Đảo lạnh mù sương – Phần 7

Phần 7
Coi vậy thôi chứ chắc hai người ngủ được chừng chừng vài chục phút gì đó. Chắc tại lò than tắt dần nên cơ thể tự thấy lạnh mà đánh thức người dậy.
Sơn nhìn Ariel mỉm cười, nhớ tới cảnh treo phim Eo Biển Xanh. Ông già uống rượu quên đời rồi nằm chết luôn trên bãi biển. Thật là hạnh phúc nếu được chết trong mãn nguyện, không đau đớn bệnh tật chi cả.
Chờ Ariel ngồi dậy xong xuôi thì Sơn mới với lấy cái áo phông. Giũ giũ cho sạch cát rồi mặc vô. Cái quần lót cũng giũ nhưng không mặc, mà cầm theo đi xuống mé dưới nước. Tìm được chỗ hốc đá thông thông với ngoài kia, khoát nước sạch lên rửa mông rồi mặc lại vô người.
Xung quanh cơ man nào là ốc. Toàn con bự. Quay ngược trở lên lấy cái túi xốp lúc nãy lượm theo. Chỉ lựa con bự. Được chừng một nắm tay thì lựa lựa bỏ bớt khoảng một nửa số con nhỏ ra. Rồi mới cho vô bao.
Ariel cũng làm theo. Nhưng không muốn mang về vì chắc nhà bà chủ không cho. Mà ốc cũng không phải là món khoái khẩu của cô. Chắc tại sống ở nơi không gần biển mà cũng không có mấy đồng ruộng, chứ người Philippines ăn sáng bằng cá biển phơi khô mà.
Đầy một túi thì quần cũng khô rang. Lên đường quay về. Ariel thả Sơn xuống bên cạnh chiếc xe tăng rồi biến nhanh như một cơn gió. Đã tới giờ làm thức ăn sáng cho bà chủ rồi.
Sơn ghé qua chỗ cửa hàng thực phẩm của ông Hùng đầu to mua một bó sả để luộc ốc, và mấy củ gừng cùng bao ớt để làm nước mắm. Rồi về shop nails của Quỳnh.
– “Gớm. Ông anh rể đi đâu chơi cả đêm mà hốc hác thế kia.” – Mai soi. – “Quần áo nhàu nát mà lại có vết son trên vai kìa.” – Cô nàng gọi với theo khi Sơn đã vào đến bên trong kia. Anh không ngượng mà tại cái túi ốc này không đi nhanh thì nước bên trong chảy hết ra nhà. Bãi ốc ở Brighton toàn đá vôi trắng nên không cần phải ngâm nước gạo qua ngày cho hết cát. Bỏ vô sink rửa sơ rồi cho vô nồi nước cho ốc nhả bớt phân nhớt là chút chiều ăn được rồi.
– “Chào chú.” Một thằng bé chừng 6 tuổi ngoan ngoãn chào. Nét lai tây trắng nhìn rất đẹp trai. Đang ngồi trong phòng beauty chơi ipad.
– “Chào con.” – Sơn thân thiện đáp rồi vô luôn phòng tắm xối nước rồi thay đồ.
– “Tại sao chú ngâm nó vô trong nước?” – Thằng bé tò mò hỏi bằng tiếng Anh. Từ lúc Sơn ra làm bếp nó luôn theo sát đứng nhìn. Nhoáng một cái xong hết cơm nước cho thợ ăn trưa, Sơn lôi bó sả ra cắt một đoạn gốc dài chừng 2cm rồi ngâm vô cái vỏ hộp yogurt moi trong thùng rác ra.
– “Để nó mọc rễ. Mai mốt trồng.” – Sơn giải thích. Bằng tiếng Anh luôn vì chắc tiếng Việt của nó chưa đủ – “Còn củ gừng này. Con có thấy chỗ nhú ra không? Là đang mọc mầm đó.” – Sơn móc tiếp vỏ chai nước suối nhỏ, cắt đôi lấy phần dưới. – “Mình quấn giấy chung quanh cái mầm này. Giữ ẩm hàng ngày. Ngâm nước thì nó sẽ bị rotten. Nhưng nó lại cần nước để sống.”
– “Chú cho con nha.” – Thằng nhóc gật gùi rồi xin. – “Ở trường năm ngoái con trồng hạt hướng dương. Còn năm nay là hạt đậu.”
– “Rồi hai cây đâu rồi?”
– “Mẹ con bỏ rồi. Vì ở nhà con không có chỗ cho hướng dương mọc cao lên hay cây đậu trèo lên trời.”
– “Ha ha ha” – Sơn cười lớn. – “Cậu bé Jack và hạt đậu hả.” – Thằng bé cũng cười theo khúc khích. Câu chuyện cổ tích về cậu bé Jack đổi con bò lấy hạt đậu rồi trồng nó leo đến tận trời cao đứa trẻ con nào đi học cũng biết.
– “Nhưng con không phải tên tên Jack. Con tên là Sonnet. Mẹ con nói tên đó theo tiếng Nga có nghĩa là thằng Sơn con.”
Tới lượt Sơn đứng hình. Ngơ ngác.
Nhìn ra bên ngoài. Quỳnh đã đứng đó từ lâu. Nghe hết mọi lời trao đổi của hai chú cháu.
– “Sao mẹ khóc?” – Thằng bé chạy ra ôm mẹ. – “Khách nào bắt nạt mẹ à?”
Quỳnh không nói gì. Đứng ôm con. – “Nó thích trồng cây lắm. Nhưng nhà em ở chung cư. Không có lan can luôn.”
– “Con thích trồng cây khế. Như mẹ hay kể chuyện ăn khế trả vàng. Mai mốt lớn có vườn trồng cây đa nữa. Như chú Cuội trên cung trăng.”
– “Vậy mình ươm mấy cây này trước đi.” – Sơn an ủi. Rồi chỉ tay ra bên ngoài hiên, nắng đang chiếu xuống rực rỡ, hỏi Quỳnh. – “Ngoài kia đặt mấy chậu đất được không em?”
– “Dạ được chứ.”
– “Đi. Mình ra Wilko mua chậu.” – Sơn kéo tay thằng bé.
Quỳnh vội vàng chạy ra quầy cầm một nắm tiền, quýnh quáng theo Sơn lúc này đã ra đến ngoài đường, dúi vào tay. Nhiều qua. Sơn chỉ rút một tờ 20 ra. Nhưng Quỳnh đẩy tay anh lại. – “Hai chú cháu cầm đi ăn uống gì luôn. Anh ở lại đây với bọn em đến tối nhé.” – Quỳnh van nài.
Sơn gật đầu. Hai chú cháu đi bộ ra siêu thị đồ gia dụng nhưng không kiếm được kiểu khay dài nào ưng ý. Sơn muốn vuông vức để tiết kiệm chỗ, mà phải sâu để chứa được nhiều đất. Và đáy lại phải có những gờ cao lên để đục lỗ thoát nước trên đó, có tưới hơi quá tay chút cũng không bị trôi đất ra ngoài dơ nền nhà. Nên thôi lấy xe chạy ra B&Q thật là vừa vặn luôn. Lại thêm một cái nhà kính mini bằng bao nhựa để ươm và trồng mấy cây nho nhỏ như cả khay rau muống hay xà lách xoong đều được. Cái đoạn đi ngang qua Sport Direct thấy có trái banh giảm giá thì mua luôn rồi ra bãi cỏ đá. Thằng Sonnet thích quá trời. Mẹ đi làm gửi bà giữ trẻ thì chỉ có một môn thể thao duy nhứt là bắn mấy con Angry Birds trên ipad thôi. Bữa nay mẹ nó tự nhiên sao lại cho ra tiệm nên gặp được chú Sơn, tha hồ đi chơi.
Mẹ nó không tự nhiên. Mà cố tình. Nhìn hai người đàn ông bước vô cửa tiệm. Thằng nhỏ hoạt náo khác hẳn ngày thường. Thật là ấm áp trong lòng.
Hai chú cháu người thì bê mấy cái khay xếp chồng lên nhau, nách kẹp trái banh, người thì kéo hai bao đất trộn sẵn vô đằng sau, cùng một túi mấy thứ hạt giống và đồ đạc chi đó lỉnh kỉnh.
Để cho thằng nhỏ chơi trò lắp ráp với cái nhà kính mini, Sơn luộc ốc rồi làm nước mắm.
– “Anh rể em khéo tay quá.” – Mai đưa đẩy khi cả hội vây quanh nồi ốc luộc thơm phức, nghi ngút khói. Tay bốc tay cầm cây xiên gỗ khều ra chấm mắm gừng táp liên tục.
– “Hai hôm nay cả shop được ăn ngon.” – Một bà chị nhận xét. – “Ốc này trên facebook người đi bắt về rao bán 8 bảng một cân đấy. Mà sạn lắm chứ không được như thế này.”
– “Anh có bắt được cua không?” – Một cậu thợ hỏi. – “Nấu cho bọn em một nồi canh cua là tha hồ và cơm. Thừa thì bán cho người ta về nấu lẩu cua đồng.”
– “Có cua.” – Sơn đáp.
– “Cho cháu đi với.” – Thằng bé chen vô xin. Nó không mặn mà gì với món ốc này hay món cua chi đó, nhưng thích đi chơi với Sơn. Từ nãy tới giờ vẫn ngồi sát ngay bên cạnh anh.
– “OK.” – Sơn gật đầu. Thằng bé phấn khích quay qua mẹ. Chưa kịp nói gì thì mẹ nó đã gật đầu.
– “Nếu hai ngày cuối tuần anh rảnh cả thì nhận trông giúp thêm thằng bé cho em nữa đi. Nó ở nhà bà giữ trẻ suốt cuồng chân lắm.” – Quỳnh nhìn sang Sơn nói khẽ. Ánh mắt nài nỉ đầy mong đợi. Nhìn từ bên ngoài vào, hai người họ có thằng bé ở giữa, quay qua quay lại, có khác gì vợ chồng đâu chứ. Tất nhiên là Sơn làm sao lại từ chối được. Dĩ nhiên là Quỳnh sẽ trả tiền trông trẻ nhưng mà đi chơi với thằng nhóc nhóc cũng vui. Nhất là đỡ nhớ thằng con trai cũng tầm tuổi này, cùng chị nó đã bị mẹ chúng nó sau khi ly dị đã mang qua Mỹ sống cùng với anh bạn trai yêu qua mạng từ trước khi hai người họ cưới nhau.
– “Anh lên nhà nhé.” – Quỳnh nói. Khi Sơn chở hai mẹ con về đến cổng. Nét mặt dò hỏi. Cả buổi tối anh không nói gì, dù vẫn vui vẻ trả lời mọi người, hay trên xe vẫn nói chuyện với thằng bé, liến thoắng liên hồi từ đằng sau. Lên xe nó đã ngồi ngay ghế giữa để thò đầu ra đằng trước đối đáp. – “Chú lên nhà đi. Nếu không thích ngủ với mẹ thì sang phòng con, có giường đôi to lắm.”
Quỳnh ngượng đỏ chín mặt. Không nhìn qua nhưng Sơn cảm nhận được hơi nóng từ bên má nàng tỏa sáng. Hơi thở căng thẳng. Nhưng nàng không nói gì cả.
Sơn cũng không nói gì. Không phải anh đang nghĩ coi có lên nhà Quỳnh hay không. Mà là chưa biết nói chữ không như thế nào.
Anh thèm muốn con người này, cơ thể này, bầu ngực kia, dù chắc bây giờ không biết còn như xưa không, từ ngày hôm đó rồi. Suốt trên đường về cứ nghĩ vẩn vơ một kịch bản nào đó khi gặp lại nàng. Được nàng mời lên nhà. Nhưng mới chỉ vào tới thang máy đã ngấu nghiến ôm ngửa ra mà hôn, mà đè vào tường, mà nhấc bổng cả thân hình kiều diễm này lên…
– “Thôi đi con.” – Quỳnh thở hắt ra. Trả lời thay. – “Chắc mai chú bận phải đi làm sớm.”
Hai mẹ con đã khuất bóng sau cánh cửa từ lâu nhưng Sơn vẫn ngồi yên bất động. Châm điếu thuốc Mở hé cửa sổ. Kéo ghế ra sau, ngả lưng ghế xuống. Ngả lưng nhấm nháp từng vị cay nồng ngọt bùi của làn khói. Cảm nhận hết hương vị đắng của cuộc đời khi đang phải sinh tồn nơi đáy giếng vừa rơi xuống mà vẫn chưa biết trèo ngược trở lên bằng cách nào.
Sơn thở ra theo làn khói thuốc, thay cho tiếng thở dài. Có lẽ đàn ông hút thuốc khi buồn là để che giấu cái hành động đó, dù cả ngay khi chỉ có một mình mình.
Nhưng anh không đang một mình. Từ trên cao Quỳnh vẫn chưa vào nhà mà đứng ngoài cửa nhìn xuống. Gặp lại cố nhân có nhiều điều bồi hồi xúc động. Vui mừng khôn kể nhưng cũng đồng thời buồn tủi vì quá khứ đắng cay đã bao năm quên được rồi nay lại trào dâng đến ngạt thở và đau đớn từng thớ thịt. Những đoạn ký ức như phim đen trắng cứ chớp qua, chớp qua từng khúc tới buốt nhói đâu đó hai bên thái dương.
Từ từ. Từ từ. Sơn thiếp đi trên ghế lái. Quỳnh cứ đứng. Cứ đứng. Cho tới khi chợt nhớ ra phải vào là áo sơ – mi cho Sonnet sáng mai đi học.
Khi quay trở ra cửa, nhìn xuống, thì chiếc xe của Sơn đã đi mất rồi.

To top
Đóng QC