Phần 42
Long ngồi trong văn phòng bực mình khi gọi cho Gia Bảo không biết bao nhiêu cuộc mà vẫn không thể nào gọi được. Giờ anh mới thấy sự thiếu sót khi không hỏi con bé ngủ nhà ai hay là ở tạm trong khách sạn. Bấm số của ông Quân, Long thử hỏi xem Gia Bảo có qua ngủ nhờ ở đó với Minh Thư không.
– Không, con bé mấy hôm không qua đây. – Ông Quân trả lời. – Có chuyện gì nghiêm trọng không hả Long?
– Không, không có chuyện gì nghiệm trọng đâu anh. Chỉ là hai mẹ con có sự xích mích nhỏ, con bé giận dỗi đi hai hôm nay chưa về. Từ sáng em gọi cho nó nhưng không được nên em hơi lo.
– Đừng lo lắng quá. Chắc điện thoại con bé hết pin thôi.
– Vâng em hy vọng là như vậy. Nếu có tin tức gì của con bé thì anh báo cho em biết nhé.
– Ok, anh sẽ bảo con Thư gọi điện cho mấy đứa bạn hỏi xem Gia Bảo có đi cùng chúng nó không.
– Vâng, em cám ơn anh.
– À, Long này! Trưa nay tôi muốn mời hai vợ chồng cậu dùng bữa trưa tại nhà hàng. Cũng lâu chúng ta không ngồi với nhau rồi.
– Ok anh, em cũng không bận lắm. Anh gọi nói với Thảo hộ em nhé.
– Được rồi, để anh gọi luôn.
Nói chuyện với Phan Quân xong thì Long bấm số gọi cho Gia Hân. Anh thấy nhớ con bé và muốn cuối tuần đưa con bé về nhà mấy hôm chơi.
– Con gái bố đang làm gì vậy? Con có buồn không? – Long hỏi khi Gia Hân đã nghe máy.
– Dạ con vui lắm bố ạ. Con đang cùng thầy giáo đi lên đồi ngắm cảnh. Thầy rất tốt và quý con.
– Vậy à? Thật là tốt nếu như con ra ngoài và hòa đồng với mọi người. Bố rất vui vì điều đó con ạ.
– Vâng. Con cũng thấy vui lắm.
– Cuối tuần này bố sẽ lên trường đón con về thăm nhà nhé.
– Dạ vâng. Con cũng nhớ bố mẹ và anh chị rất nhiều. À bố này….
– Con nói đi! Có chuyện gì vậy con?
– À không, không có chuyện gì đâu. Thôi con tắt máy nhé. Bye bye bố.
– Bye bye con!
Gia Hân định kể cho Long nghe về giấc mơ đêm qua. Nhưng cô bé lại sợ bố nghĩ mình không bình thường khi suốt ngày mơ gặp ác mộng. Đêm quá cô bé lại trải qua một giấc mơ khủng khiếp khi bị loài quỷ bắt cóc nhốt vào hang núi. Rất may có một ông tiên hiện lên cứu cô ra khỏi hang của loài quỷ dữ. Đoạn cuối giấc mơ, Gia Hân hỏi ông Tiên một câu hỏi quen thuộc:
– Ông ơi, con sinh ra là để làm gì vậy?
Ông Tiên vuốt râu mỉm cười trả lời:
– Con sinh ra là để cứu người.
Gia Hân ngơ ngác không hiểu, một cô gái yếu đuối và nhút nhát như cô thì làm sao cứu được mọi người, và cứu ai?
– Rồi con sẽ thấy. Con sẽ cứu được rất nhiều mạng người. Nhưng có điều con cũng phải trả giá không nhỏ cho tính mạng của mình.
Gia Hân còn đang thẫn thờ chưa hiểu, định hỏi cho rõ thì ông Tiên đang đứng trước mặt cô đã biến mất vào hư vô tự bao giờ.
Bảo Ngọc đang lái xe để đến văn phòng vì Vũ Bắc gọi điện khẩn kêu anh ta đến chỗ ông ngay lập tức. Chiếc xe phóng với tốc độ rất cao vì nghe qua điện thoại, Bảo Ngọc biết rằng đang có chuyện không hay xảy ra. Khi đến nơi, chạy vội lên phòng làm việc của Vũ Bắc, Bảo Ngọc vội vã mở cửa bước vào.
– Thằng Thành đã bị bắt cóc! – Vũ Bắc đang ngồi ở bàn làm việc nói chậm rãi với khuôn mặt lo lắng.
Bảo Ngọc không ngờ là có chuyện đó. Nhưng anh ta vốn mưu trí nên đoán được ra nguyên nhân:
– Phan Hải và Julie phải không?
Vũ Bắc gật đầu.
– Chúng muốn gì?
Vũ Bắc mấp máy đôi môi:
– Hai triệu euro!
Bảo Ngọc toát mồ hôi vì thấy tình hình đang nóng lên. Vậy là chị em Phan Hải đã chính thức khiêu chiến với cả ông Bắc.
– Ông định như thế nào? Bảo Ngọc hỏi
Vũ Bắc trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi nói:
– Hiện tại tôi chưa nghĩ ra cách, nhưng tuyệt đối không được báo cho công an. Đây là chuyện giải quyết cá nhân, tôi sẽ chơi đến cùng với chúng.
Bảo Ngọc trong đầu cũng đang nghĩ thật nhanh xem có cách gì không nhưng tất cả chỉ là xanh chín 50-50. Cách nào cũng phải trải qua sự mạo hiểm, nếu không cẩn thận, tính mạng của Lê Thành cũng nằm xuống âm phủ.
– Hai chị em chúng hẹn khi nào và ở đâu?
– Bẩy giờ tối phải có mặt kèm theo hai triệu trong tay. – Ông Bắc trả lời. – Nhưng bọn chúng rất khôn khéo khi chưa nói địa điểm trao đổi.
– Ý của hai chị em là muốn chúng ta chuẩn bị tiền mặt trước đã rồi sau đó sẽ nhắn cho biết địa điểm phải không?
– Chính xác là vậy! – Ông Bắc vừa nói vừa gật đầu.
Đúng lúc đó Bảo Ngọc có điện thoại. Anh ta thấy cuộc gọi của đàn em mà được giao nhiệm vụ theo dõi bám sát mọi hành động của Julie từ mấy hôm nay. Bật loa to cho cả ông Bắc nghe, Bảo Ngọc hỏi ngay:
– Có tin gì không, nói ngay đi!
– Dạ thưa anh. Em đang bám theo mụ ta đây. Hôm nay mụ ấy đi cùng với một cô gái trẻ.
– Cậu có biết người đó là ai không? – Bảo Ngọc tò mò và hỏi ngay.
– Dạ, cô gái đó hình như là con của bà Thảo.
– Sao!!!! – Cả Bảo Ngọc và Vũ Bắc đều quay lại nhìn nhau vừa ngạc nhiên vừa không hiểu tại sao con gái Thảo lại đi cùng Julie.
– Đúng vậy đó anh ạ. Em cũng không rõ, chỉ biết hai người đi cùng nhau từ nhà và lên xe.
– Trông có biểu hiện gì là một vụ bắt cóc không? – Bảo Ngọc hỏi ngay điều đó vì sợ cô bé giống như Lê Thành.
– Không anh ạ. Hai người trông rất tình cảm và vui vẻ.
Ông Bắc nãy giờ im lặng, giờ ông mới lên tiếng:
– Cậu cứ bám sát theo chiếc xe của cô ta và tuyệt đối không được để mất dấu vết. Hãy giữ liên lạc thường xuyên cho tôi hoặc Bảo Ngọc. Cô ta đi đến đâu thì phải gọi ngay về hiểu chưa!
– Dạ em hiểu, sếp cứ yên tâm.
Ngay khi tắt máy thì Vũ Bắc hỏi Bảo Ngọc:
– Cậu có thấy điều gì khả nghi không?
Bảo Ngọc đi đi lại lại trong phòng rồi nhìn ông Bắc trả lời:
– Linh tính cho em biết chuyện không lành đang xảy ra với cô bé đó. Có lẽ Julie dùng con gái của bà Thảo để trả thù cho mối hận năm xưa.
– Cậu nói đúng. – Ông Bắc gật đầu vì ông cũng đang nghĩ như vậy. Ông nói tiếp:
– Giờ nhiệm vụ của cậu là phải bám theo ngay mụ ta. Đi nhanh kẻo không kịp.
Bảo Ngọc hiểu vấn đề, nhưng anh ta tỏ ra lưỡng lự:
– Em nghĩ đó là chuyện của nhà người khác, chẳng liên quan đến chúng ta. Việc chúng ta quan tâm bây giờ là cứu Lê Thành.
Vũ Bắc đứng dậy khỏi ghế, ông ta đi lại gần Bảo Ngọc rồi nói khẽ:
– Trí thông minh của cậu hôm nay để đâu rồi vậy? Bám theo Julie là chúng ta sẽ biết được Phan Hải đang giữ Lê Thành ở đâu. Chị em chúng phải cùng ở một chỗ để cùng trốn chạy chứ.
Bảo Ngọc gật gật cái đầu. Đơn giản thế mà anh ta không nghĩ ra.
– Vậy em phải đi ngay thôi! Có gì em sẽ gọi về cho anh biết tin. – Bảo Ngọc nói xong liền vội vã quay người bước ra cửa.
– Từ từ đã! – Vũ Bắc gọi lại. – Tôi dặn cậu điều này. Nhớ đừng đánh động vội kẻ hỏng chuyện lớn. Hãy đợi tôi đến và đợi Phan Hải nhắn tin địa điểm. Chắc chắn chúng nó thuê người nên mình cậu không thể giải quyết được đâu. Hãy đợi mệnh lệnh của tôi rồi hãy hành động.
– Vâng em hiểu rồi. Anh cứ yên tâm, em sẽ không hành động hồ đồ đâu.
– Còn điều này nữa. Vũ Bắc lại gần Bảo Ngọc rồi nói nhỏ. Cố gắng bảo vệ con gái của bà Thảo. Đừng để nó bị làm sao.
Đây là lần thứ hai Bảo Ngọc thấy sếp mình ra lệnh ưu tiên bảo vệ gia đình bà Thảo, điều đó làm anh ta ngạc nhiên không hiểu.
– Em không hiểu sao anh lại quan tâm và ra sức bảo gia đình kẻ thù làm ăn với chúng ta như vậy.
Vũ Bắc mỉm cười hiểu được suy nghĩ trong đầu Bảo Ngọc, ông ta giải thích:
– Thế cậu nghĩ rằng tôi chỉ biết giết người chứ không bao giờ biết cứu người à?
– Dạ em không có ý đó. Nhưng em vẫn thấy có gì đó không được logic cho lắm.
Vũ Bắc hiểu được điều đó, đến bản thân ông ta còn không hiểu mình sao lại làm như vậy. Thật khó giải thích. Ông ta vội dục Bảo Ngọc đi thật nhanh:
– Thôi cậu đi đi. Nhớ cẩn thận và đừng để mất dấu vết.
– Dạ vâng, thôi em đi.
… Bạn đang đọc truyện Cực phẩm dâm dục 2 tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Long lịch sự mỉm cười chào cô nhân viên xinh đẹp tóc vàng rồi đi vào bên trong nhà hàng nơi mà Phan Quân mời hai vợ chồng anh dùng bữa trưa. Thảo đã có mặt và ngồi đối diện với Phan Quân, nhìn thấy Long xuất hiện thì cô hỏi ngay:
– Anh đã liên lạc được với Gia Bảo chưa? Em lo quá! Tất cả là tại em vì em đã hơi to tiếng với con.
Long chào ông Quân rồi ngồi xuống cạnh vợ, khuôn mặt anh cũng lo lắng không kém vì vẫn chưa thể gọi được cho con gái.
– Máy điện thoại của con bé vẫn tắt. Em đừng lo, đến tối nay mà không thể liên lạc được thì có lẽ chúng ta phải đi tìm.
– Con Thư đã liên lạc với đám bạn và tất cả đều bảo không biết gì. – Ông Quân lên tiếng.
– Con bé có thể đi đâu được nhỉ? – Thảo lo lắng. – Hay ăn xong chúng ta nên đi đến các nhà nghỉ và khách sạn quanh khu vực này hỏi xem sao.
– Có lẽ vậy. Còn hơn ngồi một chỗ như thế này. – Long đồng ý.
Khi nhân viên mang đồ ăn ra, ông Quân định nói chuyện với Thảo về tình hình kinh doanh của Loth Company thì chiếc điện thoại của Thảo đổ chuông có tin nhắn. Thảo thấy có số lạ nhắn và cô liền mở ngay ra đọc. Tưởng tin nhắn bình thường của ai đó, cả Long và Phan Quân không để ý lắm, hai người vẫn vô tư nói chuyện với nhau. Nhưng vô tình ông Quân ngồi đối diện nên nhìn thấy nét mặt lo lắng và hơi có phần tái đi của Thảo thì ông hỏi ngay:
– Ai gửi tin nhắn gì vậy mà sao trông em hoảng hốt vậy?
Long nghe ông Quân nói vậy thì liền quay sang vợ hỏi:
– Có tin gì về Gia Bảo hả em?
Thảo tay run run cầm chiếc điện thoại đưa cho Long đọc, miệng cô lúc này không thể nói ra được câu nào. Long nhìn vào màn hình và chăm chú đọc:
– Con gái các người là Gia Bảo hiện đang ở chỗ tôi. Nó vẫn khỏe, các người cứ an tâm mà chuẩn bị tiền để chuộc nó về. Tối nay đúng 7h nếu các người không mang đủ 500 ngàn euro đến nộp thì số phận của Gia Bảo sẽ được an bài tại nơi chín suối. Lưu ý, khi mang tiền đến không được đi cùng bất kỳ ai, không được báo công an. Nếu các người báo công an, Gia Bảo sẽ chết. Số tiền này không có gì là ghê gớm với tài sản của ông bà cả, và cũng coi như là một phần bù đắp cho việc làm của ông bà đối với tôi mười mấy năm về trước. Địa chỉ tôi sẽ nhắn cho ông bà biết sau khoảng mấy tiếng nữa!! MAI..
– Vậy là con gái chúng ta đã bị bắt cóc. – Long choáng váng và hoảng sợ khi đọc xong tin nhắn.
– Tất cả là tại em. Tại em nên Gia Bảo mới bị như thế này. – Thảo khóc to mặc kệ đang ngồi trong nhà hàng.
– Giờ là lúc chúng ta tìm cách cứu con gái, không phải là lúc trách thân trách phận ai. – Long cố tỏ ra bình tĩnh để tìm cách xử lý vấn đề.
Ông Quân sau khi đọc xong đoạn tin nhắn thì nhìn hai vợ chồng hỏi:
– Người phụ nữ tên Mai này ngày trước có thù oán gì với hai vợ chồng cô chú sao?
– Vâng. – Long trả lời. – Em sẽ kể chuyện đó cho anh biết sau. Giờ anh xem có cách nào cứu được Gia Bảo mà an toàn không?
– Việc này phải báo công an! – Ông Quân nói ngay không cần suy nghĩ.
– Không được! – Thảo phản đối.
– Không được? – Ông Quân tức giận. – Thế em định dễ dàng giao một đống tiền cho lũ khốn nạn bắt cóc đấy ư?
– Tính mạng của Gia Bảo quan trọng hơn hết. – Thảo giải thích ngắn gọn.
Long gật đầu tán thành:
– Em thấy Thảo nói có lý anh ạ. Gọi công an, có thể bắt được Mai nhưng em sợ Gia Bảo sẽ gặp nguy. Chỉ cần một sơ suất nhỏ con bé có thể bị mụ ta giết. Nếu vậy, chắc vợ chống em sống sao nổi nữa.
Ông Quân im lặng không phản đối. Ông hiểu được tình cảnh của vợ chồng Long Thảo. Bố mẹ nào mà chẳng lo tính mạng cho con. Nhưng nghĩ đến số tiền cũng không phải là nhỏ, ông bực mình:
– Chẳng nhẽ tự dưng mất trắng nửa triệu? Hôm nay là nửa triệu, biết đâu sau này chúng thấy dễ ăn lại làm tiếp và chúng ta cứ thế nôn tiền ra à?
Thảo như đã bình tâm được một chút, cô đã thôi khóc. Nghe ông Quân nói vậy thì cô giải thích:
– Trước mắt chúng ta cứ lo cứu Gia Bảo an toàn đã, còn chuyện với cái Mai em sẽ tính sau. Tất nhiên em không để cho nó lộng hành mãi đâu. Mà em nghĩ, chuyện ngày xưa em cũng có lỗi với cô ta, nên nếu mất nửa triệu để chuộc lại lỗi lầm đó thì em cũng bằng lòng.
– Anh đồng ý với suy nghĩ của em. – Long cầm tay vợ tán thành hướng giải quyết như vậy.
– Nếu hai người đã quyết định như vậy thì anh không phản đối nữa. Giờ có hai việc là chuẩn bị đủ số tiền và chờ tin nhắn địa điểm.
– Em sẽ đi ra nhà băng ngay bây giờ. – Thảo nói.
– Ok, anh sẽ đi cùng hai người để lái xe. Tâm trạng hai đứa giờ không được bình tĩnh nên lái xe rất là nguy hiểm.
– Vâng, cám ơn anh. – Long cảm kích vì sự quan tâm đó.
– Có gì đâu mà chú phải cám ơn anh. Chúng ta như người nhà bao năm nay mà.