Phần 13
Thiên Ý Nhi có chút băn khoăn dù gì nàng ta cũng cứu mạng mẹ mình, nhưng không diệt e ngôi mẫu nghi thiên hạ cửu trùng sớm mất vào nàng ta. Thiên Ý Nhi phái sát thủ đi rồi… lại nghĩ con người nàng ta không sợ trời, không sợ đất… ắt có tuyệt học. Nếu không tại phủ Tư mã nhà ta chẳng dám mặc cả ngang ngược vậy… liền cho gọi Cửu U vào nói:
– Ngươi hay hỏa tốc đi theo chúng, vào Nghi Dương cung tìm Hạ Tư Linh nàng ta… chỉ bắt sống chứ đừng giết nàng ấy… ta e lũ kia làm hỏng việc.
Cửu U chính là kẻ võ công đối nghịch Liên Phúc ma giới… Cửu U là tiên nhân cũng dùng mê hương tấn công người ta. Một kẻ dùng mê hương độc chết người… kẻ kia dùng mê hương làm người ta vô lực hoặc hoan hỉ cùng cực… hóa điên mà chết. Hạ Tư Linh dĩ nhiên không phải đối thủ của Cửu U nàng ta… cùng là tiên nhân nhưng tu hành thì Hạ Tư Linh nàng thua xa… Cửu U nàng ấy. Kẻ đánh được nàng ta thảm bại chính là… phụ thể Liên Phúc… khắc tinh của Cửu U…
Ngũ hành có tương sinh, ắt có tương khắc… Nếu khi còn là Biên bức ma vương cơ thể cường dương nghịch đảo âm độc trong người… độc công khó đánh Cửu U kia bại được. Nay Liên Phúc có thêm tiên cốt thân thể thuần âm… độc hương vô hiệu hóa và mạnh gấp vạn… u hương của Cửu U. Tiên giới và ma giới từ trước tới nay coi Cửu U là thiên hạ vô hình thủ, u hương dễ công khó phòng. Nhưng Thiên Ý Nhi không biết rằng trong tay quân cờ chủ đạo của mình… đã không còn hữu dụng.
Nghi Dương điện thực sự có biến… năm tên sát thủ nhanh chóng đến chỗ Hạ Tư Linh nàng đang ngủ thiêm thiếp. Chúng vốn là kẻ trong cung đường ngang ngõ tắt đã thông thuộc, chính cung hoàng thượng ngự cũng chả phải chỗ không thể tới. Liên Phúc gà gật trên mái thấy năm kẻ phàm nhân bị thịt kia tiến gần… Thấy chủ nhân đang chuẩn bị động thủ thì nghĩ…”. Ta hình dơi nay cung cấm trùng trùng tai mắt, hiện hình hóa ra kinh động… mấy kẻ bị thịt phàm thể ấy chủ nhân người thừa sức đánh… ta nên ở trên này là hơn!” Nàng âm thầm quan sát diễn biến…
Hạ Tư Linh tu chân cũng đâu vừa năm kẻ phàm thế ấy chả là gì, nàng âm thầm chờ đợi muốn biết trong hồ lô chúng có gì… Hẳn bịt mặt đến đây thích sát hoàng thượng hay ta? Nhưng ta thân y nữ đâu có hằn thù gì chúng… Nàng vờ ngủ… chúng đến vung đao toan hạ thủ nàng… “… vậy rõ ràng mấy kẻ vô dụng này đến vì ta, ai sai khiến chúng…” Nàng vung tay… bách thiên hoa thủ buông xuống… tên định chém nàng hóa băng vỡ vụn…
Bốn tên còn lại chạy bán sống bán chết… Hạ Tư Linh quên cả không mình không mặc gì tức tốc bay theo bắt chúng lấy cung khai…
Chủ nhân đi một lát thì xa xa tiếng bước chân vội vã… Thì ra Chu Bình Vương đã xong chính sự quay lại với mỹ nhân… Nhìn đám thị vệ bị cung nữ hầu cận năm tên kia điểm huyệt đứng im, bại lộ chưa lo đến… nhưng mà chủ nhân không có đó thực nguy to rồi a. Liên Phúc chả còn có thể nghĩ nhiều hóa hình rồi thoát y… trần truồng chui vào chăn vờ ngủ. Hoàng thượng đã xa giá vào đến long sàng… thấy mỹ nhân nàng ấy vẫn đang ngủ… nhũ phong phập phồng lên xuống dưới lớp chăn mỏng. Cặp mi dài cong vút phủ xuống… đôi môi hồng của nàng ấy mới quyến rũ làm sao.
Chu Bình Vương vừa trải qua xuân tình với Hạ Tư Linh nàng ấy, nhìn Liên Phúc thì động tình liền tấn tới… mà hôn lên đôi môi hàm tiếu của nàng. Liên Phúc băng trinh xử nữ… nàng đã biết gì ân ân ái đâu… tiền kiếp nam nhân kia chỉ đi bức hiếp người ta. Nay hoàng thượng hôn thì nàng run bắn lên tim đập loạn xạ, môi người tham lam mút lấy môi nhỏ bé của nàng. Liên Phúc ú ớ không ra tiếng, nàng thấy tay của người ấy bóp mạnh vào nhũ phong mình… rồi nhào nặn… Nàng ngượng lắm không cả mở mắt ra nữa “… thôi chết ta rồi… hoàng thượng… người sắp ấy ta…”
– Trời ơi! Nó nóng và cứng thế… nguy ta rồi!
Nàng than thở trong lòng… Liên Phúc nhăn mặt…”… trời ơi! Đau quá… hu… hu… hu…” Nàng thút thít khóc khi cái vật nóng nóng cứng nhắc của hoàng thượng đang từ từ nhích chút một, vào huyệt động khít khao của mình… Nàng thật muốn chồm dậy đẩy hoàng thượng người ấy ra khỏi mình, đau… tức… hạ thể nàng căng ra… tay này túm chặt cái chăn… lúc này đã bị đè dưới người nàng. Chu Bình Vương hơi bỡ ngỡ khi tự nhiên thấy huyệt động nàng ấy chật chội, cứ như là xử nữ băng trinh. Thấy Liên Phúc khóc thút thít vì đau… vẻ xấu hổ ngượng ngập lại càng kích thích. Nàng ấy thật tuyệt mỗi lúc mang cho ta một cảm giác tuyệt vời a…
… Bạn đang đọc truyện Cửu vỹ hồ tại nguồn: https://gaigoi.city
Nó đã chui được một chút vào trong động huyệt nàng… Liên Phúc rên hừ hừ vì đau rát… nàng chỉ mong hoàng thượng người ấy đừng ấn thêm chút nào vào của nàng nữa… Liên Phúc hổn hển van xin:
– Ta… ư ư… ái ui… ta… đau… lắm… người đừng ấn nó vào nữa… aai… ui… đau… ta… xin… người…
“… Nàng thật biết diễn như băng trinh xử nữ… ta thấy sướng quá… ôi mỹ nhân… ta phải lập nàng lên vương hậu bằng mọi giá… tìm được đâu người tuyệt vời như nàng…” Chu Bình Vương sung sướng vừa nghĩ vừa gồng người lên ấn mạnh vào trong Liên Phúc nàng…
– Hự!
– Ái ui… đau…
Cả hai cùng kêu lên! Nhưng tiếng kêu lanh lảnh vì đau đớn của nàng… át hẳn tiếng của hoàng thượng người ấy… Liên Phúc lịm đi chân tay vô lực… nàng chưa từng bị đau kiểu này… nhói buốt từ hạ thể. Nàng chưa kịp thở thì người đã dùng trường thương ấy… công kích như vũ bão trong nàng…
Liên Phúc co rúm cả người lại… Hạ thể đau nhói từng cơn… rồi nàng ngất lịm…
Liên Phúc tỉnh dậy hạ thể ê ẩm rát bỏng… nàng nhăn mặt than: “… Hoàng thượng… lẽ ra người giết luôn Liên Phúc ta đi còn hơn… ấn cái đó vào ta… đau chết đi… hại ta thê thảm quá… lúc nhìn chủ nhân cùng người sao nhẹ nhàng… thích thú… còn ta đau sắp chết thế này… hu… hu…”Nàng ngồi dậy hạ thể ộc ra dịch thể của hoàng thượng… còn vương chút máu trinh hồng hồng… Thật ra nàng ngất đi… tưởng thời gian trôi đã lâu… nhưng chỉ vừa dứt cuộc vui mà thôi…
Tại Chính điện Chu Bình Vương thông báo mình muốn lập Hạ Tư Linh làm Đông cung Phu nhân… phe cánh chống lại Thiên Vô Hàm và Nam cung phu nhân… vui vẻ ủng hộ ra mặt. Đương nhiên Thiên Vô Hàm phản đối mạnh mẽ… hắn nói:
– Hạ y nữ kia thân thế chưa rõ ràng… lại không xuất thân từ vương tôn… hoàng thân quốc thích… hay quận chúa chư hầu Tần, Sở… thật khó lập phu nhân e rằng chư hầu chê cười.
– Nàng ấy là cháu gái ta! Chẳng lẽ Đại Tư Mã người có tư cách làm quốc trượng… Đại Tư Không ta đây… không môn đăng hộ đối mà lo chư hầu cười chê…
Lỗ Ai Công nói đầy vẻ hậm hực, rồi nói thêm nữa:
– Ta vốn nghe Hạ y nữ cứu mạng phu nhân ngài… Đại Tư Mã thật chóng quên a! Thật ta không dám nghĩ người Đại Tư Mã đại danh đỉnh đỉnh là kẻ vô ơn bội nghĩa… đâu, không ủng hộ Hạ y nữ nhà ta lấy một câu… Hơn nữa hoàng thượng có thần y nàng ấy bên cạnh… thì còn lo gì Đại Chu ta không trường tồn cùng trời đất… ha… ha…
Lời nói đanh thép của Lỗ Ai Công khiến cho, Thiên Vô Hàm đành phải hậm hực có lời nói lại… bằng không hắn bị mang tiếng vong ân:
– Thần là nghĩ xa xôi thôi… nhưng thật Hạ y nữ ở bên hoàng thượng người chăm sóc thì thật tốt a… Thần chúc mừng người… chọn được tân nương như ý!
Thế là phút chốc Hạ Tư Linh đường lên thẳng vị trí Đông cung phu nhân cao quý… một cách thuận lợi. Chỉ có điều Hạ Tư Linh Thật sự đang ở ngoài hành cung phía nam… nàng theo chúng hạ xuống vườn trúc ở ngự hoa viên vắng vẻ. Hạ Tư Linh la lớn:
– Ai là kẻ sai khiến các ngươi thủ sát ta, nói rõ ta tha cho toàn mạng…
Mấy tên sát thủ đang bị hút hồn bởi thân thể kiều mị của nàng, chả còn nghe gì ra gì… đang chăm chú nhìn vào các chỗ dụ hoặc của nàng. Hạ Tư Linh thấy vậy nhìn xuống thân thể mặt đỏ bừng bừng…”… trời ơi ta… ta… ngượng chết mất thôi…” Nàng vung tay bách thiên hoa… chuẩn bị khởi phát để giết chúng… thì u hương lan tỏa chung quanh nàng… Đầu óc nàng mê đi… tay chân rời rã…
– Bái kiến Cửu nam cung tổng giám! Đa tạ người cứu mạng…
Chúng nhất loạt quỳ xuống trước Cửu U… Nàng lạnh lùng nói:
– Mang nàng ta về nam cung cho phu nhân xử trí!
– Cửu cung giám! Xin người cho chúng thuộc hạ… một lần thưởng thưởng thức nàng ấy đi… nhìn thân thể tuyệt mỹ kia chúng thuộc hạ chịu không nổi…
Cửu U này sở dĩ một lòng phục tùng Thiên Ý Nhi, vì nàng ta yêu Thiên Ý Nhi… chấp nhận bán mạng làm kẻ nô tài. Miễn là được Thiên Ý Nhi cho âu yếm gần gũi, Cửu U có thói quen bệnh hoạn thích nhìn nam nhân cưỡng hiếp nữ nhân. Cái việc mà bản thể nàng ta không có làm được với nữ nhân mình thích. Cửu U nghĩ thầm “. Nàng ấy nói ta không giết… đâu nói là không cho cưỡng hiếp hi hi!” Liền gật đầu nói:
– Ta ban nàng đó cho các ngươi… nhưng chỉ một lần… cho mỗi kẻ các ngươi… rồi nhanh chóng cùng ta hồi cung…
Cửu U phẩy tay cho Hạ Tư Linh tỉnh táo… nhưng u hương vẫn khiến chân tay nàng vô lực… Tiên nhân thì biết nhau… chỉ là tiên khí của nàng đã do Liên Phúc… làm ẩn tàng khiến Cửu U không phát giác ra… Hạ Tư Linh nhìn nàng ta lẩm bẩm:
– Tuyệt Phách tiên Cửu U… sao tiên nhân… mà lại ẩn tàng ở đây là cơ sự gì… Á á… a a…
Nàng chưa nói hết câu thì hét lên đau đớn… thì bị trường thương nóng bỏng của một tên đâm mạnh vào hạ thể đau nhói… Hai tên bên cạnh giữ tay nàng… đồng thời nhào nặn cặp nhũ phong nàng một cách thô bạo… Tên còn lại ấn cái trường thương nóng hổi vào cái miệng bé nhỏ của nàng… Hạ Tư Linh ú ớ đến nghẹt thở bởi cái trường thương to cứng trong miệng… cặp nhũ phong trắng ngàn núng nính tím bầm những vết tay thô bạo… Hạ thể khỏi nói “. Phạch… phạch!” Liên tục những tiếng chát chúa ấy… Hắn dập hết sức thô bạo vào trong nàng… Chưa bao giờ Hạ Tư Linh nàng bị thê thảm đến vậy người nàng run rẩy… đau đớn khó chịu.
Trong khi Cửu U khoái trá nhìn cảnh tượng hiếp dâm kia, một cách sung sướng… Nàng ta không nghe rõ câu Hạ Tư Linh nói… nếu không mọi chuyện sẽ không biết đi về đâu… Hai tên sướng quá rên ầm ầm… đồng thời xuất khí cùng lúc… Hạ Tư Linh ho sù sụ vì tinh khí gã kia ngập trong họng…”. Ọe… ọe!”Đang nàng nôn thốc nôn tháo thì bị lật sấp. Bôn tên đổi vị trí cho nhau…”. Ối ôi… đau quá… ôi… ui… hu… hu…” Hạ Tư Linh khóc rống lên khi đồng thời trên dưới… hai cái trường thương to lớn cắm sập vào huyệt động và hậu môn nàng cùng lúc. Đau xé người lần đầu bị công kích hậu môn… nàng chịu không nổi ngất xỉu…
Thiên Ý Nhi nhìn thấy Hạ Tư Linh tím tái bầm dập trước mắt hậu môn thì rỉ máu, đủ biết nàng ấy bị hiếp thê thảm thế nào. Nàng ta khá thỏa mãn chửi thầm “. Ngươi chưa đủ đâu con a đầu thối… dám mạo phạm nam cung ta à!” Nàng ta ra lệnh:
– Người đâu dội nước cho nó tỉnh! Cho nó chống mắt xem ta cho nó biết thế nào là xúc phạm nam cung ta.
Hạ Tư Linh bị nước lạnh làm bừng tỉnh, hạ thể cùng hậu môn vừa đau… lại xót… người ra rời. Nhìn Thiên Ý Nhi nàng thều thào… “. Sao bỗng dưng lắm tiên nhân hiện thế vậy…” Chưa nói xong thì đã thấy Thiên Ý Nhi quát:
– Dùng hình!
Đám cung nhân mặc cho Hạ Tư Linh một cái hạ ý khá dày, rồi cẩn thận buộc chặt các ống quần lại… Chúng trói nàng vào cột tra hình, treo tay nàng lên… Một cung nữ mang đến một con mèo nhỏ thả vào trong hạ y nàng, rồi buộc chặt dây lưng lại… Con mèo bị bùng nhùng mắc kẹt trong chỗ hạ thể nàng, một cung nữ khác cầm roi ra quất vào đó… Con mèo bị đánh đau đớn kêu “. Meo méo eo… éo… éo!” Móng vuốt nó cào cấu vào đùi vào hạ thể Hạ Tư Linh nàng túa máu… Máu phút chốc thấm đỏ hạ y… Hạ Tư Linh gào khóc thảm thiết… máu nhỏ tong tỏng xuống sàn…
– Đổi hình khảo khác!
Thiên Ý Nhi ra lệnh, đám cung nhân lôi con mèo đã gần chết đang bê bết máu… khỏi hạ thể nhầy nhụa vết xước của Hạ Tư Linh. Chúng mang lại một cái gối và cái búa gỗ… hình khảo này khá tàn khốc… tuy không làm nát nhũ phong… nhưng sẽ bầm dập tím tái đau đớn nhiều ngày. Lúc ấy chợt có nội gián hồi báo:
– Khởi bẩm Nam cung phu nhân! Hoàng thượng đang cho tiến hành đăng cơ cho Hạ y nữ thượng vị Đông cung phu nhân… chừng ba canh giờ nữa đăng cơ! Người mau trang điểm dự lễ đăng cơ…
– Dừng lại hết… Đồ vô dụng các ngươi bắt nhầm nàng ta rồi…
Thiên Ý Nhi phẫn uất gào lên.