Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 189: MẤT CHỨC
“Một tuần sau, cũng tức là ngày 5 tháng 10, Lương Thần nhận được quyết định xử phạt mới nhất”, hắn bị mất chức đại đội trưởng đội hình sự!
Hình phạt này, hoàn toàn làm tan nát tia hy vọng trong lòng Lương Thần. Hắn cảm thấy cay mắt, khô môi. Chuyện đến nước này, hắn mới phát hiện, hắn không hề kiên cường, bình tĩnh như hắn nghĩ. Hắn lấy vô số công lao trải thành lối đi tiến về phía trước, cái ánh hào quang hộ thân của vô số công lao của hắn, trong lúc này đã bị tan rã và phá hủy một cách vô tình.
Là mất chức không phải bị miễn chức, đây có nghĩa là trên tiền đồ của hắn sẽ phải để lại một vết dơ không thể xóa bỏ. Mà với vết dơ bị áp đặt như thế này, khiến hắn càng cảm thấy không cam lòng và không phục! Một lỗi sai nhỏ, có thể dễ dàng xóa sạch hết những công lao đã dùng máu tươi thậm chí dùng sinh mạng để đánh đổi. Nếu đổi lại là ai, đều cảm thấy vô cùng phẫn nộ!
– Sếp!
Tiểu Trác Tử, Diêu Tiểu Thuận và các nhân viên trong đội chen vào phòng làm việc của Lương Thần. Họ nhìn người đội trưởng đang cố tỏ vẻ bình tĩnh, trong lòng ai cũng thấy ngậm ngùi. Đôi mắt của Tiểu Trác Tử đỏ hoe, nắm chặt bàn tay nói:
– Đây là lỗi của tôi, dựa vào cái gì mà bắt sếp tôi phải gánh chịu, tôi sẽ đi tìm Cục trưởng Triệu!
– Quay lại…
Lương Thần uể oải hô lên. Phó đội trưởng Khương Bằng liền đưa tay kéo Tiểu Trác Tử lại, hung dữ nói:
– Có phải tên tiểu tử như cậu còn chê rắc rối gây ra chưa đủ nhiều đúng không?
– Nhưng, nhưng!
Tiểu Trác Tử đi rất lâu, cuối cùng ngồi xổm xuống, nghẹn ngào nói:
– Cũng tại em, cũng tại cái miệng của nợ của em lúc đó!
– Nói nữa anh sẽ đánh chết chú mày đó! Lương Thần lấy điếu thuốc ra châm, híp mắt nhìn vào biểu hiện hối hận của Tiểu Trác Tử, nói giọng khàn khàn:
– Anh đã nói rồi, chuyện đó chú mày không có làm sai. Chú mày ra dáng một chút đi được không? Đừng có hở chút là khóc bù lu bù loa, không giống đàn ông chút nào!
Dừng một chút, Lương Thần hút điếu thuốc nói thêm:
– Tôi biết mọi người cảm thấy bất mãn cho tôi, nói thật thì tôi cũng không phục, nhưng xử phạt cuối cùng cũng là xử phạt, đối với quyết định thống nhất của Lãnh đạo Cục, chúng ta vẫn phải phục tùng. Mấy ngày này tôi sẽ về điều chỉnh lại, các anh em cũng nên chuẩn bị cho tốt để nghênh đón đội trưởng mới! Thôi được rồi, tôi chỉ nói bấy nhiêu thôi, anh em giải tán đi!
Nói xong, Lương Thần đứng lên, trong lúc lấy chiếc mũ cảnh sát ở trên bàn lên, ánh mắt hắn lộ ra vẻ chán nản. Mắng thầm, làm mà uất ức như vậy, thôi thì từ chức cho xong!
Tại phòng làm việc của phó cục trưởng Triệu Thanh Nham, phó cục trưởng Trương Đống, chi đội trưởng Thân Lỗi, chi đội chính ủy Trương Quảng Thiện ngồi trên sofa phì phào khói thuốc, ai nấy đều trầm ngâm.
– Tôi thật không hiểu, rốt cuộc là cấp trên muốn làm gì? Chuyện nhỏ như vậy, có cần phải bắt thằng Lương gánh hình phạt nặng vậy không? Người Hàn Quốc cũng đâu có truy cứu nữa, ngược lại người mình thì lại háo hức như vậy…
Chi Đội trưởng Thân Lỗi oán giận trong bụng, rõ ràng là một cây mầm rất tốt, không bón phân tưới nước thì thôi, đằng này cứ lung lay làm cho nó chết. Nếu biết sớm, thà để Lương Thần an toàn lăn lộn ở Long Nguyên Tây Phong còn hơn! Điều người ta từ nơi xa xôi đến đây để rồi phải chịu sự uất ức như vậy!
– Tôi cũng nghĩ không thông! Tiểu Lương đến Cục của chúng ta đã ba tháng, biểu hiện thế nào trong lòng mọi người đều biết rõ, lập biết bao công lao, không khen thưởng thì thôi, lại còn phải gánh chịu hình phạt nặng như thế, điều này quả thật là không thể hiểu được.
Chi đội chính ủy Trương Quảng Thiện là người mưu trí trong đội, ngày thường trông có vẻ mềm yếu, nhưng trong chuyện này, y lại biểu hiện sự bất mãn mãnh liệt.
– Đây là ý kiến cấp trên!
Phó cục trưởng Triệu Thanh Nham và Trương Đống nhìn nhau với ánh mắt bất đắc dĩ. Quyết định xử phạt này, bề ngoài có vẻ như là ý kiến trong Cục, nhưng thực tế lại là chỉ đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Hơn nữa, nói rõ hơn, có lẽ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng nhận chỉ đạo từ phía tỉnh! Triệu Thanh Nham và Trương Đống cũng cảm thấy kỳ lạ. Theo lý mà nói thì kết quả xử lý cuối cùng trong chuyện tranh chấp đêm hôm đó rất hoàn hảo, cũng như Thân Lỗi đã nói, người Hàn Quốc cũng không truy cứu, có vẻ như tỉnh và thành phố không cần thiết phải xử lý người dẫn đội ngày hôm đó là Lương Thần nặng như vậy!
– Lão Triệu, ông sắp xếp thời gian nói chuyện với Lương Thần đi, tôi lo hắn nghĩ không thông. Đặc biệt là thanh niên, càng dễ buồn bực!
Phó cục trưởng Trương Đống nhíu mày nói.
– Buồn bực cũng là lẽ tất nhiên.
Phó cục trưởng Triệu Thanh Nham có chút rầu rĩ nói:
– Ông để tôi đi nói chuyện sao? Nói thật với ông, da mặt của tôi đã dày hết cỡ rồi!
– Tôi để cho Tiểu Lương nghỉ phép, e là mấy ngày này, hắn cũng không có tâm trạng đi làm, thôi thỉ ở nhà nghỉ ngơi, cũng tiện thể điều chỉnh lại tâm trạng.
Chi Đội trưởng Thân Lỗi ở trước mặt hai cấp trên trút nỗi oán giận, cuối cùng cùng với người bạn nối khố chính ủy Trương Quảng Thiện cùng nhau rời khỏi.
Lương Thần toàn thân mệt mỏi trở về ngôi nhà ở khu Liên Hoa. Hắn nằm dài trên chiếc giường trong phòng sách, bất động. Hắn đã từng trải nghiệm qua chuyện bị đình chức khi ở Long Nguyên Tây Phong, nhưng lúc đó, hắn lại không nản chí giống như lúc này. Đời người đầy sóng gió, vấp ngã là chuyện thường, nhưng chỉ vấp ở một nơi, thì có điều không bình thường rồi. Lần trước là Chủ tịch thành phố Lam Quý Hữu lạm dụng quyền lực mưu đồ hãm hại hắn, nhưng lần này, lại là nguyên nhân gì? Nói một cách khác, lần này hắn phải gánh hình phạt nặng như vậy quả thật là không rõ ràng!
Về chiều, ba người Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Doanh lần lượt về nhà.
Sau khi biết được chuyện Lương Thần bị cách chức, trong lòng ba người rất phức tạp. Một mặt cảm thấy đây là cơ hội tốt để khuyên Lương Thần từ chức, nhưng mặt khác, vì sự gánh chịu của Lương Thần mà cảm thấy bất bình, nhất là nhìn thấy biểu hiện buồn bã của Lương Thần, càng cảm thấy đau lòng.
Sau khi dùng cơm xong, Diệp Tử Thanh do dự mãi, cuối cùng lặng lẽ xuống dưới lầu gọi điện cho Lâm Tử Hiên. Bởi vì cô biết, hiện nay người có thể giúp được cho Lương Thần, chỉ có Lâm Tử Hiên.
Điện thoại được chuyển đi rất nhanh, nhưng mà ngoài dự kiến của Diệp Tử Thanh, người bắt máy không phải là Lâm Tử Hiên, mà là một vệ sĩ bên cạnh đối phương.
– Chủ tịch đột nhiên bệnh tình nguy kịch, nay đang điều trị tại bệnh viện nhân dân tỉnh!
Di động truyền đến giọng nói không có biến động của người vệ sĩ:
– Nếu như cô Diệp có việc gì, chỉ có thể là chờ Chủ tịch tỉnh lại thôi.
– Chủ tịch Lâm có nguy hiểm về tính mạng hay không?
Vốn dĩ rất ghét một người, nhưng mà lần này khi nghe tin về căn bệnh nguy kịch của Lâm Tử Hiên, Diệp Tử Thanh lại cảm thấy hơi lo lắng. Bởi vì bất kể Lâm Tử Hiên có mục đích gì, ít nhất hiện nay, đối phương là người duy nhất có khả năng giúp Lương Thần thoát khỏi khó khăn!
– Chuyện này. Rất khó nói, tôi cũng không thể cho cô câu trả lời chính xác!
Vệ sĩ thản nhiên đáp.
Cất di động đi, trong lòng Diệp Tử Thanh tràn đầy khúc mắc mà trước giờ chưa từng có. Nếu thật sự Lâm Tử Hiên đã chết, vậy có nghĩa là cô, Vương Phỉ Hạm, Lương Thần, sẽ không cần phải chịu sự khống chế và đe dọa của kẻ điên này nữa. Điều này xem ra là điều tốt, nhưng mà, đây phải chăng cũng có nghĩa là, cô sẽ không còn cớ và lý do gì để hưởng thụ những điểm nóng bỏng trên cơ thể và vòng tay ấm áp của người đàn ông đó nữa, cô phải hoàn toàn trả lại Lương Thần cho em gái mình!?
Nhưng mà cô liệu có thể làm được hay không?