Cu Dũng – Phần 72

Phần 72
Đang ngồi soạn đồ ở Ban tiếp tế, Dũng được một anh quản giáo gọi bảo lên phòng Trưởng trạm. Đến phòng trưởng trạm, vào phòng, Dũng lễ phép:
– Báo cáo cán bộ, cháu có mặt ạ.
Ra hiệu bằng ánh mắt cho anh cán bộ quản giáo, ông Đức ý muốn nói chuyện riêng với Dũng. Sau khi không gian trong phòng chỉ còn hai người, trưởng trạm ôn tồn nói với Dũng:
– Ở đây chỉ có 2 người, không cần xưng hô cán bộ. Cứ gọi là bác xưng cháu đi là được.
– Vâng ạ.
– Bác gọi cháu lên đây là có việc muốn nhờ cháu, không biết có được không?
Dũng lấy làm lạ, ai đời trưởng trạm lại có việc muốn nhờ phạm nhân:
– Dạ, bác cứ nói đùa, có gì bác cứ bảo, nếu làm được nhất định cháu sẽ làm.
Ông Đức gật gù:
– Bác nói thật, chuyện này là bác phải nhờ cháu. Bác biết cháu làm được, làm tốt là khác nữa.
– Vâng, chuyện gì vậy bác?
– Chuyện là thế này, bác có một cô con gái, năm nay học lớp 9, nói thực là bác thấy lực học của em nó không được tốt. Bác thấy trong hồ sơ có ghi cháu học rất giỏi, thi đậu vào trường chuyên. Cháu có thể giúp bác kèm em học được không?
– Chuyện này… Chuyện này…
Dũng xoa hai tay vào nhau bối rối vì đề nghị của bác Đức quá sức bất ngờ với một phạm nhân như cậu. Sao bác lại tin tưởng mình như vậy nhỉ, một phạm nhân thụ án giết người, lại giao con gái cho mình dậy học?
Dũng không hiểu được rằng, để đưa ra đề nghị này thượng tá Phạm Hồng Đức, trưởng trại giam cũng cân đong đo đếm bao nhiêu đêm không ngủ. Việc nhờ Dũng dậy con gái mình học cần thì cần thật nhưng không đến nỗi là chuyện bắt buộc phải làm. Nhưng với những việc Dũng làm thời gian qua, rồi qua lời thuật lại của cán bộ Tiến, qua con mắt nhìn đời, nhìn người của ông đối với Dũng. Ông tin, đây là một con người có thể tin tưởng được. Chỉ là sự đời ai oán làm thành tội mà thôi.
Việc ông nhờ nếu Dũng nhận lời có thể là một mũi tên trúng nhiều đích. Thứ nhất ông tin Dũng sẽ dạy con gái mình tốt, thi vào cấp III đạt kết quả cao. Thứ hai, ông muốn tự Dũng thấy rằng mình vẫn còn được mọi người tin tưởng, cái đó là quan trọng nhất bởi một con người mất niềm tin vào cuộc sống sẽ đánh mất tất cả. Và thứ ba nữa, sâu xa hơn, ông không muốn Dũng xa rời sách vở, cơ hội để làm lại cuộc đời vẫn còn ở phía trước, sau khi ra tù, thậm chí ngay trong tù Dũng vẫn có thể học. Với ông, chỉ có học là con đường thênh thang nhất để thanh niên bước vào đời.
Trở lại với phòng trưởng trại. Thấy Dũng còn đang phân vân, bác Đức nói:
– Chưa quyết định hả, không phải vội, cháu cứ suy nghĩ đi rồi trả lời bác. Thế nào cũng được mà.
– “Cháu nhận lời’, dứt câu của bác Đức là lời đáp gọn của Dũng.
Bác Đức hài lòng vì quyết định dứt khoát của Dũng, phải thế chứ, đàn ông phải thế, phải nhanh, phải dứt khoát.
– Được, quyết định vậy đi. Bắt đầu từ tuần sau bác sẽ bảo con gái bác đến đây, tuần 3 buổi tại phòng này vào buổi chiều, cháu sẽ là gia sư cho con gái bác đến khi nó thi vào lớp 10. Mà này, bác sẽ trả lương gia sư đàng hoàng đấy nhé. Không thiếu một xu nào đâu. Hà hà hà.
– Không, cháu không lấy tiền của bác đâu. Cháu còn chưa biết có dậy được gì không cơ.
– Không nhưng nhị gì hết, cháu chỉ cần cố gắng hết sức, còn kết quả thế nào bác không quan tâm. Cứ thế đi.
– Cháu sẽ cố nhưng không lấy tiền đâu. Nếu bác ép cháu nhận tiền cháu không dạy đâu ạ.
– Này cháu, chuyện tiền nong không phải là bác cho cháu. Mà là do cháu bỏ công bỏ sức, bỏ kiến thức ra mà kiếm được. Cháu xứng đáng nhận những đồng tiền đó. Không được từ chối.
Dũng đắn đo một hồi rồi đồng ý:
– Bác nói vậy thì cháu chịu ạ.
– Thế nhé, giờ về tiếp tục công việc đi.
Dũng chào bác quay trở lại Ban tiếp tế, sau đây cậu có chuyến đồ xuống khu A.
… Bạn đang đọc truyện Cu Dũng tại nguồn: https://gaigoi.city
Chuyến này đến khu A, ngoài những thứ đồ gửi của phạm nhân, Dũng còn mua thêm một độ dăm củ cải trắng, lần này không như lần trước, cậu để nguyên củ. Cô Ba không nhờ nhưng Dũng tự động mua cho chị X một bịch băng vệ sinh, một hộp Dạ Hương (dung dịch vệ sinh phụ nữ – phù hợp với sinh lý phụ nữ Á đông, sản phẩm của dược phẩm Hoa Linh), một hộp dầu gội đầu của cô Trúc gửi lần 2 và một bánh xà phòng thơm.
Lựa sao cho giao đồ đến buồng 3 là buồng cuối. Dũng gọi từng người ra nhận đồ, cô Ba thì nhận thêm bịch củ cải với câu đùa:
– Có thái lát ra không đây.
Dũng gãi đầu gãi tai cười cười vì biết bị cô trêu. Cậu thưa:
– Có ạ.
Mấy bà chị nghe được có ạ thì nhìn Dũng chằm chằm như kẻ thù, vụ trước cười thì cười thật đấy nhưng báo hại cả tháng mấy cô không có đồ xài phải dùng chuôi bàn chải đánh răng bé tin hin không sao lên đỉnh được.
Dũng thấy tình thế căng căng bèn chữa lời:
– Cháu đùa đấy cô ạ, nguyên củ.
Cô Ba thì biết thừa Dũng không có ngốc như vậy, cô vui vẻ dứ dứ nắm đấm vào Dũng như dọa: “thái lát thì biết tay cô”. Dũng bảo cô:
– Cô ơi, cháu có ít đồ mua cho chị X ạ.
Dũng vừa nói hết câu thì cô Ba hướng giọng vào trong buồng gọi to:
– X ra nhận đồ em ơi.
Như đã thành thói quen, những lần nhận đồ gửi là X buồn nhất, cô chỉ lặng im tay bó gối ngồi tại chỗ ngủ mà thôi, cô không bao giờ ra ngoài những lúc thế này. Bởi cô biết có ra cũng chẳng có ai gửi cho mình đâu. Đang chìm vào nỗi nhớ vị sư trụ trì đã mất mà cô coi như mẹ thì X nghe tiếng chị Ba. Cô giật mình vì thấy chị Ba bảo mình ra nhận đồ. Quái lạ, ai biết mình mà gửi cơ chứ. Không lẽ người nhà cái thằng sư huynh đồng môn đáng chết kia.
X nhè nhẹ bước ra khỏi buồng, cô lại nhìn thấy Dũng, tháng nay không gặp thấy Dũng đã khác lần trước nhiều lắm rồi, đã có da có thịt, đã không còn là thằng bé cao gầy nhăn nheo hôm nọ. Hôm nay trông cũng đàn ông phết, X nhìn lén và nghĩ trong lòng vậy thôi, chứ tuyệt nhiên khuôn mặt không đổi sắc.
– “Chị X, chị cầm lấy túi này đi, là em mua cho chị đấy”, Dũng đưa cho chị bịch túi nilong đen, nhỏ thôi, có tí xíu, bé nhất so với những túi quà của những người khác.
X chưa cầm lấy đồ từ tay Dũng mà nói không biểu cảm, vô hồn:
– Bao tiền?
– Em không bán. Chị cầm lấy đi. Chỉ là chút đồ nhỏ em cảm ơn chị chăm em lúc em bị đánh thôi.
X vẫn chưa đỡ lấy túi đồ thì cô Ba biết tình thế khó xử, cô đỡ lấy từ tay Dũng và nói:
– Thôi được rồi, để cô cầm cho.
Cô Ba lạ gì tính X, nó ở đây đã 3 năm, chưa từng được ai gửi đồ nhưng nó chưa từng mở miệng xin ai bất cứ cái gì, những đồ nó dùng đều là do nó làm việc kiếm tiền mà có. X thấy cô Ba lấy đồ thì:
– Chị Ba…
– Rồi, rồi, lần sau tính tiền được chưa, lần này là cảm ơn. Rồi, rồi, tất cả vào buồng. Dũng về đi.
Một lần nữa X lại dầm dậm chân như vẻ hờn dỗi. Cô đánh ánh nhìn sòng sọc vào Dũng như ánh nhìn vào quân thù, ra chiều tức lắm đây. Nhưng không hiểu sao, Dũng thấy ánh nhìn đó không có chút bực tức nào, ánh nhìn hăm dọa đấy nhưng sao thấy trong đó có cái gì đó lạ lắm, chỉ không biết cụ thể là cái gì.
Tối đó, X đã khóc, nước mắt trào mi rơi xuống chiếu. Hôm nay là tròn 3 năm kể từ ngày cô vào đây, hôm nay cũng là lần đầu tiên cô có người gọi ra nhận đồ gửi. Oái oăm thay lại là do cái đồ trẻ con đáng ghét kia. Nhưng không biết ai dậy mà mua cho mình toàn những đồ cần thế không biết. Lòng dạ xốn xang đến lạ, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy mình kỳ lạ, tự nhiên lại nhớ đến cái đồ đáng ghét ấy. X chưa đủ trải nghiệm trong chuyện này để biết rằng mình vừa có cái mà loài người gọi là: Rung động đầu đời.

To top
Đóng QC