Phần 45
Đoàn xe của Vũ Bắc nối đuôi nhau đi với tốc độ chầm chậm vừa phải hướng đến cánh rừng nơi hẹn gặp với Phan Hải. Vũ Bắc ngồi trong xe bình thản với những suy tính trong đầu. Tuy đã có sự chuẩn bị từ trước cho cuộc gặp mặt này, nhưng ông ta vẫn cẩn thận tính lại từng bước một bởi Phan Hải cũng là một tay mưu mẹo xảo quyệt. Điện thoại đổ chuông, ông ta nhấc máy lên nghe:
– Alo, tôi Vũ Bắc nghe đây!
– Ông định giở trò chơi bài gọi công an đến đấy hả? Vậy là ông muốn con trai ông phải chết? – Tiếng của Phan Hải.
– Mày nói gì vậy hả Phan Hải? Tao không có bị điên mà mời công an đến để cả lũ tra tay vào còng số tám.
– Được rồi tôi tin ông. – Phan Hải thấy ông ta nói cũng có lý. – Địa điểm giao con tin được thay đổi để đảm bảo sự an toàn cho tất cả mọi người.
– Tao chấp nhận điều đó nếu mày thấy cần thiết. Nói đi! Ở đâu?
– Cánh rừng gần biên giới với Czech!
– Được! Tao sẽ có mặt ở đó.
Vũ Bắc tắt điện thoại rồi nói với đàn em:
– Gọi điện báo mọi người thay đổi hướng đi.
– Dạ vâng.
Cánh rừng sát với biên giới Czech vào tầm cuối chiều vắng vẻ người đi lại, rất thích hợp cho một cuộc gặp của giới xã hội đen. Chỉ có duy nhất một xe bẩy chỗ ngồi của Vũ Bắc tiến theo con đường mòn đi sâu vào trong cánh rừng. Chiếc xe dừng lại khi thấy một chiếc xe khác đỗ trước mặt với khoảng cách hơn 200m. Một người đàn ông bước xuống xe trong tay là chiếc vali nhỏ, sau đó là Vũ Bắc. Nhìn thấy Phan Hải đang đứng chờ bên cạnh chiếc xe ô tô, Vũ Bắc nói:
– Lê Thành đâu?
Phan Hải rít hơi thuốc rồi vứt xuống đất, anh ta bước lên vài bước ngó nghiêng như để xem có bao nhiêu người đi cùng Vũ Bắc. Chỉ thấy có một người đang cầm chiếc vali, anh ta an tâm và nói:
– Có tiền có người! Tiền đâu?
Vũ Bắc nhếch mép cười, ông ta quay sang tên đệ tử đang đứng bên cạnh hất hàm ra dấu. Ngay lập tức tên đệ tử mở chiếc nắp vali ra và chĩa tay về phía trước để Phan Hải nhìn thấy được bên trong là những đồng euro mới cứng lấp lánh.
– Lê Thành đâu? – Vũ Bắc hỏi lại câu hỏi đó lần nữa khi ông ta đã chứng minh được rằng mình đã chuẩn bị đủ tiền để trao đổi.
Phan Hải đã nhìn thấy từ xa một vali bên trong chứa đầy giấy bạc, anh ta quay lại chiếc xe gọi đồng bọn:
– Dani! Đưa thằng đó ra đây.
Vừa cất tiếng, ngay lập tức cánh cửa xe được mở ra và một tên Tây đầu trọc trên tay lăm lăm khẩu súng lục lôi một người bị trói cả chân lẫn tay ra ngoài. Lê Thành mặt mũi vẫn dính đầy máu nằm xuống đất vì anh ta không thể đứng được, đôi mắt hướng về bố mình để cầu cứu. Vũ Bắc nhìn thấy con trai mình rơi vào hoàn cảnh như vậy thì lòng quắt lại đau nhói. Ông ta cố nhẫn nhịn, gương mặt vẫn tỏ ra bình thường và lạnh tanh không chút biểu lộ đau xót.
– Thả Lê Thành ra! – Vũ Bắc lên tiếng để thị uy quyền lực.
Phan Hải có vẻ không coi lời nói của Vũ Bắc ra gì, anh ta trả lời cũng đanh thép:
– Tôi cần phải được kiểm tra số tiền.
– Xin mời!
Phan Hải quay lại nhìn Dani gật đầu một cái như ra dấu điều gì đó rồi anh ta tiến về phía người đang cầm chiếc vali để kiểm tra. Khi đến gần, Phan Hải cẩn thận nhìn vào chiếc vali thật kỹ rồi đưa tay định chạm vào đống giấy bạc để kiểm tra bên dưới thì người cầm chiếc vali ngăn cánh tay anh ta lại.
– Tôi cần phải kiểm tra số tiền! – Phan Hải nói dõng dạc.
Vũ Bắc từ đằng sau tiến đến chỗ hai người, ông ta mỉm cười vẻ ranh ma rồi nhìn về phía Phan Hải nói:
– Thả người, tiền sẽ trao tận tay chúng mày.
– Ông coi tôi là trẻ con hay sao vậy? – Phan Hải cười phá lên. – Thả người rồi thủ tiêu luôn chúng tôi phải không?
– Vũ Bắc xưa nay luôn lấy chữ tín khi làm ăn với bạn bè, không có chuyện giở trò đê hèn đó ra. Cậu yên tâm đi.
Một kẻ khôn ngoan như Phan Hải làm sao tin được lời nói đó. Anh ta nhìn Vũ Bắc chốt hạ lần cuối:
– Đưa tiền thì sẽ có người. Còn không chịu thì ông cứ việc đem tiền về, người sẽ lại đi theo chúng tôi.. kakak..
– Mày nghĩ còn có đường về khi chơi với Vũ Bắc á? – Ông Bắc đã giở giọng tráo trở ra.
Phan Hải giật mình theo phản xạ rút khẩu súng lục găm trong người nhưng đã quá muộn cho anh ta. Người cầm chiếc vali đã có sự chuẩn bị từ trước nên ngay khi ông Bắc còn chưa kịp nói hết câu thì anh ta dí khẩu súng vào đầu Phan Hải.
Phan Hải thấy Vũ Bắc đã giở mặt, anh ta không hề sợ hãi mà còn cười to lên.
– Bắn đi! Bắn luôn đi bọn khốn! Nếu chúng mày bắn tao, thì thằng Lê Thành cũng như vậy thôi.
Phan Hải nói và nhìn lại về phía Dani đang dí súng vào đầu Lê Thành trong tư thế sẵn sàng. Nhưng không rõ từ lúc nào, từ hai bên phía rừng, một tốp người cũng cầm súng nhằm vào Dani.
– Nếu mày thả Lê Thành ra, tao hứa sẽ cho hai đứa chúng mày thoát tội. – Vũ Bắc đề nghị điều đó với Phan Hải.
Phan Hải nhìn xung quanh, anh ta biết được rằng bên mình ở trong tình thế yếu hơn, khó có thể thoát được khi người của ông Bắc đã bao vây hai người. Nhưng trí thông minh vẫn cho anh ta biết rằng anh ta còn có con bài quan trọng trong tay là Lê Thành. Đời nào bố lại muốn con trai mình chết!
– Ông tưởng mang mấy thằng đàn em đến đây là có thể dọa được tôi à? – Phan Hải nhìn thẳng vào Vũ Bắc nói. Anh ta cũng lôi con bài trong tay mình ra đe dọa lại:
– Nếu như các người không rút và trao tiền thì số phận của con trai ông đã được định đoạt. Này ông Bắc! Tôi nghĩ chắc ông không muốn con trai mình ở dưới suối vàng oán trách tại sao mình lại có ông bố khốn nạn đến như vậy chứ?
Vũ Bắc nghe xong liền mỉm cười vì ông ta đã biết thế nào Phan Hải cũng lôi Lê Thành ra dọa như vậy. Một con cáo già lăn lộn trong giang hồ bấy nhiêu năm sao có thể sợ hãi điều đó cho được.
– Tao nghĩ chắc hai chúng mày cũng muốn sống. Còn nếu như muốn chết, ok, mạng đổi mạng! Tiến hành đi!
Phan Hải lạnh gáy khi nghe Vũ Bắc nói ra câu đó. Anh ta không thể tin trên đời lại có ông bố sẵn sàng để con mình chết dễ dàng như vậy. Nhưng không chỉ có Phan Hải ngạc nhiên về điều đó, người ngạc nhiên không kém chính là Lê Thành. Đôi mắt rực lửa căm phẫn nhìn bố mình không nói lên lời. Lê Thành làm sao hiểu được ông Bắc đang dùng tâm lí chiến với kẻ thù. Ở những cuộc chiến tâm lí như thế này, ai có kinh nghiệm và bản lĩnh thì sẽ là người chiến thắng. Vì biết Phan Hải cầm đằng chuôi nên ông Bắc bắt buộc phải dùng cách này tuy hơi mạo hiểm. Vốn dĩ con người sinh ra ai cũng muốn sống, chẳng ai muốn chết nên ông Bắc dựa vào lý thuyết đó để uy hiếp lại Phan Hải. Ông tin chắc anh ta không dám liều lĩnh nổ súng…
– Ông có chắc lời nói của mình không đấy? Tôi cho ông suy nghĩ lại.
– Chẳng có gì phải suy nghĩ khi vấn đề hết sức đơn giản. Nổ súng đi! – Ông Bắc bình thản đối đáp với khuôn mặt rất bình thản không chút lo lắng, nhưng trong người ông là sự hồi hộp đến nghẹt thở con tim.
– Dani! – Phan Hải quay lại gọi. – Mày hãy giết thằng đấy cho tao.
Dani tay cầm súng cũng hơi run run, còn ông Bắc cũng thoáng giật mình hoảng hốt:
– Đúng là thằng chó! – . Chửi thầm trong đầu xong, trong khi Dani còn đang lưỡng lự thì ông Bắc nhìn về phía Dani nói thật to:
– Dani! Đây là chuyện riêng giữa tao và Phan Hải, mày không nên dính vào để mang họa lấy thân. Phan Hải hứa cho mày bao nhiêu tiền thì tao cũng sẽ cho mày cả cái vali tiền này nếu mày theo tao. Tao đảm bảo mạng sống của mày và tao hứa sẽ để cho mày rời khỏi đây với số tiền mang theo.
– Mày đừng có nghe lời con cáo già đó nói. – Phan Hải hét lên khi thấy Vũ Bắc định mua chuộc lại người phía mình.
Dani tay cầm súng run run chĩa vào đầu Lê Thành. Nhìn người của Vũ Bắc đang bao vây mình thì nó cũng sợ mình sẽ bỏ xác lại đây nếu như nổ súng. Mồ hôi vã ra như tắm trên khuôn mặt vì suy nghĩ, vì lo lắng, vì sợ hãi. Nếu theo Vũ Bắc đúng là cơ hội sống sót vẫn cao hơn hẳn, lại còn được tiền. Nhưng cái khó nhất là làm sao có thể tin được vào lời hứa của ông ta. Vũ Bắc là con cáo già đúng nghĩa. Ông ta nhìn Dani và biết hắn ta đang nghĩ gì trong đầu. Lúc này ai chẳng có sự phân vân về cái sống và cái chết. Biết Dani nghi ngờ lời nói của mình, Vũ Bắc cao tay bảo đệ tử:
– Cậu quẳng chiếc vali đó cho thằng Dani đi.
– Thưa ông, sao lại thế?
– Tôi bảo cậu đưa thì cậu cứ đưa! – Vũ Bắc mắng rất to.
Tên đệ tử không dám trái lệnh, đóng chiếc vali lại rồi quăng về phía đằng trước cho Dani. Hành động đó đúng là đã làm Dani tin tưởng thật. Hai triệu euro trong đó, không phải chia chác cho ai, có chết cũng phải làm. Cầm vali lên tay, súng vẫn chĩa vào đầu Lê Thành, Dani hỏi lại Vũ Bắc:
– Có chắc là ông sẽ để tôi thoát khỏi đây chứ?
Phan Hải thấy rõ Dani đã ngả về phía Vũ Bắc, anh ta lo sợ nên liền đứng im cố nói để bịt mồm lại:
– Sao mày ngu vậy? Mày nghĩ rằng con cáo già này sẵn sàng để cho mày đi khỏi đây với số tiền hai triệu á?
– Dani! Tôi hứa như vậy. – Vũ Bắc nói chen vào hòng không muốn để cho Dani suy nghĩ lại.
– Nếu mày giết thằng Hải, mày có thể đi khỏi đây với số tiền trong tay. Hãy quyết định đi Dani! Vừa được sống, vừa có tiền. Còn không, không có gì cả ngoài cái chết.
Cuộc chiến bỗng chốc xoay chiều đổi hướng nhanh chóng với sự mưu trí của Vũ Bắc. Lúc này khẩu súng trên tay Dani đã chĩa về phía Phan Hải ngay lập tức. Dù tin hay không tin vào lời nói của Vũ Bắc nhưng anh ta không còn có cơ hội nào khác tốt hơn để chọn.
– Mày điên hả Dani! – Phan Hải tức giận hét lên nhưng anh ta không thể làm được gì vì đang bị đệ tử của Vũ Bắc khống chế bằng khẩu súng luôn sát bên đầu.
– Tao không điên! – Dani trả lời. – Đây là cơ hội sống của tao, tao xin lỗi.
Phan Hải toát mồ hôi khi bị đồng bọn phản lại và còn định giết mình. Trong bước đường cùng, tiến hay lui cũng đều chết, anh ta để ý thấy đệ tử của Vũ Bắc đang dõi theo hành động của Dani.
– Được! Mày bắn đi thằng khốn! – Phan Hải quay người lại ưỡn ngực khiêu khích. – Bắn đi! Bắn đi!
Những câu “bắn đi” liên tục được lập lại khiến tất cả mọi người đều chú ý vào khẩu súng trên tay Dani. Bất ngờ Phan Hải hành động rất nhanh và liều lĩnh để tìm con đường sống cho mình. Anh ta quay người gạt phăng khẩu súng trên tay của tên đệ tử Vũ Bắc rơi xuống đất rồi rút súng trong người ra thật nhanh hướng về Vũ Bắc đang đứng gần đó. Hành động của Phan Hải rất mau lẹ và đầy bất ngờ khiến mọi người ngỡ ngàng và không kịp phản ứng.
“Đoàng… đoàn…”
Hai tiếng súng vang lên, một người gục ngã ngay xuống đất.
… Bạn đang đọc truyện Cực phẩm dâm dục 2 tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Đại tá Wacker giục cho người lái xe tăng tốc chạy nhanh hơn nữa vì sợ sẽ không kịp. Theo như mật báo của cảnh sát địa phương thì sau khi sàng lọc ra, những chiếc xe do người châu á điều khiển có tính khả nghi nhất đã đi về hướng biên giới của nước cộng hòa séc. Công an đã được điều động ở biên giới để kiểm tra đoàn xe qua lại, đặc biệt nhiều đội đặc nhiệm được huy động vào sâu bên trong các cánh rừng để truy tìm dấu vết cuộc gặp gỡ giải thoát con tin.
– Đã có thông báo gì từ phía cảnh sát đặc nhiệm chưa? – Wacker gọi cho cấp dưới vì ông tỏ ra sốt ruột.
– Báo cáo đại tá, vẫn chưa tìm ra tung tích của bọn chúng.
– Hãy điều động thêm nhân lực, rà soát toàn bộ các con đường dẫn vào các khu rừng. – Wacker hét lên ra lệnh.
– Vâng, tuân lệnh đại tá.
Vừa tắt máy thì bỗng hai tiếng nổ “Đoàng… đoàng…” vang lên ở đâu đó rất gần đâu đây cạnh ngôi làng nhỏ cách con đường mà đoàn xe Wacker đang đi.
– Tiếng gì vậy? – Wacker nhổm mông lên vừa hỏi vừa nghe.
– Có lẽ là tiếng súng thưa đại tá.
– Có xác định được vị trí nào không? Cho xe dừng lại ngay. – Wacker hỏi xong liền bước ra khỏi xe khi đã được phanh gấp.
– Thưa đại tá! Tiếng súng vang lên ở bên mạn trái, có nghĩa là ngay trong ngôi làng này.
Wacker đưa mắt bao quát nhìn xa xa, ông ta nói:
– Mẹ kiếp! Không ngờ bọn chúng lại liều lĩnh như vậy. Tập trung lực lượng và thông báo cho mọi người lùng sục ngôi làng và các nẻo đường ra vào.
Một viên thuộc cấp tay cầm điện đàm nghe thông báo từ công an phụ trách quản lý ngôi làng, sau đó anh ta báo cáo lại với Wacker:
– Thưa đạ tá, công an địa phương vừa cho biết có hai tiếng súng được phát ra từ một cánh rừng nhỏ cạnh ngôi làng.
Wacker vội vã lên ngay xe và ra lệnh:
– Tất cả huy động đến đó ngay. Hãy thông báo cảnh sát địa phương ở đó cũng huy động người đến ngay khu rừng. Mọi ngả đường phải bị chặn lại. Bọn chúng chưa đi được xa đâu.
– Tuân lệnh Đại tá!