Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 78: Thử thách đầu tiên
Không ai có thể phủ nhận rằng, quá trình huấn luyện để trở thành một người lính đặc nhiệm là một quá trình rất khó khăn và vất vả. Đau đớn về thể xác, sức ép về tinh thần! Đánh đổi bằng cả máu và nước mắt! Để tạo nên những lực lượng tinh nhuệ, mạnh mẽ và vô cùng điêu luyện!
Trần Phong và đồng đội đang bắt đầu đi vào trung tâm của nơi huấn luyện khắc nghiệt nhất toàn quốc. Nơi được mệnh danh, lò đào tạo tử sĩ!
Sau một buổi sáng di chuyển, Trần Phong và đồng đội lúc này đã được đưa đến một trại quân sự tập trung có địa hình vô cùng đặc biệt!
Đó là một thao trường rất lớn, được xây dựng tỉ mỉ, nằm giữa hai địa hình khác biệt rõ ràng. Một bên là một khu rừng khá rộng, địa hình đồi núi tương đối cao. Bên kia lại là bờ biển mênh mông, với những con sóng màu bạc cuộn lên, nối đuôi nhau đập vào bờ.
Biển khơi, đầy muối và gió ẩm!
Trần Phong nhìn phía xa cuối chân trời xanh trong vắt. Những con sóng có thể cuốn trôi đi ý chí của bất kỳ một con người nào, nếu họ phải rơi xuống, đối diện với sức mạnh vĩ đại của tự nhiên!
Trong cơn gió phần phật, vị chỉ huy giải đấu bước ra tuyên bố bài thi đầu tiên:
– Hôm nay có 28 đội ngũ, đến từ 4 khóa học viên khác nhau. Nhưng chỉ có 5 đội được vào vòng 3! Đội vượt qua vòng 3, trực tiếp thăng hàm cấp Hạ sĩ! Hãy chứng minh bản thân là đội ngũ giỏi nhất, xứng đáng nhất!
Trước mặt vị chỉ huy lực lưỡng, là gần hai trăm thanh niên trai trẻ, đang hừng hực khí thế bước vào một trận chiến. Vừa nghe phổ biến quy tắc sẽ được tăng cấp, hầu như đều hít hà một hơi ngạc nhiên, đầy hưng phấn! Phải biết, trong quân đội, muốn được thăng hàm, không chỉ có thời gian tại ngũ lâu, mà còn phải lập được đủ công huân. Họ đang là học viên, giữ hàm binh nhất, ngay lập tức nhảy vọt lên bậc Hạ sĩ? Chẳng cần nghĩ, cũng đủ hiểu!! Thay vì lên từng bậc, từ binh nhất lên binh nhì cần một năm. Từ binh nhì lên Hạ sĩ cần 2 năm! Đó là 3 năm cuộc đời nỗ lực và cống hiến!
Vị chỉ huy lực lưỡng dường như rất hiểu có cảm xúc của những tấm chiếu mới. Ông dừng một nhịp cho họ đủ thời gian để hưng phấn. Và ngay lập tức dội nước nhấn chìm ngọn lửa vừa nhen nhúm lên kia, chỉ bằng vài câu:
– Sau đây là bài thi đầu tiên, vòng 1, cũng là bài thi có tỉ lệ loại trừ cao nhất! Loại bỏ ít nhất 8 đội có thành tích thấp nhất, ngay lập tức!
Ông chỉ tay ra bờ biển, nhấn mạnh:
– 28 Đội, chỉ có 27 con thuyền phao! Mỗi đội chọn lấy một con thuyền! Bơi ra biển 10km, lấy lá cờ trên ngọn hải đăng về đây, trước khi mặt trời lặn! 7 Đội về muộn nhất, hoặc về sau thời điểm đó, bị loại! Nghiêm cấm sử dụng vũ khí khi ở trên biển! Tiếng còi xuất phát sau 5 phút chuẩn bị! Tất cả về vị trí!
Đội của Trần Phong được phân số thứ tự gần cuối cùng – 27, đang đứng thành một vòng tròn, trong ô vuông số 27. Bên cạnh là đội của Nguyễn Nhật Minh lớp B, cùng khóa số 28. Hoàng Bá Vương lên tiếng trước tiên:
– Từ đây ra bờ biển khoảng 100m. Con thuyền gần chúng ta nhất là con thuyền cuối cùng kia! Cạnh tranh trực tiếp với chúng ta là bọn 28 khó ưa và bọn 26 có vẻ cao to rất khỏe!
Vũ Thanh Tâm với tư cách đội trưởng lên tiếng:
– Tôi đề nghị, Trần Phong bình thường chạy bộ có tốc độ cao nhất, hãy chạy ra chiếm lấy thuyền trước, Cù Nam Anh hỗ trợ kéo thuyền xuống biển. Còn 4 người chúng tôi hỗ trợ xung quanh, đề phòng đội khác tranh giành! À mà, có ai không biết bơi không?
Hoàng Bá Vương vờ che miệng, khụ một tiếng:
– Tôi…
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm cậu chàng với ánh mắt viên đạn. Đội trưởng Vũ Thanh Tâm lập tức lườm:
– Giờ là lúc đùa cợt hả?
Trần Phong cười:
– Cứ bình tĩnh, giữ sức cho 20km chèo thuyền thì hơn. Có ai chưa ăn sáng không? Nên bổ sung ngay đi! À nhớ cầm theo nước uống! Mất sức sẽ rất háo nước, đặc biệt trong vùng nước mặn!
Trần Văn Đông nghe vậy, lập tức lôi balo, chất đầy một túi những chai nước lọc, đeo lên vai. Còn Cù Nam Anh, cũng tranh thủ nhai một chiếc bánh ngọt của cậu ta.
Trong tư thế sẵn sàng, tiếng còi cất lên. Trần Phong lập tức lao ra, mục tiêu là một con thuyền cạnh bờ biển, nhưng không ngờ, hai đội bên cạnh, số 25 và 26, lại có cả hai người đều có tốc độ rất tuyệt vời, đang theo sát Trần Phong!
Cát trắng dày đặc, làm bước chạy trở nên khó khăn hơn. Phong nhìn ba con thuyền xếp gần nhau, phía cuối cùng. Đó là mục tiêu đầu tiên cần phải đạt được, cơ hội chỉ có một. Nhưng chưa kịp quyết xem nên đặt mục tiêu vào con thuyền nào, thì sau tai nghe một âm thanh vun vút xé gió.
Đó là tiếng của một… con dao!
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: https://truyensex.life
Hai người kia thân thủ thật nhanh, nếu chậm một nhịp thôi, e rằng sẽ phải mất thời gian đánh thêm một trận để dành thuyền với họ. Kẻ hưởng lợi, sẽ là đội 28, đang theo sát kia, đang không bị ai kèm cả!
Trần Phong quyết định, mặc kệ con dao đang vun vút phía sau, sải bước lao nhanh chiếm lấy con thuyền ở giữa. Trực tiếp nhường cơ hội cho số 28, số 25 và 26 còn có cơ hội phía bên phải họ nếu họ đủ nhanh. Còn nếu phải cạnh tranh, ít nhất bản thân sẽ không phải đối diện với cả 2 phía trước mặt và sau lưng đều có địch thủ.
Còn phần con dao…
Không biết là muốn giết người hay là phá hoại đây? Phong nghiến răng, nghiêng người về trước, đạp chân nhanh hơn, mạnh hơn, tập trung hơn vào cuộc đua. Giả sử tốc độ mình đủ nhanh, con dao kia có thể hụt không nhỉ?
Vụt!!!
Tiếng gió đã ở ngay sau gáy!
Cách!
Âm thanh kim loại va chạm mạnh sau tai. Trần Phong mỉm cười ngoài người đẩy ra trước giữ lấy một con thuyền hắn nhắm sẵn. Sau vài giây, con thuyền bên phải cũng có chủ sở hữu, đang đẩy dần ra biển. Vậy là phía bên này thoát hiểm, ai cũng có thuyền.
Trong tiếng lao xao, bắt đầu có âm thanh ẩu đả ở đoạn giữa của các đội ngũ, Trần Phong quay đầu nhìn về đồng đội. Mạo hiểm tin tưởng, cuối cùng cũng đáng giá! Họ không làm Phong thất vọng!
Người chạy gần nhất là Cù Nam Anh với thân hình thư sinh hơi gầy, và cả Lương Thế Tùng đang trừng mắt nhìn về phía đội 28:
– Chúng mày nhớ mặt tao! Cái loại âm hiểm!
Đội 28 cũng giành được con thuyền cuối cùng, nên Nguyễn Nhật Minh khá thảnh thơi như đi dạo trên cát, mặt cười bỉ ổi, vỗ vỗ một ngón tay vào thái dương của bản thân:
– Luật đâu cấm dùng vũ khí trên bờ? Làm người phải động não chứ? Chỉ to xác thì làm được gì?
Vũ Thanh Tâm và Trần Văn Đông chạy đến sau cùng. Vũ Thanh Tâm khẽ nhắc:
– Tập trung lên thuyền đi. Trần Văn Đông làm tốt lắm!
Tất cả mọi người đều vỗ vai Trần Văn Đông rồi lên thuyền. Đó là một sự ghi nhận đơn giản từ những đồng đội với nhau, mà không cần phải nhiều lời. Ai cũng thấy rõ, Trần Văn Đông mặc dù chạy đến chậm nhất, sau cả Vũ Thanh Tâm, vì trên vai cậu ta còn cả balo gồm 6 chai nước! Cậu đang gánh cho cả bọn nhẹ người để vận động. Ngoài ra giây phút nguy hiểm đó, khi cả bọn nhìn thấy nhưng bất lực không biết làm thế nào giúp được Trần Phong, thì Trần Văn Đông từ phía sau, giải quyết vấn đề chỉ với một viên đá.
Cái ná làm bằng dây thun tự chế trong tay một xạ thủ bắn tỉa, uy lực không khác gì một khẩu súng! Chạy phía sau cùng, khoảng cách có đủ, góc nhìn đủ rộng, là điều kiện lý tưởng cho Trần Văn Đông thể hiện!
Con thuyền đã tiếp nước. Tất cả mọi người cầm chèo vào vị trí. Con sóng khá lớn, dập dềnh lênh đênh khiến rất nhiều con thuyền đang quay vòng tròn vì chưa quen.
Trần Phong hét át tiếng sóng và gió:
– Tất cả cùng nhịp đưa chèo, để đẩy thuyền theo 1 hướng thôi! Nghe tôi đây 2… 3 chèo! 2… 3 chèo!
Sáu mái chèo cùng đẩy, dòng nước được phân đúng hướng, đẩy con thuyền dần tiến lên. Đám thanh niên mặt đỏ bừng nhưng hưng phấn dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa. Dùng sức vung mái chèo theo nhịp đếm của Trần Phong.
Vài con thuyền có vẻ biết được cách chèo thuyền đã vượt lên dẫn trước. Trừ một số đang loay hoay xoay tròn thì cũng có nhiều đội đang dần nắm bắt được tình huống. Một đám đông kín một khoảng bờ biển ồn ào, xen lẫn bọt tung trắng xóa. Tất cả thu vào tầm mắt của vị chỉ huy của giải đấu.
Sau lưng ông, trung úy Trình Ngưng mỉm cười hiếm thấy:
– Năm đó đội em cũng phải mất một lúc lâu để xoay tròn. 6 Đứa đều là con vịt cạn, bình thường chỉ biết cắm mặt vào học này học kia, cuối cùng kỹ năng sinh tồn lại yếu đến thảm thương! Kỳ này, đội nào có vẻ tiềm năng vậy Thầy nhỉ?
– Cô bé năm nào khóc lóc đòi thầy bỏ thi, nay ra dáng Trung úy rồi nhỉ?
– Thầy cứ trêu em hoài! Sao lần nào thầy cũng nhắc đến chuyện đó thế?
Nếu có ai ở đây, chắc phải rớt tròng mắt vì vẻ phụng phịu hờn dỗi như một cô bé của nàng Trung úy uy nghiêm kia. Người duy nhất đứng trước mắt nàng lại chỉ chăm chú nhìn ra bờ biển ngoài kia!
– Hahaa…
Tiếng cười đùa của hai thầy trò lẫn trong tiếng gió biển lồng lộng. Tất nhiên, Trần Phong hay đám học viên chẳng thể nào nghe thấy chuyện xấu hổ của cô trung úy xinh đẹp, tài năng mà họ vẫn thường ngưỡng mộ. Bởi họ đang đối mặt với sự khủng khiếp của Mẹ thiên nhiên đang hóa thân trong từng cơn sóng biển cao tới hai ba mét!
Có những con thuyền đã lật úp, cả đội phải vùng vẫy giữa biển khơi. Chưa kịp xoay tròn, đã bị đẩy hết xuống uống no một bụng nước! Hoặc đỡ hơn, thì con thuyền chỉ xoay ngang rồi bị cơn sóng đẩy trở lại bên bờ biển. Công sức chèo tới lui, coi như uổng phí!
Đội của Trần Phong cũng đang ướt sũng bởi cơn sóng vừa ập vào mặt. Ngoại trừ bám chặt nhất có thể vào mép thuyền, để không bị đánh văng xuống biển. Thì chỉ có thể trông vào sự may mắn rằng thuyền không lật. Vũ Thanh Tâm yếu nhất, ngồi đằng trước mũi thuyền đã bị văng hai lần. Giơ tay kéo cô lên, Trần Phong nói:
– Ra sau lưng tôi! Mọi người cố lên! Qua vài con sóng nữa thôi, đi xa bờ chút sóng sẽ yếu dần. Cố giữ tinh thần! Lên nào!
Hoàng Bá Vương cũng đã thôi cười đùa, đưa ra ý kiến:
– Này, mấy cậu biết lướt sóng không? Tôi không biết, nhưng nếu chúng ta cũng nương theo con sóng như thế, thì có phải không bị lật không?
Cù Nam Anh xen lời:
– Nếu chúng ta lên được đầu ngọn sóng, trước khi nó ập xuống thì sao?
– Đúng đó, nếu đủ nhanh, không sợ lật nữa! Anh em, lên! – Lương Thế Tùng lên tiếng.
Trần Phong nhìn con sóng tiếp theo đang tới:
– Chú ý giữ vững sóng tới, con tiếp theo sẽ toàn lực chèo!
Àooooo!
Một ngọn sóng đổ ụp lên đầu cả 6 thành viên. Những giọt nước bắn tung tóe. Trần Phong hét lớn:
– 2… 3 chèo! 2… 3… 2… 3… Nghỉ!
Àoooo!
Một trận cười hưng phấn vang lên. Cả đám ồ lên phấn khích khi đứng trên đầu ngọn sóng. Con thuyền chòng chành dữ dội. Nhưng nguy cơ lật thuyền đã bị bỏ lại sau lưng, cũng không bị sóng ập lên người khó chịu nữa. Theo khẩu hiệu của Trần Phong, tất cả ngơi tay giữ sức chiến với con sóng tiếp theo…
Càng ra xa bờ, sóng càng yếu dần, đúng như lời Trần Phong đã nói. Đội số 27, dẫn đầu đoàn thuyền dưới ánh nắng chiều chói chang. Ai nấy mặt mũi đỏ bừng vì nắng, cũng có thể vì một trận dốc sức vật lộn. Bên vai rã rời vì chèo thuyền, Vũ Thanh Tâm lên tiếng:
– Chúng ta đổi bên, đổi tay cho đỡ mỏi được không?
Hoàng Bá Vương há miệng thở phì phò:
– Uống miếng nước đã! Tôi… tôi nhớ Xuân Quỳnh quá rồi. Cái gì mà… Sóng bắt đầu từ gió, gió bắt đầu từ đâu… ôi con mẹ nó khi nào ta qua ải? Ông đây 1 năm không thèm đi tắm biển nữa!