Phần 4
Tối ngày thứ 3 kể từ ngày biết tin chồng đã mất trên biển, đã 10 giờ đêm. Sau khi mọi người về hết, chỉ còn hai mẹ con Loan – Dũng và Lan. Loan vừa nói vừa rơm rớm:
– Lan à, tao cảm ơn mày đã ở cạnh mẹ con tao mấy ngày này. Tao chẳng biết nói gì nữa.
– Mày không cần nói gì cả. Cứ nghỉ ngơi đi, mọi thứ còn lại để tao lo cho. Tao chẳng động viên mày cái gì đâu. Tao và mày không cần nói mấy thứ sáo rỗng ấy làm gì cho mệt. Tao chỉ nói với mày như thế này: Đừng bao giờ gục ngã!
Nghe đến đây, nước mắt Loan tự trào ra, cô đã biết sau này cuộc sống của mình là biết bao khó khăn chồng chất. Nhưng đúng rồi, mình không được phép gục ngã, mình còn có cu Dũng mà. Nó là niềm vui, là hy vọng, là tình yêu còn lại của cuộc đời mình. Không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho con. Bố mất rồi, giờ mẹ lại yếu đuối nữa thì cuộc đời thằng nhỏ sẽ ra sao. Nghĩ đến đây, hai tay quệt nước mắt. Loan đáp lại lời bạn không bằng tiếng nói mà bằng ánh mắt quyết tâm, Loan gật gật đầu như cảm ơn lời động viên của bạn. Phải rồi. Đừng bao giờ gục ngã!
Một tuần sau, Loan đi làm lại bình thường, cu Dũng cũng đi học lại. Mọi thứ phải trở về với nguồng quay của nó thôi. Ngày đầu tiên đi làm, mọi người cũng không đả động gì đến chuyện buồn của Loan nữa, mọi lời chia sẻ, động viên cũng đã nói cả rồi, giờ nhắc lại chỉ làm Loan buồn thêm mà thôi. Tôi đã nói với các bạn chưa nhỉ, ở cơ quan Loan luôn được mọi người quý mến bởi tính tình hiền dịu, dễ gần của cô. Mặc dù mọi người vẫn ứng xử bình thường với mình nhưng trong ánh mắt Loan biết, mọi người đã có cái nhìn khác so với trước kia. Loan có cảm giác mình được ưu ái hơn trong công việc thì phải. Đang ngồi xem lại các công việc bỏ dở từ đợt nghỉ vừa rồi. Ông Cường, trưởng phòng hành chính đến trước mặt nói:
– Loan à, em còn mệt thì cứ nghỉ đi, việc của em anh sẽ bố trí người hỗ trợ, em đừng lo lắng gì nhiều. Mấy ngày nay chắc mệt lắm, có cần anh giúp gì thì cứ nói, đừng ngại, anh em với nhau cả.
Vừa nói nhưng ánh mắt lão Cường theo thói quen vẫn không thể rời được ngực Loan. Loan thường hay mặc áo sơ mi, không hở hang gì nhiều nhưng khoảng trống giữa các cúc áo vẫn luôn là mảnh đất mầu mỡ cho những ánh mắt dê xồm tăm tia. Loan biết là mình đang bị soi hàng nhưng cũng không phản ứng gì vì thực ra việc này cô đã quen bao năm nay rồi, với lại ông Cường chỉ nhìn và tán tỉnh thôi chứ không có hành động nào quá đáng cả. Loan trả lời:
– Em cảm ơn anh và các anh chị em cùng phòng đã chia buồn cùng em trong thời gian vừa qua. Anh ạ, em cũng phải đi làm lại thôi, chứ ở nhà mãi càng thêm buồn. Anh có công việc gì cứ giao cho em như bình thường. Em làm việc cho nó khuây khỏa.
– Uh, phòng hành chính có mấy người, anh là quý em nhất vì biết nghe lời, không như mấy đứa kia, chỉ rình bẻ trưởng phòng.
Vừa nói vừa cười chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh của Loan lúc này. Mấy hôm nay, ông Cường cũng suy nghĩ nhiều về chuyện của Loan, cô nhân viên mà mình muốn chén mấy năm nay mà không được, cơ bản Loan rắn lắm và tính tình nghiêm túc nên ông cũng không có cách nào. Giờ chồng Loan mới mất, cũng thương xót cho số phận cô nhân viên chịu cảnh góa chồng đấy nhưng cũng có cái gì đó mừng mừng. Biết đâu đấy, gái trẻ không chồng sẽ dễ dãi khoản ấy thì sao, có khi mình lại được sơ múi gì đó cũng nên.
Nói thật, mấy chị em ở phòng này ông đều thả dê, có đứa thì được địt, có đứa rắn hơn một tí thì ông cũng sờ nắn rồi. Duy chỉ có Loan là ông chưa được sơ múi gì thôi, với đàn ông, cái gì càng khó chiếm đoạt càng kích thích. Vợ già ở nhà thì xấu mà miệng loa mép dải phát chán, chỉ có đi làm, tiếp xúc với gái trẻ, đẹp, ngon, cơ thể thì khúc nào ra khúc ấy mới làm ông có hứng thú. Nghĩ đến đây, ông cười thầm trong lòng như thể sắp được địt Loan đến nơi rồi. Phải tự tạo cho mình cơ hội thôi. Đang nghĩ xa nghĩ xôi, ông nghe Loan nói:
– Anh đừng nói vậy, em thấy phòng mình ai cũng quý mến anh mà. Mấy ngày em nghỉ phòng mình có gì mới không?
– À, chuyện công việc thì không có gì mới, vẫn là công tác quản lý hồ sơ sinh viên và mấy chuyện văn phòng mua sắm ấy mà. Không có gì đáng kể đâu, em yên tâm. Mấy việc của em Lan đã làm giúp em trong thời gian em nghỉ rồi. À, có cậu Hoàng sinh viên khoa máy tàu vẫn lên hỏi thăm em đấy.
Nhắc đến Hoàng, tự dưng Loan cảm thấy có gì đó ấm áp. Hoàng là sinh viên năm 3 khoa tàu máy của trường, sau này ra trường sẽ cùng nghề với chồng của Loan. Biết Hoàng từ hồi cậu mới năm nhất, vì Hoàng là lớp trưởng nên hay phải lên phòng hành chính để cập nhật hồ sơ sinh viên, nhận học bổng cho các bạn trong lớp nên tiếp xúc với Loan, là người phụ trách công việc này. Vì Loan không phải là giáo viên mà là nhân viên hành chính nên Hoàng xưng em (Hoàng kém Loan 7 tuổi), gọi chị. Hai chị em thường xuyên gặp gỡ, nói chuyện hợp hợp nên dần dần thành quen, rồi thành thân.
Mọi chuyện chỉ vậy, theo suy nghĩ của Loan. Nhưng Loan đâu biết rằng, Hoàng đã thích Loan từ hồi mới gặp rồi. Anh biết Loan hơn anh nhiều tuổi, đã có gia đình và có con nhưng chẳng thể kiểm soát nổi tình cảm của mình. Đành âm thầm đi bên cạnh, được nói chuyện, được nhìn thấy người mình thầm thương trộm nhớ cũng đã là hạnh phúc rồi, phải không các bạn. Cũng chẳng trách được Hoàng, nhiều bạn sinh viên trong trường này cũng mong được cô Loan để ý, mà nói thẳng ra mong được đè ngửa cô Loan ra mà địt. Bởi cô Loan không những xinh đẹp, vú to, mông căng, mu múp mà còn rất dễ gần. Ở gần cô Loan như có cái gì đó hấp dẫn vô hình, có mùi gì đó quyến rũ toát ra từ cơ thể cô làm cho đàn ông con trai hễ ở gần là rất dễ cương cứng. Hoàng cũng vậy, nhưng Hoàng khác những bạn còn lại, anh thương thầm cô Loan nhưng rất lễ phép, ngoan lành chứ không tỏ thái độ gì bất nhã khiến Loan yên tâm nói chuyện. Mặc dù, đến tối Hoàng lại thủ dâm với những hình ảnh của Loan lúc gặp ban ngày.
Mọi thứ về Hoàng vụt trôi trong suy nghĩ của Loan khi ông Cường vừa nhắc đến, dạo gần đây Loan cũng lờ mờ hiểu được tình cảm của Hoàng dành cho mình, nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ Loan biết chắc rằng mình chẳng suy nghĩ khác nào dành cho Hoàng cả, Loan dành cả cho chồng con rồi. Như lảng tránh vấn đề, Loan nói với ông Cường:
– Vâng, chắc là Hoàng tìm em để lấy học bổng ấy mà.
Đang nói chuyện với trưởng phòng thì bỗng thấy Lan đến. Nhìn thấy con bạn thân, Loan mừng thầm trong lòng vì có đứa cắt ngang câu chuyện mình với lão trưởng phòng dê xồm. Vừa nhìn thấy Loan, Lan nói luôn mà chẳng thèm để ý đến ông Cường đang bên cạnh:
– Ơ cái con này, ai cho mày đi làm. Ở nhà nghỉ đi. Việc của mày cứ để đấy tao lo. Ở trường ai nói gì mày mày cứ bảo tao. Để tao dí…
Đang nói bỗng Lan ngừng lại vì nhớ ra là còn lão Cường trong phòng. Ý Lan định nói: “để tao dí lồn vào mặt nó”, may quá vẫn ngừng lại kịp. Đấy Lan của chúng ta là thế, khi có hai đứa với nhau thường bỗ bã, bậy bạ như vậy đấy.
Lão Cường bắt sóng ngay:
– Nói tiếp đi.
Lan vừa đến tưởng là ông Cường đang bắt nạt Loan, bắt Loan đi làm sớm nên mới to tiếng như vậy, nhưng xem ra không phải. Lan cười nói với lão Cường:
– Ý em là, để em dí… súng vào đầu nó.
Câu này tưởng nói vui, nhưng không phải. Ở cái trường này, à không, ở cái đất cảng này, việc Lan có thể dí súng vào đầu người khác là chuyện có thể xảy ra được, hoặc ít ra là sai bảo người khác. Bởi chồng Lan là đại gia đất cảng, rất giầu có và quyền thế. Mà ở Hải Phòng, đại gia 10 người thì có đến 9 người là đại ca giang hồ, họa lắm mới có 1 người giàu có từ làm ăn kinh tế. Hồi bấy giờ, kinh tế tư nhân chưa phát triển như bây giờ.
Nghe đến đây, ông Cường biết Lan đang ám chỉ mình. Ông Cường cũng chả dại gì mà dây vào thể loại này. Ngày Lan mới vào làm ở phòng mình, ông được hiệu trưởng gọi lên phòng rỉ tai về gia thế, mục đích đi làm của Lan rồi. Đại khái rằng, đi làm cho vui, thích làm gì thì làm, không được ép buộc, nhưng có một chi tiết thú vị là: rất dâm. He he he.
Đúng là ở đời, mất cái lọ thì được cái chai. Từ ngày Lan vào làm việc ông cũng thấy hay hay. Ừ thì việc gì mà Lan thích làm thì làm, không thích làm thì hiệu trưởng sai cũng không làm, nhưng mà bù lại là có hàng ngon để thưởng thức hàng ngày. Lan dâm ra mặt. Đi làm thì ăn mặc sành điệu như diễn viên người mẫu, dáng đẹp, da trắng, tóc xoăn kiểu hiện đại. Đặc biệt là hở hang như mời gọi. Vú thường lòi ra, quần thì bó sát háng nhìn thấy cả mu và khe. Thỉnh thoảng còn chẳng thấy nếp quần lót, à thì ra là không thèm mặc quần lót.
Đi làm được khoảng 1 tháng là ông đã được hưởng lộc rồi. Nói sơ sơ về chuyện này đại khái là ông Cường đã được chén Lan rồi. 1 tháng được chén 1 lần vào bướm, còn chuyện bóp mông, sờ vú hay được Lan thổi kèn thì thường xuyên. Chuyện đã diễn ra từ lâu và vẫn còn đến giờ. Và ông Cường biết, ở trường này, ông không phải là trường hợp duy nhất. Chỉ không biết là, người khác có hơn ông không, khi Lan không bao giờ cho ông chơi ở ngoài trường mà chỉ ở trong phạm vi trường lúc đang làm việc thôi.
… Bạn đang đọc truyện Cu Dũng tại nguồn: https://gaigoi.city
Tiếp tục câu chuyện đang diễn ra trong phòng hành chính, nghe Lan nói oang oang nhưng Lan cảm thấy ấm lòng, bởi cô biết, Lan luôn là người bạn mà mình hoàn toàn có thể tin tưởng. Lan nói vậy là lo cho sức khỏe của mình, muốn mình nghỉ ngơi thêm. Loan nói:
– Tao khỏe rồi, đi làm không ở nhà buồn lắm. Với lại hôm nay cu Dũng cũng đi học lại rồi. Tao phải đi làm để còn kiếm tiền nuôi con nữa không chết đói à.
– Mày nói đi làm cho đỡ buồn tao nghe còn được, chứ đi làm vì tiền là tao không chịu đâu. Mày thiếu tiền đã có tao mà, tao đưa mày tiền nhé.
– Thôi mà, cái con này, chẳng hiểu tao gì hết. Thôi làm việc đi.
Đúng là Lan rất giầu có, tiền tiêu không hết trong khi Loan thì không dư dả gì, nhưng không phải vì thế mà Loan có thể dùng tiền của bạn. Chơi với nhau bao nhiêu năm nhưng Loan cũng chưa từng nhờ vả tiền nong gì với Lan. Đôi bạn gái chỉ tâm sự những chuyện thầm kín con gái với nhau, bảo ban nhau trong cuộc sống mà thôi. Chắc vì vậy mà ở cái trường này Lan quý Loan nhất và chỉ có mình Loan là cô coi là bạn thôi. Những người khác thì không vậy, đàn ông thì tiếp cận Lan vì lồn, vì vú; đàn bà thì tiếp cận vì tiền, vì quyền của Lan.
Nghe 2 đứa nói chuyện mà chẳng đếm xỉa gì tới mình, ông Cường biết mình nên rút lui cho êm:
– Thôi 2 em làm việc đi, anh về phòng. À, Lan tí sang anh có việc nhé.
Lan chẳng nói, chỉ có Loan lên tiếng:
– Vâng, em chào anh.
Ông Cường vừa đi ra khỏi phòng, Lan lại gần con bạn thân:
– Vừa nãy lão có làm gì mày không?
– Không, mày yên tâm.
– Uh, tao không để yên cho đứa nào làm gì mày nếu mày không muốn đâu. Chẳng biết mày thế nào, chứ tao chỉ làm những gì tao thấy thích, không thích tao dí lồn vào ngay.
Các bạn đừng ngạc nhiên, hai cô bạn của chúng ta vẫn nói chuyện với nhau như thế đấy, chỉ có Loan là không nói bậy thôi, chứ Lan thì ôi thôi. Lan tiếp lời:
– Nếu mày thích thì tao không cấm, còn giúp mày nữa, nhưng mày không thích thì không được cho chúng nó thả dê. Mà thôi, không nói chuyện này nữa, mày đang có tang, để thời gian nữa cho khuây khỏa đã. Tao sang phòng ông Cường xem ông ấy bảo gì. Chắc là xin làm nháy đây, cả tuần nay vì chuyện của mày tao không cho lão ấy sờ, chắc ứ ra rồi.
– Chịu mày thật đấy, đi đi để tao làm việc.
Biết tính khí của Lan, Loan cũng chẳng ngạc nhiên gì về chuyện này. Mà giờ đây cô cũng chẳng có tâm trí nào để nghĩ về chuyện này nữa. Nỗi buồn mất chồng đã nguôi được phân nào đâu cơ chứ. Vùi đầu vào công việc để cho nó tạm quên đi thôi.
Hết giờ làm, Loan đến trường đón cu Dũng, giờ đây chỉ có Cu là mối quan tâm hàng đầu và cô đặt hết tình thương của mình vào Cu. Đón con xong, cô chở con trên chiếc xe đạp mini Nhật của mình, hai mẹ con qua chợ mua thức ăn về nấu cơm.
Các bạn biết không? Người đàn ông chỉ thực sự trưởng thành vào ngày bố mất. Chẳng ai dạy nhưng cu Dũng tự biết mình phải cố gắng hơn nữa vì giờ đây nhà chỉ có 2 mẹ con. Suy nghĩ tự thân nó biết rằng, sau này cuộc sống nó và mẹ sẽ vất vả hơn xưa rất nhiều, nó phải lớn nhanh hơn để bảo vệ và che chở cho mẹ, nó yêu mẹ lắm. Cu Dũng không như xưa, đi học về chỉ biết chạy quanh khu tập thể chơi, giờ đây, nó đang lăng xăng bên cạnh mẹ, phụ mẹ nấu ăn mặc dù chẳng làm được gì. Hành động nhỏ ấy của cu Dũng làm Loan cảm thấy được bù đắp phần nào, đứa con trai bé bỏng yêu thương ấy đã biết quan tâm tới mẹ, mặc dù mới có 6 tuổi thôi. “Mẹ yêu con lắm, thằng Cu ạ” – Loan thầm nghĩ.
Ăn cơm xong, Loan giục Dũng đi học bài còn nàng thì đi tắm rửa.
– Cu, ăn xong rồi, con đi học bài đi. Cố gắng học bài chăm chỉ nghe con.
– Vâng ạ! Cu Dũng ngoan ngoãn đáp lời mẹ.
Thấy con ngoan ngoãn, Loan mừng lắm, cuộc đời không ai lấy hết của ai thứ gì. Lấy quần áo vào nhà vệ sinh tắm rửa. Hãy để mọi phiền muộn trôi đi theo dòng nước. Mọi thứ xong xuôi, Loan học bài cùng con một lúc rồi hai mẹ con đi ngủ sớm, mai còn đi làm, đi học nữa cơ mà. Điện đã tắt, bên cạnh là đứa con trai nhỏ đang nằm im, cu Dũng vẫn chưa ngủ, nó đang ôm mẹ, thói quen từ nhỏ đến giờ vẫn chưa bỏ được. Không gian im ắng cũng là lúc mà con người ta không kiểm soát được bản thân mình. Cả ngày đi làm tạm quên đi nỗi buồn, nhưng giờ đây chẳng mong nhưng nỗi nhớ chồng, niềm đau xót khi mất đi chỗ dựa lại ùa về. Loan khóc.
Cô khóc không thành tiếng, nước mắt không chảy nhiều mà chỉ tràn quá khóe mi thôi, nước mắt cô đã mất đi quá nhiều trong những ngày qua rồi. Chỉ có ít còn xót lại mà thôi. Những kỉ niệm của hai vợ chồng từ ngày mới quen, yêu nhau, cưới nhau, chung sống lại ào ạt ùa về trong suy nghĩ của Loan. Những tiếng nấc nhỏ trong đêm tối, cô cảm thấy vòng tay của cu Dũng đang xiết chặt lấy mình. Chặt lắm.
Giữa không gian im ắng này, tiếng cu Dũng nói nhỏ thôi nhưng gần kề bên tai làm cô nghe như đó là tiếng hét từ nơi xa xăm nào đó vọng về, rõ mồn một và in hằn trong trí óc cô. Tiếng nói này có sức mạnh kinh hồn, xua tan bóng đêm, xua tan nỗi buồn và biết đâu đấy, có thể thay đổi số phận của cả một đời người:
– “Mẹ ơi, còn có con mà!”