Phần 55
Thời tiết thật là dở chứng, lúc sáng thì nắng đẹp, giờ đến buổi trưa thì bỗng dưng mưa to. Cũng may hai người đã ăn xong. Nhân viên tại nhà hàng trung hoa này quả thực rất nhiệt tình, những món đặc sắc nhất luôn được họ tận tình đem ra đặt trên bàn. Thảo xoa xoa cái bụng no căng nhìn Phan Quân mỉm cười. Lâu rồi cô mới thấy mình ăn ngon như vậy.
– Thưa bà, bà có muốn uống thêm một chút sâm banh nữa không ạ? – Người nhân viên ân cần hỏi.
– Tôi cám ơn, có lẽ tôi đã uống đủ rồi. – Thảo ngước mặt lên lịch sự trả lời.
Đúng lúc đó có một người đàn ông bước vào trong quán, anh ta ướt sũng cho dù đã mặc áo mưa. Trên tay cầm một cái hộp nhỏ được bao bọc rất cẩn thận, anh ta tiến về phía bàn của hai người.
– Xin bà thứ lỗi, thưa bà – Người đàn ông đến gần và nói với Thảo.
– Có người gửi tặng bà một món quà. Mong bà nhận cho.
– Cái gì vậy? – Thảo ngạc nhiên và đưa ánh mắt nhìn Phan Quân.
– Xin phép ông bà tôi cáo lui. Người đàn ông nói xong liền quay người đi thẳng ra ngoài.
Phan Quân nhìn hộp quà nho nhỏ, ông cũng thắc mắc không kém gì Thảo.
– Được rồi, em mở nó ra thì mới biết được bên trong là cái gì chứ?
Thảo ngay lập tức bóc hộp quà ra. Tay cô nhấc lên một con ngựa chiến được khắc bằng đồng đen rất đẹp. Thảo lên tiếng ngay khi chiêm ngưỡng món quà quý giá:
– Oa… con ngựa mới đẹp làm sao!
– Em xem ai là người tặng vậy? – Phan Quân nhíu mày.
Thảo cầm lấy tấm thiệp nhỏ ở phía dưới và mở ra đọc.
– Không ngờ là của Vũ Bắc! – Thảo nói và tránh ánh mắt của Phan Quân.
– Thằng khốn! Hắn định giở trò gì nữa vậy? – Phan Quân tức giận gầm lên.
– Thôi nào, bình tĩnh anh!
– Em hãy trả lại món quà đó đi! Nếu nhận thì còn ý nghĩa gì nữa.
Thảo mọi khi vẫn hay nghe lời Phan Quân. Ông giống như một người bạn, một người anh của cô. Nhưng đôi khi ông lại quá gia trưởng và không hiểu được suy nghĩ người khác thích gì. Thảo thấy hơi khó chịu! Lần này cô không nghe lời ông. Cô không muốn bất cứ ai can thiệp vào chuyện riêng tư của cô, kể cả là Phan Quân.
– Chỉ là một món quà thôi mà anh. Ông ta chúc mừng mọi chuyện tốt đẹp đã đến với gia đình.
– Lão ta luôn giả tạo như vậy! Bài học Phan Hải chắc em vẫn còn nhớ? – Phan Quân nổi khùng không biết vì ông ghét cay ghét đắng Vũ Bắc hay là vì ông đang ghen.
– Nhưng dù sao chính ông ta là người lệnh cho đàn em âm thầm đi giải cứu Gia Bảo. Người cám ơn có lẽ phải là em mới đúng. – Thảo cố gắng giải thích.
– Anh nhổ toẹt vào cái lòng tốt thối tha đó cho dù lão ta có thành ý muốn cứu Gia Bảo. Em nên nhớ rằng lão ta là người muốn chiếm Loth đấy nhé. Hãy trả lại món quà này đi! – Phan Quân giận dữ.
– Thôi mà anh! – Thảo bối rối. – Anh như vậy thì anh có biết rằng ông ta sẽ thích thú như nào khi thấy anh tức giận không? Anh đừng có để ông ta đạt được cái điều mong muốn đó.
– Thôi tuỳ em… – Phan Quân nói và đứng dậy bỏ đi.
Thảo nhìn theo ông, vui buồn lẫn lộn. Cô gọi bồi bàn ra thanh toán rồi về công ty tiếp tục làm việc.
… Bạn đang đọc truyện Cực phẩm dâm dục 2 tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Bà Linh ngồi nhấp nhổm chờ đợi. Cả đêm qua bà không ngủ được vì lo lắng cho cháu gái. Mấy lần Gia Hân tỉnh giấc la hét như vừa mơ thấy ác mộng, đúng hơn là mơ thấy ông thầy giáo ở trường thì bà biết rằng cô bé đã bị ông ta hiếp dâm là sự thật. Tiếng cửa mở, bà Linh liền đứng dậy đi vao trong khi ông bác sĩ gọi tên bà.
– Mời bà ngồi! – Ông bác sĩ nói
– Bác sĩ đã có kết quả gì về cháu gái tôi chưa? Bà Linh sốt sắng lo âu.
Ông bác sĩ thở dài, mỗi lần nói cho người nhà của bệnh nhân biết về một căn bệnh hiểm nghèo nào đó như là một cực hình với ông. Giá như thế giới này không có ai mắc bệnh thì tốt biết bao.
– Theo chuẩn đoán của chúng tôi, cháu gái bà đã mắc căn bệnh “Suy Tủy” rất nặng rồi.
– Bác sĩ nói sao? – Bà Linh cảm thấy trống ngực đập thình thình, khó thở, chóng mặt.
– Bà nên bình tĩnh. – Bác sĩ đứng lên và vỗ vai bà động viên.
– Có cách nào chữa khỏi cho con bé không ạ?
– Hiện nay y học cũng tiên tiến nên bà cũng đừng lo lắng quá. Nếu như người nhà phát hiện được từ trước và đưa vào viện sớm hơn thì sẽ dễ dàng điều trị hơn.
– Ý bác sĩ là giờ bệnh của con bé đã nặng nên sẽ khó chữa? – Bà Linh hỏi và chờ đợi câu trả lời.
Ông bác sĩ về lại bàn và ngồi xuống, ông ta nhìn bà Linh nói:
– Đối với bệnh nhân mắc suy tủy nặng thì biện pháp hiệu quả nhất là ghép tủy. Ghép tủy sẽ giúp cho người bệnh hồi phục rất tốt.
Dừng lại đôi giây, ông bác sĩ tiếp tục:
– Nếu không có khả năng ghép tủy, nói đúng hơn là không tìm được người có tủy phù hợp với bệnh nhân, thì chúng tôi chỉ còn cách điều trị bằng thuốc. Cháu gái bà hiện lượng hồng cầu trong người là rất thấp nên chúng tôi sẽ tìm cách kìm máu. Chúng tôi sẽ dùng thuốc làm tăng số lượng của bạch cầu, hoặc những loại thuốc làm kích thích tủy hoạt động trở lại bình thường.
Bà Linh càng nghe càng ù hết tai chẳng hiểu gì. Bà lắp bắp:
– Vâng, tôi sẽ về bàn với gia đình ngay hôm nay.
– Tạm thời cứ để cô bé ở lại đây để bệnh viện điều trị. Tôi sẽ liên lạc ngay với bệnh viện trên berlin, có lẽ mai hoặc ngày kia sẽ chuyển cô bé lên đó. Bệnh viện trên Berlin có điều kiện chữa trị tốt hơn.
– Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy. Cám ơn bác sĩ rất nhiều.
Bà Linh đi ra ngoài, việc đầu tiên bà làm ngay là rút điện thoại ra gọi cho Long để nói cho nó biết mọi chuyện. Sau đó bà về phòng, nhìn Gia Hân đang ngủ mà bà không cầm được nước mắt. Con bé thật tội nghiệp!!! Hết bị hiếp dâm giờ lại mắc bệnh hiểm nghèo. Sao bao nhiêu cái đen đủi lại rơi vào hết con bé vậy?