Đầy tớ – Phần 19

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 19
Sáng sớm tinh mơ, gà gáy văng vẳng, tiếng côn trùng kêu inh ỏi…
Kim Ngân dậy sớm, thấy hai Tú nằm bên miệng chảy dãi, trần truồng cũng tiện đắp chăn lên, rồi con bé đi ra ngoài hành lang, ôm ít đồ để tắm rửa, bà vú già đón với nụ cười niềm nở, cửa phòng tắm mở ra.
Kiều Vân ở trong, cũng đang làm bộ đi tắm.
“Chào con, đêm qua có mệt lắm không?”
Con bé ngây ngô đáp.
“Dạ… cũng không mệt lắm, con ngủ rất ngon!”
Hai mẹ con cứ thế vừa nói dóc vừa tiện cởi đồ, con bé bước vào bồn tắm, ngâm mình mà tẩy trần, hơi nước bốc lên nghi ngút, rồi Kiều Vân mới bước vào sau, khi người nữ nhẹ ngồi xuống, thì mực nước khẽ trào lên, Kim Ngân thoáng chút đỏ mặt khi thấy bầu ngực của Kiều Vân, thuở nhỏ đến giờ con bé mới thấy thứ to lớn đến vậy, như hai trái bưởi nổi bồng bềnh trên mặt nước, to và nặng làm sao.
Con bé lại nhìn xuống ngực mình, thấy chỉ bằng quả cam, cũng nhục chí.
“Của mẹ lớn thiệt, còn của con thì bé quá!”
Kiều Vân biết con bé buồn, liền chữa thẹn.
“Con đừng buồn, khi nào có mang thì tự khắc sẽ lớn hơn, con chớ nản.”
Con bé nghe cũng xuôi tai, lại yên tâm ngâm nước. Riêng Kiều Vân cũng muốn hỏi xem, liệu đêm qua hai đứa động phòng thế nào, cô lo thằng bé nhà mình không biết đường.
Giọng nữ cất lên trong trẻo.
“Nè Ngân, tối qua hai đứa thế nào? Hai Tú có tốt không?”
Con bé Kim Ngân nghe thế cũng cười.
“Dạ… thì ảnh cũng làm như mấy người lớn kể thôi… Ảnh leo lên người con, rồi trườn như con lươn, con thấy hơi buồn cười, xong ảnh rên cái rồi lăn ra ngủ…”
Kiều Vân nghe vậy cũng ráng hỏi thêm.
“Còn con thì sao? Con có thấy đau không? Lần đầu của con mà?”
Con bé nghe vậy tỉnh bơ đáp.
“Dạ, con không thấy đau gì hết trơn á!”
Nói vậy là sao, chẳng lẽ con bé này không còn trinh trắng, Kiều Vân thoáng nghĩ rồi đáp.
“Sao con lại không thấy đau, bộ thằng Tú nó vụng lắm à?”
Kim Ngân chỉ đáp gọn lỏn.
“Ảnh leo lên người con rồi xong rồi, con còn không biết gì nữa…”
Kiều Vân nghe con bé đáp cứ qua lại, rất muốn hiểu cái chuyện này, liền bảo thôi.
“Tối nay hai đứa cứ đi nghỉ, mẹ sẽ ngó qua…”
Con bé cũng tỉnh bơ.
“Dạ… con biết rồi!”
Hai mẹ con lại đi dạo phố, lần này cốt để giới thiệu với mọi người con dâu của dòng họ, ai cũng khen con bé khiến Kiều Vân có chút mừng thầm, lại ghé đến tiệm sách. Kiều Vân bước vào, tìm hỏi vài quyển mới, thì bà chủ tiệm nhìn cô, lại nhìn sang cô con dâu nở nụ cười tinh ý.
Giọng mụ trầm làm sao.
“Có quyển này muốn cho cô xem”
Rồi bà chủ mới đưa tới một hộp nhỏ, đựng kín mít không thấy quyển, phải mở hộp mới biết bên trong có gì. Kiều Vân tính mở ra xem, thì bị mụ ngăn lại, mắt khẽ nháy, ra hiệu không nên.
Giọng khẽ mắng yêu.
“Chi mà vội, cô là khách ruột bổn tiệm, thứ này là hàng quý lắm không dễ mà tui trao cho người ngoài đâu, để tối hẳn mở ra xem.”
Thấy mụ úp mở cũng khiến Kiều Vân ngờ ngợ không dám nói ra, vì cô cũng từng đọc nhiều quyển uyên ương, nhưng đều chỉ là sắc nhẹ, còn quyển này có khi hơn thế.
Cô cũng mỉm cười.
“Cảm ơn bà chủ, quà tốt thế này tui sẽ giữ gìn.”
Mụ liếm môi, cười lớn.
“Bảo đảm cô sẽ thích cho mà xem, vừa hay lại giúp cho đám nhỏ!”
Kiều Vân biết là thứ này không đứng đắn gì, lại càng tò mò tợn.
Ban chiều đến, phố vắng dần…
Kiên bước vô tiệm sách, nhìn bà chủ rồi hỏi.
“Tháng này thế nào rồi? Tui trả tiền ha!”
Đưa tiền xong xuôi, mụ chủ nhìn Kiên mà tủm tỉm.
“Hồi sáng con Vân có ghé đấy, tui đây đưa cho một quyển thực quý, cũng là theo lệnh của cậu.”
Kiên mỉm cười.
“Thằng hai Tú nhìn khờ, nắm tay còn chưa xong, thì sao biết chuyện giường chiếu, Kiều Vân thấy hai Tú dốt, ắt sẽ đọc sách rồi chỉ dạy, mai mốt lấy cổ về rồi, con cũng không lo chuyện ấy nữa.”
Mụ nháy mắt.
“Cái này gọi là một mũi tên trúng hai con nhạn, hô hô hô!”
Kiên cười lớn.
“Tất nhiên là vậy rồi, haha!”
Trời bắt đầu tối dần, tiếng cóc nhái lại vang lên khắp vùng…
Hai Tú đi tiểu xong xuôi liền về lại giường, Kim Ngân nằm đó, thấy cu cậu vô cũng nở nụ cười, khẽ giúp hai Tú cởi áo, lột quần. Xong xuôi thì hai đứa ôm nhau, chợt Kiều Vân bước vô, khiến thằng bé ngạc nhiên.
Hai Tú lắp bắp.
“Ơ… mẹ… sao mẹ lại vô đây!”
Kiều Vân cười.
“Bộ vợ con không nói tiếng nào à?”
Kim Ngân khều nhẹ hai Tú, giọng nhỏ dần.
“Tối nay mẹ đến xem hai đứa mình… Anh Tú làm gì thì mau làm đi, đừng có ngại!”
Thấy hai đứa như vậy, Kiều Vân cũng vén rèm che lại, chỉ để hở một khoảng.
“Được rồi, như vậy đã đủ riêng tư chưa?”
Giọng nhỏ cất lên.
“Con cảm ơn mẹ! Chồng ơi, mau làm đi…”
Hai Tú tự nhiên thấy mẹ vô xem, mới đầu hơi lúng túng, nhưng không hiểu sao lại thấy khoái tợn, nghĩ đến cảnh mẹ nhìn thấy mình giao hợp với nữ nhân, trong lòng hiếu kỳ không biết mẹ sẽ nghĩ gì, có khi lại muốn được như thế, rồi thì sẽ… thì sẽ… mình với mẹ sẽ… hahaha.
Hai Tú hít một hơi, cảm thấy hôm nay mình rất khỏe, chẳng mấy chim cò cứng lên, đung đưa qua lại trước mặt Kim Ngân. Rồi cứ thế làm theo những gì đã học, thằng bé đẩy nữ nhân nằm xuống, đưa chim ép lên người cổ, rồi bắt đầu hai Tú trườn tới, thở khì khì, một lúc sau cũng rú lên rồi ngả người sang bên, tinh khí dính trên bụng người nữ, động một vũng nhỏ.
Kim Ngân tỉnh bơ, thấy hai Tú mặt đỏ gấc cũng khen vài câu.
“Chồng của em, anh giỏi lắm!”
Hai Tú cười lớn, vén rèm lên nhìn Kiều Vân, đắc ý nói to.
“Mẹ ơi mẹ thấy con của mẹ giỏi không?”
Kiều Vân ở ngoài thấy hết cái cảnh, không hiểu sao lại thấy bực mình, liền mắng vô.
“HAI TÚ! CON THIỆT TỆ!”
Thằng bé nghe mẹ nói như thế, cũng bật dậy nhìn mà ngơ ngớ, không hiểu mẹ nói gì.
“Mẹ? Mẹ nói gì kỳ vậy?”
Con bé cũng bênh cho chồng.
“Đúng đó, mẹ ơi! Có gì không hài lòng cứ mắng con là được, là con không biết chiều…”
Kiều Vân giận lây sang Kim Ngân.
“KHÔNG PHẢI LỖI CỦA CON!”
Rồi cô ngồi phịch xuống ghế, cũng nghĩ lại, từ từ cơ mặt cũng giãn ra, nhớ lại bản thân mình cũng không rành chuyện ái ân nam nữ, thành ra không dạy dỗ được hai Tú điều gì, bây giờ tự nhiên nổi cáu là làm sao, cũng do bản tính phụ nữ, thấy đàn ông vô dụng nên nổi nóng mà thôi.
Kiều Vân nhẹ giọng, khẽ nói.
“Thôi hai đứa đi nghỉ đi! Là do mẹ hơi nóng nảy!”
Kim Ngân thấy mẹ đi rồi, cũng khó hiểu, chuyện gì mà mẹ nổi gió đến thế, lại ngó sang hai Tú, thấy chồng mình mắt hơi ươn ướt, đành ôm ấp mà nằm xuống cho chớm qua đêm.
Kiều Vân bước vô phòng, ngồi xuống ghế, trong lòng lửa còn chưa tắt, nghĩ bụng một hồi lại nhớ đến phiên sáng, được bà chủ tiệm sách trao cho của quý, liền tìm mà mở ra, chỉ thấy một quyển nhỏ màu đỏ, thêu kim tên: “Tố nữ kinh”.
Kiều Vân ngạc nhiên, tên gọi liên tưởng đến phái nữ, chắc là viết cho người đọc nữ đây mà, có nhiều thể loại sách cũng dành cho nam giới, nữ giới riêng biệt, cô cũng không lấy làm lạ cho lắm.
Rồi từng ngón tay bắt đầu lật mở, chỉ thấy dưới ánh đèn gương mặt của cô đỏ ửng như gấc, không phải vì lửa chưa tắt, mà một ngọn lửa khác lại bùng lên.
Giọng nữ khẽ mắng.
“Sách này thiệt bậy bạ hết sức, sao có thể tục tĩu đến vậy?”
Kiều Vân chau mày, tính gấp quyển sách lại, nhưng lại nghĩ đến cảnh của hai Tú lúc nãy, lại thấy sách có nhắc đến tình huống, liền lật sang.
Kiều Vân lẩm bẩm trong miệng.
“Quả nhiên là có nhắc đến!”
Sách có ghi:
“Vì quá “khẩn trương” tinh thần bồn chồn lo lắng kích thích quá độ khiến cho mới đút vô chưa tới đâu là đâu thì đã xuất tinh là trường hợp khá phổ biến trong đêm tân hôn. Mặt khác sự không an định tinh thần cũng khiến cho dương vật không cương, từ đó không thể tiến hành một đêm tân hôn cho ra hồn được.
Sự gấp rút bồn chồn bộp chộp sanh ra tệ hại là nữ nhân chưa được vuốt ve đầy đủ tinh thần cộng tác chưa được khơi dậy, dâm thủy chưa có khiến cho sự nghênh đón chưa đầy đủ, rõ ràng là cuộc ân ái trở thành một sự thất bại, mất đi mỹ cảm ban đầu mà có khi vỡ tan hạnh phúc vì tạo nên tâm lý sợ hãi ái ân hay khinh thường người phối ngẫu.
“Kiếm không ra lỗ âm đạo vì bộp chộp cũng có mà vì thiếu kinh nghiệm cũng có. Bổ túc kiến thức về cấu tạo cơ quan sinh dục của phụ nữ trước đêm tân hôn không phải là điều vô ích.”
Kiều Vân khẽ thở dài, nhớ câu mắng thằng bé.
“Tội nghiệp, mẹ trách nhầm con rồi!”
Lại đọc tiếp:
“Sớm xuất tinh người đàn ông có tâm trạng bất an và xấu hổ, nữ nhân trong trường hợp này không nên chế giễu hay hỏi mắng mỏ ” ra rồi đó hà, dở ẹt”, “xong rồi à, sao nhanh thế?”… Những câu hỏi này càng khiến cho trượng phu của mình mất hết lòng tự tin và tự ái có thể kéo đến tình trạng bất lực về sau. Gặp tình trạng này nữ nhân cần phải an ủi nam nhân cho biết sự bất tương hợp như vậy là chuyện có thể xảy ra và làm lại lần nữa thì có thể khá hơn, không có gì mà phải áy náy. Có thể khuyên trượng phu mình nghỉ dưỡng sức một lúc hay ngủ một giấc “rồi ta lại vui chơi, đêm còn dài mất đâu mà hòng sợ.”
Từng ngón chuyển động, lật nhẹ từng trang sách đến cuối, đèn dầu chốc mấy cũng cạn…
Người nữ gấp sách lại, thở một hơi nóng, cũng thấm mệt cô lên giường nghỉ ngơi.
Hai Tú sau đêm đó thì cũng tự thấy khó hiểu, thằng bé đặt ra bao câu hỏi rồi đi đến việc là phải tìm Như để hỏi cho ra lẽ.
Hai Tú làm bộ u sầu.
“Anh Như! Em muốn hỏi anh chuyện…”
Như nhìn hai Tú rồi cười.
“Sao vậy, bộ động phòng có trục trặc gì sao?”
Hai Tú khẽ ngượng.
“Cũng gần giống như vậy…”
Như liếm môi.
“Thế thì kể ra cho anh nghe xem nào?”
Hai Tú thực thà mà đem việc mẹ xem vợ chồng nó giao hợp cho đến đoạn bị mẹ mắng, tuốt tuồn tuột kể hết. Như nghe mà trong lòng khó tin, không ngờ việc như thế, rồi chợt lóe lên một tia sáng.
Như đập vai hai Tú.
“Hai Tú nè, em đừng lo nữa, từ từ rồi có gì mình tính sau!”
Hai Tú cũng lặng thinh, thấy Như không có kế gì để giúp, cũng cho là Như vốn trai tân còn chưa lấy vợ, sao có thể giúp mình mấy việc như này. Nói chuyện một hồi, hai Tú ra về, Như mới tính đường phốc sang bên phía nhà, tìm gặp bà hội đồng.
Mai Trâm đương ngồi ăn bánh, thấy Như chạy sang làm bộ dạng hớt hải, cũng phì cười.
“Khiếp! Làm cái gì mà lấm la lấm lét thế kia!”
Như liền đi tới, kể hết sự tình, Mai Trâm nghe mà cũng chau mày.
“Việc đó là chuyện mẹ con nhà nó, sao tao giúp được?”
Như lại gần, nói nhỏ vào tai Mai Trâm, chẳng mấy chốc cũng khiến nữ nhân đỏ ửng cả mặt.
“Bậy bạ! Làm sao tao nói được!”
Như không tính lui, liền túm chân nữ nhân, hôn hít tới tấp, khiến cô phì cười.
“Làm bậy làm bạ gì thế! Hahaha… Được rồi… được… rồi! Nhưng việc có thành hay không cũng tùy!”
Như mắt sáng rực, liền vuốt đuôi.
“Cảm ơn dì nhiều, sau này con sẽ đền ơn sau!”
Bà hội đồng khẽ mắng.
“Mày đó! Thứ gì mà cứ thích ăn gan hùm gan beo!”
Xong cô cũng làm thinh, thấy Như đi rồi, cô lại xoa xoa cái bụng bầu của mình.
Bên phía nhà hai Tú…
Kiều Vân sau đêm đó, cũng ngồi mà uống trà như thường, nhưng lòng lại nổi sóng, cứ mãi nghĩ vẩn vơ tìm cách phù hợp, thiệt không ngờ thằng con mình lại khờ đến như vậy. Rồi có tiếng xe kéo dừng lại, thằng nhỏ hầu chạy ra đón bà hội đồng vào. Kiều Vân cũng tiến tới đáp lễ, mời cô chị vô nhà ngồi nghỉ.
Mai Trâm nhấp ngụm trà, đon đả nói.
“Sao lại ngồi đây mặt mày ủ rũ thế? Bộ chuyện hai đứa nó không hợp hay sao?”
Kiều Vân nghe thế cũng ậm ừ vài chữ.
“Có thể nói là như vậy.”
Mai Trâm đặt ly trà xuống.
“Có gì thì cứ kể cho chị nghe, phái nữ chúng mình có chuyện chi mà cứ giấu?”
Người nữ nghe thế cũng thấy chột dạ, không hiểu sao cô chị kết nghĩa dường như biết việc, quả là người có kinh nghiệm tình trường lâu năm, nghĩ cũng đúng, mình chỉ có một đêm, còn Mai Trâm thì suốt nhiều năm qua chẳng quen đến chóng chán cả rồi.
Kiều Vân than thở.
“Hai Tú thằng bé còn vụng về lắm, không biết cái gọi là giường chiếu…”
Mai Trâm che miệng cười khúc khích.
“Chuyện đó có gì khó, dễ ợt!”
Kiều Vân như thấy ánh sáng cuối hầm, liền hỏi theo.
“Vậy là chị có cách sao?”
Người nữ ra vẻ tinh quái, cũng liền gật đầu.
“Khi xưa cậu hai Thành nhà này cũng như thằng hai Tú, cứ suốt ngày nghịch ngợm làm trò, rồi một hôm được lão già dẫn ở đâu về một cô xinh đẹp, con ả làm với cậu hai Thành suốt ba bốn đêm mới thôi, rốt cuộc mới biết đó là gái lầu xanh, thiệt hết biết…”
Kiều Vân đỏ hết mang tai, liền lớn giọng.
“Em không để hai Tú dây vào mấy loại như thế! Huống hồ nó có vợ rồi, sao phải đi kiếm gái mà làm chứ!”
Thấy Kiều Vân phồng má, bà hội đồng cũng cười trừ, liền nói tiếp.
“Em đừng lo, cách này không được thì còn cách khác! Lo gì?”
Người nữ hạ giọng.
“Nếu vẫn như vế trên thì em xin chịu thôi!”
Mai Trâm cười lớn, phẩy quạt.
“Không phải lo! Cách này phải nhờ đến em rồi!”
Kiều Vân ngẩn ngơ.
“Em sao?”
Giọng nữ đầy ẩn ý làm sao.
“Nếu không trực tiếp thì gián tiếp, sao em không kiếm một nam nhân gần gũi với em, cả hai cùng giao hợp thị phạm cho vợ chồng chúng?”
Kiều Vân bất giác đỏ bừng cả mặt, giọng lắp bắp.
“Việc này… việc… này thì… em…”
Mai Trâm nói giọng hóm hỉnh.
“Làm hay không làm thì mau nói. Cứ ấp úng thế kia?”
Giọng nữ rít lên.
“Em không biết, để em nghĩ đã!”
Bà hội đồng khép quạt, lại nâng tách trà hớp ngụm nhẹ.
“Chuyện gì nói chị cũng đã nói hết rồi, em liệu mà tính đi hen! Thôi chị về!”
Kiều Vân ngồi đó, má hồng nhan đỏ ửng, đầu khẽ quay tít, suy nghĩ không thôi.
Giọng khẽ than.
“Nam nhân nào gần gũi với mình cơ chứ? Anh Kiên… Trời ơi, anh Kiên thì lại thích đàn ông, sao làm được…”
Rồi không hiểu sao khóe môi khẽ mấp máy.
“Thằng bé… Như… Trời ơi! Mày điên rồi hả Vân!”
Hơn tuần lễ trôi qua…
Như có mặt tại nhà hai Tú, chủ yếu là đến chơi, ngồi nói chuyện, đôi lúc lại quan sát xem mẹ hai Tú có động tĩnh gì không, chỉ thấy giai nhân làm ngơ, mặt mũi tỉnh bơ như không có chuyện gì, Như mới biết chuyện mình nhờ bà hội đồng nói đỡ cũng chỉ thoáng qua mà thôi.
Về phía Kiều Vân, ban đầu cô cũng có nghĩ qua, vì đó là cái ý của người khác, xong lại cho là không phải, chuyện nam nữ nào phải đơn giản, hơn nữa cái Như nhỏ tuổi hơn mình, vốn xem nó như anh em của hai Tú, sao có thể nghĩ đến mấy chuyện thân mật, huống hồ là lên giường làm cái chuyện người lớn, rõ là trái đạo lý. Xong cô lại cho là mình hồ đồ, không đứng đắn, bởi trong suy nghĩ đã loe lói lên chuyện đó.
Vậy nên lại càng giữ lễ với Như, khi gần thì lạnh lùng, khi xa thì nhờ người nói. Như không ngờ giai nhân lại càng xa cách với nó, rốt cuộc lại làm tình hình chuyển xấu hơn, bao nhiêu thiện cảm mất sạch trơn. Như hiểu được chuyện cũng đành buông bỏ, thôi thì bớt mơ tưởng hão huyền.
Hai Tú lúc này đương rảnh, muốn đi dạo mát với vợ, thấy Như có mặt cũng rủ đi theo. Cả ba ra đường đất, vừa đi dạo vừa ngắm cảnh sông, chỗ nhà hai Tú lại thuộc khu vắng vẻ, cây cối um tùm, chim chóc thú bọ nhiều kể, vừa đi vừa nói đùa.
Hai Tú thấy Như đi phía sau, liền nhìn sang Kim Ngân, tự nhiên lòng nổi tâm ma, đưa tay tới bóp đít con nhỏ một cái, con bé giật mình, biết chồng mình làm bậy cũng đánh yêu một cái. Hai Tú lại vờ ngó ra sau, biết Như cũng đang nhìn, không hiểu sao nổi hứng tợn.
Hai Tú nghĩ thầm.
“Anh Như, lớn hơn em, mà lại chưa có bồ, biết khi nào mới lấy vợ? Để thằng em này cho anh xem cái sướng của đàn ông có vợ, hè hè!”
Liền đưa tay tới ôm Kim Ngân, bắt đầu đụng chạm. Con bé thấy hai Tú sỗ sàng, cũng lên tiếng mắng nhỏ.
“Anh Tú, làm cái trò gì vậy? Không sợ anh Như nhìn sao?”
Hai Tú tỉnh bơ, nghe vậy càng khoái trá.
“Để ảnh nhìn, càng sướng hơn!”
Liền đưa tay tới, mân mê người con bé, tay kia thì sờ cặp mông nắn bóp lên xuống, mắt lại liếc ra sau nhìn, thấy Như nhìn mình mà ngạc nhiên, càng làm hai Tú phấn khích hơn.
Như nhìn mà cũng thấy ngại, liền khẽ ho một tiếng. Hai Tú lại cho là không đủ, liền đưa môi tới hôn hít lên mặt mũi con bé, mắt lại liếc sang Như, lần này là cái nhìn khinh khỉnh.
“Anh Như, xem đi, xem thằng em này hơn anh chưa nè!”
Hai Tú cảm thấy việc mình làm là đúng lắm, bao nhiêu cục ấm ức hôm bữa đã xả ra hết sạch, thật kỳ lạ, tại sao lại như vậy, hai Tú không biết, chỉ thấy nếu làm cho anh Như thấy thua thiệt hơn mình thì đã khiến cu cậu cảm giác chiến thắng rồi.
Như thấy hai Tú nhìn mình, cái nhìn đầy tính hơn thua, cũng hiểu chuyện, đoạn nghĩ.
“À… hóa ra là như vậy, cũng phải thôi, do mình cái gì cũng hơn hai Tú, tị nạnh nhau là chuyện thường!”
Như liền nói lớn, chỉ vào bụi cây mọc quá đầu người.
“A… A… Hai đứa, anh phải vô trong bụi cây đi tiểu cái!”
Xong đi vào, Như rẽ đám cỏ dày, đứng đó hồi lâu, thường nếu gặp ai hăng thì cứ tránh xa, hoặc tản đi là sẽ hạ nhiệt thôi. Hai Tú thấy Như té đi, liền đắc ý cười khinh, đoạn quàng vai cô vợ, ra hiệu cả hai đi tiếp.
Kim Ngân thắc mắc.
“Anh… không chờ cậu ba sao?”
Hai Tú nhe răng cười.
“Cần gì, mình cứ đi trước, lát ảnh theo sau cũng được thôi.”
Cả hai đứa lại đi tiếp, đi một chặp thì thấy hai thằng mọi đi hướng ngược chiều, chung đường, lại chỗ vắng vẻ, con bé Kim Ngân nhớ lại ký ức cũ, cũng không mấy thiện cảm, liền cúi gằm mặt, hai Tú thì đang trong cơn phê, cứ hất cằm mà đi, còn con bé thì chỉ mong lướt qua hai thằng mọi này thiệt sớm. Hai thằng này đi qua rồi, con bé thở phào nhẹ nhõm.
Hai Tú thấy vậy liền hỏi.
“Này em sao thế? Mặt mày nhợt cả kìa?”
Kim Ngân nói nhỏ.
“Em không thích hai thằng mọi khi nãy, mình đi mau đi anh.”
Hai Tú liền ngó nhìn, lại quay sang nói to.
“Em sợ gì, mấy thằng mọi đen đấy, đụng đến em là anh đánh chết cái một!”
Vốn hai Tú cũng biết bọn mọi này không hiểu tiếng Việt, thành ra nói to nói dài cũng không cần lo lắm, Kim Ngân nghe vậy lại càng đổ mồ hôi.
“Suỵt! Anh nhỏ cái miệng lại!”
Sự chẳng lành ập đến…
Một giọng nói khàn cất lên.
“Ê thằng nhãi mày nói ai mọi thế hử?”
Hai Tú đứng hình, rụng rời tay chân, đặng cố đi nhanh hơn, kéo tay vợ lầm lì mà tiến.
Giọng rít lên.
“Con mẹ nó, bọn này tính chạy!”
Liền nghe tiếng bước chân đuổi tới, chẳng mấy vợ chồng hai Tú bị vây, hai thằng mọi nhìn mà cười hô hố, mắt nhìn con bé, miệng chảy dãi khoái trá.
Một thằng rống lên.
“@%@$!!! Mày chửi ai là mọi thế hả? Thằng nhãi! Tin tao đấm chết mịa mày không?”
Hai Tú rụng rời cẳng chân, miệng bắt đầu ú ớ. Một thằng đưa tay tới đụng chạm Kim Ngân, rồi tự nhiên trong con khốn khó, con bé chợt nhớ đến Như, liền ré lên một tiếng.
“ANH NHƯ… Á… Á… Á… CỨU… CỨU… EEMMMM!!!”
Hai thằng mọi cười lớn.
“Có trời mới cứu được tụi mày!”
Thấy hai đứa này nhỏ con, lại đoán đứa thứ ba cũng y hệt, mà hai thằng lại lớn đầu, vai u thịt bắp, đen nhẻm, phường tặc phỉ, sao phải sợ thêm một đứa nít ranh. Như thì đang đi phía xa, cũng khẽ mắng hai Tú, thằng lỏi này đi gì mà nhanh thế, không muốn chờ mình sao, bất giác nghe tiếng hét nữ nhân liền xổ bụi cỏ mà chạy tới.
Hai thằng mọi thấy im re, liền đoán con bé giả cứu, cũng cười lớn.
“Hô hô hô! Hum nay trúng mánh! @$#%@$#@!!! Có con nhỏ bắt về rồi! Thằng nhãi này thì đánh chết!%$#%#$!!!”
Hai Tú nghe tới chữ đánh chết thì bất giác khóc oà lên, sổ nước đái ướt cả quần, mùi khai rình, bọn mọi trông thế càng hú hét dữ dội, con bé Kim Ngân mặt mày xây xẩm, sắp ngất đến nơi.
Như nhảy ra, từ phía sau, cầm cục gạch chọi bể đầu một đứa, khiến thằng này ngã ngửa té xuống bờ kênh, cú đánh lén quả thực nghệ, vốn Như cũng chả cần để ý đến việc nặng nhẹ, cứ thế mà phang thôi. Thằng mọi thấy bạn mình bị đánh ác quá, nhưng vốn tính hung hăng, không sợ mà còn nhào vào Như, cả hai quần nhau một hồi, Như tiện trong tay cục gạch, ném vào mặt đối thủ, tiện chân đá ngang, một cú thực mạnh, khiến đối phương oằn người khuỵu xuống, Như chẳng thương xót gì nữa, túm mặt mà đấm cho mấy phát, máu me bê bết cả tay.
Xong xuôi Như mới lại gần hai đứa, tay chùi chùi vào quần, thấy hai Tú bộ dạng quê quá xá, còn Kim Ngân thì đỏ mặt, hai mắt e lệ nhìn Như.
Như liếm môi.
“Thôi, lần sau có đi thì nhớ đi chung, đi riêng như này… á! Gặp mấy thằng tặc phỉ toi như chơi!”
Kim Ngân cúi đầu.
“Dạ… anh Như nói phải!”
Liền kéo tay hai Tú, đánh nhẹ vào người, hai Tú cũng ú ớ.
“Anh Như… huhuhu… cảm ơn anh… huhuhu!”
Tự dưng một tia sáng lóe qua, Như liền khuỵu xuống, làm mặt nhăn nhó, hai đứa thấy vậy liền lo lắng cả lên.
“Anh Như, anh bị làm sao thế?”
“Chết rồi, anh Như, anh có sao không?”
Như giả vờ nhăn mặt, cắn răng mà rít.
“Anh… hình như… bị thương rồi, mau về. Mau về…”
Phải cảm ơn hai thằng mọi rồi, Như nhờ bọn này mà vờ bị thương, trên đường về giả mệt đi phía sau, lại kiếm cớ rút vô bụi cỏ một chút, ở trong đây Như liền lấy đá nhọn cứa lên bụng, ra vẻ trầy xước, phen này có kịch hay để xem rồi.
Hai vợ chồng hai Tú về nhà làm bộ khóc một mạch, Như thì cũng té nước theo mưa làm bộ nhăn mặt, tỏ cái sự đau, đám người xúm quanh kẻ hỏi người khen, Như được ở lại ít bữa dưỡng thương, khi nào khỏe hẳn về.
Kiên nghe tin liền tới thăm.
Bước vào gian chính không thấy ai, Kiên mới đi tản hỏi đám hầu.
“Nè nhỏ bà chủ đi đâu rồi?”
Con bé thật thà đáp.
“Dạ, thưa ông, bà chủ đang ở trong phòng nghỉ gian thứ ba.”
Kiên rảo chân đến phòng, nghe tiếng nói cười, trước mặt là cảnh Kiều Vân bôi thuốc cho cái Như, cô làm rất nghiêm túc, còn thằng bé thì cứ nhìn vào ngực cô hau háu, ánh mắt rất đỗi dâm tà, đó là Kiên thấy vậy.
Kiên trong lòng không vui, muốn phá bĩnh bầu không khí.
“Chào em, anh đến mà không thấy phải hỏi mới biết trong đây.”
Nữ nhân vẫn cúi đầu, chăm chỉ làm việc.
“Anh đến có việc chi? Lát em sẽ ra.”
Kiên thấy vậy, muốn làm quách cho nhanh, liền đi tới ngồi cạnh chỗ cô, đoạn nhìn Như.
“Không tự bôi thuốc được à? Thanh niên nhìn chắc khỏe thế này mà?”
Kiên nói xong liền động vào ngực Như, vỗ bôm bốp vào đó, mục đích là để thằng bé ngừng diễn trò lợi dụng này lại, thấy Như nhìn mình mà đổ mồ hôi, Kiên liền nhếch môi cười nhạt.
“Trò mèo giả vờ đau bệnh này, tao cũng biết đấy!” Kiên nghĩ thầm.
Không hiểu sao Kiều Vân có chút ái ngại, khẽ liếc sang Như mà thở dài, rồi còn nói bóng gió với Kiên.
“Chờ một chút có lâu gì mà anh phải đụng chạm thằng bé thế? Anh ra ngoài đi, em xong rồi.”
Kiên thấy nữ nhân có chút không vui, liền rời đi, ra trước hiên ngồi, lại nghĩ.
“Động chạm gì cái gì chứ? Không thấy anh đang bảo vệ em sao?”
Rồi phía sau có tiếng, nữ nhân đon đả bước tới, ngồi cạnh Kiên, mùi hoa mẫu đơn thơm phức.
“Anh đến không báo trước? Làm em phải bận không đón được.”
Kiên cười nhìn cô.
“Vốn hôm nay anh đến thăm hai Tú, nghe bảo nó gặp dân mọi, thằng bé có làm sao không?”
Kiều Vân cười đáp lễ.
“Không bị chi, một vết trầy cũng không có, chỉ tội cho thằng bé Như, bị thương thế kia.”
Kiên thấy vết thương vốn nông, chả có gì đáng ngại, sao phải lo lắng thế, khéo thằng nhãi bịa việc, mè nheo để Kiều Vân chăm sóc, rõ phường hư đốn.
“Anh thấy em nên nhường cho đám hầu, giả như ai khác nhìn vào thì họ lại hiểu lầm sao!”
Kiều Vân thở dài.
“Làm sao mà hiểu lầm hả anh? Tưởng như hai mẹ con chứ có gì?”
Kiên nhíu mày, hạ giọng.
“Thế thì thôi vậy… hừm…”
Giọng nữ khẽ bật cười.
“Anh còn giả bộ ghen đấy à?”
Kiên thấy nữ nhân so sánh mình với một thằng nhóc, lại còn nghĩ mình giả bộ, rất không hài lòng.
“Anh đâu có giả bộ?”
Kiều Vân nhíu mày, rồi cười sảng.
“Vâng… vâng… em rõ rồi!”
Kiên rít lên.
“Bọn thanh niên trai tráng nó ghê lắm, em phải đề phòng, biết chưa?”
Nữ nhân hỏi lại.
“Thế anh không phải trai tráng, đàn ông à?”
Kiên thấy Kiều Vân bữa nay đốp chát quá chừng, có lẽ cô ấy không thích bị kìm kẹp, hoặc mình ăn nói quá trớn, cũng định bụng thôi. Một lúc sau Kiên chào ra về, trong lòng có chút phiền.
“Có lẽ hôm nay mình đi mà không coi ngày…”
Thấy bóng xe khuất xa dần, Kiều Vân mới vào lại trong nhà, còn khẽ lắc đầu.
Bây giờ là ban đêm…
Như nằm trên giường, làm bộ nhắm mắt, thằng bé ngó ra cửa thì thấy dáng ai đó thụt thò sau cửa, thực là yểu điệu hết sức, mẹ hai Tú chứ ai.
Kiều Vân bước vô phòng, Như cả mừng, nhưng chóng làm mặt nhăn nhó, nhìn giai nhân mà cười gượng.
Giọng nữ cất lên.
“Cũng may nhờ có con, không thì giờ này cả hai đứa sống chết không biết ra sao!”
Như làm điệu thở nhạt.
“Thực may quá, con chỉ lo hai em ấy bị sao, riêng con thì vẫn khỏe, cô chớ lo!”
Người nữ kéo áo lên, nhìn vào vết xước dài, hằn đỏ mà mắng.
“Như vầy mà còn khỏe cái gì! Cả cô cũng phải mang ơn con!”
Như cười mỉm.
“Con xem hai Tú như anh em ruột, ơn nghĩa làm gì hả cô?”
Lại đánh lái mượt mà.
“Với lại… hổng hiểu sao mấy bữa nay con thấy cô buồn lắm! Có chuyện gì hở cô?”
Người nữ má đỏ ửng, khẽ xua tay.
“Chuyện hai Tú thôi mà, con làm chi phải lo!”
Như lắc đầu, lại gượng nói.
“Hai Tú vậy là giỏi hơn con rồi, cô xem tuổi này hai Tú đã lấy vợ, còn con thì…”
Kiều Vân thoáng ngạc nhiên, gặng hỏi.
“Con thì sao? Cứ nói ra đi con, cô giúp được chăng?”
Như lắc đầu, khẽ nghiêng mặt sang bên, giọng buồn tênh.
“Con thì vẫn chưa biết nắm tay con gái là gì… Cô đừng có cười nha!”
Kiều Vân nghe mà cũng thoáng ngạc nhiên, bất giác nhẹ giọng.
“Con đừng có buồn, duyên phận cả mà, trước sau gì con cũng có người thương thôi!”
Như giả buồn đáp.
“Vậy hả cô? Liệu con… ừm… con nắm tay cô được không ạ?”
Kiều Vân cười khúc khích, liền đưa tay nắm lấy bàn tay thằng bé, Như đỏ mặt thẹn thùng, Kiều Vân lại càng cười lớn.
Chào Như rồi mẹ hai Tú ra ghế đẩu nghỉ ngơi, đoạn ngẫm nghĩ chuyện. Thấy thằng bé tuy lớn, nhưng thực ra cũng chỉ là một đứa trẻ, còn cô ở độ tuổi này so với Như giống mẹ con thì đúng hơn là giống một cặp nam nữ. Rồi Kiều Vân nghĩ đến việc dạy cho thằng con chuyện phòng the, lại nghĩ kỹ một hồi, cũng không còn xem việc đó là ngại nữa, dù gì thì Kiều Vân cũng coi Như là đứa lớn trong nhà, vốn Như lại nhỏ hơn cô mười mấy tuổi, Kiều Vân chỉ xem những người ngang tuổi, lớn hay nhỏ hơn cô vài tuổi là đàn ông mà thôi, đối với Như cô căn bản không có sự đề phòng, lại càng không có cảm xúc chi.
Cuối cùng Kiều Vân đi đến một quyết định.
Sau vài hôm, Như cũng khỏi hẳn, dù gì thì cũng tự làm mình bị thương, vốn nhẹ hều, chỉ đợi lên da non là xong. Thằng bé nằm trong phòng, nghĩ lại nhiều việc, cuối cùng thì chỉ được cái nắm tay là có lời, còn lại thấy cũng lỗ vốn quá, thây kệ, như thế cũng được rồi.
Bất giác có tiếng nữ nhân cất lên.
“Như, cô vào phòng có được không?”
Như tỉnh cả người, hớn hở đáp.
“Dạ! Cô cứ vào, dù gì cũng là nhà của cô mà! Hahaha!”
Giai nhân bước tới, khiến Như ngỡ mộng đẹp, giọng ngọt lịm tuôn xuống.
“Sao rồi, con đã khỏe hơn chưa?”
Như vén áo lên, cười hóm hỉnh.
“Dạ, con khỏi rồi cô, chắc hôm nay sẽ về nhà thôi!”
Nữ nhân khẽ chau mày, môi mấp máy.
“Sao phải về sớm? Hẳng ở lại vài hôm có được không? Có chuyện… cô… cô muốn nhờ con!”
Như cũng nghệt mặt ra, làm bộ ngơ ngẩn.
“Dạ, chuyện gì hả cô? Nếu con giúp được?”
Kiều Vân bất giác ngồi xuống cạnh bên, mặt cô đỏ ửng, Như mới biết việc mình muốn cũng đã làm được.
“Cũng là chuyện của hai Tú, thằng bé rất vụng về chuyện chăn gối, cô với con, hai người kết thành một cặp, diễn động tác cho vợ chồng chúng!”
Như cố tỏ ra khờ khạo.
“Diễn động tác gì hả cô?”
Kiều Vân đỏ ửng, môi mềm khẽ mấp máy.
“Động tác trong sách, chỉ là diễn sơ qua thôi! Con thấy thế nào?”
Như chỉ cần chờ như thế, thêm một bước tiến mới là thêm một cơ hội mới.
“Dạ, con không hiểu lắm nhưng sẽ giúp! Có gì cô cứ gọi con!”

To top
Đóng QC