Phần 57
Thảo mỉm cười dâm đãng. Sự lẳng lơ của cô khiến Gia Kiên vừa bực, vừa muốn chết vì thèm. Không thể bỏ lỡ cơ hội tốt, Gia Kiên tấn công trở lại khi tay của cậu ta cũng đưa sang đặt trên đùi mẹ và thò vào hẳn bên trong chiếc váy. Bàn tay Gia Kiên đã chạm vào cái âm hộ bên ngoài quần lót, rồi cứ thế từ từ chà sát cái âm hộ đó. Thảo vẫn tập trung lái xe nhưng hai đùi cô tự động dạng ra. Mặt Thảo đỏ bừng trong bóng tối không phải vì xấu hổ, mà là vì hứng tình. Không chịu hơn thua, Thảo cũng lần tìm cái phẹt mơ tuya kéo xuống thò vào bên trong tìm dương vật của con trai. Trời ơi! Nó cứng ngắc nóng hổi trong tay cô. Tuy cả bốn con mắt đều nhìn về phía trước, đặc biệt là Thảo vì cô phải lái xe, nhưng tâm hồn của cả hai lại đang lạc trôi ở tận đâu đâu. Chất dâm rịn ra thấm ướt cả cái quần lót của người mẹ…
Rồi chiếc xe cũng đưa được hai mẹ con, hai kẻ khát tình về được đến nhà. Khi chiếc xe dừng ở trong gara, Thảo bước ra thì Gia Kiên như một tên háu đói, cậu ta ép mẹ vào cửa xe và hai người đứng hôn nhau.
– Anh không thể chờ thêm một giây phút nào nữa! Thèm em đến chết mất thôi.
– Em cũng vậy, con trai yêu quý của em ạ!
Chiếc váy ôm sát thân hình Thảo nhanh chóng được Gia Kiên lột tung ra. Cái miệng và bàn tay của cậu ta tham lam vần vò hai bầu ngực nặng trĩu của mẹ.
– Mút đi, con đĩ! – Gia Kiên đưa hai ngón tay lên miệng mẹ mình.
Cái kiểu dùng từ hơi có tính chất bạo dâm của Gia Kiên khiến Thảo bị kích thích mạnh. Cô hé miệng ra ngay và mút mát hai ngón tay một cách ngon lành. Chiếc váy từ từ rơi xuống đất. Lúc này trên người Thảo chỉ còn chiếc quần lót bé tí xíu, che không hết những phần kín lồ lộ gợi cảm. Gia Kiên xoay người mẹ mình chúi mặt vào cửa xe. Bộ mông gợi cảm lắc lư hiện ra, Gia Kiên cúi người vừa đưa tay vuốt ve, vừa hít hà cái làn da mát rượi. Không thể chịu đựng nổi sự hấp dẫn của hai bờ mông, đặc biệt là cái khe từ lỗ đít trở xuống, Gia Kiên kéo cái quần si líp xuống. Âm hộ của Thảo đã thấm nước nhờn lồ lộ, Gia Kiên từ từ cúi xuống rồi rúc mặt vào cái khe đó để liếm. Cái lưỡi của cậu ta cà mạnh vào hai nếp mu gợi cảm khiến Thảo bật tiếng rên lớn:
– Uhhhhh…
Thảo thấy khó chịu bởi tư thế này cái lưỡi khó đi được vào bên trong nên cô quay người lại, một chân nhấc lên cao và cái tay túm lấy mớ tóc được xịt keo dí vào cái âm hộ ẩm ướt. Cứ thế cô rên lên, hẩy hẩy cái lồn trên môi miệng con trai. Một lúc sau nước nhờn chảy ra từ âm hộ đầy úp trong miệng Gia Kiên.
– Thôi.. thôi… mẹ chịu hết nổi rồi… địt đi con!
Gia Kiên lập tức đứng lên và đẩy mạnh dương vật cứng ngắc của mình vào cái lồn Thảo. Thảo lập tức sướng tê người, cô la lớn.
– Ôi.. chết em rồi… sươnggggggg
Thảo há hốc mồm khi được con trai nắc điên dại. Cứ địt vài phút thì cậu ta rút buồi ra và Thảo ngồi xuống mút. Sau đó hai người hôn nhau dâm loạn để trao nhau mùi vị của tình dục. Thảo lại chống hai tay vào xe và chổng mông cao lên khiêu khích. Gia Kiên gầm gừ, cậu ta vỗ thật mạnh làm Thảo hơi đau. Nhưng cô vẫn sướng và thích thú khi thấy con trai ghen tuông khi làm tình. Sau khi Gia Kiên đẩy lút cán con cặc vào tận cùng âm hộ phía sau mông đít Thảo thì nó nắc mạnh như loài chó dại. Khoảng mười phút sau, từng đợt tinh khí được bắn thẳng vào trong lồn Thảo. Tiếng rên của âm thanh đầy dục tính vang lên và im lặng hẳn khi hai cơ thể tạm thời thỏa mãn. Quần áo, váy của hai người vẫn còn ngổn ngang dưới đất trong gara, nhưng Gia Kiên đã kéo tay mẹ cứ thế trần truồng đi lên nhà. Thảo mỉm cười cứ để cho con trai hôm nay được thả phanh điều khiển cuộc chơi.
– Anh muốn được làm chồng của em đêm nay trên chiếc giường vợ chồng này! – Gia Kiên nói xong mạnh bạo đẩy mẹ mình nằm ngửa ra.
Thảo cười ré lên với trò chơi mang đậm chất nhục dục mà con trai cô bầy ra. Hai cái chân giơ lên cao, bàn tay đưa xuống miết miếng thịt và nhìn Gia Kiên lẳng lơ mời gọi:
– Xơi đi anh! Đêm nay con đĩ này là của anh đấy. Lại đây ăn lồn em đi nào!
– Con đĩ này, được… anh sẽ cho em biết tay anh.
– Anh làm gì được nào? – Thảo đưa mắt thách thức.
– Đêm nay anh sẽ cho cái lồn này phải tê dại, phải nát bét thì thôi.
– Em thích thế đấy, anh có làm được không?
– Biết ngay thôi! Gia Kiên trúng bẫy, nhảy vồ vào cái lồn mút mát.
Thảo sưng sướng, đàn ông càng điên dại trên giường thì cô càng khoái. Cô cũng xoay xoay người rồi vồ lấy con cặc vẫn còn hơi mềm của Gia Kiên đưa vào miệng mút. Căn phòng ngủ lại rộn ràng với các thể loại âm thanh của hai con thú khát tình. Đôi lúc Thảo tưởng tượng ra Vũ Bắc đang địt mình chứ không phải là Gia Kiên, điều đó khiến cô đạt khoái cảm rất mạnh.
… Bạn đang đọc truyện Cực phẩm dâm dục 2 tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Long sững sờ ngồi thần người trên chiếc ghế ở hành lang khi nghe bà Linh kể toàn bộ sự việc của Gia Hân. Ban đầu anh vô cùng tức giận và phẫn uất với ông thầy giáo khi nghe con gái mình đã bị ông ta hiếp dâm. Nhưng sau đó, sự tức giận lắng xuống khi bà Linh nói cho anh nghe về việc Gia Bảo bị bệnh suy tủy.
– Trời ơi, sao lại có thể như thế được cơ chứ. Sao lại là con bé?
Bà Linh cũng đau xót vô cùng nên hiểu được tâm trạng của Long lúc này. Bà nói nhẹ nhàng:
– Giờ việc quan trọng nhất là phải cứu chữa cho con bé. Ngày mai bệnh viện sẽ chuyển Gia Hân về Berlin.
Long không nhìn bà Linh bởi đôi mắt anh đã ngấn lệ. Thương cho số phận của con gái mình thật hẩm hiu, anh trả lời:
– Vâng, đó là việc quan trọng nhất. Cũng may là có mẹ ở bên Gia Hân suốt từ chiều qua.
Hai mẹ con ngồi nói chuyện một lúc thì đi vào trong phòng. Thấy bố xuất hiện, Gia Hân ôm lấy anh khóc:
– Con vẫn đau lắm bố ạ.
Nghe giọng con bé thều thào, cả Long và bà Linh cũng không thể cầm được nước mắt. Bà Linh liền đi ra ngoài để cho hai bố con tâm sự. Long ôm chặt con gái vào lòng và xoa lưng con bé an ủi động viên:
– Được rồi, được rồi. Bố biết, đã có bố và bà ở đây bên con rồi, con không phải sợ ai nữa.
– Ông ấy… ông ấy làm con đau…. giờ vẫn đau lắm. Con sợ ông ta, con sẽ không đi học nữa đâu.
Long nghiến răng, con tim đau nhói. Sao lão ta lại có thể làm cái việc đồi bại đến thế cơ chứ! Con bé trông đáng thương như vậy mà lão ta lại lỡ… đồ cầm thú! Không thể bỏ qua chuyện này được. Long gọi bà Linh vào ngồi với Gia Bảo, anh đi đến phòng bác sĩ.
– Tôi muốn có tờ chứng nhận của bác sĩ rằng vết thương của con gái tôi là bị người khác hãm hiếp. – Long nói với ông bác sĩ.
– Anh sẽ có ngay, không khó khăn lắm. Gia đình nên làm đơn tố cáo để cảnh sát cho lão ta vào tù. Thể loại hiếp dâm trẻ vị thành niên là không thể chấp nhận được, vô cùng đồi bại.
– Vâng chúng tôi sẽ tố cáo ông ta. Ông ta là thầy giáo, vậy không biết bao nhiêu đứa trẻ đã bị ông ta hãm hiếp rồi.
– Đúng vậy. Hy vọng nơi thích hợp với ông ấy là trong tù chứ không phải trường học. Lão ta còn ở ngoài thì sẽ có vô số trẻ em cũng bị như con gái anh.
– Vâng. À còn chuyện bệnh tình của con bé, tôi muốn hiến tủy cho con gái của tôi.
– Rất tốt. Ngày mai sẽ chuyển con gái anh về bệnh viện trên Berlin và ở đó người ta sẽ kiểm tra xem tủy của anh có phù hợp với cô bé không đã. Hy vọng mọi thứ đều ổn. Tôi cũng rất thương cho con bé. Mong cháu sẽ qua khỏi và vượt qua được nỗi đau này.
– Vâng, gia đình tôi cám ơn bác sĩ rất nhiều.
Không muốn để sự việc trôi lâu và sợ ông thầy giáo đề phòng, Long gọi bà Linh ra nói nhỏ rồi bảo bà trông Gia Hân, còn anh đi luôn đến một đồn cảnh sát gần nhất để đâm đơn tố cáo.
– Chúng tôi sẽ phát lệnh bắt tạm giam ngay hắn ta thưa ông Long, – người cảnh sát nói.
– Vâng, tôi mong các ngài hãy trừng trị kẻ phạm tội hiếp dâm thật thích đáng. Con gái tôi giờ vẫn đang kêu đau và nó bị hoảng loạng tinh thần. Con bé thật tội nghiệp! – Long vừa nói vừa đấm xuống bàn thể hiện sự tức giận.
– Chúng tôi hiểu sự đau xót từ phía gia đình các ông. Giờ tôi sẽ lệnh bắt lão ta và khám xét nhà. Chúng tôi cũng phải đến bệnh viện ngay để thẩm vấn qua con gái ông. Không có vấn đề gì chứ thưa ông? Vì đó là bắt buộc.
– Các ông cứ tiến hành theo đúng thủ tục thôi, không có vấn đề gì cả. Nhưng có một vấn đề nhỏ này mong các ông giúp cho.
– Ông cứ nói! Người cảnh sát nhún vai vẻ đồng ý.
Long lưỡng lự vài giây rồi trình bầy cho viên cảnh sát hiểu:
– Chắc các ngài cũng đã nghe qua đến cái tên “Loth Company” rồi chứ? Đó là công ty của gia đình tôi. Vì lý do đó tôi không muốn vụ việc phải rùm beng lên. Các ngài cứ điều tra, bắt lão thầy giáo phải chịu sự trừng trị của pháp luật, nhưng mong các ngài đừng để báo chí biết. Nói chung tôi không muốn nhiều người biết chuyện này.
– Tôi hiểu rồi. – Viên cảnh sát gật đầu. – Việc đó cũng đơn giản thôi nếu như gia đình muốn như vậy. Ông còn điều gì muốn nói nữa không?
– Tất cả những gì tôi muốn thì cũng đã nói hết rồi. Cảm ơn các ông. Tôi xin phép ra về.
– Vâng, chào ông.
Hai người bắt tay rồi Long quay người đi về bệnh viện.
Mở cửa bước vào, Long thấy 2 bà cháu đang nằm ngủ nên anh đóng nhẹ cửa và đi thật khẽ đến bên giường. Gia Hân mở mắt ra như biết có người đang vào phòng. Long sợ làm bà Linh thức giấc nên đưa ngón tay lên suỵt suỵt gia dấu bảo con gái đừng nói gì cả mà hãy để cho bà ngoại được ngủ ngon. Long lấy chiếc ghế ngồi xuống cạnh giường, anh ngồi ngắm khuôn mặt bà Linh đang ngủ. Cả đêm qua bà Linh hầu như thức trắng đêm nên bà ngủ say không hề biết rằng có người đang ngồi canh giấc ngủ cho mình. Bà Linh lại nằm ngay ngoài, như một cơ duyên cho Long được thoải mái ngắm những đường nét của người phụ nữ mà nó vẫn hằng yêu và nhung nhớ. Những kỷ niệm ngày xưa chợt ùa về trong tâm trí. Long nhớ như in bên trong lớp áo phông bộ ngực của bà Linh to như thế nào, hay sau lớp quần ở giữa háng kia cái âm hộ của bà đẹp ra sao. Tất cả mọi thứ, mọi vẻ đẹp của bà Linh đều hiện rõ trong đầu Long. Ánh mắt của Long chuyển hướng lên bờ môi, cái bờ môi vô cùng quyến rũ kia đã từng e thẹn, đã từng tham lam hôn môi và nút lưỡi của anh. – Ôi! giá như.. giá như được một lần như thế nữa… Chắc sẽ tuyệt vời lắm nếu như… nếu như được một lần ân ái với bà….
Thời gia cứ trôi qua từng phút nhưng Long chỉ muốn được ngồi ngắm bà Linh mãi như thế này. Mới chỉ là ngắm thôi mà anh thấy không biết chán. Đôi mắt hết nhìn khuôn mặt thánh thiện kia thì lại đưa xuống đôi gò bồng đào đang phập phồng trong lớp áo. Nghĩ rằng Gia Hân cũng đã ngủ, Long không kìm được lòng, anh liều nhổm người lên và thật chậm.. thật từ từ… thật khe khẽ… thật nhẹ nhàng đặt môi mình vào môi bà Linh. Hai lớp da môi vừa chạm vào nhau thì Long sợ nên nhấc đầu ra ngay. Nhưng có lẽ thế là đã quá đủ, cảm giác lâng lâng chạy trong người, giống như nụ hôn đầu tiên khi chinh phục được một người con gái. Long ngồi xuống, lại muốn nữa, lại muốn được chạm vào người mình yêu, anh tiếp tục liều khi quyết định nắm lấy bàn tay của bà linh bóp nhẹ mặc kệ nếu như bà sẽ biết.
Bà linh tỉnh giấc vì cảm giác như có ai đang cầm tay mình. Đôi mắt hé nhẹ ra, bà nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh và đang cầm tay mình lại chính là Long. Không kêu lên, nhưng chỉ là phản ứng có lệ, bà Linh rút tay ra khỏi tay Long nhưng anh vẫn nắm thật chặt.
– Kìa Long! – Giọng bà thật nhỏ nhẹ và vô cùng đáng yêu.
Long chẳng biết nói gì vì Gia Hân đang nằm bên cạnh. Không nói nhưng anh nhất quyết không nhả bàn tay mềm mại của bà Linh ra. Hai người nhìn nhau! Nhưng là cái nhìn trìu mến, cái nhìn của sự nhớ nhung, cái nhìn của sự hồi tưởng.
Khác với đàn ông, phụ nữ thường biết cách che giấu tình cảm của mình, đặc biệt là những phụ nữ đã có một gia đình hạnh phúc. Mười mấy năm qua, chưa bao giờ bà Linh phàn nàn về đời sống vợ chồng với Thành. Bà cảm thấy quá đủ, quá hạnh phúc, và không thể đòi hỏi gì hơn với một người chồng kém mình gần chục tuổi. Nhưng trong sâu thẳm con tim, đôi lúc bà vẫn nhớ về người xưa, kể cả trong lúc hai vợ chồng làm tình…. bà vẫn nhớ đến cậu con rể. Nhưng điều đó không một ai biết, bà chưa bao giờ bộc lộ ra nỗi nhớ nhung đó để cho Thành hay là Long biết được. Sự che giấu quá tài tình của bà khiến Long mười mấy năm nay cứ nghĩ rằng bà Linh đã quên, đã không còn yêu mình nữa rồi nên anh cũng không muốn xen vào chuyện vợ chồng của bà Linh với Thành.
Nhưng lúc này, nhìn vào đôi mắt ấy, Long đã biết, đã nhận ra một điều là – bà Linh vẫn còn thương yêu mình – . Bàn tay của bà vẫn nằm im trong tay anh, không chống cự như lúc trước. Long không biết rằng, bà Linh đang xúc động thực sự. Bà cảm thấy hơi ấm từ bàn tay anh chuyền sang tay mình… nó ấm áp lạ kì. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt, chỉ cần cảm nhận được hơi ấm của bàn tay, bà Linh hiểu rằng Long vẫn còn nặng tình với bà. Và trong phút chốc, với tình cảm dâng trào, bà Linh không còn nghĩ đến hai chữ gia đình, không còn nghĩ đến Thành, bà cứ để cho cơn sóng tình cuốn trôi đi.
Long nâng bàn tay bà Linh lên cao, dùng ngón cái xoa xoa nhẹ nhàng rồi đưa lên miệng hôn. Nhìn vào ánh mắt, Long thấy bà đã đồng ý. Long sung sướng và hạnh phúc đến tột độ, anh áp bàn tay yêu thương đó lên má mình với tình cảm chân thành. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, bà Linh nhắm mắt chờ đợi khi môi Long đang gần kề môi mình. Thực sự bà muốn được hôn lên cái đôi môi tham lam kia một lần nữa, bà cũng háo hức, mong cho nụ hôn đến thật nhanh… Bà Linh đã cảm nhận được hơi thở của Long đang phả vào miệng mình… hai bờ môi ở gần nhau lắm rồi, bà vẫn nhắm chặt đôi mắt mong chờ một nụ hôn thần kỳ, một nụ hôn của mười mấy năm chỉ hiện lên trong mỗi giấc mơ hay là trong trí tưởng tượng phong phú.
– Bố ơi, con đói rồi! – Bất ngờ Gia Hân nằm bên trong tỉnh giấc và nói.
Chưa kịp chạm vào bờ môi của nhau nhưng Long vội ngồi xuống, còn bà Linh xấu hổ và đỏ mặt trông thật đáng yêu. Hai người nhìn nhau cười tình tứ, Long thích cái vẻ e thẹn đó của người tình sắp bước sang cái tuổi sáu mươi.
– Nào, hai bà cháu dậy ăn đi, bố mua hết rồi.
Giọng nói của Long chứa đựng sự vui sướng, bao nỗi buồn vì chuyện của Gia Hân bỗng vơi đi trong lòng. Hai bà cháu ngồi dậy, bà Linh cứ vuốt tóc Gia Hân làm hai bà cháu trở nên gần gũi như mẹ với con. Long đưa một khay thức ăn bằng nhựa cho bà Linh, còn một khay anh mở ra và bón cho con gái ăn giống như hồi còn bé. Ba người vui vẻ, lúc nào cũng nở nụ cười trên môi. Điều đó làm Long thấy hạnh phúc và lúc này anh chỉ mong mình có một gia đình bé nhỏ như vậy, không cần quá giàu sang, chỉ cần mọi người luôn ở bên nhau trong mỗi bữa cơm gia đình.
– Bà ngoại ở lại đây với cháu nhé! – Gia Hân vừa nhai vừa quay sang bà Linh nói.
– Tí nữa bà phải về rồi. Hôm khác bà sẽ lên thăm cháu gái yêu quý của bà sau.
Long không muốn xa bà Linh một giây phút nào nên anh nói ngay:
– Kìa bà, ở lại với Gia Hân đi. Bà về nó buồn lắm. Con là đàn ông, có nhiều cái không chăm được.
– Bà ở lại với Gia Hân đi! – Gia Hân cầm tay bà Linh phụng phịu không muốn cho bà về.
Bà linh cũng muốn nhưng bà không thể đi mấy ngày được, với lại bà không có quần áo để thay. Vuốt tóc đứa cháu yêu, nhưng mắt lại nhìn Long như muốn nói với anh:
– Bà phải về, hôm khác bà sẽ lên chơi với cháu tận mấy hôm được chưa? Mai cháu sẽ được chuyển về bệnh viện trên thủ đô rồi, lúc đấy sẽ có mẹ Thảo và chị Gia Bảo trông nom cháu.
– À mẹ này! – Long vội nói ngay khi nghe bà Linh nhắc tới Thảo.
– Gì vậy con?
– Công ty của vợ con hiện giờ đang nhiều việc lắm. Thảo đang phải lo chống chọi lại với những thế lực có mưu đồ chiếm đoạt công ty. Vì vậy con nghĩ tốt nhất không nên nói cho cô ấy biết về bệnh tình của Gia Hân vội. Con sợ cô ấy sẽ lo lắng và không tập chung được vào công việc.
– Nhưng con Thảo là mẹ, không nói không được. Con cái bị làm sao thì phải có mẹ nó bên cạnh chứ. Nếu con không nói thì mai này cái Thảo sẽ giận cả con và cả mẹ nữa đấy.
– Con sẽ chịu trách nhiệm! – Long quả quyết. Con không muốn cô ấy bị phân tâm vì hiện giờ công ty đang rất cần sự chèo lái của cô ấy. Mẹ yên tâm, Gia Hân sẽ khỏi bệnh rồi lúc đấy nói cho vợ con biết là tốt nhất.
– Tùy con vậy. – Bà Linh thở dài. – Làm gì thì làm nhưng đừng để Gia Hân phải tủi thân.
Mặc dù đang có Gia Hân ngồi bên cạnh nhưng Long vẫn cầm tay bà Linh động viên:
– Con bé có con, có mẹ bên cạnh thì còn lo gì nữa.
Bà Linh chẳng muốn rụt tay lại vì bà cũng thích. Bà hiểu câu nói đầy ẩn ý của long.
– Nhưng mẹ phải về!
– Mẹ nỡ lòng nào để hai bố con lủi thủi trong viện ư? Con bé sẽ buồn và nhớ bà ngoại nó lắm. – Long lôi Gia Hân ra để níu kéo bà Linh ở lại.
– Nhưng….
– Không nhưng gì cả, mẹ hãy ở lại đây với Gia Hân và với… con!
Hai từ “với con” được Long kéo hơi dài và hơi lấp lửng, bà Linh đỏ mặt rụt tay lại lườm… yêu…
– Nhưng ở đây làm gì có chỗ ngủ?
– Mẹ lo gì chuyện đó. Con sẽ thuê bệnh viện một phòng cho mẹ. Vậy là mẹ đồng ý rồi nha.
– Bà ở lại với cháu đi! – Gia Hân cũng thêm vào.
Trước sự thuyết phục khéo léo của Long và nhìn khuôn mặt đáng yêu và đáng thương của cháu gái, bà Linh đành gật đầu đồng ý. Sau đó Long đi ra ngoài để làm một số thủ tục và cũng để gọi điện cho Thảo, còn bà Linh ở lại trông Gia Hân đến tận tối. Long đã nói dối Thảo rằng anh có mấy khách hàng béo bở ở tận Frankfurt nên không về đêm nay. Cũng chính vì lý do đó mà Thảo đã cùng Gia Kiên đi đến buổi trình diễn thời trang và hai mẹ con đã có một đêm đầy hoan lạc tại nhà.