Phần 24
Kể cũng lạ, người dưng xa lạ rủ nhau đi xem phim mà còn là hai thằng đực rựa, tôi cứ ngần ngại rồi bận rộn cho qua. Đến khi có tin báo trận đấu giải bóng đá ở trường dưới ký túc xá khu A đến. Lịch lên lúc 8 giờ tối, tức là đường nào cũng phải xuống làng đại học. Thế là tôi chợt nghĩ quyết định sẽ đi xem phim với bạn kia.
Chiều tới 3 giờ, tôi đứng trước cổng ký túc xá khu B. Chờ anh chàng kia như đúng hẹn, mong sao người ta không “troll” mình. Cũng tại lâu lắm rồi tôi không nhìn lại ký túc xá khu B, nay nó khang trang hơn trước khá nhiều. Nhờ đó mà tiếng chuông điện thoại reo lên.
– A lô. – Tôi bắt máy khi thấy số lạ gọi nhưng vẫn ngờ ngợ.
– A lô. Bạn tới chưa? – Giọng con gái vang lên đầu dây nghe nhẹ nhàng quá đỗi.
– Hả! À, ừ… Tới rồi. – Tôi bối rối nhất thời khi mọi tưởng tượng về hình dáng đứa con trai kia thoáng lên rồi vụt tắt, chen vào đó là suy nghĩ một người con gái nào đó mong có vẻ bề ngoài tương tự như giọng nói vừa nãy.
Rồi 3 phút trôi qua, tôi bỡ ngỡ khi thấy hình dáng một cô gái ú nù bước tới phía tôi. Không lẽ…
– Chào anh, em bên đội tình nguyện của đại học khoa học xã hội và nhân văn á! Đang bán bút giúp đỡ trẻ em nghèo khuyết tật, anh mua ủng hộ được không ạ?
– À, ừ. Bao nhiêu vậy bạn? – Tôi rút ví ra.
– Dạ, 10 ngàn ạ. Cảm ơn anh. – Cô bạn cười rồi rời khỏi như một nỗi lo sợ vừa chạy qua, hú hồn. Đang loay nhét cây bút vào ba lô thì có một âm giọng vang lên, xa lạ mà ngọt ngào quá.
– Bạn ơi! Bạn có phải học Khoa học tự nhiên không? – Quay sang là một hình ảnh đập vào mắt tôi hơi choáng váng. Một nữ sinh trong cái váy đen ôm vừa ngang đầu gối, chiếc áo sơ mi trắng bỏ thùng, tóc xõa, giày Vans trắng. Dáng người thon gọn, nước da trắng hồng, trang điểm nhẹ, son môi đỏ. Một thoáng trôi qua mà ngỡ chết lặng, thật sự ngoài sức tưởng tượng của tôi, thật sự mông lung như một trò đùa.
– À, ừ đúng. Sao bạn biết? – Tôi ngần ngừ hỏi cho chắc.
– Bạn mặc áo khoác xám nè. – Cô ấy cười nhẹ, thực ra tôi bảo là mặc áo khoác xám để nhận diện.
– Hì, vậy giờ đi nha! – Tôi cười xã giao, đưa cô ấy mũ bảo hiểm. Rịn ga, vèo…
Việc ngồi chung xe không thể tránh khỏi trò chuyện. Tôi cho chị ấy biết thông tin về mình. Vì chị ấy lớn hơn tôi một tuổi, nghe có vẻ thấy trớ trêu nhỉ. Không lẽ chị dễ thương thế này lại không có nổi bạn trai để xem phim cùng sao. Trời sắp đặt cơ duyên thật hài hước, hai người xa lạ ngồi xem phim. Đương nhiên là tôi không để chị trả hết, cũng kịp giành lấy phần trả bắp nước, còn xứng làm đàn ông chứ.
Qua cách tiếp xúc thật mới hiểu được phần nào lý do chi này nếu tôi đoán không lầm là “ế”. Bởi chị nói chuyện e dè, không mạnh dạn với người lạ. Chắc cũng có thể tại lý do học Khoa học xã hội và nhân văn, tỉ lệ nữ chiếm gần 90 phần trăm dân số, thì Khó lòng mà vun đắp tình cảm với một người khác giới được. Nghĩ lại việc chị ấy đòi giới thiệu bạn nữ xinh cho tôi, có lẽ hàm ý chính là chị cũng nên. Tôi thấy hả hê làm sao.
Chốc chốc bộ phim đã hết, nó thật nhàm chán khi xem lần thứ hai. Còn chị thì cứ trùm kín mít, có lẽ chị nên ngủ ở nhà chứ xem phim kiểu này chỉ tốn tiền thôi.
– Bữa sau em rủ bạn nữ nào xinh xinh đi xem phim ý. – Chị mở chuyện khi ra rạp.
– Dạ, em chưa từng xem phim với bạn nữ nào xinh xinh hết á chị. – Tôi cười bông đùa.
– Sao chị không rủ bạn trai đi xem?
– Hì, chị đã làm gì có bạn trai. Chị còn đang sợ ế đây nè. – Chị nói cái câu sao nghe quen quá, có nghe ở đâu rồi thì phải.
– Em cũng chả có bạn nữ nào xinh mà dẫn đi đâu. Hi.
Thế là tôi cứ dắt xe, chị bận đi học tiếng Trung nên tạm biệt từ đây. Câu nói của chị làm tôi cười mãi, bảo tôi rủ bạn nữ xinh xinh đi xem phim, có phải chị hàm ý gì đó. Nhưng rồi tôi cũng ngần ngừ rời đi mà không đối hoài việc xin facebook. Theo như kinh nghiệm của mình, chị có phần nào đó thích tôi nhưng lại e ngại với bản tính vốn có, hay có thể tại tôi ảo tưởng. Còn phần tôi, không phải là do chê chị cấy, mà bởi sau lúc xem phim tôi có hẹn với cô gái khác ở kí túc xá khu B. Một ngày gặp hai người thật từ thế giới ảo.
Chuyện kể về cùng trưa hôm ấy, tôi rảnh rỗi lại lên Kênh chat sinh viên trò chuyện gió mây. Vẫn phong cách cũ:
– Ai đó? – Tôi mở chuyện với câu hỏi vô duyên trên web ẩn danh.
– Là tui nè, không nhớ à! – Người lạ cũng hùa theo.
– Ai ta? – Tôi tiếp tục bông đùa.
– Là tui đó, não cá vàng à?
– À, nhớ rồi. Kí đầu bây giờ chứ não cá vàng. – Tôi xàm xí.
– Tui cao mét 8 lận đó, giỏi kí đi.
– Tui nhảy lên kí, lo xa quá. À nhóc năm mấy rồi? – Tôi lên giọng.
– Năm nhất.
– Vậy kêu chú đi con. – Tôi lại bông đùa.
– Hơ, tui lớn lắm á. Bạn kêu tui là chị thì có.
– Chú già lắm cháu à.
– Năm mấy rồi mà già?
– Năm tư rồi, nhưng mà chú già lắm.
– Không tin, gọi videocall đi. Nếu tui già hơn thì kêu tui bằng chị đó.
Dứt lời hai đứa thêm bạn facebook lẫn nhau, cũng thật hài hước. Hai người dưng vì một cái cớ vô duyên ai già hơn lại làm quen với nhau. Đôi khi cuộc đời cần có những điều xàm xí như vậy thì nó mới hay ho hơn. Tôi chợt thấy avatar cây đàn guitar nên liền cầm cây đàn lại gần mình.
Tút, tút… – Tiếng gọi vang lên, tôi chấp nhận.
Qua hình ảnh video call là một cô gái dễ thương, tóc ngắn ngang vai. Hai đứa chẳng nói chẳng rằng, nhỏ nhìn tôi cười, tôi nhìn nhỏ cố giấu vẻ hài lòng.
– Thấy chú già không? – Tôi mở lời.
Nhỏ không nói chỉ gật đầu mỉm môi.
– Vậy thôi tắt nha. – Tôi ngắt kết nối ngay.
– Kêu chú đi cháu. – Tôi nhắn tin.
– Dạ chú.
– Cháu biết chơi guitar nữa à! – Tôi hỏi khi nhìn cây đàn.
– Dạ con mới tập hè.
Sau những câu chuyện hỏi han bên lề, tôi rốt cuộc cũng đề nghị gặp mặt, bởi tiện thể tối nay khoảng thời gian trống từ hậu xem phim đến khi đá bóng cũng dài.
– Chiều cháu rảnh không? – Tôi hỏi.
– Dạ rãnh, chi vậy chú?
– Tối chú có việc ghé làng đại học, tiện thể ghé qua cháu chỉ vài đường guitar cho. – Tôi đề nghị.
– Vậy thì hay quá. Mấy giờ chú qua?
– Cỡ 6 giờ á. Có gì chú gọi.
… Bạn đang đọc truyện Cơn mưa Sài Gòn tại nguồn: https://gaigoi.city
Quay về quá khứ trống rỗng, Tầm vẫn đang biệt tích. Có biết bao điều đang ngờ ngợ trước cửa, nỗi lo trong tôi lớn dần. Tầm có thể chẳng còn đối hoài tới tôi, có khi đang trong một mối quan hệ mới. Tôi đã từng bấu víu lấy tình cảm của Linh thầm lặng, mong một ngày Linh nhận ra tình cảm của mình, nhưng rồi đã không và sẽ không.
Thời gian chẳng đợi tôi nữa, nó len lỏi trong những đám tiệc tôi làm. Đã hơn nửa tháng trôi qua từ đầu năm học mới, những thói quen cũ không giúp tôi nhiều trong việc quên Tầm, hay việc tìm thấy Tầm. “Game cùng đồng bọn” là thứ có lẽ an ủi tôi nhiều nhất, nó giúp tình trạng thất tình hờ mờ nhạt đi nhất thời. Tôi không còn thiết nhậu như hồi trước nữa, bởi nếu cứ đem nỗi buồn nhai đi nhai lại trên bàn nhậu để làm cái cớ chán đời thì tôi chẳng khác gì thằng bỏ cuộc. Trong khi đó chuyến tìm kiếm này cái đích chẳng nằm ở tôi, mà là tình cảm đôi bên mới phải.
Một ngày lạ gõ cửa, tiết trời chuyển chớm Thu. Mới sáng đã nghe bản nhạc báo thức quen thuộc, Cuộc yêu sau.
“Anh đã viết thư này gửi nơi tận cùng nỗi nhớ.
Chẳng muốn dài dòng để ta khỏi mất thì giờ…”
Thật khốn nạn thay, tôi có chia tay ai đâu mà dọa dẫm nhau thế không biết. Nhưng cũng nhờ vậy mà mỗi sáng thức giấc đều nghĩ đến Tầm, nhớ làn tóc rối bờ môi khô, hàng mi buông mắt… ý lộn qua bài hát mất rồi. Hôm nay tôi đi học sớm, lại như mọi lần là chen lấn từng thớ thịt với người khác trên chuyến số 8 ộp ẹp kêu. Mọi thứ vẫn như thường, chỉ có điều hôm nay đường rộng ít xe, tới trường sớm hơn thường lệ. Tôi mua “nhẹ” ổ bánh mì, bởi nếu mua “nặng” tôi nuốt không vô. Bánh mì là thứ kinh khủng nhất trong thực đơn ăn sáng của tôi lúc bấy giờ. Chứ còn năm 3 với năm 4 thì nó có một đối thủ khiếp hơn nữa, là bánh bao của trường trên quận 5.
Nhưng dù gì cũng không thể tránh khỏi bánh mì, ngán ngẩm cỡ nào cũng phải cho mình chút sinh lực đầu ngày, ừ thì ngày mai mình đổi món mới. Sáng tinh mơ, trường còn chưa nhiều sinh viên, tôi nhớ lại ngày nào còn ngồi đợi Linh cũng khung cảnh này. Sao mà ngô nghê thế không biết!
Hôm nay tôi chẳng đợi ai cả, hay gọi chung là đợi tất cả mọi người. Nắng sớm ngọt lắm, nắng gọt những nhành lá khỏi những vết sương. Đọng lại chút hơi ẩm phai mờ là hoa vàng trên cỏ xanh. Vài đóa hoa nhỏ tí chen lẫn trong đám cỏ xanh mượt làm tô điểm cho buổi sớm, mở đầu cho hình phạt của tôi. Khi đang cố tống vào họng sự khô cằn của ổ bánh mì chưa nổi, tôi lại va phải một hình tượng quen thuộc. Hình ảnh gần đây tôi luôn tìm kiếm, là Tầm có phải không?
Tôi thấy ai đó giống Tầm từ xa bước tới cổng trường, lòng mừng rỡ như nắng hạn gặp mưa rào. Thực chất thì tôi chả biết làm thế nào để bắt chuyện với em nữa, chọn cách hài hước, lạnh lùng hay thành khẩn. Suy nghĩ nhạy hết sức có thể, rồi tôi quyết định vẫn là chính mình.
– Hey, chào cô em. – Tôi chạy tới trước Tầm, giả dạng vẻ mặt đểu cáng.
– Hì, chào Trường. – Tầm cười mỉm chi chào lại, thân thiện thì có đấy, nhưng không có vẻ gì làm tôi hài lòng. Đáng lý phải nheo mắt, ghét tôi mới hợp lý.
– Tầm ăn sáng chưa? – Tôi lại bắt chuyện, nhưng thôi việc trêu đùa.
– Ăn rồi. – Tầm tự dưng khựng lại khi vừa tới dãy nhà E trong trường, tôi đang không biết xử lý sao với tình trạng bình thường quá đỗi của Tầm hiện tại thì có một gã tiến tới với tay xách hai bịch.
– Tầm, nước nè. – Gã này nhìn mặt khá quen, hình như gặp đâu rồi thì phải.
– Hì, mình qua kia ngồi tí đi. – Tầm nhìn gã kia cười một cách nhẹ nhàng nhưng sao tôi thấy “ngứa gan” quá thể. Rồi em chẳng đối hoài gì đến tôi, lạ thường Tầm cùng tên kia tới ngồi bên ghế đá tay em khoác nhẹ tay hắn. Tôi đứng ngẩn người một hồi, vừa dặn lòng chuyện chẳng có gì, vừa mong rằng chuyện chẳng có gì. Chỉ là mâu thuẫn những cảm xúc, trách bản thân, trách Tầm, trách Linh và trách luôn số phận. Hôm nay tôi buồn.
… Bạn đang đọc truyện Cơn mưa Sài Gòn tại nguồn: https://gaigoi.city
Hóa ra tình cảm chỉ tựa cơn gió thoảng, chẳng đợi ai dù có đưa mây đi theo cùng. Muôn vàn tìm kiếm của áng mây vội vàng phớt qua thì cũng chỉ đổi lại một chút hương tàn, bởi gió đến với mây nhưng không ở mãi được, gió còn bận rộn với nhiều áng mây khác.
Cự cãi với chính bản thân cũng là một biện pháp giải quyết khúc mắc. Thay vì nhìn theo Tầm thân thiết với người ta, tôi lại rời đi một cách lặng lẽ. Chọn một góc nhỏ, để thời gian tự trôi không gượng ép, mặc kệ lớp học có nhắc tên tôi hay không.
Tình cảm kia không biết có phải do tôi làm rạn nứt hay không. Gần 3 tháng chia xa làm tôi biết nhớ nhung một người. Tôi buồn và trách Tầm, sao em có thể bỏ đi một cách lặng lẽ để rồi tới bên người khác như ta chưa từng có gì được chứ. Phải chăng thời gian làm phai nhạt, không gặp mặt làm chuyện đi lạc hướng. Nhưng mà thôi, tôi cũng có tốt đẹp gì đâu. Gieo nhân nào gặp quả nấy, buồn thì có sao đâu.
Chạy xa về phía chân trời, cảnh hoàng hôn không còn hiện rõ bên cạnh Hồ Đá. Tối nay tôi phải nhậu mới được, dù có nhai đi nhai lại những sự buồn. Đương nhiên là còn đấy thằng Thâu, bạn nhậu muôn thuở của tôi. Lại ra chợ Đêm, tuy là ồn ào nhưng cũng giúp cho không khí thoải mái. Tối nay có thể buồn hơn, có thêm Vũ.
Cũng chẳng nhớ tự khi nào, nhóm nhậu hai đứa tôi lại có thêm thằng Vũ. Nó uống không được nhiều, chỉ vài chai là muốn ngủ rồi. Nhưng được cái không ngần ngại trò chuyện, điều đó là thứ tôi cần. Trời sụp mí nhanh chóng, hồ Đá mang những cảm xúc tôi chơi vơi. Lâu rồi nhỉ, tôi không ngồi trước cái “ao” nước này. Người đến rồi người đi trong khi tôi vẫn ở đấy. Hì, nhậu thôi.
Quán khá đông, ba đứa kêu đồ nướng ra ăn trước. Sau đó mới làm cái lẩu, nhưng lẩu ăn không nổi bởi bia đưa vào bụng thì khó mà đói bụng. Sau mấy lần hô hào không nhớ rõ, tôi lại mang ra những lời đáy lòng.
– Vũ, dạo này sao rồi mày? – Tôi bắt chuyện.
– Sao là sao? – Nó ngạc nhiên hỏi với cái mặt đỏ ngầu mỗi lần nhậu.
– Tán được em nào chưa? – Tôi hỏi ngang.
– Con gái người ta mà muốn tán là tán hẳn mày? – Thằng này cự nự.
– Ai biết gì mày. Hỏi vui thôi mà, phải hông Thâu. – Tôi cười cười quay sang Thâu.
– Gái hẳn, để anh kêu mày vài em chứ gì đâu mà xoắn. Còn thằng Vũ nữa, bớt giả nai đi. – Thằng Thâu tự dưng nói kiểu già đời.
– Uầy, mày ngon. Kêu hộ tao một em cái, đang thiếu đây. – Tôi cứ tưởng nó giỡn nên hùa theo.
– Đợi xíu mày. – Thằng Thâu bấm điện thoại rồi nói nói gì đó. – Rồi đó, đợi 5 phút nhé.
– Được, không có là đêm nay mày xác định nhé. – Tôi dương dương tự đắc.
Hơn năm phút sau, tự dưng ở đâu lòi ra ba cô gái mặc váy ôm sát người tới đầu gối. Dáng thon gọn, xinh tươi đủ kiểu. Tôi tròn mắt ngạc nhiên hết thảy, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Đến khi cô gái kia ngồi sát bên tôi, hai cô còn lại ngồi với Vũ và Thâu chạm chạm vào người tôi mới nhận ra có gì đó không ổn. Nhưng rồi còn bần thần hơn là tự khi nào bàn phía ở góc quán tôi thấy Tầm. Sau khi nhìn kĩ hơn thì còn có Linh, Nam và gã kia nữa.
Bốn người họ ngồi chung một bàn, “xà nẹo” bên nhau. Linh ôm Nam, Tầm ôm gã kia, giờ mới nhớ ra rằng đó là Sở. Tôi thật sự chẳng hiểu gì cả, cô gái kế bên ôm tay tôi còn nói mấy lời phù phiếm gì đó mà bây giờ tôi không thèm quan tâm. Tại sao thằng Thâu và Vũ đổi khác như vậy, nay còn gọi “gái ngành” nữa chứ. Tại sao Linh, Nam, Sở và Tầm lại quen nhau. Chắc tôi điên loạn mất thôi, nốc một hơi mạnh vào bụng tôi định thần lại. Để rồi né cô gái nãy giờ cứ san sát bên tôi ra, tôi bước đến bàn của Tầm.
Khủng hoảng hơn nữa, Tầm bây giờ đang ôm hôn Nam, Linh lại quấn lấy Sở. Bước tới bàn, tôi máu khùng nổi lên.
Bụp, xoảng… – Tôi hất luôn cái bàn với vẻ mặt điên dại.
– Mày làm gì đấy thằng kia? – Sở hét lớn, chủ quán cũng chưa định thần được chuyện gì xảy ra.
– Tụi bây hay lắm, blah blah… – Tôi chửi thề đủ kiểu để rồi Sở với Nam nhảy vào đánh tôi túi bụi, tôi chưa kịp làm gì thì bị Thâu với Vũ nhảy tới đánh hội đồng nữa. Dù không hiểu gì hết nhưng cho đến khi chợt thấy Tầm tát vào mặt tôi một cái cũng là lúc mọi chuyện kết thúc. Tôi tỉnh giấc.
Màn đêm đen vẫn bao phủ, mồ hôi ướt cả trán. Hóa ra chỉ là giấc mơ điên dại, tôi ngẩn người lo sợ một hồi rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Cơn ác mộng vẫn còn đọng lại trên bầu trời quang đãng buổi sớm, cả một thời gian dài gần đây đều nghĩ đến Tầm, có lẽ đó cũng là nguyên nhân tạo nên giấc mơ ấy. Và cũng bao nhiêu chuyện gần đây cũng thôi thúc tôi trở lại là chính mình, một thằng khờ dại như trước kia. Hôm nay tôi đi học sớm.
Dù có sớm thế nào thì cũng không thoát khỏi nạn ùn tắc trên xe buýt, ừ thì cũng quen thuộc rồi. Bước xuống trạm xe trường mình, tôi lạn qua hàng bánh mì rồi né sang súp cua bởi còn đó nỗi ám ảnh cơn mơ. Hàng ghế đá quen thuộc bên hông cổng trường là điểm đến trước kia tôi ngồi chờ mỗi sáng. Hôm nay tôi cũng chờ, nhưng là chờ một người khác. Chờ Tầm bước vào cổng trường một cách ung dung, em đâu thể trốn tôi mãi được.
Một, hai, nhiều người lướt qua nhưng tôi chẳng hề thấy Tầm đâu sất. Ngày đầu tiên trong chiến dịch ngồi chờ đã thất bại, dù gì cũng chưa thấy thôi, chứ chẳng có gì to tát đâu. Biết đâu ngày mai lại khác, tôi đã từng chờ Linh bao lâu, thì dăm ba hôm này có đáng chi.
Ngày mai, ngày mốt, ngày kia lại đến tôi ngắm nhìn những khung cảnh quen thuộc. Không biết chú bảo vệ có thấy tôi quen mặt không bởi ngày qua ngày lại đợi đến giờ này mà ngồi. Trong sự quen thuộc lại có sự quen thuộc, người mà tôi mong đợi bao lâu nay rốt cuộc cũng đến, theo một cách khác.
– A Lít, sao lại ngồi đây? Mặt còn đơ ra nữa. – Linh đi tới gần tôi cười cười.
– Hì, hóng mát thôi. – Tôi gãi đầu cười trừ.
– Tưởng ngồi chờ tui chứ. – Linh cười tít mắt mà làm tôi đờ ra.
– Hở! – Tôi cứ nghĩ Linh biết luôn vụ ngồi chờ luôn nên nhất thời đớ họng.
– Hi, giỡn á. – Linh lại cười, nụ cười vẫn như mọi khi mà tôi hết thấy xao xuyến tự lúc nào.
– Hì. – Tôi chỉ biết cười xã giao chứ không có gì để nói.
– À, hôm bữa tui thấy cái bạn gì á. – Linh mở lời tiếp.
– Hở! Bạn gì. – Tôi ngờ ngợ.
– Thì cái bạn gì ấy, tên Thầm hay gì í. Bạn của ông á. – Linh nói mà tôi bỡ ngỡ, trong lòng dâng lên một chút hy vọng.
– Có phải Tầm không? – Tôi hỏi cho chắc cú.
– Ừ, hình như vậy. – Linh nheo mắt ậm ừ.
– Ở đâu? À không, lúc nào. À, ừ… – Tôi mừng rơn mà rối tung lên.
– Hôm bữa mua sinh tố trước trường mình á. Bạn í đứng mua rồi lên xe một bạn nam nào đó chở đi. Tui đứng mua chung mà không biết nói gì nên ngó ngó thôi. Hì. – Linh kể mà mới mừng tí tôi đã xui xụi.
– Hừ, vậy xong rồi. – Tôi nói thì thầm, vẻ nửa buồn mà giấu đi.
– Hả! Xong gì? – Linh nghe thoáng được.
– À không, thôi đi học nào. – Tôi nói dứt lời rồi đứng dậy đi ngay, không để một chút lưu luyến gì trong khung cảnh này nữa.
Đây chắc chắn không phải là mơ đâu, bởi vì tôi mới vào toilet để xả ra. Nếu là mơ thì tôi “đái dầm” lâu rồi. Dù có mơ hay thật thì cũng vậy, tôi có gặp được Tầm đâu. Có khi Tầm giờ này đang du hí bên người khác, có khi người Linh thấy sau cùng cũng là một người dưng. Lời khuyên của một bên chân thành, một bên muộn phiền không giúp tôi qua cơn mơ hồ này. Nỗi lân la trong lòng, nó không mãnh liệt nhưng cứ day dứt khó tả, thà Tầm cứ giận tôi chứ biết em theo người khác mà bỏ tôi lại một mình thế này, cứ như tôi bị “cắm sừng”.
Trách đi trách lại, buồn cứ buồn hoài cũng vậy. Trước kia tôi thiên vị cho Linh bao nhiêu, bây giờ có đổ thừa Tầm thì có đáng đâu. Ừ thì cứ do tôi vậy, ừ thì cũng là một kinh nghiệm đến mai sau. Nhưng mà không phải vậy đâu, tôi đâu dễ buông tay một thứ gì đó dễ dàng. Ít ra cũng phải biết chuyện gì đang diễn ra, cớ sự gì Tầm lại trốn tránh một người trong khi lại đang bên người khác. Sao em không lại đây và bảo rằng: “Ta dù gì cũng chỉ hai người dưng ngược lối.”?
Một ngày trôi đi vội vã, chỉ thấy thoáng phai tàn mùi hoa sữa. Có nhiều người ghét mùi hoa sữa, lại không ít người không ưa mùi sầu riêng. Tôi không nằm trong hai nhóm ấy, mùi hoa sữa nồng nàn khó tả. Mỗi lần nghĩ về nó tôi đều nghĩ tới những chuyện xưa cũ thời cấp 2, hay mông lung quá khứ hời hợt của tình yêu đầu thời cấp 3 đã từng. Mà thôi kệ đi.
Đường về trên chuyến xe buýt không khác gì mấy, tôi chốc chốc ngủ quên trên đoạn đường về sau khoảng thời gian mệt mỏi đến trường trong khi tâm trí cứ nghĩ đâu đâu. Xe buýt tới trạm bến xe miền Đông tôi mới hoàn hồn tỉnh giấc, hôm nay phải đi đăng ký học tiếng Anh ở trung tâm nếu không muốn hết chỗ.
Chiều trước giờ tan tầm, đáng lý ra tôi phải đi bộ vào trung tâm ấy trên đường xe buýt chạy về. Nhưng vì ngủ quên nên đành kéo chiếc xe cà tàn đi theo cho đỡ nhạt vị. Đường dài không ngại bước chân, thật ra đi xe nên có ngại gì đâu. Trời đã thu, cũng vị tiết trời thế này làm tôi se lòng. Cung đường Phạm Văn Đồng nằm lòng mang tới những thú vị lạ thường. Hôm nay nó đưa tôi về lại trường cũ, một mảng trời trong vắt ngày nào. Dưới chân cầu Gò Dưa, lại lộ ra một cánh đồng cỏ Lau trắng mơn mởn. Nhưng không còn ngỡ ngàng nữa, có lẽ chắc vì nơi đây đã thay da đổi thịt. Mọi người biết tới nơi này nhiều hơn, bằng chứng là có các cặp và mấy đứa nhỏ thả diều bên dưới. Khung cảnh thật nên thơ.
Những quá khứ cũ mèm tràn về, nhưng thôi cứ để nó tự nhiên như ban đầu. Bởi có nghĩ ngợi thì cũng chả còn có ích gì nữa, tôi khựng lại một chút để cảm nhận một điều gì đó chưa rõ. Chỉ là muốn ngắm nhìn cái không khí này, thật yên bình quá đỗi. Các tiếng xe, dòng nước chảy nhẹ, mấy con diều phất phơ tít cao, vài con người đang so từng tấm ảnh. Thật thơ mộng, có một bức ảnh sẽ là tuyệt vời nhất. Nghĩ và làm ngay, chọn một khung hình thật bao quát, thật nên thơ, biết đâu ngày nào đó không còn thấy nữa. Tôi giữ lại một tấm hình của bông Lau đầu mùa, để rồi chợt nhận ra có gì đó quen thuộc trong các lượt chọn góc ảnh. Khi tâm hồn tôi không còn mạnh mẽ như ban đầu tìm kiếm Tầm nữa, cũng là lúc mọi chuyện đi vào ngõ cụt. Sợ rằng không phải đâu, Tầm ơi!