Phần 26
Tỉ mỉ lau từng minimet thanh kiếm, Bảo Ngọc hài lòng và thích thú dơ thanh kiếm trước mặt lên để ngắm vẻ sáng bóng như tia nắng mặt trời, nhưng lại sắc bén hơn cả bảo đao đồ long. Hơn mười năm luyện karate, trong người Bảo Ngọc vừa thừa hưởng tính chất anh hùng hảo hán của bố, vừa mang dòng máu của một võ sĩ Samurai. Trong căn hộ tồi tàn, đồ đạc bừa bộn, không có bóng đèn nào được thắp sáng, dường như anh ta đã quen với điều đó khi thích sống trong bóng tối.Đối với Bảo Ngọc, càng tối thì anh ta lại càng nhìn thấy mọi vật sáng như ban ngày. Đó chính là lý do vì sao, con mắt của Bảo Ngọc có thể nhìn xuyên thấu tâm địa của từng người, và từ đó anh ta chọn được những đám đệ tử trung thành nhất.
Bảo Ngọc sống với mẹ từ bé vì cha anh mất từ năm lên mười. Ông Đại, bố của Bảo Ngọc vừa là bạn, vừa là đệ tự thân cận của Vũ Bắc một thời. Ông Đại đã hy sinh trong một trận huyết chiến tranh dành địa bàn trên biên giới Đức-Pháp để cứu Vũ Bắc. Chính vì lẽ đó, ông Bắc luôn nhớ và mang ơn sự hy sinh cao cả của ông Đại. Hàng tháng ông Bắc vẫn cấp tiền đều đặn cho mẹ con Bảo Ngọc để sinh sống. Khi Bảo Ngọc mười tám tuổi, ông Bắc thấy căn cơ cậu bé thông minh nên đã ra một quyết định mà đến bây giờ ông chỉ lẩm bẩm “đáng đồng tiền bát gạo..” , ông đã đầu tư cho Bảo Ngọc 5 năm du học bên Anh, sau đó về quản lý cho ông với trình độ kinh tế siêu việt.
Người ta thường nói, một người đàn ông hoàn hảo là phải văn võ song toàn, thì Bảo Ngọc kết tinh được cả hai yếu tố đó. Anh ít nói, không thuộc dạng nhiều chuyện, khuôn mặt lúc nào cũng bình tĩnh đến giá băng, đôi mắt thể hiện một sát thủ máu lạnh mà bất cứ người phụ nữ nào nhìn thấy cũng phải khiếp sợ. Đó chính là lý do vì sao cho đến bây giờ, anh ta chưa một lần biết đến…mùi đàn bà.
– Anh! Phan Hải và bà Thảo đang hẹn nhau tại một nhà hàng trong thành phố.
Bảo Ngọc nhận được tin báo của đám đệ tử mà anh đã giao nhiệm vụ luôn theo sát Phan Hải.
– Cậu cứ ở đó và đừng để mất dấu tích của họ. Tôi sẽ đến đó ngay bây giờ.
Mặc nhanh quần áo lên người, cho thanh kiếm vào bao và treo lên tường cẩn thận, linh tính báo cho Bảo Ngọc biết rằng đây là cơ hội tuyệt vời để lật tẩy bộ mặt của Phan Hải. Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa. “Sao giờ này ông ta đến đây làm gì nhỉ”, Bảo Ngọc lẩm bẩm vì chỉ có một người duy nhất biết được nơi anh ta ẩn náu là ông Bắc.
Nhưng đó không phải là ông sếp của anh ta mà là người vợ hờ của ông. Ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Julie ở đây, Bảo Ngọc nhanh chóng nhìn qua cô ta băng cái nhìn của một kẻ thận trọng.Tuy không có một ánh đèn nào hắt ra, nhưng Bảo Ngọc vẫn nhìn thấy rõ Julie ăn mặc rất sexy khi bận chiếc váy xẻ thấp làm tôn thêm vẻ đẹp thanh tú của người phụ nữ. Với thân hình gọn gàng, cân đối, kiều diễm, Julie có cái vẻ kênh kiệu, ngạo mạn của một người đẹp quyền thế. Ả biết rõ vẻ đẹp tuyệt mỹ của thân hình ả dưới lớp váy mờ ảo. Julie luôn tự tin vào khả năng chinh phục đàn ông của mình. Biết bao nhiêu đàn ông đã không thể cưỡng lại sức hút từ đôi mắt của ả, từ cái thân hình không thể nóng bỏng hơn được nữa.
Đến ông Bắc, một con cáo già về tình trường cũng không thể nào từ bỏ ả suốt mấy năm qua.Rồi đến thằng con trai của ông Bắc cũng khó chịu với vẻ đẹp của ả, và tất nhiên Julie không bao giờ từ chối những cơ thể khỏe mạnh của những cậu thanh niên đang ở độ tuổi háu ăn. Và chuyện gì đã xảy ra ở cái đêm hôm nọ?Đến thằng em trai yêu quý nó cũng rạo rực ham muốn, và hai chị em ruột đã lao vào nhau như hai con thú dữ để làm cái chuyện mà người đời gọi là Loạn Luân.
Julie, một người phụ nữ quyến rũ luôn tự tin vào khả năng của mình, bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ mềm nhũn khi đứng trước mặt cô ta. Bảo Ngọc, một chàng trai máu lạnh chưa từng lên giường với bất cứ ai. Hai con người với hai tính cách hoàn toàn trái ngược giờ đây đứng đối diện nhau trong cái bóng tối im lặng đến ghê sợ. Họ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, nhìn thấy được đối phương đang muốn gì.
Bảo Ngọc bắt gặp cái nhìn từ đôi mắt của Julie và đôi mắt ấy như bùng lên một ngọn lửa. Mùi nước hoa của cô ta toả ra ngào ngạt. Bảo Ngọc cảm thấy cái nóng rần rật đang chạy trong người….Nhưng anh ta cố tự kiềm chế và nói :
– Chị đến đây có việc gì vậy?
Julie mỉm cười, cô ta cố gắng vừa mở miệng để trả lời nhưng vẫn làm sao thể hiện được sự quyến rũ từ đôi môi mọng đỏ :
– Tất nhiên là có việc thì tôi mới đến rồi. Không phải quanh co, ta vào việc chính luôn nhé. Tôi có một đề nghị công việc rất hấp dẫn với anh.
Bảo Ngọc cảm thấy mồm của cô ta trông giống như cái bẫy nâng lên sập xuống. Anh nhìn ả như người bị bỏ bùa, và cố gắng không nhìn vào đôi mắt đó. Julie tiếp tục :
– Nếu như chúng ta hợp tác với nhau, nhất định chúng ta sẽ có được nhiều thứ mà chúng ta cần: Đó là Loth Company!
Bảo Ngọc thông minh để nhận ra ý định thật sự của ả. Anh nói thẳng :
– Có thực là chỉ mỗi Loth Company thôi không?
Julie mới đầu ngạc nhiên, nhưng sau đó ả cười to lên, tiếng cười vang khắp cả tòa nhà khu chung cư. Đưa bàn tay mềm mại lên ngực Bảo Ngọc, ả mơn trớn vuốt ve và khẽ thì thầm :
– Bao năm qua, cậu chung thành với lão già đó và cậu được gì? Một căn hộ tồi tàn đến cái bóng điện cũng không có, một cuộc sống khép kín không bạn bè thân thích, một thằng đàn ông gần ba mươi, mà tôi đoán chắc cậu cũng chưa từng được nếm thử làn da đàn bà nó mát như thế nào đúng không? – Bảo Ngọc cảm thấy cái miệng của ả đã hơi chạm vào má và tai của mình.
– Cô cần gì từ tôi và hy vọng gì từ liên minh này? – Bảo Ngọc cố tỉnh táo để tìm hiểu tâm địa của Julie.
– Rất lớn! Chúng ta sẽ có tất cả. Thế giới này là của chúng ta. Lúc đó, cậu được sống đúng nghĩa khi bước ra khỏi căn nhà tối tăm này.
– Cô có vẻ hơi tự tin! – Bảo Ngọc cố gắng nhích người ra xa chút.
– Tất nhiên tôi sẽ rất khó khăn để đạt được mục đích đó, nhưng tôi quyết tâm đạt được điều đó… nếu như có cậu cùng sát cánh bên tôi.
Julie lại cố nhích đôi chân đứng gần hơn, ả phả ra mùi thơm quyến rũ, cặp vú như cố tình cạ vào người Bảo Ngọc. Bàn tay thì đong đưa từ ngực đi xuống bên dưới một cách từ từ…
Khoảng cách quá gần, Bảo Ngọc như bị Julie thôi miên, bản tính máu lạnh trước cái đẹp bỗng chốc biến mất, lần đầu tiên thấy mình có ham muốn chuyện ấy. Julie vừa vuốt ve vưa ngước mắt lên nhìn để xem phản ứng của anh và ả mìm cười chắc thắng. Bảo Ngọc nhìn xuống cặp mắt đen láy giống như mắt mèo của ả.Julie bắt gặp cái nhìn đó. Bảo Ngọc nhìn thấy rõ hai gò vú căng phồng và cái khe lõm xuống giữa chúng. Anh lặng cả người khi nhìn thấy hai núm vú ả lồ lộ ngay trước mắt mình. Lần đầu tiên trong đời, đúng vậy…lần đầu tiên trong đời có người đàn bà làm cho anh khó xử như vậy. Bỗng nhiên anh thấy nằng nặng ở vùng bẹn. Tuy nhiên, anh không làm sao đưa mắt nhìn đi chỗ khác được…
– Cậu thấy thế nào? – Julie thì thầm. – Chắc tôi già rồi không còn đủ hấp dẫn như những cô gái trẻ phải không?
Julie kiên trì vuốt ve mơn trớn lườn và cặp đùi. Những ngón tay ả ép chặt vào vùng bụng, sau đó từ từ trượt xuống phía dưới…
– Tôi…tôi không thích điều đó đâu! – Giọng Bảo Ngọc lạc đi, trông anh như một đứa trẻ tội nghiệp.
Julie đã cảm nhận được vật gì cứng ngắc đang chạm vào tay mình, ả mỉm cười lẳng lơ :
– Có nghĩa là cậu không thích? Giọng ả khiêu khích. Bảo Ngọc đỏ bừng mặt. Julie áp sát gần hơn với vẻ khêu gợi. Bảo Ngọc vừa kinh hãi vừa cảm thấy một sự ham muốn thiêu đốt.
– Mấy năm sống nhạt nhẽo với một lão già gia trưởng. Ả thì thầm. Điều đó thật là khủng khiếp. Cậu có hiểu tôi nói gì không? Ép sát vú vào ngực Bảo Ngọc, Julie đưa tay cởi một chiếc cúc áo của anh. Sau đó ả đưa bàn tay vào trong áo và khẽ nắn bóp tấm ngực rắn như thép. Chợt ả cũng thèm muốn một cách kinh khủng và sẵn lòng làm cô giáo trên giường. Bảo Ngọc run lên.
– Cậu có hiểu – Julie tiếp tục thôi miên Bảo Ngọc.
– Cậu có biết gì về đàn bà không?
Cậu có muốn biết thế nào là đàn bà không? Ả cứ xoa tay nhè nhẹ lên ngực Bảo Ngọc. “Ta chưa bao giờ được lấy trinh của đàn ông cả. Julie thích thú nghĩ. Mình sẽ là người đàn bà thực sự đầu tiên của nó ”. Ả cảm thấy hồi hộp. Ả ngửi thấy từ người Bảo Ngọc toả ra mùi đàn ông: mùi kem cạo râu trộn lẫn mùi mồ hôi giống đực :
– Thứ mùi tuyệt diệu nhất trên đời. – Julie thèm khát hít hít.
– Bảo Ngọc! – Julie đưa tay xuống cởi khoá quần anh.
– Thôi đi! – Bảo Ngọc quát lên và né người ra.
– Cô hãy cuốn xéo ngay khỏi đây và bên ngoài không thiếu đàn ông để cho cô vui chơi.
– Kìa, Bảo Ngọc yêu quý! – Julie lại xán đến gần với sự trơ trẽn của một con cái.
– Cậu cũng muốn cơ mà, phải không? Chúng ta có thể trở thành một cặp hạnh phúc.
– Tôi dù có thiếu thốn cũng không bao giờ. – Bảo Ngọc rít lên giận dữ. – Tôi sẽ dạy cho cô biết cách phải xử sự thế nào. Chó cũng chỉ có thờ một chủ!
Bảo Ngọc nắm tay Julie và đẩy ra ngoài cửa. Anh đóng của lại và trước khi biến đi thì nói một câu dằn mặt :
– Hãy biến đi! Đừng mơ mộng hão huyền. Tôi không phải là loại người mách lẻo, nhưng nếu hai chị em cô có ý đồ gì thì cũng không qua được mắt của ông Bắc đâu.
Lần đầu tiên thất bại. Kệ hoạch không thành công lại còn bị lộ. Julie choáng váng đứng dựa người vào tường sợ hãi nhìn bóng dáng Bảo Ngọc khuất dần phía cuối hành lang.
… Bạn đang đọc truyện Cực phẩm dâm dục 2 tại nguồn: htpss://gaigoi.city
– Được rồi! Anh đồng ý với em chúng mình nên dừng lại ở đây. – Phan Hải nói với Thảo khi hai người ngồi ăn tối tại một nhà hàng.
– Những ngày qua anh cũng cảm thấy có lỗi với Gia Bảo nhiều quá. – Phan Hải dở giọng giả tạo. – Anh thấy mình đúng là một thằng đê tiện.
– Em cũng vậy! – Thảo cũng thấy mình có lỗi và cô hoàn toàn tin vào những lời của Phan Hải.
– Thật là tốt khi anh hiểu được điều đó. – Cô nói tiếp
– Anh hứa sẽ là người chồng tốt với Gia Bảo. Cô ấy xứng đáng được như vậy.
Phan Hải bỗng chốc dễ dàng chiều theo ý của Thảo là bởi cái cần muốn anh ta cũng đã được thưởng thức rồi. Giờ là lúc cái anh ta quan tâm là lễ cưới với Gia Bảo chứ không phải là chuyện lén lút với Thảo để thỏa mãn dục tính trong người. Nhưng có điều, mỗi khi hai người riêng tư với nhau, nhìn ngắm vẻ đẹp kiều diễm của Thảo là anh ta lại nổi lên sự ham muốn một cách cồn cào, không thể kìm chế…
Nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Thảo, Phan Hải bóp nhẹ rồi nói :
– Anh muốn được một lần cuối cùng ở bên em, người mà anh yêu đến cháy bỏng con tim. Thảo, hãy cho anh được nếm hương vị ngọt ngào của cơ thể em lần cuối đi. Rồi sau đó chúng ta sẽ dừng lại. Anh hứa sẽ không làm phiền em nữa.
Thảo rung động thực sự. Bản thân cô cũng luyến tiếc cái vẻ đẹp nam tính của Phan Hải. Nhìn thẳng vào mắt anh ta, cô thấy sự thèm khát trong đó, và cô cũng vậy….hai đùi bỗng kẹp chặt, nước hơi rỉ ra từ háng.
– Ở đâu? – Thảo đã không chịu nổi nhục dục dâng trào trong người.
– Về căn hộ của anh. Hãy cho anh làm chồng em đêm nay nhé.
– Cả đêm? – Thảo vẫn không từ bỏ được sự ỡm ờ đến lẳng lơ của mình mặc dù đã là bà mẹ của ba đứa con.
– Nếu như cơ thể em muốn điều đó….
– Anh biết là chúng muốn mà….