Phần 41
Tờ mờ sương khói, đâu ai biết trước chuyện mai sau. Khi yêu, người ta luôn thả hồn vào nó chứ mấy ai lại dự định chặt chẽ chuyện sẽ xảy ra. Chính sự ngây ngô trong tình cảm đã bẻ gãy con đường mơ mộng của hai đứa. Tôi lại ngồi suy ngẫm đủ thứ trên đời.
Giá như tôi đừng ba hoa với Tầm về mấy cái tư tưởng đồi trụy. Giá như những lần bắt gặp mấy mảnh ghép lố lăng ở phòng trọ tôi của Tầm không xảy đến. Giá như tôi không để Nhiên ảnh hưởng đến sự hời hợt trong suy nghĩ mê mụi. Giá như tôi yêu em nhiều hơn, chứ không còn là vui vẻ. Và mấy vạn điều giá như ấy sẽ là vết xước to đùng trong tâm trí sau này, chẳng bao giờ có thể rời bỏ được.
Ngày trở lại, tôi không thể vui dù lại có Tầm trong vòng tay này dù chính thức yêu lại người yêu cũ. Bắt đầu bằng buổi sáng chủ nhật, tôi lên lịch cho việc xuống phòng trọ của Nhiên để rũ bỏ những phiền toái mình gây ra. Còn nhớ hôm nào Nhiên còn bảo: “Khi nào ông làm tui tổn thương thì tui hết thích ông!”. Câu nói nghe như dễ dàng lắm và hẳn là Nhiên uất hận tôi lắm.
Cái hôm tôi ôm Tầm và bị Nhiên bắt gặp dưới mưa, thì buổi học cuối cùng của khóa học tiếng Anh ở trung tâm cũng chấm dứt hôm sau ấy. Nhưng mà tôi không đi học vì còn dính phải chuyện của Tầm, cũng vì ngần ngại chạm mặt Nhiên. Cuộc đời sao mà những điều dường như chẳng dính dáng gì đến nhau lại thường xảy ra cùng lúc thế chứ. Ước gì Nhiên đến với tôi ở năm tư đại học thì mọi chuyện đã khác đi nhiều. Đành chấp nhận thôi, gặp Nhiên và tỏ bày.
– Cốc cốc. – Tôi gõ cửa phòng trọ Nhiên, lần đầu tiên mình tự đến chỗ này một mình.
– Rắc… – Tiếng cửa khẽ mở, rồi Nhiên choài đầu ra.
– Chào Nhiên. – Tôi cười thân thiện. Nhiên chỉ liếc nhìn rồi nhanh chóng đóng cái cửa lại, tôi nhoài người tới ráng chen vào.
– Cho tui vô đi mà.
Nhiên vẫn cố đẩy cửa, nhưng không ngăn nổi tôi. Thế là tôi tọt vào trong.
– Hè hè. Thắng rồi. – Tôi cười nhoẻn miệng.
– Tới đây làm gì? – Nhiên gắt gỏng.
– Thăm Nhiên, lâu quá không gặp. – Tôi cười xã giao, không kém phần giả tạo.
– Thôi dùm. Có gì nói thẳng, tui hông rảnh rỗi. – Nhiên mặt căng như dây đàn.
– Ừ thì Nhiên cũng biết rồi đó. Chuyện hôm bữa… – Tôi ngần ngừ, chẳng dám nói mạch lạc.
– Hôm bữa thế nào? – Nhiên chẳng dễ chịu hơn, dường như lộ cái tính khó ưa của lần đầu gặp mặt.
– Nói chung xin lỗi Nhiên. – Tôi thành tâm.
– Uầy. Câu xin lỗi nói ra dễ dàng quá phải không? – Nhiên làm mặt lạnh. – Làm sai cứ xin lỗi, thế chẳng phải tội phạm đâu còn trên thế gian.
– Hở. Thì… – Tôi đớ họng khi nghe Nhiên phán.
– Đừng nói mấy lời hậu đáp. Không ai có lỗi trong chuyện này đâu, chỉ là do tui ngờ nghệch thôi. – Nhiên nói càn.
– Ủa! Là sao? – Tôi gãi đầu chẳng hiểu câu nói ấy, càng không biết Nhiên có khả năng ngôn từ.
– Vì tui tưởng thao túng được. – Nhiên ậm ừ có vẻ như cảm xúc dâng trào nên giọng nói nhè nhè – Trường quả là một người tốt.
– Đừng nói vậy mà. Tui không có gì để tiếc rẻ đâu. Hè hè. – Tôi cười gượng gạo cho vơi đi cái xúc cảm của Nhiên. Rồi Nhiên chợt im lặng.
– Tui yêu Tầm lắm. Nhiên không hiểu được đâu. – Tôi dần dà hạ giọng.
– Vậy sao? Yêu là yêu chứ cũng có yêu lắm nữa à! – Nhiên ngắc ngứ.
– Có chứ. Nhiên không hiểu…
– Vậy Trường biết tại sao tui yêu ông không? – Nhiên cắt lời, nhìn thẳng vào mặt tôi mà mắt rơm rơm. Nhiên trước giờ luôn mạnh mẽ vậy mà, e hèm.
– Ơ… Tui hông. Nhưng mà mới thích thôi mà. – Tôi vẫn ngờ nghệch không kiểm soát được cái miệng của mình.
– Bộ thích với yêu khác nhau lắm sao?
– Khác chứ. Thích là… – Tôi bắt đầu ba hoa.
– Thôi tui biết rồi. Cũng chính sự ngây ngô của ông đó. – Nhiên lại nói bâng quơ.
– Hở? Nhiên đừng nói khó hiểu nữa mà.
– Về đi. – Nhiên chợt nhỏ nhẹ nhưng đầy nội lực.
Tôi vẫn nhìn Nhiên như muốn xem ý thật sự như thế nào. Nhiên chẳng thèm nhìn tôi nữa, cô nàng mở cuốn sách gì đấy ra và đọc. Thế nên tôi còn lý do nào để ở lại.
– Xin lỗi Nhiên. Hẹn gặp lại. – Nghẹn lòng, tôi để nải chuối vừa mua xuống bàn, rời đi mà Nhiên không nói câu nào. Khẩn khoản tôi đề máy xe, nhìn khoảng trời vô định trước mặt. Cuộc sống mà!
– Này Trường. – Nhiên bước ra cổng tự khi nào.
– Hửm? Nhiên. Hì. – Tôi mừng rơn.
Nhiên chồm người tới, khẽ hôn nhẹ lên má. Còn tôi đơ ra, lại cảm giác khốn nạn này.
– Coi như chưa từng quen nhau. Đừng bao giờ nói câu xin lỗi với ai nữa nhen. – Nhiên ngần ngừ nói. – Cũng đừng kiếm tui nữa. Oke?
– Hơ… Ừm. – Tôi vẫn chưa định thần, một loạt mấy câu nhấp nhả của Nhiên tôi như lờ đi.
– Về đi. – Nhiên xua tay, khoảnh khắc ấy tôi nhìn vào mắt Nhiên. Tôi chẳng tìm được một sự lạnh lùng, khó ưa nào cả. Chỉ là có một màng tinh thể không màu che bao phủ nó. Tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu được con gái, thật sự là vậy.
– Chào Nhiên.
Kết thúc êm đẹp, đó là những gì tôi cảm nhận nhất thời. Còn về sau, tôi lại thấy tiếc nuối khôn nguôi. Ngày lỡ dại viết nên nửa trang tình cảm với Nhiên đã trôi dạt tận miền xa tít. Để chính cả hoàng hôn còn lỡ hẹn với đường chân trời.
Mọi chuyện quá gấp rút nên đành bỏ lại Nhiên, chiều hôm ấy tôi chở Tầm đi dạo vòng quanh Sài Gòn. Chẳng hiểu em tự dưng nổi hứng ngồi sau xe tôi nữa. Những cảm xúc ngày nào ùa về, chúng tôi dạo qua quận 1, quận 3, quận 4, lên cầu Khánh Hội nhìn những dòng người chảy. Kéo sang quận 5 ăn các thứ ở đường Hòa Hảo mà Tầm chưa một lần thử. Hôm nay Tầm cười nhiều lắm, tôi cũng vì thế mà vui lây.
– Hi. Ốc ngon quá anh. – Tầm nhú nhú cái miệng đưa con ốc vào dễ thương hết sức.
– Anh ăn hoài mà.
– Hơ. Vậy mà không chở nẫu đi lần nào hết. – Tầm nheo mắt đanh đá.
– Anh đi với Linh mà chở em đi sao được. Hè hè. – Tôi trêu em.
– Hay lắm. – Tầm lườm mắt.
– Hì, đùa đó. Chè tới rồi kìa. – Như thường lệ tôi ăn ốc rồi chuyển sang chè. Hai đứa ngồi nhấm nháp hết đĩa hai đĩa ốc, rôi làm thêm ly chè thái tuyệt vời.
– Không biết bao giờ mới có cơ hội ăn mấy món này nữa nhỉ! – Tầm nói lí nhí trong miệng, mặt có vẻ trầm tư lắm.
– Em muốn thì lúc nào mà chả được. Năm ba mình chuyển lên quận 5 học rồi mà. Khùng. – Tôi trách Tầm nhưng chẳng hiểu ý nghĩa sâu xa nào đó.
– Hì. Quên. – Tầm cười hiền. Lâu lắm mới thấy nụ cười giản dị ấy, trước giờ tôi nào có mang cho em niềm vui nhiều, chỉ toàn những thứ vu vơ từ năm nhất đến giờ.
Cuộc vui hai đứa cũng kết đoạn, tôi lại chở em đi vòng vòng mấy con đường mình biết. Chuyện cái thai bỏ ngỏ sang một bên, bởi ngày mai Tầm sẽ đến bệnh viện và em khăng khăng không cho tôi chở em đi. Tôi không mong điều gì sẽ xảy ra cả, nếu có thể thì hãy để quá khứ trở lại.
Con đường về nhà hôm nay chẳng thúc giục tẹo nào, có lẽ bởi trời xám xịt. Mấy đám mây đen mùa Hạ chẳng tha cho Sài Gòn giấy phép nghỉ dài hạn, chỉ là một vài ngày nghỉ bệnh mà thôi. Con đường đi về này tôi chả thân thuộc mấy, bởi trước giờ tôi học dưới Làng đại học, thế nên ngược hướng đi. Hôm nay nó khá kẹt xe, tôi chẳng thèm để ý gì nhiều. Để rồi thời gian sau mỗi lần lăn bánh trên những cung đường này, tôi lại ôm lòng bâng khuâng.
– Á! Mưa rồi. – Tầm la lên làm tôi giật toáng.
– Mặc áo mưa vào em. – Tôi mở cốp xe lấy nhanh cái áo mưa thủ sẵn trong mọi trường hợp.
Rồi hai đứa lại lao đi. Nói là lao đi chứ thực chất là bò đi còn nhanh hơn, đã kẹt xe mà còn vấp phải mưa thì như là “sên mọc thêm tạ”. Mưa cứ to dần đều, ọp ẹp chiếc xe cũng qua con đường giông bão. Cầu Bình Triệu vẫy tay chào, mưa bay trắng xóa cả một vùng trời. Tôi thì gật gù không hết, còn Tầm.
– Anh ơi! Dừng xe lại đi. – Tầm giật giật la lớn.
– Hở. Chi vậy em? – Tôi ngừng xe quay lại hỏi.
– Cởi áo mưa ra đi. – Tầm nói sảng.
– Cái gì? Tự nhiên cởi áo mưa. – Tôi giật thót với ý định điên khùng của em.
– Thì cứ cởi đi mà. Em muốn tắm mưa. – Tầm cười rồi bĩu môi. Tôi cũng vì vậy mà nao lòng.
– Thôi được rồi.
– Hè hè.
Rồi hai đứa khùng chạy đi trong màn mưa, ai nấy đều mặc áo mưa, ai không có thì nấp dưới hiên nhà. Hẳn bây giờ mọi người nhìn tôi với Tầm như hai sinh vật lạ lẫm, có áo mưa mà không mặc. Nhưng sau nhiều ánh mắt quá tôi cũng lờn đi với vui thú của em thỉnh thoảng vang lên:
“Đã quá anh ơi!”.
Tầm ngồi sau xe lâu lâu lại dang tay, hỉ hả cười đùa.
– Lần đầu tiên em tắm mưa Sài Gòn như vầy á. – Tầm vòng tay ôm lấy tôi.
– Hì. Có em khùng chứ ai như vầy. – Tôi cười khổ.
– Hơ. Có anh nữa đó. – Tầm trả treo, có lẽ Tầm nhắc đến chuyện trước kia với Linh. Hay cũng là nhắc tới hiện trạng bây giờ hai đứa.
– Đắng lòng.
Cơn mưa không ngớt, còn Tầm vẫn điên không thôi.
– Anh này. – Tầm trờ người tới vai tôi.
– Sao em?
– Lỡ mai này có ra sao thì anh cũng đừng hận em nha! – Tầm ngần ngừ nói.
– Bộ anh hận hay không quan trọng lắm sao em? – Tôi mông lung nói sảng.
– Hì. Sợ anh hết yêu em thôi. – Tầm tựa đầu vào lưng tôi.
– Yêu em thì anh không dám chắc. Nhưng anh thương em. – Tôi đưa tay trái nắm lấy tay Tầm.
– Còn em yêu anh lắm. – Tầm nói nhè nhè trong miệng, tưởng như khóc. Rồi ôm chặt tôi hơn.
– Hì. Yêu thôi, đừng yêu lắm. – Tôi lại trêu đùa.
– Hức. Kệ em. – Tầm sụt sịt, cứ ngờ ngợ là đang khóc. Nhưng mà cũng đành thôi.
Tôi đưa Tầm về đến phòng trọ em. Hai đứa ướt như chuột lột.
– Xuống xe đi em. – Tôi hất hàm khi tới cửa mà Tầm còn ngồi lì trên xe.
– Hơ. Hì. Em quên. – Tầm giật nảy mặt lơ đễnh.
– Lạnh quá cảm rồi đó. – Tôi sờ tay vuốt nước trên tóc mi em. Nhìn thấy mắt Tầm đỏ au, tự dưng tôi chợt lo sợ. – Em sao vậy? Sao lại khóc?
– Ơ… Đâu có. Mưa tạt vô mặt á. Rát mắt thôi. – Tầm chợt giật mình lấy tay vuốt mặt.
– Hì. Vô nhà hong khô chứ kẻo cảm lạnh bây giờ. Mai còn đi nữa. – Tôi căn dặn.
– Em biết rồi. – Tầm lại sụt sịt. Chả hiểu.
– Hì. Vậy anh về nha! – Tôi vẫy tay mỉm cười chào em.
– Anh. – Tầm tự dưng lại bước tới trước mặt tôi, bất giác tôi nhìn vào đôi mắt em. Không thấy gì cả, sao hôm nay tôi không thấy gì trong những đôi mắt quen thuộc nữa. Khẩn khoản Tầm trầm lắng.
– Em sợ.
– Hửm? Không sao đâu em. Mọi chuyện sẽ ổn mà. – Tôi nắm lấy tay Tầm.
– Hức. – Tầm nấc lên thành tiếng, làm tôi chạnh lòng theo. Cứ ngỡ em sợ tới vụ việc ngày mai tới bệnh viện.
– Anh vẫn ở đây mà. Đừng lo nha em. – Tôi nhìn vào mắt Tầm, dòng tinh thể không màu kia lại lan tỏa hết đôi mắt đã thấm buồn tự khi nào. Để rồi cả hai cùng trao nhau một nụ hôn mà cũng lâu nay tôi không được dịp tận hưởng. Nụ hôn này ướt át, thấm đẫm chất đắng từ nước mắt của em. Nhưng với tôi, nó sung sướng hơn bao giờ hết. Có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi khoác vào mình một vai trò điểm tựa cho Tầm. Tôi cảm nhận mình đã lớn lên một chút mà đâu biết đó là sự ngờ nghệch.
– Em yêu anh. – Tầm lại sụt sịt tiếp.
– Hì. Anh biết rồi. Vào trong đi không là ngày mai nằm liệt giường đó. – Tôi xoa đầu em như một người anh thương cảm.
– Dạ. Anh về đi. – Tiếng “dạ” nghe đơn giản mà chứa chan bao mong muốn của những thằng con trai mới lớn như tôi.
– Ngoan. Anh về nhé! – Nói rồi tôi rịn ga rong chạy, nhìn vào gương chiếu hậu Tầm vẫn đứng trông theo. Tôi lại cười khổ, cô nàng thật là mềm yếu hết sức. Cũng phải, con gái luôn phải mềm yếu như vậy để có một bờ vai chở che. Tuy bờ vai tôi xương xẩu, nhưng tôi có thể mua cái gối êm cho em tựa vào bằng tinh thần.
Tôi chạy về trong cơn mưa đuổi, cũng chả thèm mặc áo mưa vì ướt mèm hết cả người rồi. Sao mới đó mà nhớ nụ cười của Tầm quá, nhớ cả hàng mi mắt, giọng nói Bình Định của em. Sau ngần ấy thời gian, với tôi Tầm chẳng xinh đẹp lung linh nhưng nó quá đủ để chiếm lấy tấm thân này. Tôi lại được dịp nghĩ ngợi lung tung, rằng chuyện tình cảm của mình sau hai năm ròng rã đại học. Ừ thì buồn nhiều hơn thật đấy, nhưng mà vì thế mới đáng trân trọng niềm vui.
Người con gái đầu năm nhất thuần khiết, thơ mộng mang tên Linh đã khiến tôi đổ đốn sầu khổ dù chỉ là thầm thương trộm nhớ. Có lẽ ai nấy khi nghe câu chuyện giữa tôi và Linh đều cho rằng chẳng đáng gì mà quan trọng hóa. Thế nhưng họ đâu biết chính xác khi chưa đóng vai vào bản thân tôi. Đó là lần đầu tiên tôi gặp được hình tượng lý tưởng của mình, là lần đầu tiên theo đuổi, quan tâm một người quá đáng. Để rồi họ chạy đi chỉ vì điều gì đó chẳng ai biết được.
Cũng nhờ vậy, mà tôi mới có cớ để quen Tầm sau nhiều tháng dang dở. Đôi khi nghĩ lại tại sao hồi đó Tầm lại thích một thằng khờ dại như tôi cơ chứ, cũng đôi khi nhớ về nhiều lần gặp Tầm bất chợt khiến tôi nhoẻn miệng cười là do duyên số. Cứ ậm ừ trong tình duyên với Tầm, rồi đùng một cái thành người thương lúc nào chẳng hay. Những tơ tưởng cho Linh cũng phai mờ, thêm vào đó là ân ái đền đáp cho hai đứa. À không, là cho Tầm mới phải.
Nhưng tôi không trân trọng điều đó được nhiều, tôi không gây niềm hạnh phúc cho em. Chỉ là những lần vui sướng đi chơi, những cái lo lắng đơn thuần. Vậy mà tôi lại va phải sự ngô nghê từ Nhiên gây ra, để rồi một ngày nắng hạ Tầm lại bận rộn với mớ bòng bong khôn cùng. Tôi thấy mình có lỗi quá, không biết vết sẹo kia sẽ mờ trong bao lâu. Không biết tôi đã cho em hạnh phúc như mình nghĩ chưa.
Ngày hôm nay không còn khác nữa, Tầm đã đi tới bệnh viện. Cả ngày tôi chỉ đợi chờ một tin báo từ em. Nhưng chờ mãi mà không có sự kiện gì, thế là đến tối buộc mình phải chạy xuống phòng trọ Tầm. Tôi lo chứ, tôi lo còn hơn cả em nữa. Sợ em có mệnh hệ gì cái thân này ôm hận cả đời.
– Cốc, cốc. – Tôi gõ cửa phòng trọ Tầm.
– Ủa! Trường. – Cô bạn cùng phòng của Tầm ra mở cửa.
– Tầm đâu rồi Mai?
– Trường hỏi kỳ vậy. Nó đi về quê rồi mà. – Mai ngạc nhiên nói.
– Cái gì? Sao về quê? – Tôi giật thót, la lớn.
– Tui tưởng hôm qua hai người chia tay nhau êm đẹp chứ. Nó kêu gia đình có chuyện phải nghỉ học về quê phụ giúp. Tội con nhỏ, số nó khổ dữ! – Nhỏ Mai kể tới đâu, tôi rụng rời tới đó. Bầu trời như tối sầm lại.
– Mai nói thiệt à!
– Ông thiệt là không biết gì hết hả? – Mai tròn mắt hỏi ngược.
– À… Ừm. Thôi tui về đây. – Tôi buông lơi, mặt lờ đờ.
– Đừng buồn nhen Trường.
Trong thời khắc ấy, tôi cứ nghĩ đây là trò đùa mà Tầm tạo ra. Hẳn em chỉ khiến tôi sốc tí rồi báo tin vui ấy mà. Nhưng rồi con đường đêm lòe loẹt ánh đèn nó làm mọi thứ mờ nhạt. Tôi lao đi như người mất hồn, bỏ qua con đường vào nhà mình, bỏ qua mọi thứ trên đường đi. Thế gian giờ chỉ còn Tầm và Tầm.
Sao em lại rời bỏ tôi chứ. Những cuộc gọi trong vô vọng, facebook đã bị chặn mất rồi. Giờ là con số không, tôi biết tìm em nơi nào giữa Sài Gòn không còn thấy nữa. Ôi tiếng cười của em sau lưng trên cung đường Phạm Văn Đồng trở đêm, tôi thấy hai đứa ngồi quán ốc vỉa hè. Tôi nghe tiếng “dạ” ngọt lịm của em, tôi thấy đau khi cái véo vào hông bất chợt. Tôi thấy hàng mi của mình nhỏ lệ, tiếng nấc lên từ trong lòng.
Thời gian tối nay không còn ý nghĩa gì nữa, không gian khiến tôi rong ruổi. Bất chợt cảm xúc ùa về trên cầu Bình Lợi, sao đôi mắt tôi không chịu yên vị. Nó cứ ngó nghiêng đủ thứ, nó bắt gặp tòa nhà Bitexco chớp sáng dưới hàng vạn ánh đèn. Những cặp đôi vẫn ôm ấp ngang nhiên, nó không còn ngại nhìn nữa. Nó tìm một thứ gì đó, nó buồn sâu thẳm. Kể cả về đến nhà, nó vẫn không chịu nhắm nghiền lại. Hôm nay nó chỉ nhìn lên trần nhà, lâu lâu lại ứa lệ.
Rồi nó phó thác cho chính tôi, tôi nhớ em quá. Tôi nhớ chết đi được, chỉ mới một ngày thôi mà sao thật lạ kỳ. Tôi đã gọi mấy chục cuộc nhưng vẫn hoài thuê bao. Ước gì đêm nay có thể chợp mắt, để còn có thể gặp em trong mơ. Nhưng em nói không, em bảo ngày mai cũng không. Ừ thì anh chấp nhận, việc ngưng nghĩ về em anh cứ để mai lo.
Chột dạ thay, buồn chưa hết. Tôi lại ôm lòng trách mình, lại là mấy vạn điều giá như. Chúng nó cứ đeo bám như lỗi lầm tôi cố tình dính phải, một hai ngày cứ inh ỏi trong tim. Tôi chẳng thiết gì mấy buổi học trên trường nữa, tôi muốn một mình. Chỉ còn cây đàn mới thôi hành hạ tấm thân này. Tôi đã giết mình bằng chính bản rap không ai tạo ra:
Có nhiều điều, anh muốn nói.
Nhưng sau cùng chỉ gói gọn trong tiếng thở dài.
Nhìn mây không còn buồn nữa.
Những chiều mưa có em cứ thế mà phôi phai.
Anh phải cố nhớ để có thể quên được em.
Phải chịu nỗi đau để con tim chai sạn.
Phải làm quen lại với những thứ từng rất quen.
Phải hong khô nỗi buồn thật bài bản.
Yêu là khóc, thích là cười.
Vậy thương là gì sao xa nhau anh buồn tủi.
Em là gió, họ là mây trời.
Khắc em vào bức họa chẳng khác gì buông xuôi.
Cảm xúc của anh như một nhành hoa trắng.
Mong chút nắng hoàng hôn Đông sang mà vượt đêm.
Từng phút bên em dần trở nên hiu hắt.
Như mảng bóng chiều phai nắng buông ngã trước thềm.
Thà để gió cuốn đi còn hơn chờ cô đơn rù quếnh.
Thà thả mình vào mưa cho nỗi nhớ kia lâm bệnh.
Chẳng mong yêu thương ấy quay về bên chốn cũ.
Chỉ mong đau đớn khiến anh một lần được chết đi dù.
Nhớ lắm em ơi, anh nhớ lắm em ơi.
Anh viết bức thư này khi nước mắt anh chơi vơi.
Tận cùng của nỗi nhớ là gì đây người hỡi.
Tìm trong vô vọng rồi lạc mất giữa khoảng trời.
Định mệnh trao ta lời răn con dấu đỏ nhưng quên mất yêu thương là nằm ở trái tim.
Sợi tơ duyên nối ta vào đoạn kết đã lỡ tay gặt hái luân hồi của số kiếp.
Anh mang giấc mộng đôi mình vào tàn tro.
À không… Là giấc mộng dành riêng anh đó.
Anh mang bức thư gửi em bằng lời hứa.
Mặc dù biết điều đó chẳng hay ho.
Mấy ngày trôi đi, đâu ai cản được nỗi buồn thâu thấu trong tôi. Chỉ có một người, chính là Tầm. Em trở lại sau bao ngày mong nhớ, để vắt cạn nỗi buồn kia bằng một hộp bưu kiện gửi từ Quy Nhơn. Tôi mở cái hộp ra, thấy một bức thư và vội đọc. Dòng chữ nguệch ngoạc của em tôi còn nhớ.
Anh.
Em biết những lời nói sau chỉ là thừa thãi.
Em sợ lắm anh à, em đã trót dại vì cái thai này. Em đã nói dối anh việc phá thai, nhưng thực ra em không muốn để lại giữa hai đứa nỗi ám ảnh kinh khủng. Khi anh không ngăn em phá thai, em biết chuyện gì sẽ xảy đến. Thế nên anh thông cảm cho em nha!
Anh cũng đừng tìm em nữa, không được đâu anh. Đừng buồn nhiều, anh chẳng có lỗi nào đâu. Hẳn là sau này anh sẽ tìm được người con gái khác cũng thương anh như em vậy đó. Nhưng lúc đó anh có lẽ hết ngô nghê đi rồi.
Con hạc giấy bự em tự gấp đó.
Nếu là con trai em sẽ đặt tên là Trường.
Cây dù kia em tặng anh á, đừng để mưa ướt. Anh nói đúng, Sài Gòn làm sao tránh được những cơn mưa.
Còn tờ tiền 100 ngàn đó, chắc anh không nhớ đâu. Nó là tờ tiền lần đầu tiên gặp mặt anh đã đưa cho em ấy. Hì, đồ khờ.
Em yêu anh.
Em ghét phải nói xin lỗi nhưng em xin lỗi.
Tầm.
Tôi đã chết đi một lúc, rồi nhìn thấy con hạc giấy và cái dù là lúc nước mắt tôi tuôn chảy đẫm lệ. Tôi khóc như một đứa trẻ, nhưng tim tôi đau như người trưởng thành. Cầm tờ một trăm ngàn, tim gan tôi như bị cào xé. Tôi đâu biết ngày hôm ấy là lần cuối thấy Tầm cười, giá như có thể trở lại. Hôm nay trời không mưa.
“Sao khi em đi mà không nói lời nào. Ai cho em cái quyền rời xa anh chứ. Ai cho em đặt tên con là Trường hả. Anh thương em, nhưng ai rồi cũng bỏ anh đi.”
— Hết —
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website gaigoi.city, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.