng nữ nhân, Như bị đánh úp cũng buông xuôi,”Con ra!!!”, Đầu khấc cứ thế nhè thẳng thân người mẹ hai Tú mà phóng tinh.
PHỤT!! PHỤT… BỘP… BỘP!!! PHỤT ỤT!!!
“ÁAAAAAHHHHH!!!”, Kiều Vân hét lớn, nhắm mắt chịu trận tai ương, cả một khuôn ngọc nữ tinh khiết đón nhận thứ bẩn thỉu, từng đợt tinh khí bắn thẳng lên bầu vú, như hồng thủy dâng trào lên sóng mũi cao, tràn đến môi đỏ, bám dính khuôn mặt, bốc lên mùi tanh tưởi, khiến Kiều Vân bật lên thành tiếng nôn oẹ.
“ỰM!! OẸ… Ghê quá!!! Ưm!!!”, Càng lấy tay hất thì càng khiến lực ma sát tiếp dẫn, đánh bọt, chốc lát cả thân thể thơm tho bốc mùi tinh dịch của thằng bé.
Như tiếc vì không được xuất vô trong, nhưng thấy cảnh mẹ hai Tú dính đầy tinh dịch nhớp nhúa của mình, thằng bé cũng thấy hả dạ, cảm giác được đánh dấu lãnh thổ.
… Bạn đang đọc truyện Đầy tớ tại nguồn: https://truyensex.life
Ngoài kia, Tèo câu được cá lớn, liền hú lên.
“Dà hú!! Con này bự chà bá luôn ông nội!!”
Ông năm nheo mắt nhìn kỹ, hàm răng lưa thưa mở lớn.
“Mèn đét ơi! Con cá nặng hai lăm cân là ít!!”
Tèo phổng mũi, hừ một tiếng.
“Ụ má! Trúng mánh rồi! Lên!!! Lên cho tao!!”
Cần câu xoay ngắt, chĩa vô bụi cỏ lớn, rẽ thẳng vô trong, ông nắm tay quạt mái chèo, xuồng theo tới, Tèo thấy dây mắc vô bụi cỏ, sợ vướng động, cá thoát mất, liền nhanh trí rút cây sào tre, phất một đường chẻ bụi cỏ làm đôi.
“Con cá này mày không thoát được tao đâu…”
Tèo há hốc mồm.
“Ô… Ô… Ô!!!”
Giọng già quát theo.
“Mày la cái gì đó! Con cá nó quẫy đứt dây sao?”
Ông nằm nghiêng người cũng trố mắt nhìn theo, giọng ú ớ hẳn.
“Ơ… ơ!! Á đù!”
Hai người chết lặng, ngẩn ngơ nhìn cảnh phô dâm trước mắt, một nam một nữ sáng sớm tinh mơ đã làm chuyện ái ân, còn giữa chốn sông nước thế này.
Kiều Vân phát hiện trước, thấy hai người trên xuồng nhìn lên bờ, chỉ cách nhau một cú nhảy là tới, người cô run lẩy bẩy, không kìm được mà la quýnh lên.
“Á… A. AAAA!!!”
Như nghe thế cũng giật thót, nghe động mà quay lại, cũng mất hồn mà đứng hình một chặp.
Kiều Vân đỏ hoe con ngươi, khóc thành tiếng.
“Huhuhuh… làm sao bi giờ, làm sao đây hả con???”, Giọng rất hoảng, có vẻ như cô đang mắc phải tội lớn lắm.
Ngoài kia lại ghé thêm con xuồng, hai ông già ba với tư lại gần, giọng cất lên hỉ hả.
“Hồ hồ!! Có chuyện gì mà hai ông cháu ngẩn tò te thế này? Bộ con cá thoát rồi hả?”
Rồi thì cũng đồng thanh,”Ô… Ô… Ô!!! Ô KÌA!!!”.
Ông tư thấy Như đen hôi, lại thượng lên người nữ da trắng trẻo, cũng nổi máu mà sưng lên.
“Hờ hờ hờ!!! Coi đẹp mặt chưa kìa!! Hai đứa tụi bây làm gì giờ này đó hử!!”
Ông ba phụ họa theo.
“Hô hô hô! Còn cái gì nữa? Thì làm chuyện mất nết chứ gì?”
Lại cười lớn mà nói tục tĩu.
“Ê thằng kia, cặc mày to vậy sao con nhỏ chịu nổi? Hahaha!!!”, Đặng quát lớn,”Mồ tổ, mày quay mặt ra đây cho mấy ông xem cái nào, con trai!”.
Ông già năm cười sảng.
“Tui năm nay hơn bảy mươi tuổi rồi! Chưa gặp cái trường hợp nào như thế này!”
Kiều Vân chết lặng, nhìn Như mà không nói được tiếng nào, thằng bé đang trong cơn sướng, tức mình mà nghĩ ra trò hay. Liền thủ thỉ vào tai mẹ hai Tú.
“Cô ơi! Mau nhắm mắt lại, ôm lấy cổ con thiệt chặt vào!!”
Kiều Vân không hiểu, xong cũng làm theo lời nó nói, Như sẵn tư thế, liền thọc hai tay rắn chắc luồn qua vế đùi nữ nhân, cứ thế mà bấu vào bộ mông to, khiến cô bám vào người như con ếch, Như hít một hơi, chân quỳ theo thế rồi ẵm luôn người nữ đứng thẳng dậy, tư thế này là chơi kiểu đứng, người nữ quay mặt vào trong, không sợ lộ. Yên chí, Như nhìn về phía đám người, ông năm nhìn mặt nó, thấy rặt như cả bọn, liền mỉa mai.
“Mồ tổ mày! Làm cái trò gì thế kia hả?”
Lại nhìn tấm lưng trần nữ nhân trắng muốt mà chảy dãi thườn thượt, trong lòng lão đoán thằng cu này chắc đầy tớ, còn người nữ chắc nhà quý tộc, nếu không phải gian díu chủ tớ, cũng dạng tiểu thư thích thằng hầu.
Lão liền ho rồi chỉnh giọng.
“Coi kìa! Làm chuyện bậy bạ thế kia? Giờ thì hay rồi! Để tao bớ làng nước tới xem cho tụi bây sợ!”
Như nhếch môi, nhìn về đám người mà nói.
“Làm như thằng này sợ lắm à?”
Liền ưỡn hông, nhấc mông Kiều Vân lên mà hẩy con thuồng luồng vào đoá mẫu đơn, chui tọt cái ót, sau đó giữ chặt mà chuyển động, tạo nên từng mảng âm thanh dâm dục, người nữ giật run trong vòng tay, cả một khuôn ngọc trắng chuyển động lên xuống, mắt nó liếc gườm sang đám già mà ra vẻ thách thức.
Như liếm môi, cười nhe răng.
“Hờ hờ…”
Nhìn xuống cả đám, thấy mấy người này bất giác đổi nét, thằng cu Tèo tay dí vào đũng quần, còn mấy lão già cũng không ngại nữa, quần ai nấy cũng nhô lên. Cũng phải, đám người này dân quê từ đó giờ, vốn cắm mặt cho đất, bán lưng cho trời, tiểu thư phu nhân nhà quyền quý cũng chỉ dám liếc trộm, nói chi đến cái cảnh thấy người nữ da thịt trắng nõn đến vậy, khác nào ngắm cảnh bồng lai.
Như càng chắc mẩm, thấy nét mặt mấy lão già, hơi thở gấp lắm rồi, Như liền tung ra sát chiêu độc nhất vô nhị.
“Nhìn điiiii…”, Như hét lớn.
“Cô ơi! Con xin lỗi!!!”, Như thì thầm một tiếng, rồi chẳng đợi Kiều Vân đáp lại, thằng bé thả cô xuống, hai tay xõa tóc xô che kín mặt, tóc ướt bám nửa kín nửa hở khuôn trang, cứ thế đẩy người nữ về phía trước, cảnh xuân phơi bày, lồ lộ cặp vú khổng lồ, Như hít một hơi, níu hai tay nữ nhân kéo về sau mà đóng từng phát thật mạnh, khiến Kiều Vân không chịu được mà bật lên thành tiếng, hai trái bưởi nảy tưng bần bật, thiêu đốt ánh nhìn.
“Ồ… Ồ… Ồ!!!”
Khỏi phải nói nữa, cảnh này quá sức chịu đựng, khiến cho nghiêng nước nghiêng xuồng, đám già run rẩy, ông ba, ông tư, ông năm, cu Tèo mở to mắt mà nhìn, không tưởng được cảnh trước mắt.
Kiều Vân bị ngộp, cảm giác xấu hổ bẽ bàng làm sao, lần đầu tiên trần truồng trước mặt đám đàn ông, cô thấy mình mất hết phẩm giá, đức hạnh đứng đắn, cô muốn im đi, nhưng miệng vẫn rên thành tiếng dâm dật, cả cơ thể dường như chống trả lại cô, cứ thế mặc cho bản năng trỗi lên.
Kiều Vân gằn giọng, nức nở từng tiếng.
“Ahhhhh!!! PẠCH! Aahhhhh!!! PẠCH! PẠCH!”
“Đồi bại…”, Giọng ông tư run run.
“Hơ… hơ… aaa… trời ơi!”
Nói xong bỗng nhiên xây xẩm, mới thấy máu mũi chảy ào ào, nhìn cảnh kích thích quá độ, liền chộp lấy tay ông bạn già.
“Ông ba, cứu… tui… hờ hờ!!”
Không ngờ ông ba cũng chẳng kém, máu mũi cũng tuôn ra xối xả, ông tư vốn chộp lấy tay, không nghĩ ông ba cũng quỵ xuống, cứ thế mất đà ngã nhào xuống sông.
Ông năm chùi máu mũi lay thằng cháu.
“Tèo!! Cứu! Con ơi! Cứu!!!”
Cu Tèo giật mình, nước dãi ứa khắp vạt áo, lơ mơ nhìn sang ông nội.
“Cứu ai… ai cứu?”
Ông ba hét lên.
“Cứu ông tư mau lên!!!”
Tèo lật đật nhảy ùm xuống nước, bơi tới đẩy ông già tư lên, xong còn ngoái đầu lại nhìn, thấy thế ông năm mới hỏi.
“Nhìn gì vậy con? Sao còn chưa lên xuồng?”
Tèo đáp tỉnh bơ.
“Hai người đó chạy rồi… ông nội…”
Ông năm quát lớn.
“Thôi thôi mau lên… còn rỗi hơi đâu nữa mà nghĩ đến bọn trai gái…”
Tèo nhắm mắt, cố lưu giữ dáng hình tuyệt mỹ giai nhân, lại nghĩ đến con vợ ở nhà mà buồn thúi ruột, ngẫm sự đời bất công quá.
Như cùng với Kiều Vân, cả hai núp ruộng lúa, tranh thủ mặc lại áo quần, xong xuôi mới lên lại đường đất, Kiều Vân vừa đi vừa nhìn lại phía sau, dường như thấy tội lỗi ghê gớm, lại lườm ngắt sang nhìn nó, ánh nhìn lạnh toát.
Đi được quãng đường dài, Như muốn phá tan bầu không khí im ắng.
Thằng bé đáp tỉnh bơ.
“Đáng đời mấy người đó ha cô! Rặt một đám dê xồm!”
Kiều Vân lặng thinh, rồi cô chỉ nói khẽ một câu.
“Hừm! Chó chê mèo lắm lông!”
Như cũng có chút tréo ngoe, bất giác người nữ nắm tay nó, miệng nhoẻn nụ cười, chỉ tay về phía trước.
“Nhìn kìa, về tới nơi rồi!”
Đằng xa hiện lên chái nhà gỗ quen thuộc.
Quả là một đêm tối cho tới sáng đầy biến động.