Phần 143
Những ngày cuối năm bù đầu tóc rối, lượng hàng hóa luân chuyển trong nghiệp đoàn tăng gấp 3 gấp 4 so với những ngày thường trong năm. Chính vì vậy mà 2 chị em rời nhà từ sáng sớm đến tối mịt mới về, có hôm đi soát nhập hàng còn về rất khuya, thậm chí tờ mờ sáng ngày hôm sau mới mò về tới nhà.
Thời tiết năm nay đến là cực đoan, giáp Tết âm rồi, lạnh thì khỏi nói luôn, lại còn mưa phùn rả rích từ ngày này qua ngày khác mới ác chứ. Đang ngồi trong phòng kiểm tra lượng hàng dư rồi tiến hành đặt hàng thì Dũng nhận được điện thoại của Anh Xã gọi lên phòng ngay. Hai chị em lên luôn.
– Bố phải đi Quảng Ninh vận hàng về, 2 đứa đi cùng bố không? Đợt hàng này quan trọng, đích thân bố phải đi. Hàng gồm 5 xe 3 chân.
– Vâng, chị em con đi cùng bố. Có gì bố chỉ bảo thêm.
– Vậy thì về các con chuẩn bị đi, 30 phút nữa xuất phát. Ba bố con đi xe con lên Móng Cái, nhận hàng xong áp tải về luôn.
– “Vâng”, Dũng đáp ngay tắp lự rồi 2 chị em nhanh chóng về phòng chuẩn bị lên đường. Đi cũng ngắn ngày nên chẳng cần mang gì, chỉ có chị thì nhét thêm mấy thứ đồ con gái vào cái ba lô có sẵn trong văn phòng rồi đi luôn.
Từ Hải Phòng lên Móng Cái nếu đi xe con mất khoảng 4 tiếng đồng hồ, đầu giờ chiều là ba bố con đã có mặt ở TX Móng Cái, một thành phố nhỏ sầm uất giáp biên với Trung Quốc. Dũng đã đến đây 1 lần cùng mẹ, đó là lần 2 mẹ con đi tắm biển Trà Cổ, cách đây chỉ độ 20 kilomet.
Xe chở hàng là đoàn xe của nghiệp đoàn đã lên đây từ sáng và chờ ông chủ lên nhận hàng. Đây không phải là chuyến hàng đầu nên mọi thứ đã có quy náp sẵn, việc ai người nấy làm không ai bảo ai câu gì. Dẫn đoàn xe đi nhận hàng là chiếc Fotuner máy dầu mà Dũng vẫn hay đi, theo sau là 5 chiếc xe 3 chân.
Từ TX Móng Cái đi khoảng 1 tiếng đồng hồ thì đến một khu rừng núi với đường đèo dốc quanh co hiểm trở, rừng cây bạt ngàn, vực sâu hun hút. Từ đường cái quan rẽ vào một lối nhỏ chỉ vừa đủ cho 1 chiếc. Độ khoảng 5 giờ chiều thì xe đến địa điểm tập kết hàng. Rất nhanh, ai vào việc nấy, ba bố con cầm tập giấy trên đó ghi loại hàng, số lượng và kiểm đếm để đội bốc vác xếp lên xe.
Mãi đến gần 10 giờ đêm công việc nhập hàng mới xong xuôi, các xe đều được phủ bạt cẩn thận rồi lăn bánh ngay lập tức, Hải Phòng thẳng tiến.
Không có thời gian nghỉ ngơi, đồ ăn toàn là đồ ăn sẵn mang theo xe.
Dũng lái chiếc Fotuner dẫn đầu đoàn xe, ngồi cạnh ghế lái là X, Anh Xã ngồi hàng ghế sau. Ông cũng căng thẳng, điện thoại lăm lăm trên tay đề phòng có biến cố gì. Theo sau đương nhiên là 5 chiếc xe tải rồi, trên mỗi xe ngoài lái xe còn có 2 người trong đội bảo vệ của Tốt cờ, và tất nhiên dưới mỗi gầm ghế đều có vũ khí mang theo đề phòng bất trắc xảy ra.
Ngoài trời vẫn lạnh căm căm, mưa không hiểu sao về đêm lại nặng hạt.
Giờ đã là hơn 12 giờ đêm, đoàn xe chầm chậm vượt qua những đoạn đường dốc, ngoằn ngoèo và đang ở địa phận huyện Tiên Yên thì Anh Xã nhận được một cuộc gọi:
– Alo, tôi nghe.
– …
– Chắc không?
– …
– Được.
Nói rồi Anh Xã cúp máy bảo với Dũng:
– Ta đang ở Km bao nhiêu?
– Khoảng km 220 bố ạ.
– Vừa có tin báo là km 230 có cắm chốt liên ngành, hàng ta không bảo kê được trạm này.
– “Vậy phải làm sao hả bố? ”, Dũng tăng tốc độ gạt mưa vì trời đang càng lúc càng mưa to.
– Không thể đỗ lại giữa đường chờ chốt giải tán, km 225 có một lỗi rẽ đường tắt xuyên qua làng. Ta đi lối đó xa hơn một chút nhưng tránh được chốt. Con chú ý lối rẽ bên trái.
– Vâng bố.
Thời gian này có nhiều việc bù đầu thành ra Dũng cũng không thời gian mà suy nghĩ trước sau sự việc, có lẽ sau vụ Phấn Hồng kong cậu đã có chút lơi là.
Đúng là vừa qua Km 225 khoảng 100 m thì có lỗi rẽ bên trái thật. Dũng bật xi nhan báo hiệu cho các xe sau biết đường đi. Thấy cả 5 xe áp sát sau, cùng xi trái Dũng mới đánh lái vào đường nhỏ.
Đường nhỏ có vẻ đúng là đường xuyên qua một ngôi làng của người dân địa phương thật, đêm đã về khuya, đường vắng tanh vắng ngắt không một bóng người, chỉ có mưa là càng lúc càng nặng hạt mà thôi.
Rời quốc lộ mới làm Dũng bình tâm một chút khi không phải căng mắt lái xe trong đêm. Cậu hỏi bố:
– Sao chuyến này bố không giao anh Tốt cờ nhận, lúc bố con mình đi con thấy anh ấy vẫn ở nhà mà.
– Bố con mình đi một lúc thì Tốt cờ đi Lào Cai nhận hàng, cũng là chuyến quan trọng đích thân nó phải đi. Giờ này chắc đang ở Lào Cai.
Dũng hoài nghi vì bình thường gần như không có chuyện đặt 2 chuyến hàng quan trọng cùng 1 thời điểm.
– Bố, ai đặt hàng?
– Hưng râu.
– Ai vừa gọi cho bố?
– Hưng râu.
– Ai bảo cho bố biết km 225 có lối rẽ tránh chốt?
– Hưng râu.
– “Kít kít”, Dũng phanh xe cực gấp làm X dúi đầu về phía trước, cũng may có đeo dây bảo hiểm. Anh Xa thì bị đập đầu vào ghế trước.
Anh Xã hốt hoảng hỏi:
– Chuyện gì mà phanh gấp?
Dũng dừng xe, liếc nhìn vào gương thấy đoàn xe đã dừng theo:
– Bố, con linh cảm có chuyện.
– Chuyện gì?
– Chúng ta bị cài bẫy rồi.
– Sao con đoán thế?
– Bình thường không bao giờ chúng ta đặt hai chuyến hàng quan trọng cùng thời điểm, kể cả Tết đi chăng nữa. Lại trùng hợp chúng ta tránh đường cái mà vào đây, bố nhìn xem, đây là địa điểm tập kích lý tưởng nhất. Bố có nhớ nội gián vụ Phấn Hồng Kong không? Chúng ta đã tha nhưng nó không quay đầu. Giờ con khẳng định chính là Hưng râu, người anh em của bố.
– Không thể nào.
– Bố, bố phải tin con, chúng ta trở lại đường cái ngay lập tức.
– Nhưng đường nhỏ không thể quay xe.
– Lùi.
Thấy Dũng cương quyết và phân tích có phần đúng, Anh Xã cũng nghe lời con. Dũng bình tĩnh chỉ huy đội hình:
– Chị gọi thông báo anh em phía dưới biết lùi xe nhanh nhất có thể ra đường cái, sẵn sàng chiến đấu.
X gật đầu rồi bấm điện thoại.
Dũng quay sang bố:
– Bố, bố gọi về cho các mẹ và bà vú, bảo lên tầng 3 khóa cửa lại, bất cứ ai gọi đều không mở. Bất cứ ai. Đội canh gác phía dưới tăng cường cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu.
– “Được”, Anh Xã cũng rút điện thoại bấm về nhà.
Còn Dũng bấm số Thiệp béo:
Thiệp béo giọng ngái ngủ: Em nghe anh Dũng.
Dũng: Anh đang ở đâu?
Thiệp béo: Em đang ở nhà, định sáng sớm mai ra đón mọi người về. Có chuyện gì vậy?
Dũng: Anh ngay lập tức tập hợp hết anh em, chia nhau bảo vệ những vị trí: Nhà tôi là 1, văn phòng là hai. Cử 2 thằng bí mật đến nhà Hưng râu nghe ngóng tình hình rồi báo cho tôi biết. Điện xuống các kho hàng bảo anh em sẵn sàng chiến đấu.