Đào tạo dâm nữ – Phần 90: Sâu quá

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 90: Sâu quá
Trần Văn Đông và Lương Thế Tùng không có mặt.
Hoàng Bá Vương liếc xung quanh, rồi lôi Trần Phong vào phòng.
– Chuyện đó ông già nhà tôi biết rồi! Nhưng không nói nhiều, chỉ yêu cầu tôi về, ở yên trong trường. Thế nhà cậu thì sao?
Trần Phong ngẫm ngẫm, tình hình hôm nay cũng có đôi phần giống với lời Hoàng Bá Vương vừa kể. Chỉ hơi gật đầu trả lời Hoàng Bá Vương. Phong nhíu mày thật sâu:
– Sao lại có sự trùng hợp đến vậy? Những lão ba bắt tay nhau, hay là đấu đá lẫn nhau? Đúng rồi, kỳ bầu cử lần này đang đến hồi cuối. Có lẽ cục diện chính trị đang khá căng thẳng?
Hoàng Bá Vương hất mặt về phía Cù Nam Anh đang cắm chuyên tâm đầu gõ cạch cạch bên chiếc laptop đầy số liệu xanh đỏ:
– Rõ ràng hôm trước có người bên hình sự mở án điều tra rồi. Vậy mà tới nay vẫn k có tin tức gì. Chắc bị giấu nhẹm đi rồi. Tôi đang nhờ Cù Nam Anh hắn hack vào lục xem có hồ sơ lưu trữ hay không! Mà mấy ngày rồi vẫn chưa thấy nửa mẫu chữ nào về vụ đó!
Trần Phong cười:
– Hay là… Cậu ta chưa vào được cơ sở dữ liệu?
Cù Nam Anh ngẩng lên hét lớn:
– Dăm ba cái sở quèn này mà không vào được thì tôi đây cắm đầu vào đậu hũ chết luôn cho rồi!
Trần Phong nghiêng đầu, cười xòa, nghĩ thầm:
“Tưởng thế nào? Người ta biết tường tận đến thế rồi, thiếu mỗi tóm lấy cái chân cậu nữa thôi. Hack gì mà Trình Ngưng chỉ đích danh tôi thế?”
Hoàng Bá Vương không dây dưa thêm, vội vàng chạy đi bắt ma nữ. Trần Phong nhìn theo:
– Ma nữ kia dù rũ rượi ra nhưng chắc sẽ kịp về phòng chứ nhỉ?
– Gì cơ?
Vũ Thanh Tâm ôm quần áo ra ngoài, chắc đi giặt, thoáng nghe Trần Phong lẩm bẩm nên hỏi lại. Phong lắc đầu:
– Không có gì! Tôi ra ngoài ngồi thiền chút đây!
Vũ Thanh Tâm nhìn theo Trần Phong đi khuất mãi cuối hành lang.
– Ánh mắt Trần Phong hôm nay… có gì đó là lạ?
Cô nhíu mày, bỏ lại rổ quần áo ở góc khuất, lẻn ra ngoài theo hướng ngược lại.
Đi được vài bước, cô liền đứng khựng lại, vì một bóng đen cao lớn chặn đường, có vẻ như đang chờ cô.
Vũ Thanh Tâm cẩn thận liếc lại phía sau, cả hành lang vắng lặng, không một ai, cô mới thở phào, khẽ trách:
– Sao chặn đường ngay đây? Làm tôi giật mình! Đi ra xa hơn một chút rồi nói cho an toàn!
– Ừ! – Chất giọng trầm trầm nốt thấp của đàn ông.
Hai người nhẹ chân bước ra xa xa. Người đàn ông cố tình giấu mình, bước đi trong bóng tối. Kéo theo Vũ Thanh Tâm ra hẳn khu có nhiều tảng đá lớn ở bờ biển.
Vũ Thanh Tâm nhìn trước sau, vô cùng cảnh giác, mới cất lời:
– Sao lại đứng đó?
– Tôi đoán cô sẽ tìm tôi, nên đợi ở đó!
– Vụ ám sát kia… Tôi e là bị lộ rồi!
– Bình tĩnh! Không việc gì phải lo! Tôi tự xử lý được!
– Cái gì mà xử lý? Sự việc đã đến thế này rồi, bảo tôi làm sao bình tĩnh được? Không được, tôi cần phải rời đi…
Vũ Thanh Tâm có vẻ hoảng loạn, mặt dần trắng xanh. Một đôi tay thò ra từ bóng tối, giữ chặt lấy vai Vũ Thanh Tâm, rồi vỗ nhẹ:
– Này! Bình tĩnh! Ít nhất thì nơi này đủ an toàn. Dù có thế nào hắn cũng không dám ra tay ở đây! Này, cô nghĩ xem, nơi này là học viện quân sự là quân doanh trọng điểm đó! Cứ vài phút lại có một đội đi tuần xung quanh, cô không phải sợ!
Vũ Thanh Tâm gật đầu. Nghe người kia tiếp tục nói:
– Vừa ốm dậy, đừng nghĩ nhiều! Về sớm đi! Không ai biết được đâu!
Vũ Thanh Tâm có vẻ vẫn còn lo lắng, nhưng cũng gật đầu, xoay người trở về. Đi được vài bước, gã đàn ông trong bóng tối gọi giật lại:
– Khoan!
Vũ Thanh Tâm quay đầu dò hỏi, thì nhận được lời nhắc nhở:
– Tránh xa Trần Phong ra!
– … Ừ!
Vũ Thanh Tâm rời đi. Sau tảng đá lớn phát ra một tiếng thở dài.
– Chỉ mong cô làm được. Nếu không, tất cả chúng ta… e rằng… Ai? Kẻ nào nghe lén, bước ra cho ông!
Sau tảng đá, gã đàn ông kia phi ra như chớp, hướng về một tảng đá gần đó, tung một cú đá mạnh. Tảng đá cao gần một đầu người, không ngờ lại vỡ vụn chỉ sau một đòn!
Phía sau không có bất kỳ một ai! Chỉ làm cho ánh sáng chiếu mờ mờ làm lộ rõ khuôn mặt gã đàn ông bí ẩn, đứng cau mày nhìn xung quanh. Khuôn mặt đầy lạ lẫm vì sắc thái khác hẳn ngày thường! Mái tóc vẫn vuốt keo dựng đứng, nhưng khuôn mặt đầy nghiêm nghị, thấp thoáng chút sát ý nơi cuối mắt – Hoàng Bá Vương!
– Chẳng lẽ nghe nhầm?
Hoàng Bá Vương nhanh chóng men theo bóng tối, rời đi. Tảng đá vụn dần bị thủy triều vùi sâu, cuốn đi những mảnh vụn. Giống như chưa từng tồn tại!
Cách đó không xa, trên một mái nhà cao tầng, Trần Phong đứng nhìn xa xa ra bờ biển. Nhìn từng mẩu vụn dần bị chôn vùi trong làn nước. Gió thổi, mái tóc bay ngược về sau, quần áo phần phật. Đôi môi khẽ mấp máy:
– Vũng nước này… ngày càng sâu!

To top
Đóng QC