Cơn mưa Sài Gòn – Phần 39

Phần 39
– Xoảng… – Chìa khóa cửa chưa kịp mở đã rơi…
– Cái gì? – Tôi quát.
– Em có thai rồi. Hức, hức. – Tầm càng nói càng nhỏ lệ, còn tôi nóng giận hơn bao giờ hết.
– Thôi bớt điêu ngoa hộ cái. Giỡn cũng vừa vừa thôi.
– Em nói thiệt mà. – Tầm mắt đỏ au nói như cầu cứu. Đôi mắt nâu xanh hôm nào dường như đã nhạt phai. Trong thoáng chốc tôi nhìn em qua đôi mắt ấy, nhưng lòng tôi dậy sóng dữ dội.
– Thôi đủ rồi. – Tôi gằn giọng.
– Em xin lỗi. Hức. – Tầm nấc lên từng tiếng. Thanh âm to như vậy nhưng tiếng mưa gọng kìm. Rồi Tầm nhìn tôi, tôi cũng nhìn thẳng mặt em mà trừng mắt.
– Biến đi. – Tôi quát to, nhưng có lẽ mưa rơi trên mái tôn đã làm nhẹ đi, chỉ đủ cho hai đứa nghe thấy.
– Em xin lỗi.
Thế là Tầm quẹt mắt và quay đi thật nhanh dẫu mưa thì vẫn rơi rớt không ngớt. Còn tôi chỉ có nỗi lòng đang sôi sục, cứ mãi đinh ninh rằng tôi vừa bị “cắm sừng” to đùng.
Mở cửa phòng, thật sự tôi chỉ muốn thiếp đi và mong mọi chuyện chỉ là hư cấu. Tôi nằm dài trên sàn nhà mà mông lung nhìn bầu trời xám xịt. Tâm hồn không có điểm tựa và chợt buồn lòng, tôi lại thấy cây ghi – ta. Khi tôi cất âm điệu đầu tiên cũng là lúc thẳng nhóc Rio ghé cửa. Nhìn vào đôi mắt to tròn đen láy của nhóc, mới nhận ra rằng tôi đang bực bội điều gì chứ. Và rồi mọi chuyện bủa vây, tôi bắt đầu nghĩ khác đi.
Tầm có còn là bạn gái tôi đâu sao tôi gọi em đã “cắm sừng” tôi được. Còn bằng cách nào em tới phòng tôi khi không thấy xe máy. Việc em có thai thì liên quan gì đến mình mà tôi lại nổi điên. Tuy tôi không phải là người cao thượng, nhưng tôi biết rằng mình đã từng yêu Tầm như thế nào, không dửng dưng mà em lại nói tôi nghe chuyện đau khổ ấy. Em đã khóc quá nhiều rồi, ừ thì tôi lại chạy đi.
Tôi vụt thật nhanh trong mưa, sợ Tầm bị ướt mềm ra vì nỗi sầu ấy. Từ sâu thẳm nơi nào đó trong trái tim đã khiến bờ mi tôi ướt nhẹp, sợ rằng không phải vì mưa. Không nhanh lắm, bóng dáng Tầm hiện ra khi chưa hết đầu ngõ.
– Tầm, lên xe đi. – Tôi trờ tới dừng xe lại trước Tầm.
… Bạn đang đọc truyện Cơn mưa Sài Gòn tại nguồn: https://gaigoi.city
Em chỉ thoáng khựng lại rồi lướt qua đầy nội lực. Tôi bất giác xuống xe kè theo em, có lẽ mình biết phải làm gì. Tôi sẽ ôm Tầm vào lòng dẫu em có vùng vẫy thế nào chăng nữa. Tôi sẽ nói những lời ngọt lịm, những từ có thể xoa dịu nỗi khắc khổ hiện giờ của em.
Nhưng không:
– Tầm. Lên tui chở về cho, đi bộ dưới mưa ướt rồi sốt bây giờ. – Tôi nói trổng bên Tầm. Còn Tầm liếc nhìn tôi, rồi nhanh chóng thốt lời với đôi mắt lưng chừng.
– Không cần quan tâm.
Mưa vẫn không ngớt, tôi chỉ vội kéo tay Tầm lại không cho em dầm mình dưới nước mưa vô tâm nữa.
– Thôi mà. Lên xe đi.
– Mặc kệ tui. – Tầm vung tay, quát lớn. May sao hẻm hiện tại cũng vắng vẻ, chứ không thì người ta lại tưởng tôi đang hiếp đáp một cô nương. Ngẩn người nhìn Tầm một chút, tôi lại yếu lòng bởi ánh mắt sầu thương của em. Hà cớ gì em lại khổ thế cơ chứ!
– Bộ em tưởng dầm mưa vầy là mọi chuyện sẽ qua hả? – Tôi bắt đầu lớn giọng, rồi Tầm lặng đi. Em khẽ nhìn tôi lại chớp mắt đi hướng khác.
– Sao em khờ quá vậy? Phải trân trọng mọi thứ đi.
– Đúng rồi. Tui khờ vậy đó. Vậy nên anh mới đi thỏa mãn với người khác.
– Cái gì? Em nói cái gì vậy Tầm? – Tôi giật mình chẳng hiểu Tầm đang nói về điều gì, không lẽ nhắc tới Nhiên sao.
– Còn hỏi? Anh đã “đi gái” bao nhiêu lần rồi hả? – Mi Tầm ướt nhòe, không biết là tại mưa hay gì mà giọng em cũng khó nghe theo.
– Cái gì vậy trời! Em bị khùng hả? Tự dưng hỏi cắc cớ vậy? – Tôi đơ người, có bao giờ tôi “đi gái” như Tầm nói đâu.
– Thôi đi. – Tầm vung tay thật mạnh. – Giấu diếm không nói, đằng này sinh nhật tui ông còn đi.
– Hả! – Tôi ngờ nghệch buông hờ tay. Một thoáng bừa bộn trong đầu, tôi góp nhặt từng chút một. Gói ghém chúng lại, rồi kể cho bản thân mình nghe một cách logic nhất có thể, chỉ là:
“Hôm sinh nhật Tầm, em nghĩ rằng tôi đi với Nhiên trong tối hôm đó và em gọi là đi gái”.
Làm thế nào Tầm có thể thấy được điều đấy, chắc cũng họa hoằn những lần vụng dại của tôi bị em bắt gặp như: Thủ dâm giữa ban ngày, bao cao su trong ví, chém gió cho em nghe về những “mỹ nữ” các cung đường Phạm Văn Đồng, Phan Văn Trị, Lý Thường Kiệt. Đã thế còn dính thêm vụ của Nhiên vào con đường tội lỗi ấy nữa chứ. Thiệt tình nếu đúng như lý thuyết, vậy mọi chuyện do tôi mà ra.
Suy nghĩ thật nhiều, nhưng chỉ mất vài giây để quyết định. Bởi tôi biết mình còn yêu Tầm như thế nào. Tôi nắm tay Tầm kéo lại, đưa tay lên vai em và nhìn thẳng.
– Bộ em tưởng dầm mưa vầy là anh hết yêu em sao?
Một giây chết lặng, tôi còn không nghĩ được những lời mình thốt ra là ai dạy nữa. Tôi chẳng còn là tôi, một còn người khô khan ngoài đời lại dùng loại ngôn ngữ chỉ có trong rap ấy. Em lại nhìn tôi, tôi không còn nhìn em nữa mà cởi áo mưa và ném phăng xuống đất.
– Nếu ướt mưa mà tốt hơn thì anh đã đi Quy Nhơn rồi. – Tôi nói hờ hững dù biết chẳng có ý nghĩa gì, cũng nhờ vậy mà Tầm mới lên tiếng.
– Khùng hả! – Tầm cúi người nhặt chiếc áo mưa, nhưng em không thể. Bởi tôi đã khẩn khoản ôm lấy người em.
– Anh yêu em lắm. – Giọng điệu của tôi trìu mến quá đỗi, rồi mọi thứ sẽ thay đổi ư!
Trong khoảnh khắc lãng mạn cứ nghĩ tôi chém gió với con cháu sau này ấy lại là lúc mọi thứ tan vỡ. Một chiếc Grab choàng áo mưa khẽ gần tới, té sủng nước bên đường vào hai đứa và ánh mắt sắc lẹm nhìn chúng tôi. Tôi chỉ bất giác buông tay, vì chính là Nhiên ngồi sau xe ấy.
Người tôi đơ ra, khẽ liếc theo chiếc xe đi tới giữa chừng dừng lại trong hẻm, rồi nó quay đầu chạy một hơi mà không cho khách xuống. Cảm giác lịm đi, tôi chẳng còn để ý đến việc Tầm nhìn tôi chằm chằm nữa. Lòng ngổn ngang trăm mối, giá như ai đó có thể che đi một trong hai đôi mắt này thì tôi hẳn nhẹ lòng. Rồi khi Nhiên khuất tầm mắt trong mưa, tôi nặng nề chở Tầm đi về. Chỉ trong thời gian ngắn, mọi thứ xoay chuyển thật chóng mặt. Mong Nhiên không khổ tâm gì nhiều vì cái thằng bội bạc này, rồi tôi sẽ nói mọi thứ cho Nhiên nghe. Rằng Tầm luôn là mối thương.
Về đến phòng trọ Tầm, em đã tót ngay vào toilet để thay đồ hong khô mọi thứ. Không biết tâm trạng của Tầm như thế nào nữa, sẽ vui vì tôi trở lại. À không, đâu thể vui được vì em đang mang sinh linh ấy. Chỉ có điều, nhất thời tôi chưa bận tâm gì nhiều đến việc đó. Hơn hết là củng cố niềm tin cho Tầm, mong em không nghĩ gì tồi tệ.
– Anh cởi áo ra sấy khô đi. – Tầm bất giác nhắc tôi.
– À, ừ. – Tôi cởi áo ngay tắc lự.
– Sao nay anh hốc hác vậy? – Tầm hỏi với mặt nhăn xẹo.
– Ờ… Tại anh suy nghĩ nhiều quá á mà. Hì. – Tôi vờ lơ đễnh dù chả biết mình ra thế nào.
– Hôm nay anh sống thế nào? – Tầm ngồi cạnh bên tôi, khẽ nhếch môi.
– Cũng bình thường thôi em. Rớt vài môn cũng chẳng khiến anh bớt khổ. – Tôi bâng quơ chém gió, cảm nhận rằng thứ xúc cảm hiện tại không được nguyên vẹn như xưa.
– Thấy gớm. Anh mắc gì khổ? – Tầm nheo mắt hỏi.
– Thì tại em hết chứ ai. Hi. – Tôi ngẩn người nói bừa.
– Hửm? À… Ừm. – Tự dưng Tầm ngắc ngứ rồi gục mặt trầm ngâm, có lẽ tôi vừa chạm đến nỗi đau của em.
– Tầm nè. Anh vẫn không hiểu. – Tôi hạ giọng truyền cảm.
– Sao anh? – Tầm cũng vì thế mà nhẹ nhàng.
– Sao em chia tay anh? Anh có gì không tốt hơn gã kia sao? – Tôi chạnh lòng nói giảm nói tránh, sợ chạm phải nỗi lòng của Tầm nên lãng đi vụ em phụ bạc tôi.
– Em… Thực ra thì tại em đó. – Tầm ngần ngừ.
– Giờ nói anh nghe được không? – Tôi manh nha truy lùng theo suy đoán của mình.
– Tại em ghen với họ. – Tầm nói toạc nhưng khi tôi trộm nhìn em, em ướm vào mắt một màu buồn.
– Anh xin lỗi. – Tôi nắm lấy tay em, biết mình chạnh lòng làm sao.
– Không lẽ đàn ông ham muốn như vậy sao? – Tầm nói trống không, tôi chẳng hiểu.
– Hở! Ham muốn gì em? – Tôi ngạc nhiên hỏi ngược.
– Thì ham muốn mới đi gái đó. – Em thốt lên mà tôi dửng dưng. Giờ mới ngờ ngợ suy luận của mình hợp lý.
– Đắng lòng. Thiệt sao trời! – Tôi bất giác bỡ ngỡ, thứ gì tới cũng đã tới. Mọi chuyện là tại tôi mà ra.
– Thiệt gì anh? – Tầm ngơ ngác.
– Không lẽ vì anh đi gái mà em ruồng bỏ anh sao?
– Anh còn hỏi nữa. – Tầm trách tôi.
– Không lẽ em có… thai vì vậy sao? – Tôi ngần ngừ, chợt lòng buồn đau đáu. Thấu cảm tâm tư, tôi hết dám nhìn em. Nghĩ tới cảnh tượng em sát da sát thịt với ai đó, tôi không khỏi nuôi tâm trí điên cuồng được.

To top
Đóng QC