Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 47: Định mệnh đã định sẵn
Giữa ngã tư đường đông đúc, đèn led neon đêm chớp nháy bất thường.
Vùn vut, những chiếc xe băng qua với tốc độ rất lạ. Loang loáng ánh đèn pha chói mắt.
Bin bin!
Hoét!
Tiếng còi rú ở đâu đó.
Đing đoong! Đing đoong! Cột đồng hồ to giữa bùng binh điểm đúng 11h đêm.
Soẹt! Một tia sét xé ngang trời đêm, vạch ra một vệt sáng ziczac.
Màn hình quảng cáo lớn giữa ngã tư hiện ra một dòng chữ:
14/4/2024…
Màu máu đỏ tươi, chảy xuống!
Loẹt xoẹt! Màn hình như chập điện, rồi vỡ tung!
Không gian như lắng đọng.
Thời gian cũng ngừng trôi.
Vạn vật không còn chuyển động.
Phonggggg!
Một tiếng hét dài thất thanh của phụ nữ, âm thanh vừa quen vừa lạ, không biết của ai, không biết đến từ đâu.
Trần Phong nhìn quanh, chỉ thấy đôi bàn tay mình rực sáng, bị quấn quanh bởi hai luồng ánh sáng trắng xóa nối thẳng từ trời cao. Đôi tay gồng chặt nổi hết gân xanh nhưng vẫn không thoát được.
Phong ngẩng đầu nhìn nguồn gốc của luồng sáng cứ như xuyên từ trên mây xuống.
Dãy dụa hết sức bình sinh!
Chỉ thấy hai luồng sáng ngày càng sáng, ngày càng siết chặt. Dần lớn hơn, bao quanh cả người hắn.
Đoàng!
Một tiếng sấm.
Đoàng!
Hai tiếng sấm.
Đoàng! Tiếng sấm thứ ba vang lên, cũng là lúc một chùm tia sét đánh thẳng xuống.
Vỡ vụn!
Thân xác Trần Phong tan thành từng mảnh trong tiếng hét thất thanh hoảng sợ của người phụ nữ ấy.
AAAAA!
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: https://truyensex.life
Trần Phong bật dậy. Trán đẫm mồ hôi, nhỏ thành một dòng chảy qua gương mặt góc cạnh. Toàn thân run rẩy.
Một cơn mơ đáng sợ!
Phong đưa tay vuốt ve Gia Hân đang dụi mắt bên cạnh vì bị đánh thức.
– Anh sao vậy?
– Nếu có một ngày không còn anh nữa, em sẽ thế nào?
Gia Hân hoảng sợ chồm dậy ôm lấy tay hắn, mặc kệ thân hình lõa lồ dưới ánh sáng:
– Không được nói bậy!
Trần Phong nhìn cô cười nhẹ, không nói. Gia Hân vuốt đi mồ hôi đầm đìa trên trán hắn, ánh mắt quan tâm:
– Chỉ là mơ thôi! Em sẽ luôn ở bên anh! Nếu không có anh, em cũng chẳng cần sống nữa!
Trần Phong chớp chớp mắt thở dài, giấu đi buồn phiền, xoa lên cái má bầu bĩnh:
– Cái gì chẳng thiết sống? Phải sống thật tốt cho anh!
Gia Hân hờn dỗi:
– Thật mà! Em chẳng…
Trần Phong đè cô xuống giường hôn lấy đôi môi nhỏ. Một tay đè hai tay cô trên đầu. Bàn tay kia khua khoắng trên tấm thân trần rồi tách hai chân cô ra. Phong trượt vào rất thuận lợi.
Cho đến khi Gia Hân thở gấp theo từng nhịp nhấp nhô, Phong mới ngẩng lên:
– Hứa với anh, lúc đó, em phải tìm được hạnh phúc cho riêng mình!
Gia Hân cắn răng ôm chặt lấy hắn:
– Ưm, em hứa!
Trần Phong giữ chặt eo Gia Hân tăng tốc. Nhìn chăm chăm vào hai làn sóng ngực xoáy tròn, Phong dồn toàn bộ sức lực trút vào cái lỗ sâu đẫm nước đang co thắt chặt chẽ.
Sàn giường rung bần bật!
Cô gái ưỡn người chịu đựng cơn sóng tình dồn dập. Đôi mắt nhắm nghiền, hé đôi môi xinh rên lên những tiếng đê mê khoái lạc.
Trong tiếng hét dài của cô, một luồng nóng ấm tuôn trào, phun thẳng bên trong, làm cô thêm run rẩy trên đỉnh điểm của dục vọng.
Trần Phong gục đầu xuống gò núi đôi mềm mại, phập phồng rung rinh theo từng hơi thở. Bên dưới cắm sâu, từ từ trượt ra, mang theo một dòng trắng đục chảy dài, giữa hai múi thịt hồng hào.
Trần Phong ngẩng lên, hôn nhẹ trên một đỉnh núi, rồi úp thẳng mặt mình vào đó. Buông một câu thầm thì:
– Nếu định sẵn ta phải chết, vậy thì cứ phá nát cái giáo hội kia rồi tính tiếp!
Âm thanh bị chèn ép biến đổi, Gia Hân nghe không rõ nên hỏi lại:
– Dạ? Anh nói gì cơ?
Phong ngẩng đầu cười sáng lạn rồi hôn cô:
– Anh nói anh yêu em cô bé ạ! Dậy thôi, phục vụ em cả đêm qua, anh đói lắm rồi!
Gia Hân lúc này mới hoảng hồn nhìn quanh:
– Ủa đây là nhà em?
– Ừ?
Cô mếu máo:
– Chết rồi! Mẹ em biết mất…
Trần Phong xoa ngực cô:
– Biết gì cơ?
– Biết… biết em… và anh… – Gia Hân chau mày – Tại anh hết!
Phong cười haha, đè hai tay cô, rồi ưỡn người nhét vào miệng cô:
– Mẹ em đi làm rồi, không biết đâu. Liếm đi cưng!
Gia Hân yên tâm, ngoan ngoãn nằm dưới làm sạch chất lỏng dính trên thân người đàn ông. Hôm nay, thứ này ngọt đến lạ! Anh ấy nói, anh ấy yêu mình!
Cô say mê chìm đắm dưới thân đàn ông, mà không biết, mẹ cô đang bị treo lủng lẳng trong căn phòng cách đó không xa. Đằng sau là Vương Bội đang vỗ bem bép vào cái mông đã đỏ tấy:
– Chủ nhân trách phạt! Ngẫm kỹ xem bản thân tội gì!
Ánh Tuyết bị trói sấp trong đám dây quấn chằng chịt quanh người. Cô đã bị treo cả đêm qua. Toàn thân đã tê nhừ, gương mặt rũ rượi trắng bệch. Hai chân hai tay bị quấn ngược ra sau, đã chẳng còn cảm giác.
Cảm giác bỏng rát trong mỗi cú đánh vào da thịt đến từ người lạ, không còn đem lại khoái cảm giống như chủ nhân.
Điều cô chống đỡ lúc này là khi nào chủ nhân mới chơi xong con gái mình? Có thể sẽ ghé lên đây không? Có thể tha lỗi cho mình không?
Tét!
Tét!
Tét!
Ánh Tuyết rũ đầu, mắt nhắm nghiền, đôi môi khô khốc, lẩm bẩm:
– Chủ nhân ơi…