Cơn mưa Sài Gòn – Phần 23

Phần 23
Nghĩ mông lung, tôi chả thiết gì vào sân cứ ậm ừ từ chối nhờ lý do mệt. Kết quả thắng cuộc mà mặt tôi có lẽ giờ khó coi lắm, buồn chẳng ra buồn, còn vui cũng không xong. Về nhà trong tâm trí bừa bộn, một vạn suy nghĩ chạy liên hồi. Tôi giận mình quá thể, cứ ngỡ Tầm không biết vụ tôi đi với Linh ai dè mọi chuyện lại tiêu cực như vậy. Hôm trước đó đã bỏ Tầm đi thăm bệnh Linh, rồi tiếp tục một lần nữa. Thất hứa cộng dồn thất hứa, bỏ rơi cộng dồn bỏ rơi. Đứng núi này tôi lại trông núi nọ, thật là khốn nạn quá đi Lít!
Tìm hoài chẳng thấy một cơ duyên nào có thể tìm thấy Tầm, thay vì chờ duyên tới như hai đứa đã từng. Tôi quyết định cuối tuần đi làm ở nhà hàng cũ trên quận 1, biết đâu Tầm còn nơi đó cũng nên. Mong sao gặp được Tầm, tôi có thể để em trách bao nhiêu thì trách. Bao lần Tầm phải đợi chờ một thằng ngờ nghệch như tôi rồi, trong khi tôi có tốt đẹp gì đâu chứ.
Nhưng rồi mong chờ háo hức tới cuối tuần gặp Tầm cũng tan biến, những khuôn mặt lạ lẫm sau một khoảng thời gian không đi làm. Chỉ có cô bán chè vỉa hè còn đó, trông chẳng khác dạo nào. Nhưng tôi không ghé lại ăn, bởi tôi sợ cô vẫn còn nhớ mặt tôi để rồi hỏi về Tầm thì tôi biết kể về điều đó như thế nào. Dối trá không cho phép tôi sản sinh ra ở tình cảm thật.
Tan ca 3 giờ chiều, tôi lờ đờ lái xe về nhà. Chớm chiều đã thấy những cặp đôi đèo nhau trên đường nhờ các vòng ôm tay. Tôi thấy thèm một hình ảnh như thế, chờ đợi một người đã bao lần chờ đợi chính mình. Nếu tôi biết trân trọng những thứ mình có, hay trân trọng những thứ mình cần thì đâu đó chặng đường hiện tại tôi đang được ôm bởi vòng tay ai. Nhưng giờ là thực tại, tôi lẻ bóng, không phải vì chưa có người thương. Mà đơn giản vì người thương chưa có, chính xác là có minh chứng nào cho tình cảm này đâu.
Chiếc ghế đá nằm riêng lẻ ở xóm trọ của tôi, có ai đó tách nó ra khỏi chùm bốn chiếc ghế. Tôi ngồi phịch xuống, nhìn tòa chung cư trong mảng sáng vàng vọt cuối chiều. Lác đác vài chiếc xe đi qua, lác đác mấy người quen nhìn tôi cười bởi cái bản mặt nghệt ra này.
– Chú Lít. – Thằng nhỏ cạnh phòng trọ tôi từ đâu chui tới ngồi chung.
– Hở, Rio. Đi đâu đây? – Tôi thấy nhóc là muốn bế lên mà nựng, bởi cái mặt cấu kĩnh của nó. Nó chỉ mới 5 tuổi.
– Dạ, con đi chơi. – Thằng bé nói chậm rãi.
– Ba má con đâu? – Tôi rảnh rỗi nên trò chuyện với thằng nhóc.
– Ba con đi làm, má con trong nhà á. – Nhóc cười cười bụ nói.
– Ba con làm mấy giờ về?
– Dạ, ba đi làm tới tôi khuya mới về. – Thằng nhỏ nói tôi mới để ý, cứ tầm 11 giờ đêm lâu lâu lại nghe tiếng xe máy gần nhà, thi thoảng tôi cũng thức mới nhận ra là ba của Rio.
– Sao con biết ba làm về lúc đó? Con thức luôn hả! – Tôi bị cuốn theo kiểu nói chậm rãi của Rio mà chẳng hay.
– Dạ hông. Tại má thức chờ ba, mấy bữa con nghe ba về nên dậy. – Rio kể.
– Sao má con hông ngủ mà thức. – Tôi hỏi tiếp.
– Dạ hồi bữa con nghe má kêu là hồi xưa ba chờ má nhiều rồi. Giờ má chờ ba lại. – Rio nói với vẻ trẻ thơ hết thảy, trong khi đó tôi giờ đây cũng chẳng khác gì nhóc. Chẳng hiểu được tình cảm ba má nhóc như thế nào, bởi tôi còn chưa thấy Tầm đâu. À khoan, Tầm đã chờ tôi nhiều lần rồi, vậy mà tôi nỡ làm Tầm chờ vô ích. Tôi lại càng sợ thêm, sợ Tầm đã nản việc chờ đợi tôi, em sẽ rời bỏ tôi như thời gian qua.
– Ủa! Ba con chờ má con gì? Con biết không? – Tôi tò mò hỏi tới.
– Dạ, má nói là ba chờ chở má đi học, chờ má đi làm thêm về. Chờ má chia tay chú kia. – Nhóc Rio nói toạc với khuôn mặt ngây thơ, lâu lâu tôi lại nựng má nhóc.
– Ủa! Má nói cho con nghe luôn hở! – Tôi thắc mắc, không lý nào mà má nhóc lại đi kể chuyện tình cảm cho đứa 5 tuổi.
– Dạ hông, má nói chuyện với cô hàng xóm nên con nghe.
– À, ừ. – Tôi nhất thời không biết nói gì.
– Sao hồi nãy chú ngồi ngơ ra vậy chú? – Thằng nhỏ hỏi ngang.
– Hả! Tại chú cũng giống ba cháu vậy đó. – Tôi tự dưng nói bừa.
– Chú giống ba cháu hả! Vậy chú cũng chờ má con hả! – Rio hỏi liền mấy câu.
– Hì, chú cũng chờ, không phải má con. Mà giờ bị chờ ngược rồi. – Tôi ôm nhỏ đặt lên hai cái đùi của mình.
– Là sao chú? Cháu hông hiểu. – Thằng nhóc lại hỏi. Đúng là trẻ con.
– Hì, về hỏi ba con á. – Tôi xoa đầu nhóc và nhìn đỉnh tỏa chung cư to tướng. Đâu đó âm thanh vang vọng, cứ ngỡ hồi chuông cảnh tỉnh.
– Ri ôooo…
Thì ra là tiếng má của Rio.
Chợt dừng, Tầm có thực sự chờ tôi không. Hay tôi có thực sự chờ Linh không. Nếu việc chờ ai đó là một lần, hai lần thì họa chăng đó chỉ là sự ngẫu nhiên. Tôi đã từng chờ Linh trong những buổi sáng, để thấy Linh đầu ngày. Tôi chờ Linh trong quán quen để đối diện một cách thoải mái nhất. Có thể rằng Linh chẳng hiểu được việc đợi chờ cuộc tan rã Nam và Linh chia đôi đường ý nghĩa với tôi thế nào. Nhưng rồi đến tận bây giờ, điều đó vẫn còn trong tưởng tượng. Linh vẫn là Linh đấy thôi, bên Nam còn vui vẻ là đằng khác. Liệu rằng Tầm trước kia chờ tôi có thấy chán nản y hệt thằng Lít này. Làm sao để nhìn thấy em đây, Tầm?
… Bạn đang đọc truyện Cơn mưa Sài Gòn tại nguồn: https://gaigoi.city
Khi mà quá khứ đang mơ ngủ đâu đó, thực tại bây giờ là một sinh viên năm tư đang hiện hữu bất cập hơn bao giờ hết. Chặng đường dài 4 năm đại học đã tới đoạn cuối, trong khi đó tôi còn nằm vất vưởng trong nỗi buồn mới. Một câu chuyện mông lung khác, nó không da diết như quá khứ năm nhất và năm hai, nhưng nó mang hơi hướng quá khứ. Đó là một mối quan hệ mập mờ, có lẽ vậy.
Tôi viết cốt truyện này lúc tôi vừa hay đang trải qua một mối quan hệ phức tạp. Nó cứ như một bản photo của câu chuyện tôi với Linh hồi năm nhất. Đôi khi cứ nghĩ rằng, đời tôi lặp lại theo khuôn khổ ấy, nhưng lại sợ nó thật quá chẳng nên. Hôm nay tôi gặp bé Mây, cô bé năm nhất học trường Nhân văn. Có lẽ hôm nay tôi sẽ để lại những thứ cảm xúc nhất trong khoảng thời gian qua với bé.
Bước tới kí túc xá khu B như đã hẹn, ánh sáng mờ ảo của đèn đường nơi này thật ảo diệu. Tôi đã trải qua bao nhiêu đèn đường Sài Gòn, vẫn chưa tìm thấy nơi nào có hơi hướng của thanh xuân hơn ở đây. Đoạn đường từ nhà tới kí túc xá khu B gần đây tôi cứ ngỡ sẽ nằm lòng trong thời gian tới, nhưng nó lại hụt đi nhanh chóng chẳng thể ngờ.
Gửi xe trong tòa nhà C1, anh trông xe có khi quen mặt tôi cũng nên. Bởi tòa nhà dành cho nữ sinh mà tôi lại gửi xe thường xuyên quá đỗi, cứ khung giờ này một tuần mấy lần. Tối nay tôi cố bình thường hết mức có thể, cố rướn mình trong không gian nhộn nhịp nơi đây. Các sinh viên của nhiều trường khác nhau tuy xa lạ nhưng tôi thấy nó quen thuộc ghê gớm. Vậy là…
– A lô, chú tới chưa? – Giọng Mây vang lên bên đầu dây.
– Ừm, chú tới rồi. Dưới hồ Nửa vầng trăng nè. – Tôi cố hạ giọng đậm chất phóng đãng.
– Dạ, để cháu xuống.
Nói rồi Mây tắt máy, tôi ngồi ngẩn ngơ dưới hồ Bán Nguyệt. Nhớ lại những khoảnh khắc không xa xưa lắm, nhưng có thể mang lại nụ cười bao lâu không có được. Sự bình thản của thể xác lại không thể kháng cự được tâm hồn, không biết rằng những kìm nén của mình trong đêm nay có hoàn thành không. Bởi tôi dự định rằng sẽ làm mọi thứ bình thường nhất như mọi lần xuống thăm em trước kia. Để rồi sẽ lùi về sau, để lại câu hỏi “Đã bao lâu rồi nhỉ!”.
Gần một tháng trước, khi tôi vừa bắt đầu một năm tư đầy hồ hỡi, đầy lo âu. Việc thực tập khiến tôi loay hoay mãi trong guồng quay mặc định của đại học, hành trang để thực sự ra đời. Nhưng đâu đó con người tự tin và lạc quan của tôi vẫn biết cách để sống một thanh xuân cho đáng nhất, bởi biết đâu hết đại học thanh xuân của tôi vụt tắt không lường trước được. Nên sẽ sống cho thực tại, bởi không ai tắm hai lần trên một dòng sông cả, ý lộn, bởi không ai sống được hai lần cho hôm qua được cả.
Tối hôm ấy, khi Kênh chat sinh viên trở nên rầm rộ hơn, ít nhất là sau khi tôi tiếp cận nó. Đây là một trang web mở ra dành cho sinh viên, khi hai người tham gia vào web này sẽ được vào một phòng kín chỉ có hai người. Hai người gặp nhau ở chế độ ẩn danh, không biết người kia là ai, chỉ nói chuyện đơn thuần. Trang web này mở ra như một phương thức kết nối những trái tim vậy, bởi những người xa lạ có thể tìm thấy nhau ngay tại web này. Được cái hay nhất, nó dành cho sinh viên các trường đại học quốc gia chủ yếu, còn các trường khác cũng có thể tham gia nhưng ít biết đến.
Sau bao lần loay hoay xã giao vui vẻ, tôi cũng có một kèo đi xem phim. Chuyện chẳng thể nào bất ngờ hơn khi chế độ ẩn danh còn đó. Tôi bắt chuyện với đầu dây bên kia theo chất riêng của mình.
– Đừng như vậy nữa mà. – Tôi nhắn trước.
– Như vậy là sao? – Người lạ đáp.
– Đừng ngồi trước laptop nữa. – Tôi bắt bài với kinh nghiệm trò chuyện của mình, bởi khi nhắn tin bằng điện thoại, đa số smartphone sẽ tự động in hoa chữ cái đầu dòng, còn laptop thì không.
– Ủa! Sao biết tui ngồi trước laptop. – Người lạ thắc mắc.
– Thì tui đoán. Hi. – Tôi giả ngây ngô.
– Sao không ngủ đi mà còn online hả? – Tôi bắt chuyện tiếp.
– Thức mới gặp được mày nè.
– Gặp được tao chi? Ăn thịt tao à? – Tôi bông đùa.
– Rủ mày đi xem phim. Được hông?
– Wtf. Tự nhiên xem phim, hai thằng đực rựa không quen biết mà đi xem phim à!
– Tại tao muốn xem phim mà không có ai đi chung.
– Phim gì? Mày sống với dế hay sao mà không có bạn bè.
– Phim The NUN á, tao sợ bạn tao cười. Tao nhát phim ma lắm.
– Ủa nhát phim ma mà đòi coi The NUN hả? Là kỳ.
– Nhưng tao muốn coi phim đó. Mày đi với tao đi.
– Thôi nghỉ phẻ luôn. Phim đó tao mới coi mấy bữa trước rồi.
– Thì đi với tao cho vui, tao bao vé với bắp nước cho.
– Uầy! Sao tao thấy nghi nghi mày quá.
– Nghi gì mày?
– Tao nghi mày gay lọ phải không.
– Không phải. Mày đi coi phim với tao, tao giới thiệu con bạn tao cho, xinh lắm.
– Mày nghĩ tao thiếu gái vậy à! Xinh sao mày không rủ nó đi xem đi. Xàm xí. – Tôi ba hoa, thực chất thì có thiếu gái thật nhưng không đến nỗi.
– Tại tao sợ người ta cười.
– Đủ chuyện hết, cho tao xin facebook đi. Khó tin quá.
– Không được. Xem phim xong với tao đi, rồi tao cho.
– Mày không cho thông tin làm sao tao dám đi với mày?
– Tao là người tốt, không dối gạt gì đâu.
– Uầy. Vậy tao cũng là người tốt nè. Xàm thiệt.
– Mày cứ gặp tao là biết tao ra sao thôi, đừng sợ. Coi như giúp người hoạn nạn đi.
– Đắng lòng. Giờ tao buồn ngủ rồi. Để mai tính đi.
– Làm sao gặp được nữa mà mai tính?
– Tao đưa facebook nè. Có gì liên lạc.
– Thôi, cho tao số điện thoại đi.
– Mệt thiệt. 0166 xx… xx đó. Tao ngủ đây.
Sau một đêm tỉnh giấc, tôi chút nữa quên đi cuộc trò chuyện tối qua nếu không có tin nhắn của gã kia: “Suy nghĩ xong nhớ nhắn tin lại đó, nhanh nhé!”.

To top
Đóng QC