Cơn mưa Sài Gòn – Phần 4

Phần 4
Tháng ngày trôi dạt về vô định, cũng sắp tới giai đoạn thi giữa kì. Tôi học hành làn nhàn nên không nổi bật gì trong lớp, chỉ mỗi tội làm chi Hội trưởng ba hoa nên được mọi người biết đến. Có một môn mà tôi học không hiểu một chút gì cả, là điện tử căn bản.
Thầy dạy như thế nào tôi không để ý lắng nghe, cả đám bạn cũng chẳng chịu quan tâm gì môn này, nên mù kéo theo mù. Nhưng hay thay Linh học bên lớp khác có am hiểu đôi chút về môn này, em ngỏ ý chỉ bài cho tôi thi giữa kì. Hẹn nhau tại nhà tự học, Linh và Ánh ngồi đợi sẵn. Tôi bước vào nơi đây lần đầu tiên, bắt gặp một không khí vắng lặng, ai làm việc nấy người ngủ người học bài, kẻ nghe nhạc.
Không khí tôi thấy ngột ngạt chứ học hành thế quách nào được, nhưng vì có Linh nên tôi miễn cưỡng cột tâm trí vào bàn. Em chỉ dẫn hăng say tường tận, tôi vốn không ngu muội gì nên cũng tiếp thu được từ từ. Hẳn khi Linh chỉ bài cho người khác là một khoảnh khắc mê hồn lắm, tôi được lần hai mà nhìn em hoài, chữ vào đầu 10 cũng phản lại 4. Phải chi tôi dở thêm nhiều môn và Linh giỏi nhiều môn hơn nữa!
Giai đoạn giữa kì sắp qua suôn sẻ, vậy là bớt đi một cơ hội để gặp Linh. Từ đầu năm thì tôi có thói quen mỗi lần chạy xe máy là đi đường Võ Văn Ngân thay vì quốc lộ 1A để tới trường. Thường thì tôi đi xe buýt, nhưng có dịp đi đá bóng với lớp về trễ thì xe máy tốt hơn. Bởi lên xe buýt mà mùi hôi bốc lên thì ai mà chịu nổi. Hôm nay tôi dừng trạm 27 tháng 7 để đổ xăng thì phát hiện xe mềm lốp gần chỉ còn tí hơi trong khi rõ ràng hồi sáng còn thấy căng. Chạy qua bên vệ đường đối diện bơm căng thì gặp một nhỏ đi chiếc Angela màu hướng cánh sen dắt bộ tới tiệm hỏi:
– Chú ơi! Xe con bị sao mà đề không nổ, đạp nãy giờ cũng không nổ. – Nhỏ này nói chuyện với người lớn mà còn đeo khẩu trang, thật là vô lễ!
– Để chú coi. – Ông chủ tiệm ra dò dò xét một hồi thì bảo. – Xe này lâu rồi để thay bình thay nhớt gì chưa bé?
– Dạ con không biết, xe con mượn nên… – Nhỏ ấp a ấp úng.
– Chắc là máy hư bình nên đề không lên rồi, thay nhớt luôn đi. Ấy chết! Đang cúp điện làm sao sạc bình. Thôi có gì để chiều lấy được không con? – Chú sửa xe nói.
– Dạ, không được chú ơi. Con bị trễ thi nên mới đi mượn xe máy chạy, không là đi xe buýt rồi. – Nhỏ này bối rối đáp trông mà tội.
– Giờ chú cũng không biết làm sao nữa, cúp điện đâu biết sạc bình ngõ nào. – Chú sửa xe cũng lắc đầu. Lúc đó thì xe tôi cũng vừa sửa xong.
– Bao nhiêu vậy anh? – Tôi hỏi anh sửa xe trong tiệm đó luôn.
– Của em 20k em ơi.
– Dạ, cảm ơn anh. – Nói đoạn tôi thấy thương cảm con nhỏ nên quay sang. – Bạn gì ơi, trường bạn ở đâu mình chở đi cho, mình cũng đang không vội, hi.
– Hở? Trường đó hả? Sao trùng hợp quá vậy. – Nhỏ này hớn hở quay sang với ánh mắt biếc đã gặp đâu đó rồi.
– Ủa! Sao bạn biết tui hay vậy? Có quen à! – Tôi vẫn ngơ ngác.
– Mình là Tầm nè. – Nhỏ này giờ hí hửng hẳn lên.
– Tầm nào ta… À à nhớ rồi, cái con nhóc rớt thẻ… hi. – Tôi nói đoạn rồi gãi đầu vì biết mình hố. – Vậy tốt rồi, cùng trường lên xe tui chở đi lẹ luôn nè kẻo trễ thi.
– Hi, ừm. Cảm ơn nhen! – Nhỏ Tầm tươi hẳn lên.
Cung đường đến trường tôi ráng rồ ga hết khả năng nhưng vẫn trong ranh giới cho phép của một công dân trong khuôn khổ luật pháp Việt Nam. Điều không thể tránh khỏi là trò chuyện với một cô nương mới gặp vài lần. Nhỏ Tầm hóa ra ở Quy Nhơn, cùng tỉnh với tôi. Phòng trọ nhỏ ở đường số 2 gần với cây xăng 27 tháng 7. Còn việc học khoa nào tôi xin giấu.
Ở một diễn biến khác, cuộc thi ý tưởng I – fetel khoa tôi cũng kết thúc vào dịp 20 tháng 11. Linh và Nam giành được giải ba, em vui mừng khôn xiết hẹn tôi và Ánh đi ăn chè, đương nhiên là tôi không nỡ từ chối bởi lời hẹn trước kia. Buổi ăn chè chung cũng là lúc tôi tiếp xúc với thằng Nam, trước giờ chỉ loáng thoáng quen thôi chứ không có ngồi chung lâu.
Nam là một đứa có tính tình chẳng khác gì vẻ ngoài cục mịch, hiền lành có vẻ thật thà. Nam có màn làn da nâu bẩm sinh, khuôn mặt bình thường. Theo quan sát khách quan của tôi là như vậy, nhưng đâu biết chắc được điều gì bởi: Những gì chúng ta thấy vậy chưa chắc đã là vậy.
Tháng 11 và tháng 12 trường tôi có tổ chức giải đấu bóng đá thường niên dành cho sinh viên tham gia. Lớp tôi hơn 80 phần trăm là nam nên lực lượng cũng không nam biết chơi bóng cũng không phải ít. Vì thế nên phải chọn lọc ra những nhân tố xuất sắc để thi đấu giải lần này. Người có trách nhiệm lọc ra nhân lực là tôi, chi Hội trưởng kiêm luôn đội trưởng bóng đá của lớp.
Trước giờ tôi luôn tự tin vào khả năng chơi bóng của mình, tuy cơ thể tôi gầy gò nhưng đổi lại bằng sự khéo léo và nhanh nhạy. Từ nhỏ giờ tôi luôn có một niềm đam mê bất diệt với bóng đá, đi tới đâu tôi luôn tìm các sân bóng đá vào đá ké. Tôi kể ở đây không phải để ba hoa cho mọi người biết, chỉ để cho mọi người hiểu rằng tôi có thể làm đội trưởng của đội.
Giải đấu thường niên bắt đầu, lớp tôi là con gà mơ mới tham gia lần đầu cũng như bao đội bóng năm nhất khác. Hai trận đầu tiên chúng tôi có những chiến thắng hủy diệt đối thủ để ghi tên mình vào vòng đấu tiếp theo. Trước những trận đấu ấy, tôi và các đồng đội luôn huy động lực lượng cổ vũ cho lớp mình, nào nữ nào nam tham gia tất. Đó không chỉ là trong lớp, mà lôi kéo cả các bạn lớp 1 cùng khoa. Đương nhiên ý định của tôi là Linh rồi.
Vì là bạn thân nên Linh và Ánh không thể từ chối được, hai đứa đi cổ vũ cho tôi được một trận đầu, còn trận hai trùng giờ với lớp 1 nên thôi. Hai nhỏ trước đó mặc định trong đầu là tôi chỉ dự bị chứ đá bóng gì được bởi không bự con. Do thế nên tôi mới quyết tỏ ra mình là một chủ chốt trong đội bóng của lớp, tất nhiên là đã đạt được điều đó trên sân bóng. Mấy nhỏ con gái trong lớp khen tôi hết lời qua hai trận thắng ghi được 6 bàn. Đa số con gái chỉ thấy cầu thủ hay khi ghi bàn, bởi họ đâu biết những người thầm lặng còn đáng quý hơn.
“Hin đu, hin đu” là tiếng hô mà mỗi lần tôi ghi bàn, thật ngại nhưng cái tên này chẳng liên quan gì sất đến cuộc đời tôi. Chả là đợt học quốc phòng đầu năm, khi những con người chưa quen biết gì về nhau. Tôi hài hước vốn sẵn tính trời, chém gió đủ kiểu trên trời dưới đất xung quanh những người bạn trong lớp của mình. Thành ra các bạn cho tôi là kẻ đánh bom liều chết, rồi đâu đó có đứa nhầm lẫn không hiểu thế nào gọi tôi là Hin đu. Hin đu là tên gọi chính gốc là Ấn Độ giáo, theo suy nghĩ của tôi thì nếu xét về việc nổ – đánh bom liều chết thuộc về khả năng của đạo Hồi. Bởi ở vùng Trung Đông mới xảy ra các vụ “nổ” như vậy. Nhưng sự tình sai lầm nối tiếp sai lầm, cái tên Hin đu lan rộng như con vi rút đến tận hiện tại tôi viết vẫn không thuyên giảm. Đúng là không có gì là đúng đắn cả, khi một thứ sai quá nhiều lần nó sẽ tự khắc trở thành bình thường, rồi trở nên định lý.
Trở về với thực tại, bên lớp 1 của Linh cũng tham gia giải đấu này, nhưng so về đội hình thì lớp họ của kém xa. Cũng may sao họ cũng vượt qua được vòng bảng nhờ hiệu số bàn thắng. Trong đội hình ấy có thằng Nam, qua vài lần giao lưu trước và giải đấu này tôi khẳng định là trình độ của nó tầm thường. Nhưng chỉ có điều rằng nó luôn được Linh ở ngoài cổ vũ.
Giải đấu chẳng có gì đáng kể tiếp vì đội của tôi gặp ngay ông lớn ở vòng đấu loại trực tiếp, á quân của mùa trước. Thất bại cay đắng làm những tân binh chúng tôi thất vọng. Đội bóng đồng khoa cũng bị loại cùng chúng tôi, dù gì cũng buồn cả đôi đường. Có thể nói chúng tôi cũng vui vì không chỉ riêng mình bị loại cũng nên.
Nối tiếp giải bóng đá là sinh hoạt chủ điểm lần 1 của chi hội chúng tôi. Tôi quyết định tổ chức chung với lớp 1 để tiện bề địa điểm và thời gian. Sau bàn những kế hoạch của hai bên, tôi là người sẽ làm các mật thư chuyển trạm. Tức là mỗi nhóm tìm kiếm mật thư, sau đó giải nó ra mới biết địa điểm tiếp theo cần tới, một hình thức Team – Building. Trạm của tôi có Linh đứng chung, không phải thiếu người mà chỉ vì tôi muốn gần Linh thôi.
Bao nhiêu nhóm đi qua các trò chơi của trạm tôi đều vui vẻ hết sức, tới nhóm của Nam thì có biến xảy ra, y như nó là Conan vậy.
– Lít, tui khát nước quá. Đi lấy nước đi, hi. Con trai mà. – Linh cười làm sao tôi nỡ né tránh.
– Ờ ừ. – Nói rồi tôi chạy lẹ đi, trong đầu vẫn còn khuôn mặt tinh khôi đó. Lấy nước xong về đến trạm, tôi thấy hình ảnh lạ lẫm không hề nghĩ tới. Thằng Nam đang thoa gì đó lên tay của Linh ấy. Tôi ngẩn ngơ chạy tới:
– Chuyện gì vậy?
– Ờ, hồi nãy ai đó chọc phá tổ ong làm nó bay tới chích tui một cái, đau quá nên… – Linh vừa nói xong liếc qua Nam đang thoa dầu trên tay.
– Thôi, chích có xíu mà. Tiếp tục nào các bạn. – Tôi hối thúc mọi người quay lại cuộc chơi, thực chất thì trong lòng tôi chua xót lắm chứ, Linh bị thương mà. Nhưng không thể nào chứng kiến cảnh tượng này thêm nữa, Nam đang gần gũi với em quá thể.
Cuộc vui chưa bắt đầu mà tôi đã vấp phải những nỗi buồn. Cứ hễ thấy Linh bên cạnh khác tôi không thể nào kìm lòng được. Tôi chỉ mới thích em thôi mà, có phải xa xôi đâu. Giờ Linh có người cũng quan tâm em hết mực, mà quan trọng là đúng lúc em cần thì còn gì bằng. Tháng 11 giờ đây lạnh lắm nhưng không biết áo mới Linh có vừa không? Nhưng không phải vì thế mà tôi bỏ cuộc dễ dàng, cái gì càng dễ tới thì càng dễ đi.

To top
Đóng QC