Đào tạo dâm nữ – Phần 113

Phần 113: Tôi không chỉ nghe được thôi đâu!
– Tôi là Ân, đội trưởng đội số 1, học viên năm 4, đặc biệt đứng đây mời các cậu hợp sức phá tan căn cứ kia. Cậu có hứng thú chứ?
– Chẳng có ai hợp sức với người đang bao vây chĩa súng vào mình cả! Rất khó chịu…
Phong nhún nhún vai.

Lương Thế Tùng sau gốc cây cổ thụ lớn. Nghe câu chuyện cũng hiểu được tình thế. Quan sát kỹ hướng súng Trần Phong chỉ điểm, quả thực có bóng dáng con người mặc trang phục ngụy trang cây cỏ. Trên cao kia, đang có một người ngắm thẳng vị trí của chính mình. Bèn lên nòng chĩa thẳng súng ngược lại. Tay kia cũng sẵn sàng một khẩu súng máy hướng về phía sau lưng. Trong lòng xác định, có thể tình huống này cần phải hy sinh chính bản thân, loại bỏ hai nơi quan trọng nhất của địch, thì đồng đội có cơ may có đường thoát thân!

Trần Phong ung dung gài lại băng đạn mới trước mắt toàn thể quân ta lẫn quân địch.

– Nói theo cách của các anh. Đây cũng là thành ý lớn nhất của chúng tôi, khi không diệt các anh ngay khi biết vị trí… Anh thấy đấy? Chúng tôi đã rất thiện chí!

Ân mỉm cười, sắc mặt bình tĩnh, huơ tay ra hiệu đồng đội bỏ súng xuống. Hai bàn tay không, giơ cao tiến từng bước về phía Trần Phong, ngay trong tầm ngắm của Vũ Thanh Tâm. Anh ta điềm đạm nói:

– Vốn dĩ chúng tôi băng nửa khu rừng đến đây để tóm lấy đội 27 các cậu! Nhưng tôi đã nghĩ lại. Đây là nơi duy nhất các cậu phải đi qua để đến được khu căn cứ kia. Hai người bạn này, đi qua và chỉ trở lại có một. Vậy là đội cậu mất ít nhất 1 người! Cô bé này trở lại vội vàng như vậy, các cậu tiếp viện chỉ bằng hai người. Xé lẻ đội hình như vậy, trừ phi các cậu quá tự tin vào lực chiến của mỗi thành viên! Hai người còn lại e rằng, khả năng cao đã bị loại! Vậy thì, chúng tôi chỉ cần diệt 3 ng các cậu là nắm được gần 30 điểm trong tay! Cho dù 2 cậu bạn còn lại có đến, cũng chỉ góp điểm thêm mà thôi! Cậu thấy, tôi từ bỏ một cơ hội hạng nhất mười mươi như thế…

Ân giơ tay về phía Trần Phong:

– … để đứng đây mời gọi cậu, còn chưa đủ thành ý sao?
– Vì sao?

Vũ Thanh Tâm hỏi trong khi Trần Phong lại gạt chốt an toàn trên súng.

– Vì… có tính khiêu chiến? Dùng sức của 10 người. Phá 50 người trong lô cốt. Rất sảng khoái phải không? Hơn nữa…

Ân nhìn Trần Phong và Lương Thế Tùng phía sau:

– Tôi thích kết bạn với những kẻ mạnh!

Trần Phong mỉm cười:

– Xem ra chúng tôi không có lựa chọn nào khác?

Ân lắc đầu:

– Tuy tôi tôn trọng các cậu, nhưng… cuộc thi vẫn phải diễn ra! Quyết định của tôi, ảnh hưởng đến thành tích cả đội, rất xin lỗi…
– Tôi đoán, các anh chỉ vừa đến đây mai phục mà thôi. Hẳn là… sẽ không biết rằng, ở đây còn có… 2 người nữa! Xin mời các vị hiện thân cả đi!

Bang! Bang!

Ân biến sắc. Hướng súng của Phong chỉ điểm ngay sau hai bụi cây mà các thành viên đội số 1 đang nấp! Kể cả người trên cây cũng trợn mắt không tin nổi họ đã ẩn nấp kỹ như thế!

Trần Phong cười cười:

– Những bụi cây biết thở… Là đặc sản của quân đội nước ta mà!

Hai người nọ hiện thân, dí súng vào hai bụi, khống chế các thành viên đội số 1. Ngực áo đeo hiệu số 12, là đội được thả dù xuống vị trí gần đội 27 nhất! Bảo sao, họ đến đây sớm đến thế!

– Anh thấy đấy, ưu thế về người của các anh đã mất! Lựa chọn của họ nhất định là diệt các anh trước để cân bằng quân số các bên, tránh bị áp đảo! Vậy, xem ra, thành ý của anh không tính được rồi?
– Hahaha… Hay! Sảng khoái! Cậu bạn này, tôi thích! Thi xong nhất định tôi mời cậu một chén! Thế nào?

Trần Phong nhún vai.

– Hay là thôi đi, đội trưởng chúng tôi quản quân rất nghiêm!
– Ô… ra vậy… hahahaha…

Ân nhìn qua lại Vũ Thành Tâm và Trần Phong với anh mắt ý tứ sâu xa. Tiếng cười khá vang, xem ra là người hào sảng!

– Bịa cớ cũng không hẳn hoi. Tôi quản cậu bao giờ? – Vũ Thanh Tâm lẩm bẩm lườm Trần Phong.

Ân cười xong, tủm tỉm đề nghị:

– Hai bạn đội 12, hay là gia nhập cùng chúng tôi? Ba đội chúng ta cùng phá trận này. Xếp ngôi đầu bảng?

Hai bên kia trao đổi, cuối cùng đạt thành hiệp nghị hợp tác. Còn Vũ Thanh Tâm kéo áo Trần Phong hỏi nhỏ:

– Chúng ta thì sao?
– Đội trưởng muốn sao thì làm như thế! – Phong nháy mắt với cô.
– Nghiêm túc!
– Hừm. Chỉ có 50 lính. Share cho 4 – 5 đội tuyển. Thì số điểm của họ nhận được cũng không hẳn là nhiều. Trong trường hợp 1 hoặc 2 đội nào đó vượt trội, thì chúng ta vẫn nằm trong top 2 – 3. Vòng sau kiểm điểm quyết định! Chúng ta không cần giành. Bảo lưu quân số cho vòng sau là quan trọng hơn!
– Ừm!
– …
– Ừm!

Ân thấy hai người thì thầm xong thì quay sang hỏi:

– Các cậu tên gì cho tiện xưng hô!

Trần Phong nhún vai, giắt súng vào lưng áo. Đi dần về sau.

– Tôi là Vũ Thanh Tâm, đội trưởng đội 27, cậu ấy là… Trần Phong và Lương Thế Tùng!
– Ồ… hóa ra là… Trần Phong! Và Lương Thế Tùng. Thế nào? Chúng ta cùng lên chứ?
– Cảm ơn nhã ý của đội đàn anh! Tuy nhiên, bọn em chỉ muốn quan chiến, không đánh trận này. Các anh hiện đã có 8 người, hẳn là sức công phá không nhỏ. Em đề nghị, muốn hợp tác với đội các anh trong vòng sau! Vòng cuối cùng mang tính chất quyết định! Ý anh thế nào?

Ân híp mắt cười không tỏ thái độ, luôn miệng nói:

– Được được chứ được chứ…
– Vậy tạm biệt các anh, hẹn ngày mai gặp lại!
– Hẹn ngày mai! Cô bé!

Đội 27 về vị trí cũ. Để lại Ân dõi mắt nhìn theo, cười đùa với đồng đội bên cạnh:

– Người có thực lực, có quyền có thế. Muốn thăm dò chúng ta cũng ngang nhiên đến vậy?
– Vậy thì ngày mai…
– Ừ!

To top
Đóng QC