Phần 34
Quãng độ 4h chiều ngày hôm ấy, đang cắm cúi hoàn thiện hồ sơ sinh viên thì Loan được một chị cùng phòng gọi:
– Loan ơi, có người gọi điện cần gặp em này.
Bước ra nghe điện thoại:
– Em cảm ơn, Alo!
Đầu dây bên kia:
– Chị có phải mẹ của em Hoàng Tuấn Dũng, học sinh lớp 6A1 không?
– Vâng, tôi đây, xin hỏi ai đấy ạ.
– Tôi là giám thị nhà trường, tôi mời chị đến ngay trường, em Dũng vừa đánh nhau với một học sinh lớp 9.
Loan sửng sốt:
– Ôi thế ạ, thế cháu có bị làm sao không ạ?
– Cũng có bị đau nhưng không sao cả, tôi mời chị đến trường, tôi cũng đã mời phụ huynh của học sinh lớp 9 kia đến. Chị không bận gì chứ?
– Vâng, vâng, tôi đến ngay đây.
Loan thực sự lo lắng, cô cuống cuồng như không biết phải làm gì. Đây là lần đầu tiên cô gặp chuyện này, ai chứ Dũng con cô từ bé không bao giờ biết đánh nhau hay nghịch ngợm điều gì.
Cái Trúc thì đã về từ nãy rồi, không thì rủ nó đi cùng cũng được. Đành một thân một mình cô phóng xe đến trường học của con. Vừa đi vừa run run, cô cũng mới tập đi xe máy thôi chứ chưa thành thạo gì.
Chạy ngay vào phòng giám hiệu, vừa nhìn thấy con cô òa khóc:
– Huhuhu, con ơi con có làm sao không? Sao lại băng bó khắp đầu thế này?
– Mẹ ơi con không sao đâu ạ, mẹ đừng lo. Chỉ tại…
Loan lắc lắc đầu báo hiệu Dũng không cần nói gì. Nhìn thấy con bị một vành khăn trắng băng bó trên đầu, còn nhìn thấy cả vết máu dính trên khăn, tay thì chỉ bị mấy vết trầy xước nhỏ thôi không đáng kể.
Lúc này một đồng chí giáo viên bước vào:
– Chị là mẹ của Dũng phải không?
– Vâng, tôi là mẹ cháu đây, chuyện xảy ra như thế nào xin anh cho tôi biết?
– Dũng và Long đánh nhau ở sân sau của trường, lúc tôi được biết chạy đến can hai đứa thì đã bị như thế này rồi. Long thì bị nặng hơn đã được đi đưa đi viện khám. Tôi đã mời phụ huynh của Long đến rồi. Giờ tôi mời chị qua phòng Hiệu trưởng đến hai bên nói chuyện.
– Dũng, con ở lại đây chờ mẹ sang bên kia một lát rồi mẹ đón con về luôn. Đừng sợ gì con nhé, có mẹ ở đây.
– Mẹ ơi, mẹ cho con đi cùng. Bác kia nhìn hung dữ lắm mẹ ạ. Con lo mẹ xảy ra chuyện gì.
– Con đừng lo, ở đây là trường học, để mẹ người lớn nói chuyện. Đừng lo con trai của mẹ.
– Nhưng… nhưng…
Loan ôm con vào lòng vỗ về để cu cậu yên tâm. Cô theo vị giám thị bước ra ngoài thì thấy lấp ló là bóng dáng nhỏ bé, khuôn mặt lo lắng của Mai:
– Cháu chào cô ạ, cô ơi bạn Dũng có bị làm sao không ạ?
– Cháu là Mai phải không? Dũng không bị làm sao đâu cháu ạ.
Mai ấp úp:
– Cô ơi… tại cháu… tại cháu mà…
– Được rồi, mọi chuyện để nói sau đi cháu. Giờ cô phải đi đã, cháu cứ về lớp học đi, đừng lo gì cả. Thế nhé.
Mai đành im lặng nhìn bóng dáng người phụ nữ là mẹ của người mình thích bước theo thầy giám thị.
Vào phòng hiệu trưởng nhưng Loan chỉ nhìn thấy duy nhất một người đàn ông mà mới thoạt nhìn cô đã kinh hãi trong lòng. Lão ta nhìn to như một con trâu mộng, đầu trọc lốc, áo cộc để lộ 2 cánh tay trần săm hình thù kinh dị từ cổ tay lên trên. Cúc áo không cài 2 khuy trên cùng làm lộ ra bộ ngực cũng kín hình săm. Khuôn mặt dữ tợn chằng chịt vài vết sẹo. Hít thở sâu cô lấy bình tĩnh bước vào, nếu không phải vì con chắc cô đã quay đầu mà bỏ chạy một mạch về nhà rồi.
Thầy giám thị đứng giữa 2 người:
– Đây là chị Loan, mẹ của cháu Dũng.
– Còn đây là anh Hổ, bố của cháu Long.
Loan định mở miệng nói thì, “uỳnh”, tiếng lão Hổ đập bàn nói như quát:
– Cô dậy con cái kiểu gì mà để nó đánh con tôi ra nông nỗi này. Cô có biết là thằng con tôi nó gãy tay rồi không?
Loan tự nhiên thấy mình bình tĩnh đến lạ, cô tự nhủ mình cần phải thực sự bình tĩnh mới hạ hỏa được con người này:
– Xin anh cứ bình tĩnh, em là mẹ cháu Dũng. Em cũng vừa mới biết chuyện nên chạy thẳng đến đây.
– Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh, con cô bị đau cô có bình tĩnh được không?
– Con nhà em cháu nó cũng bị đau đang băng bó ngoài kia.
– Này, tôi nói cho cô biết, cô có biết tôi là ai không? Đừng có đùa với thằng Hổ này. Ai mà động đến con thằng Hổ này thì đừng trách.
Thầy giám thị giờ mới lên tiếng, giọng run run:
– Anh Hổ, xin anh bình tĩnh. Chị đây cũng là muốn đến để nói chuyện với anh.
– Câm mồm, tao còn chưa xử mày vì để con tao bị đánh ra nông nỗi này. Đứng ra kia để tao nói chuyện.
Thầy giám thị đành câm nín dịch lui ra sau vài bước. Gì chứ thầy biết cái ông Hổ này, con ông ta học ở trường này đã 4 năm rồi. Phải nói thằng Long con lão ta là thằng mất dạy nhất, khó bảo nhất trong hơn 20 năm thầy công tác ở cái trường này. Từ ngày nhập học đến giờ nó đánh không biết bao nhiêu bạn học, bắt nạt bạn, bỏ học, chửi thầy cô giáo không trò gì thằng Long này chưa thử qua. Trong trường còn bày đặt lôi kéo mấy đứa khác thành lập cái gì Hội gì tên là: “Long và những người bạn” chuyên đi bắt nạt, cướp đồ ăn của những bạn khác. Bố nó thì như Trương Phi gặp ai cũng chỉ trực đánh. Ấy vậy mà cái trường này từ hiệu trưởng tới lao công đều phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Nghe đâu lão Hổ là một đại ca giang hồ nổi danh khắp cái quận Lê Chân này.
Trở lại gian phòng hiệu trưởng. Loan lên tiếng:
– Mọi chuyện thế nào em cũng mong anh bình tĩnh giải quyết. Không biết là hai cháu đánh nhau vì nguyên nhân gì.
Lão Hổ oang oang:
– Tôi không cần biết nguyên nhân gì. Tôi chỉ cần biết con tôi bị đánh, giờ cô phải đền cho tôi.
– Thôi vậy thế này đi, con nhà anh chữa bệnh thuốc men hết bao nhiêu em xin chịu.
– Được, thế có phải nhanh không? 50 Triệu.
Loan há hốc mồm, cái giá mà lão này vừa đưa ra thực sự là quá cao. Quá cao so với cái tay bị gãy kia, quá cao so với điều kiện kinh tế của cô. Gì chứ 50 triệu, bán cái nhà tập thể đi chắc gì đã đủ 50 triệu.
– Anh Hổ này, con anh chỉ bị gãy tay thôi sao mà anh đòi những từng ấy tiền. Em làm gì có chừng ấy. Thế này đi, anh cứ đưa con đi chữa bệnh, tiền thuốc men thế nào em trả cho bệnh viện.
– Này, đừng có đùa với thằng này, hậu quả khôn lường.
– Anh Hổ, tôi…
Loan cứng họng không biết nói gì với lão này.
– Tôi gì mà tôi. Tôi cho cô 3 ngày để suy nghĩ, sau 3 ngày mà tôi không có câu trả lời thì đừng trách thằng này đến tận nhà.
Nói rồi lão Hổ huỳnh huỵch bước ra khỏi phòng để lại Loan và thầy giám thị còn đang chưa tin vào điều mà mình nghe thấy.
Tim Loan đập thình thịch lo lắng vì lời dọa dẫm của lão Hổ kia nhưng cô đành gác lại đón con về nhà.