Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 185: BỊ GÀI BẪY
Trong căn phòng ngủ có vẻ thanh tịnh và đẹp đẽ, trên một chiếc giường đơn không rộng lắm, ba thân thể đang quấn lấy nhau ngủ.
Lương Thần là người tỉnh giấc trước tiên. Hắn nhìn hai thân thể như ngọc như ngà của hai minh tinh xinh đẹp bên cạnh mình, trong mắt hắn vẻ vô cùng phức tạp. Khi hắn chỉ là một gã cảnh sát quèn tại đồn công an xã Hòa Bình, nằm mơ cũng không thể nghĩ tới về sau sẽ có một ngày, có thể trải qua một đêm trăng gió cùng hai minh tinh xinh đẹp.
Trên khóe mắt của Tô Mộng Nghiên còn vương giọt lệ, đôi mi thanh tú khẽ cau. Vẻ mặt xinh đẹp có nét hơi sầu khổ, dường như cho dù trong giấc ngủ mơ, cô cũng không thể thoát khỏi cảm xúc đau xót!
Lương Thần lặng lẽ đứng dậy xuống giường, gom quần áo trên mặt đất mặc vào người. Ánh mắt chạm đến vết máu đỏ thẫm trên khăn trải giường, không khỏi khe khẽ thở dài. Khi hắn trở lại Tô gia, nhìn thấy Tô Mộng Nghiên bình tĩnh mà kiên quyết phơi bày tấm thân hoàn mỹ không tỳ vết, hắn biết rằng, cô gái tâm đã như tro tàn này đã chấp nhận cam chịu, muốn chấm dứt giao dịch tiền sắc giữa hai người.
Lương Thần không thể cự tuyệt, hắn có thể cưỡng lại thân thể quyến rũ, nhưng không thể không tuân theo mệnh lệnh của Lâm Tử Hiên. Rượu chưa đến mức có thể gây loạn tính, nhưng quả thật khi cơ thể có chút rượu cũng khiến cho người ta thêm ham muốn. Khi hắn đâm thủng tấm màng tượng trưng cho trinh tiết của Tô Mộng Nghiên, hoàn toàn chiếm hữu được thân thể ngà ngọc của minh tinh có vô số fan hâm mộ này, trong lòng hắn cảm thấy áy náy. Nhưng cảm giác đó đã bị dục vọng làm cho lu mờ. Hắn hành động ngày càng trở nên mạnh bạo, mãi đến khi Tô Mộng Nghiên từ rên rỉ đến phải bật khóc, nước mắt ướt đẫm hai má, hắn mới sực tỉnh. Hắn dừng lại, mang vẻ mặt xin lỗi mà cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô.
Cô có lẽ là người vô cùng nhạy cảm, một động tác nho nhỏ dường như cũng ảnh hưởng đến ý chí của cô. Tô Mộng Nghiên dùng đôi mắt đẹp rưng rưng chăm chú nhìn hắn vài giây, rồi chủ động vươn cánh tay ngọc nắm lấy cổ hắn, và khóa miệng hắn bằng đôi môi thơm ngọt.
– Anh là người tình tuyệt vời, anh phải nhận được phần thưởng!
Một thân thể ấm áp mềm mại dán lên lưng hắn, bên tai chính là tiếng thở dốc của Bạch Băng dịu dàng quyến rũ. Theo sau đó, một cuộc đại chiến hoa lệ bắt đầu chính thức mở màn!
Sa đọa! Sau khi tỉnh táo nhớ lại, Lương Thần trong lòng không kiềm nổi tiếng thở dài. Hắn tiến lên đắp lại chăn cho hai cô gái đang ngủ say. Có lẽ là muốn xin lỗi, có lẽ là thương tiếc, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng. Thậm chí cho dù điều này chỉ là một giao dịch không đạo đức, ngay cả ngày sau không còn gặp lại, nhưng ở trong lòng hắn mãi mãi ghi nhớ, hắn là người đầu tiên nhận được cái quý giá nhất của hai cô minh tinh xinh đẹp!
Nghe tiếng vang nhỏ của cánh cửa khi hắn rời đi, hai cô gái trên giường cùng mở mắt.
– Kết thúc rồi!
Tô Mộng Nghiên giọng như nỉ non nói.
– Kết thúc rồi?
Bạch Băng cúi đầu thở dài, ánh mắt có chút do dự không chắc chắn.
Giống nhau ba chữ, Tô Mộng Nghiên dùng là là câu cảm thán. Mà Bạch Băng dùng là câu nghi vấn!
Rời khỏi nhà họ Tô, đã là 2h30′ chiều, Lương Thần lên xe cảnh sát lái đi quanh thành phố mà không hề có mục đích. Khóa học bồi dưỡng đại đội trưởng Hình sự lúc này đã tan học, hắn đến Học viện cảnh sát hình sự cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Lương Thần hiện tại đầu óc rất loạn. Sau khi đạt được sự thỏa mãn sinh lý rất lớn, kế tiếp thường là tâm hồn trống rỗng. Lương Thần lại không vậy, hắn lại thấy hết sức bối rối. Hắn có thể ý thức được, Lâm Tử Hiên là cố ý dung túng hắn bằng phụ nữ, tiền bạc cùng với quyền lực. Nhưng trước sau lại không rõ, loại hành vi này, cùng với kết quả loại hành vi này dẫn đến, đối với Lâm Tử Hiên mà nói có chỗ nào tốt?
Mặc dù cho đến thời điểm này, hắn vẫn chưa chịu thương tổn gì, nhưng với cuộc sống bí ẩn này, cảm giác không nhìn thấy rõ tương lai sau này thật mơ hồ, cũng là khiến hắn hết sức không thoải mái.
Lang thang trong thành phố gần một giờ, Lương Thần mới điều khiển xe trở lại tiểu khu Hoa Sen. Bước vào gia đình thoải mái ấm áp, thấy ba người phụ nữ trong phòng khách hoặc là đang xem ti vi hoặc là đang xem tạp chí, Lương Thần lòng tràn đầy phiền muộn lập tức trở thành hư không.
Dường như nghe Lương Thần nghiêm túc dặn dò, Vương Phỉ Hạm đã huỷ bỏ một buổi gặp gỡ cá nhân vào buổi tối. Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh lại không có cuộc gặp xã giao nào, cho nên sau khi dùng cơm chiều, cả bốn người cùng nhau chơi bài.
Cũng không phải đánh ăn tiền ăn bạc gì, chỉ là người thua cuộc phải chịu hình phạt là bị dán tờ giấy lên mặt. Lương Thần không biết là ảo giác hay không, mỗi khi đầu ngón tay hắn đụng tới gương mặt vô cùng mịn màng của Vương Phỉ Hạm, da thịt đối phương đều khẽ run lên, mà cặp mắt đẹp kia cũng ngó lơ chỗ khác, dường như không dám đối mặt với ánh mắt hắn.
Mà trái lại, khi Vương Phỉ Phạm dán tờ giấy lên mặt hắn, đôi bàn tay trắng thanh mảnh cũng sẽ ngẫu nhiên va chạm vào hai má của hắn, truyền hương thơm ma quái từ các ngón tay mát mịn khiến tim hắn đập liên hồi không tự chủ được.
Tiếng chuông điện thoại di động bỗng vang lên, làm cho cảm xúc trong lòng Lương Thần biến mất. Giơ tay lấy điện thoại di động đặt vào bên tai, chỉ nghe đối phương nói hai câu, sắc mặt Lương Thần trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:
– Cứ thế đi. Nửa giờ sau gặp mặt trực tiếp tại khách sạn Đế Hào!
– Trong Cục có nhiệm vụ, cháu phải đến xem sao!
Lương Thần tắt điện thoại, đứng lên nói với Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Phạm.
– Buổi tối phải cẩn thận đó!
Trong đôi mắt xinh đẹp của Diệp Thanh Oánh chợt hiện lên sự lo lắng. Cô tự tay cầm lấy áo khoác khoác lên người Lương Thần. Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm cũng thân thiết nhìn hắn, các cô đều biết rằng mấy ngày nay khả năng là sẽ không được an toàn cho lắm, nhất là ra ngoài vào buổi tối.
– Không có việc gì, anh sẽ cẩn thận!
Lương Thần nhận áo khoác mặc vào, cười nói với ba người, sau đó xoay người đi ra cửa. Vội vàng đi lấy xe, chạy thẳng đến khách sạn Đế Hào. Vừa rồi là Đại đội phó Khương Bằng gọi điện tới, nói vừa mới nhận được báo cáo. Tối nay lúc 10 giờ có bốn gã buôn ma túy sẽ tiến hành giao dịch thuốc phiện tại phòng Hoa Mai khách sạn Đế Hào.
Lương Thần đặc biệt mẫn cảm đối với kẻ buôn ma túy, cho nên sau khi nhận được điện thoại lập tức đi thẳng đến khách sạn Đế Hào. Trên đường đi, hắn gọi điện báo cho Chi đội trưởng Thân Lỗi, sau khi nghe qua, sếp Thân căn dặn hắn:
– Trước hết phải chú ý an toàn, hành động cẩn thận, tránh gây xung đột cho khách sạn!
– Tôi đã biết rồi, sếp Thân!
Nhắc tới “Xung đột” Lương Thần nhớ tới chuyện lần trước ở Khách sạn Đế Hào đã bị tên quản lý làm khó dễ. Hắn biết Khách sạn Đế Hào có chỗ dựa rất mạnh, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn gây thù chuốc oán. Nhưng nếu là nhiệm vụ thì nhất định phải chấp hành, hắn không thể vì e dè thái độ của khách sạn mà không để ý đến tin tức được cung cấp.
Khi Lương Thần đến cổng chính đèn đóm sáng rực rỡ của Khách sạn Đế Hào, Đại đội phó Khương Bằng cùng đồng đội cũng vừa đến. Lương Thần không dám lãng phí thời gian, sau khi bàn bạc với Khương Bằng, liền mang theo sáu nhân viên ở đội hình sự tiến thẳng vào đại sảnh xa hoa rộng lớn của Khách sạn Đế Hào.
Người càng không muốn gặp, lại tình cờ gặp hết lần này đến lần khác. Ở sảnh tiếp đãi khách, Lương Thần liếc mắt một cái liền thấy được cái diện mạo đáng ghét của gã giám đốc tiếp tân. Mà đồng thời, Lương Thần biết đối phương cũng đã nhận ra hắn.
Không như Lương Thần nghĩ, sau khi trình giấy chứng nhận, không ngờ gã giám đốc tiếp tân vô cùng lễ độ đưa bọn họ đến cửa thang máy, và một lần nữa tuyên bố phối hợp với cảnh sát thực thi công vụ là nhiệm vụ mà y nên làm.
“Gã này làm sao có thể tiếp thu ngoan ngoãn thế nhỉ?” Lương Thần nghĩ thầm trong lòng, mang theo người chia ra đi theo hai thang máy lên thẳng tầng hai mươi lăm. Thời gian này là khoảng thời gian kinh doanh cao điểm của hộp đêm. Bên cạnh Lương Thần và các đội viên hình sự là các quý ông áo mũ chỉnh tề, các quý bà quý cô ăn mặc hoa lệ. Dưới bóng đèn mờ ảo, bóng dáng họ đều khác hẳn so với ban ngày.
Đã hơn 10h5′, Lương Thần và đồng đội căn bản là trước đó đã không có điều tra xác minh thời gian. Sau khi lệnh cho mọi người vây quanh cửa phòng Mai Hoa, Lương Thần một cước đá văng cửa phòng, miệng quát khẽ:
– Không được nhúc nhích! Cành sát đây!
Thấy có người lạ phá cửa xông vào trên tay lăm lăm khẩu súng, mọi người trong phòng không khỏi ngây ra như phỗng. Người đàn ông ngồi ở trên cùng tay cầm ly rượu đột nhiên run lên, làm đổ rượu lên khắp người.
– Các người làm cái gì vậy?
Người đàn ông bất chấp rượu đổ đầy người, nổi giận đùng đùng đứng lên nói.
“Không ổn rồi” Lương Thần biến sắc thầm nhủ.
Người đàn ông này nhìn rất quen, đúng là người đã đại diện cho Đằng gia đến nói chuyện điều kiện cùng hắn trong vụ án Đằng Tuấn Tề cưỡng gian, cũng rất “thân tình” mời hắn đến Khách sạn Đế Hào, chính là Phó chánh văn phòng Sở của văn phòng Thành ủy. Phó chánh văn phòng Sở đã ở đây, vậy cái gọi là giao dịch thuốc phiện thật sự không có, Lương Thần thật nhanh nhận ra hắn bị người ta tính kế gài bẫy!
– Thưa Phó chánh văn phòng Sở, chúng tôi được mật báo, nói đêm nay tại khách sạn Đế Hào có cuộc giao dịch thuốc phiện! Thật sự rất xin lỗi, khiến ông hoảng hốt!
Lương Thần vội vàng hạ súng xuống, thành thật giải thích. Mặc kệ nói như thế nào, đây là lỗi của hắn, luận cấp bậc hắn còn thua xa người ta, hắn ăn nói khép nép cũng không là mất mặt.
Vừa nghe Lương Thần nói thế, phía sau các đội viên hình sự lập tức nhận ra không ổn, đều thu súng lại. Họ cũng hiểu ra, lần này nhận được tin hoàn toàn là cái bẫy! Không biết vị Phó chánh văn phòng Sở này có lai lịch gì, nhưng quả thật là có vị trí cao, bọn họ chắc là sẽ không động được vào người ta.
Phó chánh văn phòng Sở nổi giận đùng đùng, vốn là muốn mắng cho người dẫn đầu đội cảnh sát một trận, nhưng sau khi thấy rõ bộ dạng đích thực là Lương Thần, liền không khỏi đem quở trách nuốt trở về trong bụng. Tiểu tử này có hậu thuẫn rất mạnh, ông ta là Phó chánh văn phòng của văn phòng Thành ủy, thật đúng là không thể trêu vào.
– Được rồi Tiểu Lương, các cậu cũng là vì nhiệm vụ! Tuy nhiên lần sau, nhất định phải điều tra cho kỹ trước khi hành động!
Phó chánh văn phòng Sở nhẹ nhàng nói, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn thái độ khoan dung độ lượng của một người lãnh đạo.
– Lần này do thời gian cấp bách, chưa kịp làm tốt công tác chuẩn bị, lần sau chúng tôi nhất định chú ý!
Thấy vị Phó chánh văn phòng Sở nói tốt như vây, Lương Thần nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đáp.
Tuy nhiên lúc này xuất hiện một gã công tử bột có diện mạo nhã nhặn, mang mắt kính, thấp giọng nói vào bên tai người đàn ông thấp béo đang ngồi câu gì đó. Ngay sau đó, khuôn mặt gã đó lập tức hiện lên vẻ giận dữ, lớn tiếng hét mấy câu bằng thứ tiếng lạ lẫm.
Lương Thần giật mình, lập tức hiểu ra, tên này không phải người Nhật Bản mà là người Hàn Quốc!