Cực phẩm dâm dục 2 – Phần 23

Phần 23
– Long muốn đám cưới của hai người phải tạm hoãn lại.
Thảo đứng nói chuyện với Phan Hải trên tòa nhà cao thượng của “Loth Company”. Ông ấy nói rằng hai người quá vội vã khi tiến hành hôn nhân, cần phải từ từ để có thêm thời gian tìm hiểu kỹ về nhau.
– Không, không được!
– Tại sao? Thảo hơi thắc mắc vì thấy Phan Hải như muốn đám cưới phải được tổ chức càng nhanh càng tốt.
Phan Hải biết mình quá nôn nóng, suýt nữa là để lộ cho Thảo biết. Anh ta cố gắng giải thích :
– Vì Gia Bảo muốn điều đó. Ngày nào gặp nhau cô ấy cũng nói chuyện về đám cưới. Cô ấy đang rất háo hức và mong chờ ngày đó đến thật sớm.
– Đó hình như không phải là lý do chính. – Thảo đã bắt đầu có sự nghi ngơ nho nhỏ.
– Chắc chú ấy nghi ngờ anh điều gì phải không?
– Cả em cũng vậy? – Thảo nhìn thẳng vào mặt Phan Hải khi thốt ra câu đó.
Phan Hải bất ngờ và hơi lo lắng khi thấy Thảo đã nghi ngờ mình. Chưa biết giải thích ra sao thì rất may đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên từ thư ký của Thảo gọi.
– Có việc gì vậy? – Thảo bật máy để nghe.
– Dạ có một người muốn được gặp bà chủ tịch. Tên ông ấy là Vũ Bắc. – Thảo và Phan Hải đưa mắt nhìn nhau và không tin ở tai mình nữa.
– Hãy tống cổ lão ta ra khỏi công ty ngay. – Phan Hải liền nói to vào điện thoại để ra lệnh. Anh ta như lo sợ lão Bắc đến đây để nói cho Thảo biết hết những gì mình đã làm.
– Từ từ đã nào! – Thảo cười và nói vào chiếc loa điện thoại.
– Mời ông ta vào văn phòng của tôi. Tôi sẽ đến đó bây giờ.
Phan Hải hãy còn tức giận, anh ta không hiểu Vũ Bắc có mặt ở đây với mưu đồ gì.
– Đồ quái thai đáng nguyền rủa! Ông ta cần cái gì mới được chứ?
– Ai mà biết được? Phải gặp thì mới biết chứ. – Thảo nói xong liền đi nhanh xuống dưới văn phòng. Cô nhìn mình một lượt qua gương, chỉnh lại chiếc áo, tô thêm chút son lên bờ môi, và sịt một chút nước hoa lên cổ và ngực.
Thảo bình tĩnh đi vào trong phòng, cô cảm nhận được rằng sắp phải đón tiếp một vị khách đặc biệt. Người đàn ông ngồi đó lịch sự đứng dậy khi thấy cô bước vào phòng.Thảo đi lại chiếc bàn làm việc của mình và nhìn về phía người đàn ông. Ông ta mặc bộ comple màu xám sẫm thật đẹp và chiếc áo sơmi trắng như tuyết rõ ràng là được may đo. Chiếc cà vạt màu đỏ tươi và chiếc khăn mùi xoa nhô ra trên túi áo ngực càng làm cho bộ comple thêm đẹp. Vẻ ngoài của ông Bắc thanh lịch một cách cổ điển: vóng dáng thon gọn chắc chắn như là thanh niên, mái tóc đen dày bóng mượt được vuốt ngược về sau trông giống như tài tử Hollywood. Ngồi xuống bàn, Thảo nhìn ông ta và chút nữa thì quên bẵng tất cả trên cõi đời này. Đôi mắt của ông ta đen lấp lánh một cách lạ thường và Thảo có vẻ như bị hớp mất hồn, cô cố gắng bình tĩnh và nói một cách lạnh băng:
– Mời ông ngồi! Tôi chỉ có thể nói chuyện được năm phút.
– Cảm ơn cô. – Ông Bắc nói ngắt quãng nhưng Thảo nghe vẫn thấy ngọt tai.
– Sự thực là tôi không ngờ có thể gặp được bà chủ tịch danh tiếng. – Ông Bắc vừa nói vừa cố nở nụ cười thật tươi để lấy lòng đối phương. Và ông đã thành công khi Thảo thấy thích nụ cười đểu đểu đó.
– Hãy cho phép tôi được hỏi là điều gì đã khiến ông đến đây?
– Vì tính tò mò của tôi. – Ông ta cười một cách vô tư. Và sự bình tĩnh nhởn nhơ của ông ta đã chọc tức Thảo. – Tôi có mua vài cổ phiếu của công ty này nên tôi muốn được xem nó tí chút từ phía bên trong.
– Một vài cổ phiếu? – Thảo cảm thấy nghẹt thở vì sự trơ trẽn của ông ta.
– Vâng, tôi quyết định là cần phải đảm bảo ít nhiều cuộc sống già nua trong tương lai. – ông Bắc yểu điệu nhún vai vẻ hài hước.
– Có lẽ ta không nên tán gẫu nữa mà vào việc đi thôi? – Thảo cắt ngang.
– Điều đầu tiên là ông đã xía vào công việc của hãng chúng tôi. Tôi còn chưa rõ là ông muốn giành quyền kiểm soát nó hay chỉ đơn giản là làm suy yếu nó. Và tôi không chịu được điều đó! Điều thứ hai. Dù ông hành động với mục đích gì đi chăng nữa thì ông cũng sẽ chẳng gặt hái được gì đâu.
Ông Bắc như chẳng để ý đến những câu nói của Thảo. Ông nhìn cô mê mẩn…
– Tại sao cô lại tin như vậy?
– Đừng mơn trớn mình bằng hy vọng hão huyền: ông là người đầu tiên xía vào hãng của tôi. Đối với ông cái chính là phải ngoạm lấy một mẩu nhỏ và biến vào trong bụi cây! Ông lại muốn đánh đu với tôi cơ à?
Ông Bắc chăm chú theo dõi đối thủ của mình. “Giời ạ, cô ta thật tuyệt!” Ông ta sững sờ nghĩ. Cả trên thương trường cũng như trong tình ái, ông Bắc luôn khao khát quyền lực. Chỉ có những người đàn bà có lý trí thực sự mới cuốn hút được ông. Luôn tự nhận mình là người thông minh, đôi khi ông Bắc có cảm tưởng là số phận an bài suốt đời ông không tìm được vị nữ hoàng chiến tranh của mình. Ông Bắc mơ ước có ngày gặp được một người đàn bà có sức mạnh nội tâm hệt như ông. Nhưng không một ai trong số họ đáp ứng được đòi hỏi ấy. Ông ta có thể bẻ gãy mọi sự kháng cự. Không lẽ, không lẽ cuối cùng trước mặt ông ta đã xuất hiện một đối thủ xứng đáng.
– Cô hãy làm ơn nói…. – ông Bắc cố lấy lại bình tĩnh, giờ thì đến lượt ông bị hớp mất hồn bởi vẻ đẹp và mạnh mẽ của Thảo.
– Cứ giả dụ là tôi muốn giành quyền kiểm soát cổ phiếu… Bà chủ tịch nghĩ thế nào về đề nghị của tôi muốn trở thành bạn hàng của bà?
– Đương nhiên là không được!
Sự quyết liệt và cứng rắn trong câu trả lời của Thảo đã làm ông Bắc chấn động. Hai người như đang ngầm đấu nội công.
– Như trong mọi trận đấu, người chiến thắng sẽ được tất cả. – Thảo ngạo nghễ khiêu chiến.
– Còn kẻ chiến bại, thưa bà Thảo?
Cô đứng dậy, rời khỏi bàn tiến lại phía ông Bắc. Ông ta vội vã đứng phắt dậy.Vũ Bắc không bao giờ chịu được khi người đàn bà đứng cao hơn ông ta. Vậy mà chiều cao của Thảo không thua kém gì so với một mét 77 của ông ta. Ông Bắc cũng không biết là vô tình hay cố ý mà Thảo tiến lại gần đến nỗi mà ông cảm thấy mùi nước hoa thơm phức của cô. Ông Bắc nhìn thấy dưới lần vải mỏng là đường cong quyến rũ của bộ ngực tuyệt vời. Bỗng ông ta cảm thấy thèm khát được đưa tay lên mà sờ nắn.
– Kẻ chiến bại ư thưa ông Vũ Bắc? – Thảo hỏi
– Có quan trọng gì! Bởi đằng nào thì người đó cũng không phải là tôi. Thôi chào ông. – Không tiễn khách, cô biến mất qua cửa ngách dẫn sang một phòng khác.
Ông Bắc lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài, bất ngờ trạm chán với Phan Hải. Hình như anh ta đã đứng đó để nghe lỏm hai người nói chuyện bên trong. Bốn mắt lườm nhau vì họ đã đọc được suy nghĩ của nhau trong đầu. Vũ Bắc mỉm cười nham hiểm nói nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng sự đe dọa mà bất cứ ai nghe cũng phải sợ :
– Hãy làm cho tốt! Nên nhớ bất cứ kẻ nào làm phản thì chỉ có đường chết.
Phan Hải im lặng nhìn bóng dáng Vũ Bắc dời đi, anh ta cũng hơi rúng động bởi Vũ Bắc chưa bao giờ biết nói đùa.
Mở cửa chạy vào tìm Thảo, thấy cô có vẻ lo lắng và khuôn mặt ửng hồng nơi gò má, anh ta liền hỏi ngay :
– Hy vọng là con cáo già đó không làm em hoảng sợ?
– Không đâu anh! Ngược lại, ông ta còn mang đến cho em thêm sức mạnh và một ý tưởng hay. – Ngồi xuống bàn làm việc, Thảo nhấc điện thoại lên gọi cho một người :
– Chúng ta cần phải thổi phồng vụ này! – Trong lúc chờ bên kia bắt máy, cô vui vẻ nói.
– Nghĩa là sao? – Phan Hải tỏ ra không hiểu.
– Suỵt…. – Thảo ra hiệu cho Phan Hải và tập trung nói chuyện điện thoại :
– Có phải ông Muller đấy không? Tôi, Tereza đang nói đây. ( Tên nước ngoài của Thảo). Chỗ tôi mọi việc đều ổn cả. Nhưng tôi muốn biết là ông có thể đi ăn trưa với tôi vào ngày tới không. Chỗ chúng tôi có nảy sinh một số khó khăn với ông Vũ Bắc của hãng “VB Enterprises “. Ông ta muốn mua những cổ phiếu của chúng tôi, và tôi nghĩ là có lẽ ở thị trường chứng khoán…vâng, vâng vì lợi ích của những cổ đông, ông có thể buộc ông ta phải giải trình, tuyên bố công khai về những dự định của mình. Rất cảm ơn ông Muller. Chúng ta sẽ gặp nhau ngày tới. – Thảo tắt máy. Mắt cô ánh lên niềm vui sướng.
– Thế là chúng ta đã thả mèo vào chuồng bồ câu của ông Bắc rồi đấy! – Thảo tuyên bố
– Hay quá! Ý tưởng của em thật tuyệt vời. – Phan Hải trở vờ mừng rỡ, hôm nay anh ta mới thấy được mẹ vợ mình thông minh như thế nào.

To top
Đóng QC