Phần 10
Hôm nay sinh nhật của Linh, tôi vội cất vào cái dù vào ba lô để tặng em. Tới chiều tan học, tôi ngồi chờ gần kí túc xá bởi Linh hẹn vào trong đó gặp nhỏ Ánh luôn. Chiều nay lớp tôi về sớm hơn nên tiện thể xuống sân bóng đá của kí túc xá xem. Kí túc xá có 3 sân bóng mini 5 người, đã có lần Linh dẫn tôi đi dạo khắp các tòa nhà trong ký túc xá khu A này. Nhớ hồi đó thật vui, một sự tiến triển nhẹ nhàng của mối quan hệ đó. Thôi không buồn nữa.
Đang chăm chú xem trận bóng bỗng có một cặp đi dạo với nhau gần nhà A2. Nhìn dáng vẻ khá quen, tôi nhìn một lúc mới nhận ra đó là Nam với nhỏ nào đó đang vừa cười nói vừa ăn kem.
“Quái lạ! Thằng Nam quen con nhỏ này hả ta!” – Trong đầu tôi nghĩ thầm nhưng chưa xác minh được điều này, bởi chỉ đi dạo thông thường thì làm sao biết được có phải tình cảm đôi lứa hay không. Nghĩ là vậy rồi nhưng chẳng biết làm gì, hai người họ đi khuất tầm nhìn mất. Phải tìm hiểu việc này mới được, biết đâu thằng Nam phụ Linh thì sao.
Rốt cuộc thì Linh với Ánh cũng tới, ba đứa tôi đi ăn chè ở trước nhà A2. Khung cảnh này làm tôi nhớ hồi mới quen nhau đầu năm, ba đứa bạn từ miền Trung vui tươi bên nhau.
– Ăn Tết vui không Ánh? Ý lộn, Tết tất nhiên là vui rồi. Hì. – Lâu không gặp nên chọc nhỏ chơi.
– He he. Rất tiếc, Tết này tui buồn. – Nhỏ cười tít mắt.
– Mắc cái gì mà buồn. Không có lì xì à. – Tôi lại hỏi.
– Đùa thôi, chứ Tết mà buồn sao được. Hi. – Nhỏ nheo mắt lém lỉnh.
– Còn Linh, có rớt môn nào không? – Tôi quay sang hỏi em.
– Hì, xui quá rớt một môn đại số B1. Còn Lít sao? – Em hỏi lại tôi.
– Ha ha, tui cũng rớt đại số B1. Hay nhỉ! – Tôi cười khoái chí vì không ngờ Linh lại rớt chung cái môn tôi học không vô đó.
– Tui hên là không rớt môn nào, he he. – Nhỏ Ánh chen vào với vẻ mặt ngây thơ mà vô số tội. Người ta nói đại học phải rớt môn mới thấy có gia vị thời thanh xuân. Đây là lần đầu tiên tôi rớt môn, cũng hơi nhói lòng đó nhưng biết được em cũng học lại như mình nên đỡ buồn phần nào.
Hai đứa trò chuyện vui vẻ đến chập tối, nhỏ Ánh không ngờ cũng đã có bạn trai cùng lớp. Nghe phong phanh rằng lúc đầu bạn trai nhỏ Ánh thích Linh cơ, nhưng sau một thời gian tiếp cận Linh chưa thành lại va phải nhỏ Ánh vì Linh và Ánh chơi chung mà. Thực tình không biết ra sao, nhưng nhỏ Ánh kể rằng sau một pha cười phun nước vào mặt tên kia thì hắn kết nhỏ Ánh luôn từ đấy. Và thế là mọi chuyện tiến triển dễ dàng hơn, việc tán nhỏ Ánh đương nhiên dễ hơn Linh rồi. Hot girl trong lòng tôi mà!
Ra về tôi mới chợt nhớ ra vụ thằng Nam mà quên hỏi Linh như thế nào. Nhưng nghĩ lại thì cũng chưa có chứng cứ gì nên đành cho qua, từ từ tính.
Qua học kì mới nên thời gian đi xe buýt cũng đổi khác. Học chiều nhiều hơn học sáng nên đỡ khổ cho việc dậy sớm đi học, cũng đỡ cho việc chen lấn với nhau xe buýt. Thực ra mà nói với tôi, việc chen lấn xe buýt cũng không khổ là mấy, lâu lâu mà có mấy chị em phụ nữ đứng gần là thấy vui vui rồi. (Hè hè).
Nhắc tới việc đi xe buýt mới nhớ, hôm nay không thấy nhỏ Tầm đi chung xe nữa. Chỉ có bữa nay mới gặp lại. Cũng đang ngồi hàng ghế cũ ban trưa, ngồi trên xe thì muốn dòm xuống dưới đường, người dưới đường lại dòm lên xe. Bỗng có một cô gái ngồi bên cạnh tôi, đeo khẩu trang nên như thường lệ tôi không để ý cho lắm. Đến khi vai tôi được một cái đầu tựa vào mới cảm giác rằng rất quen thuộc. Lần này tôi quyết định không để yên bờ vai đó nữa, tôi nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt cô gái này. Tôi thấy đôi mắt đang cười.
– E hèm, bạn ơi mình mỏi vai quá. – Tôi tằng hắng rồi giả giọng mệt mỏi.
– Hả! Hì. – Cô gái ngước mặt lên khẽ nhìn tôi.
– Định ngủ tới bao giờ nữa hả! – Tôi nghiêm giọng nhưng có phần trêu đùa.
– Hi, tui mỏi cổ nên ngủ tí thôi mà. – Lúc này nhỏ Tầm mới chịu nhận sự giả ngu ngơ của mình.
– Uầy, thì phải nói cho nẫu biết chứ. Không không nhảy vào. – Tôi vẫn giả điệu bộ nghiêm nghị.
– Tui biết rồi, lần sau chào Trường là được phải không? – Nhỏ Tầm bĩu môi.
– Hi, sao cũng được. – Tôi cười xòa chứ không muốn nhỏ phải bộ mặt nhăn nhó nữa. Sau đó Tầm cũng không tựa vai tôi ngủ nữa mà cứ ngồi như vậy đến trường.
Có một việc mà tôi thích nhất từ lúc đi học là lên tới trường và được cho nghỉ. Nó khác với việc được thông báo cho nghỉ trước lúc ở nhà. Lên đến trường, được cho nghỉ. Khi đó tức cảnh mới sinh tình, bạn bè sẽ tức khắc suy nghĩ ra một cuộc vui nào đó để tận hưởng. Và chiều nay, bọn tôi quyết định đánh bài tại quán Iwans Coffee.
Quán này nằm bên giữa con đường trường tôi đến trường Đại học khoa học xã hội và nhân văn. Khi bọn tôi bước lên với vẻ mặt hớn hở khi được cho về, tôi thấy một cặp đôi đang chơi xếp tháp gỗ. Quán khá là tối nên tôi cũng chưa nhận ra là ai, khi gọi món và tụi bạn đem bộ bài lên mới nhận ra: Nam và nhỏ nào đó đang kè kè bên nhau cùng chơi tháp gỗ, không biết có phải nhỏ hôm bữa ăn kem trong ký túc xá không.
Lúc này tôi mới dám khẳng định là Nam quen một đứa con gái khác Linh. Còn đám bạn tôi cũng nhận ra Nam nhưng cười lơ đi bởi chúng nó đâu biết rằng thằng này còn quen Linh nữa. Riêng tôi, máu hừng hực trong người. Nó dám tán tỉnh Linh rồi còn quen nhỏ khác ư! Thật là ép người quá đáng mà. Đang suy nghĩ muốn vạch mặt thằng khốn này thì.
– Mày dòm gì đó Trường? Người ta có bồ mày nhột hả! Bóc bài kìa. – Tú dê chọt nách tôi một cái làm tỉnh cả người.
– Hả! Nhột cái đầu mày chứ nhột. Bố đang suy nghĩ vu vơ đến Cần Thơ thôi con trai. – Tôi vội bào chữa pha thêm cách hài hước để chống chạy dễ dàng.
– Mày thèm gái vậy hả Đu? Sao không nói anh, anh gửi Tuyền mập qua cho. – Thằng Thâu lên tiếng đâm chọt tiếp.
– Mày im chứ tao chọt bây giờ, Tuyền mập mày giữ lấy mà xài, tao xin kiếu. – Tôi nghe đến Tuyền mập là chạy ngay. Nhỏ Tuyền cũng nhóm học với đám tôi, nghe tên là biết hình dáng ra sao rồi đó. Học kì 1 nhỏ thiếu nhóm nên vào chung nhóm tôi, nhưng từ khi bị chọc ghẹo dữ quá vì lý do cân nặng thành ra học kì 2 nhỏ rời nhóm.
Nhắc nhỏ Tuyền mới nhớ, có lần đăng nhỏ đăng status với nội dung đại loại như: “Không biết học sao cho vô nữa, đến lớp chỉ toàn ngắm anh đẹp trai thôi. Đã thế còn cùng nhóm nữa chứ. Ahihi!”. Từ khi status đó đăng lên, cả đám con trai nhóm tôi nhào nháo đưa đẩy hết thằng này đến thằng khác. Nhưng với tôi và có vài đứa hiểu rằng Tuyền mập đang ám chỉ ai rồi, mà xin phép được không nói ra. Trở về thực tại thôi nào.
… Bạn đang đọc truyện Cơn mưa Sài Gòn tại nguồn: https://gaigoi.city
Sòng bài là chuyện tay trái của tôi, nó là một trong những thứ tôi có thể chơi tốt. Xem về trình độ của đối thủ chẳng có ai hơn tôi cả. Vì thế nên chiều nay tôi ăn đậm, kiếm được vài chục nghìn phí tổn cho nước uống. Nhưng việc quan trọng không phải là bài bạc bây giờ, thằng Nam với nhỏ kia vẫn ngồi im lìm bình chân như vại. Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định qua “xã giao”. Bằng cách lấy lá bài phóng xuống chỗ hai đứa nó.
– Mày điên hẳn Lít? – Thằng Vũ lên tiếng.
– He he, lỡ tay thôi. – Tôi liền chạy xuống chỗ bàn thằng Nam, đã có cái cớ để tiếp cận rồi. Tôi vừa nhặt lá bài lên giả bộ liếc sang Nam:
– Ủa Nam. Nãy giờ không thấy trời!
– À, Lít. Nãy tui thấy ông rồi. Hì. – Nam cười hiền mà sao nhìn mặt nó tôi ngứa gan thế không biết.
– Ờ, hôm bữa ông có đi sinh nhật Linh không? – Tôi liền đề cập đến vấn đề nhạy cảm.
– Có chứ sao không. Bữa đó vui lắm, mà sao ông không đi? – Thằng này vẫn bình thản trả lời.
– Bữa đó mắc chuyện nên không đi được. Tiếc quá nhỉ! – Thực ra tôi không muốn thấy cảnh Nam và Linh thân thiện với nhau nên không đi thôi.
– Ừ. Hi. – Nam lại cười vẻ mặt khiến tôi sùng máu.
– À, ông xem hết bộ phim “Con chó bắt cá bằng tay” chưa? – Tôi hỏi né tránh thử xem thằng này hiểu không.
– Hả? Là phim gì. – Nam mặt ngơ ngác không hiểu ý tôi.
– Bộ phim hôm bữa mình coi đó, quên nhanh trời. Có một con chó không gặm cá bằng miệng và lấy tay gặm đó, nó bắt được hai con luôn. Nhớ chưa? – Tôi cố gắng giải thích cho thằng chó này hiểu.
– Có hả? Sao tui không nhớ gì ta. – Thằng này vẫn vẻ mặt ngơ ngác giả vờ như không hiểu gì. Thật sự chỉ muốn đấm vào mặt nó một cái, nhưng chợt có tiếng reo.
– Mày làm gì lâu vậy Đu? – Thằng Thâu kêu ơi ới ở phía trên.
– Ừ, đang tới. – Tôi nói rồi ngoảnh mặt lườm Nam một ánh mắt hình viên đạn. Trong khi nhỏ con gái ngồi bên vẫn mỉm cười tưởng chừng như không có gì xảy ra.
– Mày vừa phải thôi nhen Lít? Người ta có bồ mà mày cũng không tha sao? – Thằng Vũ lên tiếng châm biếm tôi.
– Tha cái đầu mày, mình xã giao chút thôi có sao đâu. – Tôi xéo sắc đối lại.
– Thôi tiếp mày, cho tao gỡ cái. Nãy giờ xui quá rồi. – Tú dê lên tiếng rên rỉ.
Quên mất một việc, tại sao có ba đứa bạn lại gọi tôi ba cái tên khác nhau. Thực ra tên tôi là Trường, nhưng tên ở nhà ba má hay gọi là Lít, còn tên Đu là định lý Hin Đu xuẩn ngốc mà ra. Thằng Tú thì thích gọi Trường, thằng Thâu thích gọi là Đu, riêng Vũ thì gọi là Lít bởi nó muốn phân biệt với thằng Việt Trường trong nhóm của tôi nữa.
Đến mấy hôm sau, sự canh cánh trong lòng muốn gặp trực tiếp Linh để giải bày mối thâm hiểm của Nam, nói qua facebook khó mà cởi bỏ cõi lòng này được. Em tôi đang bị xỏ mũi thế kia, còn tôi thì bị Nam xỏ qua cái mặt nạ tới mũi luôn. Xong việc này có thể lắm Linh sẽ lại là người con gái tôi mong muốn như trước kia, em vẫn sẽ là em đấy thôi.
Tôi hẹn Linh ra quán nước, đợi đến chiều mà cả ngày lòng tôi bộp chộp không chịu được. Chiều nay mưa rả rích không ngớt, cứ âm u suốt.
– Có việc gì mà hẹn ra đây vậy Lít? – Linh hỏi khi vừa tới.
– Ở đây có cái bàn, thì mình ra đây bàn bạc chứ gì. Hi. – Tôi chỉ vào cái bàn rồi cười xòa.
– Hì, điên. Có việc gì? – Em cười nhẹ khi chủ quán bưng nước ra.
– Không có gì bằng nói thẳng, này. – Tôi đưa tấm hình chụp lén hôm bữa trong quán cà phê cho Linh xem, rồi trong đầu cười hả hê tưởng tượng tới việc phản ứng lôi tức giận uất hận đến cỡ nào. Nào ngờ Linh dòm hình xong, ngoảnh mặt nhìn ra đường cười nhạt.
– Ủa, sao thế? – Tôi ngẩn người.
– Ông biết chuyện này lâu chưa? – Linh hỏi mà giọng hạ khá trầm ngâm.
– Mới vài bữa trước thôi. – Tôi đáp lại chờ xem Linh nói gì.
– Ừm. – Em hừ nhạt.
– Là sao? Tui không hiểu. – Tôi gãi đầu thắc mắc quá độ.
– Việc này tui kể ông đừng cho ai biết nhen. – Linh nói có vẻ nghiêm trọng hẳn lên.
– Ừ, sao? – Tôi tò mò lắm rồi.
– Việc này tôi biết lâu rồi. Nhưng ông đừng nghĩ bậy cho Nam nhen! Chả là tôi chấp nhận việc đó, điều này tui nghĩ bình thường nên không sao. Đâu thể ép người nào đó chỉ yêu riêng mình được. Tui nói đúng không? – Linh kể mà lòng tôi nghe như mặt trời tối om vậy.
– Sao? Linh nói gì vậy? – Tôi giật mình hỏi rõ thử xem mình có nghe đúng không.
– Hì, tui biết Nam có bạn gái khác rồi. Nhưng vẫn muốn làm bạn gái của Nam, tui nghĩ việc này không ảnh hưởng gì nhiều tới tình cảm của mình dành cho Nam. Chắc ông không hiểu đâu, người trong cuộc mới rõ. – Em hừ nhạt rồi mặt lơ đãng kể cho tôi.
– Linh nói thiệt à! Rồi sao, không lẽ cứ để Nam như vậy suốt à. – Tôi bực tức trong người vô cùng, ước gì có một bao cát để đấm liên hồi vào nó bây giờ.
– Thì tùy duyên thôi, chắc gì Nhung đã thích Nam lâu như vậy. – Linh nói mà đôi mắt nhìn xa xăm.
– Nhung hả? Trời ơi khó hiểu quá đi mất. – Tôi gầm giọng nhưng vẫn tỏ vẻ điềm đạm trước mặt Linh, rồi cười nhạt để bất kể sự đời. – Hài, quá hài…
– Ông không hiểu đâu Lít, biết đâu một ngày ông có cảm nhận khác đi. – Em nhìn tôi nói mà như vết dao cứa vào tay tôi. Ôi một sự mù quáng! Em đâu biết tình cảm tôi dành cho em có khi còn hơn cả em dành cho Nam nữa.
– Cứ cho là tui không hiểu đi. Thế còn nhỏ kia, à Nhung đó. Nó có biết việc Nam với Linh không? – Tôi nóng vội rõ lên.
– Uầy, tui cũng không biết nữa. Mà chắc biết đó, hôm bữa sinh nhật tui Nam có dẫn đi chung mà. – Em nói lời nào cũng đau thấu tâm can tôi hết. Không lẽ trên đời này con gái bị thằng Nam bỏ bùa hết hả trời.
– Chết tui òi. Hái quá hài. – Tôi lại cười, nhưng lần này cười trong đau khổ cho qua câu chuyện lạ có thật này.
– Nhớ là đừng kể cho ai á nhen! Hi. – Em cười nhạt mà sao tim tôi đau quá, sao em khờ quá vậy.
Câu chuyện chấm dứt, em bung dù đi về, cái dù mà tôi tặng em. Sao trời lại mưa đầu năm thế này không biết, mới ngày nào em còn chung dù với Nam khiến tim tôi cào xé. Vậy mà bây giờ em đi một mình mà tim tôi còn rã rời hơn xưa.
Nam có gì tốt mà em bấu víu vào hắn vậy. Biết bao lần tôi thấy Nam bên cạnh em mà lòng buồn, vậy mà giờ tôi nhìn em chờ Nam còn buồn gấp bội. Xe buýt chiều nay sao vắng quá, có phải mưa làm nguôi đi những tấm lòng nóng vội không. Những lời em nói vẫn còn hừng hực trong tâm trí tôi, mưa trôi cả bầu trời nắng mà không rửa được cơn này. Tôi không biết gọi cơn này là gì nữa, nó vừa tức, vừa thương, vừa ghét em.
“Em chấp nhận việc đó”.
“Em không chấp nhận tôi”.
“Em thương Nam mù quáng”.
“Hay em đã trưởng thành rồi, em hiểu tình yêu là gì rồi ư!”
Còn với tôi, em có thực chất hiểu đúng vấn đề không. Định lý nào mà cho thằng con trai bắt cá hai tay một cách “hợp pháp” như vậy. Nếu em trưởng thành mà như vậy thì tôi không biết phải giải thích với em làm sao, tình cảm với tôi dành cho em là chân thành, em có bao giờ đếm xỉa tôi. Có thể một ngày tôi nhận ra chân lý tình yêu là gì, nhưng tôi chắc chắn rằng không phải định lý của em. Hay đó là một căn bệnh, chỉ đến với em mà thôi.