Phần 20
Tàu vào bờ. Lan lại run cầm cập lên vì sợ. Buồn đái mà có toilet ngay đằng sau lưng cũng không dám đi. Hai người đã yên vị trên ghế đằng trước. Cửa mở là chạy thẳng ra ngoài theo luồng đèn dẫn đường thôi. Hai anh công nhân vẫy tay chào người đẹp mà Lan cũng không còn đầu óc nào mà phản ứng lại. Cứ ngồi đờ ra như vậy.
Cô ngồi đờ ra như thế thêm hơn một giờ đồng hồ nữa. Xe chạy trên cao tốc bon bon. Sơn không muốn vượt quá tốc độ 70 mph nên phải liên tục tấp vô để nhường cho xe sau lên, lại phải ra để tránh xe tải chạy chậm trong lane trong, nên tập trung lái. Không nói gì.
Cho tới khi xe đỗ lại dưới chân nhà Quỳnh thì cô mới ngơ ngác. – “Đến rồi hả anh?” – Sơn gật đầu. – “Thế không có kiểm tra cửa khẩu trên đất Anh à?”
– “Thì kiểm tra bên đất Pháp rồi.” – Lan lờ mờ nhớ ra lúc đó có nhìn thấy lá cờ Anh.
– “Thế còn Pháp?”
– “Họ không kiểm tra. Khoát tay cho đi. Ra khỏi nước họ mà cần gì kiểm tra chứ, trừ khi mặt giống tội phạm bị truy nã.” – Sơn cười.
Quỳnh xuống. Ôm chầm lấy cô bạn mà hơn một chục năm rồi mới gặp lại nhau. Cả hai tíu tít người kéo túi kẻ cầm bức tranh đi lên nhà.
– “Ôi. Anh không lên à?” – Quỳnh chợt nhớ ra. – “Còn lấy…”
– “Hôm khác.” – Sơn khoát tay. Cũng giống như cái khoát tay của cảnh sát Pháp lúc nãy. Việc chính đã xong. Thực ra bây giờ cầm tiền anh cũng không biết cất đâu. Mà để trong xe thì không an toàn. Hôm qua Quỳnh đã định đưa trước một nửa rồi nhưng anh vẫn kệ.
Bây giờ việc cần làm là châm thêm một điếu thuốc nữa như phi công Mỹ đốt xì – gà cài sẵn trên ngực khi hoàn thành nhiệm vụ và an toàn về tới căn cứ. Sơn cho xe ra chỗ hay đậu gần nơi lao động công ích để sáng mai có mặt cho đúng giờ.
Canellos cười hớn hở với chiếc xe của Sơn. Thì đằng nào anh ta cũng là người tham gia và chỉ chỗ cho Sơn ngay từ đầu. Nhưng còn một lý do khác nữa là thán phục khả năng thiết kế và thi công của Sơn, từ phần cứng như thay cửa tận gốc, cho tới bên ngoài như hệ thống giường và bếp. Anh ta thường đi hội chợ xe nên biết nhiều về các loại xe dùng để đi cắm trại. Cùng một chiếc xe đó thôi nhưng chế lại thì giá lên gấp đôi hay thậm chí gấp ba luôn, mà nhiều khi khách đặt hàng phải chờ mới có.
– “Nhưng còn phải làm được nhà tắm nữa mới là giỏi.” – Carnellos giảng giải. Sơn hào hứng lắng nghe. Anh mới chỉ nghiên cứu nhiều về toilet mà thôi, chứ còn việc tắm thì đúng là có hơi bất tiện. – “Trên xe camper chuyên nghiệp có hai hệ thống nước. Một cái gọi là nước đen, tức là phân, thì có thể dùng loại cầu tiêu xách hộp chứa đi đổ, hay bọc ny – lông như mày là ok. Một cái gọi là nước xám, tức là nước rửa chén hay tắm, thì có thể xả thẳng xuống cống thoát nước ngoài đường. Mày làm cái thùng thì ok nhưng không đứng hay ngồi trong cái thùng nhỏ xíu vậy để tắm được.”
Thế là thêm cả buổi để Sơn suy nghĩ tìm giải pháp. Mà chính xác là qua thêm mấy bữa sau luôn. Trên Youtube đa số là người ta chỉ chế giường ghế như Sơn, chứ chỗ tắm thì cùng lắm là mua một cái thùng 5 lít bơm bằng tay, rồi máng lên thành xe mà tắm. Như vậy thì không thể tắm lúc đậu xe trong thành phố được. Cho nên Sơn nghiên cứu thêm qua các loại xe van lớn hơn và chốt lại là cần một cái khay hứng nước dưới sàn xe, bên dưới là thùng chứa nước thải. Còn bên trên thì quây rèm rồi ngồi tắm cũng được.
Đa số xe, kể cả xe to, đều phải hàn đai vặn thùng nước bên dưới. Nghĩ vậy nên Sơn trài tấm lót ra mà nằm ngửa nhìn tứ bề từ bên dưới lên. Và phát hiện ra… chỗ đựng bánh xe sơ – cua. Đúng vậy. Chiếc Vito này cũng như các loại xe van khác đều có trong thiết kế một chỗ để treo bánh xơ – cua bên dưới, đằng sau đuôi, dùng một sợi dây cáp kéo lên.
Cho nên vậy là dễ rồi. Lấy một cái vành bánh cũ. Dựa theo đó, mà cũng lấy khung sắt làm trục chịu lực, để dán một cái thùng chứa nước bằng nhựa composite. Bên trong tất nhiên cũng có vách ngăn để chống lắc lư khi xe chạy. Phần còn lại thì đơn giản thôi. Lỗ cho nước chảy vô. Và một cái ống để tới đâu đó thì mở van xả thẳng xuống. Kết cấu tròn như bánh xe nên nếu cần cũng vặn trục hạ xuống rồi lăn đi đổ hoặc sửa chữa bên trong cũng được. Công nghệ composite bây giờ thật là lợi ích ghê vậy đó.
Cái khay thì cũng bằng nhựa composite luôn. Lấy mấy tấm polycarbonate còn thừa làm khuôn, cắt rãnh cho đẹp, rồi xuôi thấp xuống đúng chỗ khoan một lỗ xuống dưới gầm xe là xong. Chỉ duy nhứt phải mua một cái ống thoát nước rẻ tiền ngoài B&Q là xong toàn bộ phần chi phí. Bữa nay kiếm được tấm pin mặt trời 100W cùng bình điện 150W rồi nên thoải mái lắp cái bơm nước nhỏ, lúc tắm treo đầu ống lên mui rồi quây tấm bạt may sẵn chung quanh là ngon lành cành đào. Chỉ có chưa được nóng lạnh như ý thôi.
Xong rồi vừa chụp hình gửi cho Carnellos coi. Anh chàng gật gù khen ngợi. – “Running water – có nước chảy – là một trong số những tiêu chí được coi là của cuộc sống văn minh, khởi nguồn từ nền văn minh La Mã. Châu u này chỉ mới vài trăm năm trở lại đây mới có vòi nước cứ mở ra là chảy như bây giờ thôi. Nhưng bơm nước vô thì dễ, xử lý nước thải ra như mày thì khó gấp đôi ba lần. Giỏi. Giỏi lắm.”
Sơn hứng chí cho hình lên mấy cái diễn đàn về campervan để chia sẻ luôn. Ai dè mấy cô gái kéo vô hỏi quá trời. Trong số đó có Valeria người Ý.
Trời ơi. Má ơi. Chiếc Fiat Dublo của Valeria phải nói là tuyệt vời của tuyệt vời. Nước Ý xưa nay vẫn khiến cả thế giới khâm phục về trình độ thiết kế xe cộ, khởi đầu từ chiếc Vespa. Nhìn bên ngoài thì chiếc Dublo này cực kỳ dễ lái cho phụ nữ: Ngang 1m8, dài 4m4, không nặng nề khi vô parking không những tiện hơn các loại xe hàng cỡ nhỏ, mà còn dễ hơn mấy chiếc địa hình cồng kềnh như của Land Rover. Vậy mà bên trong thì sao. Dài hơn 1m8. Chiều cao bên trong cũng nâng mái thêm mấy chục phân nữa, thành 1m6 luôn. Sơn chỉ hơi nghiêng cổ chút là tha hồ đứng.
Valeria là huấn luyện viên yoga, nên sắm chiếc xe này để hàng ngày đi tới những chỗ có cảnh vật thiên nhiên đẹp để livestream mà cùng tập với học viên. Cô mua vé tập gym cả năm trong mạng lưới của hiệp hội gym trên toàn nước Anh, cho nên tới đâu cũng vô mấy chỗ đó đi vệ sinh và tắm rửa thoải mái. Trên xe Valeria mua những hệ thống bếp và giường mà người ta bán sẵn, chỉ việc ráp vô thôi, nên nhìn rất sang trọng và đồng bộ. Chỉ có điều rửa chén thì phải xách cái thùng nước dơ ra ngoài đổ, đi đái thì ngồi trên ghế giống bồn cầu tiêu nhưng lại phải úp một cái ống nhựa vô đằng trước chảy xuống cái chai, vặn nắp lại. Có cái cầu tiêu nguyên khối mua 800 bạc, nhưng đái vô đó thì cũng phải đem đổ nguyên cái bình nước đen, nên cũng phiền phức ít mở ra.
Chỉ có điều là mỗi khi tìm được điểm đẹp ở xa khu dân cư mà tập xong lại phải lái xe đi tìm chỗ tắm thì hơi phiền. Đầu vòi nước rửa chén trong xe kéo ra được để máng vô cửa lùa mà đứng tắm bên ngoài, nhưng chỉ tiện cho bãi biển lộ thiên chứ ngay cả ở trong rừng mà phải quây bạt bên hông thì rất là mất công. Và nếu có học viên cùng lái xe tới tham gia thì không phải ai cũng vượt qua được sự ngại ngần hay biết sử dụng ngay thứ tiện nghi lích kích này. Cho nên ẻm mang xe tới cho Sơn nghiên cứu tìm chỗ đặt cho cái bồn tắm ngay bên trong xe. Sơn trải tấm bạt xuống đằng đuôi xe, nhìn lên gầm, rồi lên mạng tra cứu bản vẽ của Fiat, và mở từng hộc tủ bếp ra coi cho thiệt kỹ nữa.
Một hồi thì cũng có được giải pháp. Hớn hở. Sơn rảo bước quanh vườn để tìm Valeria, thì sững người trước một cảnh tượng tuyệt vời đang diễn ra trước mắt.
Valeria lúc nãy đã trải một tấm đệm vuông rộng ra đất tập yoga. Bây giờ cô đang đứng trên một chân. Móc chân kia lên cao, cong vòng phía sau như một con công. Cao tầm 1m65. Nước da bánh mật, nhưng làn da mịn tuyệt vời. Tóc đen, để dài lửng lơ. Ngực không bự, nhưng căng đầy sau làn áo mỏng bó sát người. Không thấy dây áo cóc – sê, nhưng không lộ đầu ti, chắc là do dán băng dính như mốt của các bà các cô bây giờ hay chơi như vậy. Nhưng mà bên dưới mới là đã. Hai cái mép lồn dồn lên căng căng, nhìn một cái là nứng cặc chỉ muốn nhào tới đâm vô ngay và luôn thôi.
Valeria hạ chân xuống. Mở mắt ra. Nhìn Sơn cười. Sơn luống cuống cũng đứng chân trước chân sau giống như cô ấy. Ra vẻ như đang tập theo cho đỡ ngượng.
Có vẻ như Valeria cũng hiểu ý. Không làm động tác khó, mà chỉ giơ tay lên. Rồi vặn người qua hông. Động tác nào cũng làm vô cùng chậm, và giữ lại tư thế đó thiệt lâu cho Sơn kịp theo.
Trò chơi này cũng vui. Giống như giãn chân giãn tay, kéo gân cốt ra cho hết mỏi. Mà tha hồ được ngắm cô giáo. Nhìn vô cổ. Nhìn vô gót chân. Dùng cặp mắt vuốt ve đôi mông tròn lẳn. Miệng nuốt nước miếng như đang bú mớm dọc theo đầu vú. Xuống bụng. Xuống háng. Xuống sát mặt đất.
Rồi bỗng nhiên cô giáo đứng dậy. Xoay qua chỗ Sơn. Nhè nhẹ kéo tay đặt lưng anh xuống đất. Để hai ngón tay kéo mi mắt xuống.
Rồi giãn hai cánh tay Sơn thành giang ngang ra.
Ngồi lên bụng.
Nhưng không phải. Chỉ bước bằng đầu gối qua bên kia thôi. Rồi ngồi trên hai đầu gối. Đặt tay lên bụng Sơn. Đặt cả bàn tay. Và đặt bàn tay kia lên đó. Từ từ ấn xuống. Tạo áp lực vào chỗ đầu xương cổ tay. Nhấn xuống. Rồi nhấc lên. Đặt xuống bên cạnh. Di chuyển theo đúng một vòng tròn quanh rốn. Theo chiều kim đồng hồ.
Trong bụng Sơn nghe như có tiếng chuyển động lạo xạo. Rồi xì hơi ra lỗ đít. Nhưng Valeria mặc kệ. Cứ tiếp tục như vậy cho đến khi bụng Sơn mềm hẳn ra. Thật là dễ chịu.
Xong rồi cô vỗ vai Sơn. – “Lúc nãy anh định nói gì?”
Sơn mở mắt. Nhỏm dậy. Rút túi mẩu giấy vừa phác thảo. Chỉ tay giải thích. Rồi ra xe cho Valeria thấy rõ trên thực tế. Ở dưới gầm chỗ mà theo thiết kế là để treo bánh xe sơ – cua sẽ đặt Fiat gửi bộ khung chính hãng về. Phải mua hơn một trăm bảng. Nhưng nếu đặt hàng trước 4h chiều thì sáng mai họ sẽ chuyển đến nơi luôn. Vì là khung sắt nên có thể treo bất kỳ loại thùng nước nào, nhưng Sơn sẽ chế bằng composite để có vách ngăn ở giữa không làm nước sóng sánh khiến xe mất cân bằng. Cưa từ một cái thùng chứa nước mưa dùng trong vườn, có sẵn van xả không sợ dơ khi đặt tay vô. Thùng có thể tích lớn gấp đôi bình đựng nước sạch cho nên cứ hễ hết nước sạch thì xả là vừa.
Bên trong sẽ gỡ cái tủ treo quần áo của Valeria ra làm buồng tắm. Hạ xuống cao ngang mặt bàn bếp thôi, có thêm diện tích khi đóng xuống. Mở ra thì kéo vải bạt lên và bên dưới có sẵn hộp bề ngang 60cm sâu 50cm đủ để cô ngồi hay đứng tắm đều ok. Vòi nước bếp có sẵn đầu kéo ra, chỉ việc máng lên cái chốt sẽ vặn trên vách là xong. Đi đái thì xả thẳng xuống khay tắm khỏi mắc công lấy chai đựng, xịt nước rửa lồn luôn. Ngày hành kinh vẫn tha hồ sạch sẽ. Chỗ này cũng dùng để cất cái toilet di động, và cái túi nhỏ để đựng quần áo bẩn chờ đem đi giặt.
Valeria gật đầu sung sướng. Sơn còn chỉ cô đặt mua cái móc treo quần áo mới bao bạt nilon mua ở Ikia, đặt ngay đằng sau vách buồng lái. Còn trên đầu chỗ người lái nữa, vốn cao nên sẽ đặt thêm một tấm vách để làm tủ trên cao, đựng được vô số quần áo dự trữ.
Sẵn chạy ra B&Q mua thiết bị nên Sơn ghé luôn siêu thị mua cục bột nhào sẵn về banh ra thành cái bánh pizza. Trét nước sốt cà chua cùng chút xíu pesto lên trên. Cắt pho mai cùng nấm cho vô nữa. Rồi để lên chảo nướng bằng củi đốt bên dưới giờ đã thành than ngun ngún, ụp cái nắp chụp có lỗ hở lên thành một cái lò nướng di động. Xong rồi ra vườn cắt mớ rau tàu bay – rocket leaves vô, chờ pizza chín tới là mở nắp bỏ ra dĩa là rải lên trên thôi.
Valeria ngồi xé từng mảng pizza mỏng giòn ra ăn mà gật gù sung sướng. Sơn làm bánh pizza không chỉ giống ở Napoli quê cô mà hương vị cũng coi như là tương đương. Chứ bên này người ta ăn pizza theo kiểu bị người Mỹ chế lại mà cứ tưởng là ngon lắm, cực kỳ khó chịu. Sơn thì làm đồ vegetarian – toàn rau – cho người đẹp ăn thôi. Chứ còn mình bắt buộc phải có thịt mới chịu được. Lấy mấy miếng thịt heo rừng đã ướp sẵn trong tủ đông ra đặt lên khay nướng. Mùi thơm khiến cô nàng có muốn ăn kiêng cũng không chịu nổi. Hít hà rồi cầm một xiên lên cắn ngập răng luôn. Mắt lúng liếng nhìn Sơn thán phục.
Trời tối xuống dần. Valeria đã uống tới chai bia Peroni thứ ba rồi. Lấy hai hộp trong tủ lạnh ngoài siêu thị, bỏ luôn vô cái túi đựng đá vừa đủ 8 chai. Nên sẽ thừa sức tới sáng. Còn Sơn thì một mình một hộp Chianti 3 lít, cũng dư sức qua cầu. Câu chuyện đêm khuya càng lúc càng rôm rả. Hứng lên, Sơn còn hát mấy bài nhạc Ý còn nhớ từ thời sinh viên nữa, như câu chuyện về con người nước Ý mà thằng ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng hiếp dâm nghệ thuật chế mẹ nó thành cái gì mà say tình chi chi đó.