Cu Dũng – Phần 115

Phần 115
Dũng sau khi trầm ngâm một lúc thì hỏi bố:
– À bố này, bố cho con hỏi một chuyện được không? Chuyện này bố đừng nói với các mẹ.
– Chuyện gì?
– Bố có biết thông tin của Phong Xếch không? Cái thằng đã làm hại gia đình con.
Anh Xã đứng dậy tiến về phía cửa sổ, ông đang ở trên tầng cao nhất của tòa nhà 5 tầng. Rút trong túi quần ra một điếu thuốc, ông châm rồi hít một hơi thật dài vào lồng ngực. Ông vẫn đứng đó mà nói:
– Từ ngày con mới bị tạm giam thôi là ta và mẹ Trúc đã tìm được thông tin về thằng Phong Xếch. Ta rất buồn khi cảm thấy mình thực sự bất lực. Vị thế của ta ở Hải Phòng này là quá nhỏ bé so với gia thế và quan hệ của nó. Vợ chồng ta sẵn sàng đổi cả gia tài hàng mấy chục năm tích góp để con được tự do nhưng không được.
Lại thêm vài ba hơi thuốc, Anh Xã kể chuyện tiếp:
– Phong Xếch là thiếu gia một quan chức cực cao ở trung ương, nó nghịch ngợm quậy phá nổi tiếng ở đất Hà Nội vì được ông bố nuông chiều. Bố và mẹ Trúc có đến nhà Anh Cả Sang để nhờ cậy sự giúp đỡ với món quà là cả gia tài. Nhưng chỉ độ vài hôm sau là Anh Cả Sang trả lại toàn bộ với câu nói làm mẹ con phải khóc giữa nhà anh Cả. Anh Cả nói: “Không có cách nào cả”. Chuyện là bố của Phong Xếch có quan hệ mật thiết với chị Đại, cái người mà bố chỉ mới nghe nói là bà trùm của Miền Bắc. Anh Cả có nhờ trực tiếp chị Đại nhưng nhận được chỉ là cái lắc đầu kèm cảnh báo cấm không được động vào Phong Xếch. Sau đó chuyện như thế nào chắc con biết. Ta chỉ dùng tận lực mà bảo vệ mẹ Loan con an toàn, tránh bị làm hại lần 2 mà thôi.
Anh Xã thở dài thườn thượt.
Dũng nắm chặt tay đến đỏ ửng xuýt bật máu. Cậu tự thấy mình còn quá yếu đuối, quá kém cỏi khi ngay cả chuyện trả thù cho mẹ cũng làm không xong. Ai bảo cái gia thế thằng kia khủng quá cơ. Hay là tại mình quá thấp cổ?
– Con vẫn muốn trả thù cho mẹ?
– “Vâng”, Dũng đáp rõ to thể hiện quyết tâm.
– Vậy thì con phải mạnh lên, phải mạnh ít nhất là bằng nó thì mới trả thù được nó. Đừng có dại mà lấy trứng chọi với đá.
– “Vâng”, thêm một câu cụt lủn nữa của Dũng. Cậu đã biết mình phải làm gì. Chỉ có con đường trở thành kẻ mạnh mới có cơ hội trả thù được.
– “Về cái chân của mẹ con thì… ”, Anh Xã bỏ lửng câu nói.
Dũng háo hức vì nghe nói đến chân mẹ:
– Sao hả bố?
– Lúc trước bố có nhờ những bác sĩ giỏi nhất Việt Nam này thăm khám thì đều nhận được cái lắc đầu.
Dũng mất hi vọng mong manh thì Anh Xã lại tiếp:
– Nhưng mấy vị ấy bảo, không phải là hết hy vọng 100%. Cơ bản là trình độ y học hiện nay tại Việt Nam chưa làm được, nhưng biết đâu ở nước ngoài có thể làm được.
Dũng phấn chấn, cả X cũng vậy:
– Bố, vậy là vẫn còn hy vọng?
– Uh. Vẫn còn hy vọng nhưng sẽ phải đưa mẹ con sang nước ngoài chữa trị.
– Vâng, vâng. Con sẽ tìm hiểu thêm thông tin này xem thế nào. Ơn giời, mong là mẹ con lành lại đôi chân.
– Cố lên con trai, việc này bố muốn chính các con, hai đứa phải làm cho mẹ con. Ta làm không tiện.
Cả hai chị em đồng thanh:
– Vâng ạ.
… Bạn đang đọc truyện Cu Dũng tại nguồn: https://gaigoi.city
Hai chị em rời văn phòng bố về nhà, hôm nay có lẽ là ngày nghỉ cuối cùng của hai chị em, theo lời hẹn với bố thì ngày mai sẽ là ngày đầu tiên chính thức bắt tay vào công việc. Cũng gần trưa mới về đến nhà. Vừa gặp hai chị em, bà vú vừa lau tay vào cái tạp dề vừa nói:
– Chào cô chủ, cậu chủ.
– “Chào bà”, Dũng chào lại bà còn X chỉ gật đầu, cô không có thói quen khách sáo bằng miệng.
– Cậu chủ, bà chủ Loan có nói là cậu về thì lên phòng bà gặp có chuyện.
Dũng giật mình, cậu lo lắng là mẹ đã biết chuyện đêm qua và chắc là đang giận gì mình đây. Sáng nay ăn sáng thấy mẹ vẫn cười nói vui vẻ chứ không có biểu hiện gì khác lạ. Những bước chân sao giờ trở nên nặng nề đến vậy, cậu đi lên tầng 3 gặp mẹ, bỏ lại chị X cùng bà vú làm nốt bữa cơm trưa.
– Cộc cộc cộc.
– “Vào đi”, tiếng Loan vọng từ bên trong ra.
Mở cửa bước vào, Dũng thấy khuôn mặt mẹ vẫn hồng tươi vui vẻ, không có vẻ gì là đang buồn.
– Mẹ!
– Hai chị em về rồi đấy à?
– “Vâng ạ. Mẹ ơi, chuyện tối qua… ”, Dũng định mở lời thú nhận luôn, cậu cũng không có ý định giấu mẹ đâu, chỉ là từ sáng tới giờ chưa có dịp nói chuyện riêng với mẹ thôi.
Loan chặn họng con bằng một cái bịt ngón tay trên môi. Cô đoán biết con đang định thú nhận chuyện mèo mỡ đêm qua:
– Không cần nói gì cả con ạ, mẹ biết rồi.
Dũng tỏ vẻ sợ sệt giống y như hồi còn nhỏ phạm lỗi gì đó với mẹ:
– Mẹ không giận con chứ ạ?
Loan lắc lắc đầu và nhìn con đắm đuối:
– Không, mẹ không giận con. Mẹ chỉ hỏi con là con có hạnh phúc không thôi?
– Có mẹ ạ.
– Vậy là mẹ vui rồi.
– Tại sao vậy mẹ?
– Vì mẹ yêu con, con vui mẹ vui, con buồn mẹ buồn, con khổ mẹ đau. Đơn giản vậy thôi mà con. Với lại…
– Lại sao hả mẹ?
– Với lại mẹ Trúc cũng yêu con giống như mẹ vậy. Phải không nào?
– Vâng ạ.
Dũng thở phào vì đúng như lời mẹ Trúc nói hôm qua, mẹ Loan cũng biết chuyện này và đồng ý để Dũng có thêm một người phụ nữ nữa trong cuộc đời. Oái oăm thay lại là một người mẹ nữa. Cậu đang phân vân không biết mình có nên nhận thật nhiều mẹ nuôi nữa hay không đây.
Loan đi lại ngăn tủ của mình lấy ra mấy phong thư:
– Mẹ gọi con lên đây là để đưa cho con mấy bức thư này. Của cái cô bé Mai bạn con gửi cho con đấy. Bà vú mấy lần về dọn dẹp thì thấy nhét ở khe cửa nhà mình.
Đón tay lấy 3 bức thư, Dũng nói:
– Vâng ạ. Từ hồi con đi, con cũng không có tin tức gì của bạn ấy.
– Cha bố nhà anh, sát gái ra trò đấy.
– Mẹ này, con đã yêu ai đâu. Thôi con về phòng đọc đây.
– Uh, nhanh rồi xuống ăn cơm.
Dũng hôn tạm biệt mẹ rồi trở về phòng. Cậu cũng muốn xem cô bạn dễ thương thủa học sinh của mình giờ ra sao.

To top
Đóng QC