Con đường quan lộ – Phần 153: LỄ VẬT CHÂN CHÍNH

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 153: LỄ VẬT CHÂN CHÍNH
Lương Thần đang nói khẽ về đầu đuôi sự việc đêm nay bị ép đến buổi tiệc cho Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh. Trong lúc này không ai đứng bên cạnh, hắn nói khẽ, cũng không sợ có ai nghe thấy.
Sau khi hiểu được diễn biến sự việc, Diệp Thanh Oánh chỉ cảm thấy kỳ lạ, còn Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh lại thở phào nhẹ nhõm. Lương Thần vẫn chưa biết kế hoạch điên cuồng của Lâm Tử Hiên. Chỉ là, sẽ có ngày Lâm Tử Hiên phải nói rõ. Nếu như đến ngày hôm đó, Lương Thần sẽ có quyết định như thế nào?
– Tiểu Thần ca…
Nghe giọng nói quen thuộc của Lan Nguyệt, Lương Thần quay đầu lại thì thấy cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn bước đến.
– Sao vậy? Ai ức hiếp em?
Lương Thần thấy vậy không khỏi ngạc nhiên, mới vừa đây thôi Lan Nguyệt còn tươi cười đắc ý như thục nữ, vừa quay lưng đi đã trở thành túi khí trút giận rồi.
– Chính là anh! Đồ xấu xa!
Lan Nguyệt tức giận đáp. Sau đó đi lên trước nhẹ nhàng ôm một tay của Diệp Thanh Oánh, bắt đầu buộc tội:
– Chị Oánh Oánh, giờ tiểu Thần ca vẫn chưa phát tài đã học người ta bao minh tinh, nuôi vợ bé rồi, chị là bạn gái cũng không chịu quản?
Lan Nguyệt vừa dứt lời, ánh mắt Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh sắc nhọn quét đến. Diệp Thanh Oánh nhẹ nhàng vuốt chiếc mũi của Lan Nguyệt, động tác này của cô là học từ Lương Thần, mỉm cười nói:
– Nói gì thế? Cái gì mà bao minh tinh, nuôi vợ bé, sao chị không hiểu gì cả…
Lương Thần cũng chẳng hiểu chuyện gì, hắn bao minh tinh, nuôi vợ bé khi nào?
– Bác Lâm sắp xếp hai cô minh tinh hầu hạ qua đêm với Thần ca, người ta không chịu, xin em nói giúp!
Lan Nguyệt bất mãn trợn mắt nhìn Lương Thần nói:
– Đừng nói là trước đó anh chưa hề biết nha, em đã gọi điện cho bác Lâm, bác nói nhất định phải được sự đồng ý của anh mới được tha cho hai minh tinh tỷ tỷ đáng thương đó!
– Anh thật sự không biết!
Lương Thần trợn tròn mắt, ngẩn một lúc rồi chợt hiểu ra vấn đề nói:
– Anh biết rồi…
– Anh biết?
– Đôi mắt của Diệp Tử Thanh không mê hoặc nữa mà phát ra một luồng sát khí khiến người khác phải kinh hồn bạt vía. Vương Phỉ Hạm cũng hơi nhíu mày. Chỉ có Diệp Thanh Oánh là sắc mặt không đổi, kiên nhẫn đợi hắn giải thích.
– Vừa rồi khi xuống đây, chủ tịch Lâm nói sau buổi tiệc sẽ tặng anh một món quà!
Lương Thần vội vàng giải thích nói:
– Trước đó thật sự anh không hề biết món quà đó là gì, nhưng giờ xem ra, món quà chắc có lẽ là hai cô minh tinh mà Lan Nguyệt đã nói.
Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh cộng thêm Lan Nguyệt không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, kể cả Lương Thần, không ai biết Lâm Tử Hiên rốt cuộc muốn làm gì. Không chỉ ép buộc Lương Thần đến dự tiệc mà còn tặng hai cô minh tinh cùng qua đêm!
Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch và chủ tịch Gihen đã được biết cái gọi là “Chân tướng sự thật”. Nghĩ lại cũng đúng, chủ tịch Lâm không tiện đi lại, chức năng của bộ phận ở dưới chắc cũng mất từ lâu, tìm hai cô minh tinh xinh đẹp qua đêm, chẳng phải chỉ có thể làm tăng thêm cơn nghiện sao? Sợ em gái Vương Phỉ Hạm không hiểu, Vương Kính Tùng và Vương Bàn Thạch còn ẩn ý nói hai câu:
– Em à, thanh niên trai tráng gặp dịp vui đùa là khó tránh khỏi, em cũng đừng để tâm quá. Oánh Oánh vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất, còn lo không giữ được trái tim của tiểu Thần sao?
Bên kia, Lam Phàm, Bộ Phàm, Âu Dương Hạo tức hộc máu vì những gì tốt đẹp đều bị tên họ Lương chiếm hết. Bên cạnh đã có cô bạn gái xinh như hoa như ngọc, đã ăn thức ăn trong bát rồi còn chiếm thức ăn trong đĩa, còn định vét luôn cả nồi sao?! Tức thì tức nhưng chuyện này họ cũng phải đối mặt!
Đằng Kiều Kiều, Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên thỉnh thoảng lại liếc nhìn chàng trai thân hình cao ráo đứng cạnh Lan Nguyệt. Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên biết, số phận của hai người họ nằm trong lòng bàn tay của chàng trai này.
Lương Thần lúc này thật sự dở khóc dở cười, chủ tịch Lâm giống như là thượng đế phật tổ từng li từng tí chiếu sáng hắn bởi những ánh hào quang, cho hắn ngồi xe đẹp, mặc áo đẹp, còn sắp xếp hai cô gái xinh đẹp ngủ chung. Chỉ là hắn thật sự không thể nhận, trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, có cung thì sẽ có cầu, chỉ là hắn chưa hiểu, vị chủ tịch có cả quyền lực và tiền tài rốt cuộc có chuyện gì có thể cần đến hắn? Không thể tưởng tượng! Không thể tin nổi!
– Tiểu Thần!
Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên Lương Thần nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, ngạc nhiên quay đầu lại, thì nhìn thấy hai bóng hình xinh đẹp quen thuộc đang bước tới.
– Đình tỷ, Lan Lan!
Lương Thần sau khi ngơ ngác liền tỉnh ngộ, buổi tiệc như vậy, thân là con gái Bí thư tỉnh ủy, Đình tỷ xuất hiện ở đây thì thật là chuyện bình thường.
Đến nỗi Đinh Lan, thân phận không ghê gớm như cô cũng có mặt, thì người ta là thiên kim chính gốc của tập đoàn tài chính sao lại không đến? À, còn người đàn ông ở đằng sau giống như phật Di Lặc có lẽ là ba của Lan Lan với một đống danh hiệu chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Thành Tín, thương gia nổi tiếng, đại biểu nhân dân toàn quốc!
– Nhìn có vẻ giống cậu, không ngờ là cậu thật!
Lý Hinh Đình và Đinh Lan nhìn từ trên xuống dưới chàng trai ăn mặc chỉnh tề, trong đôi mắt đẹp lộ ra thần thái khác thường. Trong ký ức của họ, hình tượng Lương Thần mặc đồ vest chắc phải quay vể thời đại học trong buổi lễ đón tiếp học sinh mới của năm xưa! So với thời đó, Lương Thần của bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa, chững chạc hơn, có khí chất và phong độ hơn!
– Mọi người mới đến sao?
Lương Thần hỏi. Từ biểu hiện của hai cô có thể thấy, chắc có lẽ là vào buổi triển lãm chưa lâu, nếu không cũng không thể nói ra những câu vừa rồi. Cũng tốt, tránh để cho Đình tỷ và Lan Lan túm lấy hắn hỏi này hỏi nọ.
– Đúng vậy.
Lý Hinh Đình và Đinh Lan gật đầu. Họ đã sớm biết buổi tiệc bắt đầu với phần đọc diễn văn, không muốn nghe mấy ông lãnh đạo nói những lời vô ích, nên cố ý đến trễ.
Lý Hinh Đình mặc lễ phục màu đen cổ thấp hình chữ V, thân hình nóng bỏng, thon thả cao ráo, không giống như người mẫu nổi tiếng, đôi mắt xinh đẹp có thần, cử chỉ lộ rõ khí chất quý phái.
Đinh Lan thì mặc chiếc váy quây màu xám nhạt, chiếc khăn choàng in hoa thanh lịch che kín đôi vai trần, tai đep đôi hoa tai kim cương lấp lánh. Cô gái mà ngày thường tràn đầy khí phách nay được điểm thêm vài nét yêu kiều.
Đôi mắt Lương Thần lập tức sáng ngời, nếu không phải vì tham gia buổi tiệc như vậy, hắn cũng không thể chiêm ngưỡng một vẻ đẹp quyến rũ khác của Đình tỷ và Lan Lan. Để ý thấy sự có mặt của Lý Hinh Đình và Đinh Lan, Diệp Tử Thanh lập tức kéo tay Diệp Thanh Oánh đi tới. Trong lúc nhất thời, tiểu yêu tinh và Đình tỷ bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn ra tứ phía.
– Ông em rể thân yêu của tôi, sao còn không giới thiệu bạn của anh cho chị em tôi được biết!
Diệp Tử Thanh đột nhiên mỉm cười yêu kiều, ánh mắt quyến rũ liếc nhìn Lương Thần, nũng nịu lên tiếng nhắc nhở.
– Đây là Diệp Thanh Oánh, bạn gái em!
Lương Thần ho nhẹ một tiếng bất chấp khó khăn giới thiệu:
– Đây là Lý Hinh Đình, Đình tỷ, đây là Đinh Lan, Lan Lan, đều là bạn tốt thời đại học của anh!
– Xin chào, thường nghe Lương Thần nhắc tới hai chi!
Diệp Thanh Oánh đưa bàn tay nhỏ nhắn như ngọc ra, khuôn mặt thanh lịch nở nụ cười thân thiện.
Nghe Lương Thần giới thiệu, lại nhìn cô gái thanh lịch, khuôn mặt rất có khí chất không một vết tì, Lý Hinh Đình và Đinh Lan thoáng chút trầm ngâm, sau đó lập tức điều chỉnh lại trạng thái tâm lý, mỉm cười lần lượt bắt tay với Diệp Thanh Oánh.
– Bọn chị cũng biết tiểu Thần vừa quen được cô bạn gái cực kỳ xinh đẹp. Rất muốn có cơ hội được gặp. Đêm nay cũng xem như đạt được ý nguyện!
Lý Hinh Đình biểu hiện rất nhiệt tình, nhưng trong lòng lạithầm thở dài. Mặc dù sớm có sự chuẩn bị, nhưng tận mắt nhìn thấy đối phương, vẫn khiến cô kinh ngạc. Thanh tú như hoa phù dung mới nở, tinh khiết như trăng sáng trên bầu trời, một tình địch như vậy, quả thật là rất mạnh. So với đối phương, ưu thế của cô ta chỉ còn có một điểm là gia thế mà thôi.
Đinh Lan nhìn Diệp Tử Thanh đầy vẻ gợi tình, vô cùng kiều diễm, rồi lại nhìn Diệp Thanh Oánh thanh tú, điềm đạm nho nhã, thầm lắc đầu. Hai bông hoa tỷ muội mỗi người một vẻ, đủ để đánh bại hết tất cả đàn ông trong thiên hạ, cho dù là ai so sánh với họ đều không có phần thắng!
– Nếu không ngại, em cũng gọi là Đình tỷ nha!
Diệp Thanh Oánh trả lời tương đối khéo léo, vừa thể hiện sự nhiệt tình nên có, vừa không quá đường đột.
Ba của Đinh Lan, Đinh Vĩ Đạt chủ tịch hôi đồng quản trị tập đoàn Thành Tín, lúc này bên cạnh đã có một nhóm nhân vật nổi tiếng vây quanh. Dường như nghe được tin gì đó, ông tỉ phú có thân hình hơi thấp béo, dung mạo đôn hậu, đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Lương Thần. Chân bước lên một bước, sau đó hơi trầm ngâm, lại lui về.
Nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ tối, Lương Thần lặng lẽ hỏi ý kiến Diệp Thanh Oánh, kết quả là có cả Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh đều nhất trí đồng ý ra về. Cảm giác mới lạ ban đầu đã biến mất, Lan Nguyệt cũng bắt đầu cảm thấy chán nản, cũng muốn về ngủ.
Chào Lý Hinh Đình, Đinh Lan, rồi tạm biệt Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch, Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt, Vương Phi Hạm cùng đi về hướng cửa đại sảnh.
– Lương tiên sinh!
Lúc này, Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên đi theo.
– Yên tâm đi, tôi đã nói với ông Gihen và ông chủ của các cô rồi, có lẽ là không có gì đâu!
Nhìn hai cô minh tinh xinh đẹp như có gì muốn nói rồi lại thôi, Lương Thần cười nói. Hai cô minh tinh xinh đẹp này ngày thường khiến người khác ngưỡng mộ, còn bây giờ, chỉ cần một câu nói của hắn là có thể quyết định số phận của hai cô!
Cảm giác nắm bắt vận mệnh của người khác có thể khiến người ta bị nghiện! Lương Thần lắc đầu, cố gắng xua đi sự hư vinh đắc ý và sự tham lam tà ác đang len lỏi trong đầu.
Đám người vừa đi ra đến đại sảnh thì bị bốn vệ sĩ mặc áo vest đen chặn lại. Người đứng đầu chính là Lan Kiếm vẻ mặt lạnh lùng.
– Chủ tịch căn dặn, đêm nay nhất định phải mời cậu Lương ngủ lại ở hội quán. Bây giờ, xin mời các vị đi theo tôi…
Lan Kiếm vẫn với khẩu khí công thức hóa như ngày thường, nhưng ánh mắt y khi nhìn Lương Thần đã trở nên dịu dàng hơn.
Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh thấy căng thẳng, họ có một dự cảm, Lâm Tử Hiên sắp biểu lộ ý đồ thực sự của y, cái đang chờ đợi họ, sẽ là một vận mệnh và kết quả chưa biết tốt hay xấu. Nhưng biết rõ là vậy, họ cũng không có dũng khí từ chối và phản đối, ngoại trừ nghe theo sự sắp đặt của đối phương, họ không còn sự lựa chọn nào khác!
– Chủ tịch Lâm nhiệt tình như vậy, chúng ta cứ ở lại một đêm!
Vương Phỉ Hạm cố gắng bình tĩnh nói. Bà đã quyết định, chỉ cần Lâm Tử Hiên không làm hại đến Oánh Oánh và Tử Thanh thì muốn bà ta làm gì cũng được.
Các vệ sĩ áo đen đi trước dẫn đường, đưa Lương Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Cam Thược, Vương Phỉ Hạm tới một căn phòng xa hoa rộng rãi. Đây là phòng cấp Tổng Thống nơi Hoàng Triều hội quán chuyên dùng để đón tiếp khách quý. Diện tích hơn 240 mét vuông, bao gồm hai giường chính phụ, phòng khách, thư phòng, nhà tắm, nhà ăn, nhà bếp. Đồ đạc trong nhà đều làm bằng gỗ theo phong cách châu Âu. Tấm tranh thảm treo tường đắt giá hay là đồ gốm cổ tinh xảo khiến căn phòng toát lên một vẻ xa hoa khôn tả.
Ba người Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh thấy điều đó nhưng không bất ngờ còn Lương Thần và Lan Nguyệt thì bị xao động một phen. Căn phòng Tổng Thống trong truyền thuyết này khiến Lương Thần một kẻ mạo danh con nhà quyền quý thực sự kích động. Hắn hận không thể ngẩng mặt lên trời hét rằng: “Ta muốn làm người có tiền.”
– Anh Lương, hãy đi theo tôi!
Lan Kiếm như vừa nhận được mệnh lệnh từ tai nghe, đưa tay ra trước mặt Lương Thần làm động tác mời.
Lương Thần lập tức hiểu ra, hẳn là vị tổng giám đốc Lâm kia muốn gặp hắn, vì thế hắn tươi cười và hạ giọng nói với Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt, Vương Phỉ Hạm:
– Không sao, tôi đi một chút rồi về…
Nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của Diệp Thanh Oánh, Lương Thần xoay người đi theo Lan Kiếm ra khỏi cửa phòng.
Nhìn Lương Thần đi ra, Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh nhìn nhau đầy lo lắng. Diệp Thanh Oánh thì lẳng lặng ngồi ở sofa, ánh mắt đảo qua mẹ và chị Tử Thanh, trong lòng suy nghĩ rối bời. Chỉ có người không hiểu rõ sự tình, cô bé Lan Nguyệt nắm đôi bàn tay, tò mò quan sát xung quanh căn phòng được bài trí tráng lệ này.
Đi theo Lan Kiếm đi qua hành lang thật dài, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa. Lan Kiếm dừng ở cửa, giơ tay ra hiệu cho Lương Thần đi vào.
Đẩy cửa bước vào, Lương Thần phát hiện đây lại là một căn phòng xa hoa khác, nhưng khiến hắn thấy kỳ lạ là trong căn phòng toát lên vẻ xa xỉ này thì không còn ai khác ngoài hắn.
– Tổng giám đốc bảo anh chờ.
Người vệ sĩ đứng gác ở ngoài cửa trả lời.
Vậy thì chờ thôi! Lương Thần quay trở về phòng khách, như là đi tham quan đánh giá sự bài trí xung quanh của căn phòng, sau đó ngồi thoải mái lên chiếc sofa đắt tiền làm bằng da thật, vô tình lấy ra một điếu xì gà từ trong bộ Âu phục.
Ồ, hút một điếu xì gà sẽ không sao chứ? Lương Thần lấy ra một chiếc bật lửa St Dupont được dát bằng kim cương đốt điếu xì gà. Dẫu sao cũng chỉ là một điếu xì gà, chắc ông tổng giám đốc Lâm kia sẽ không tính toán đâu nhỉ?
Đương nhiên nếu Lương Thần biết trên tay hắn đang cầm điếu xì gà có giá gần bốn nghìn nhân dân tệ thì hắn sẽ không làm như vậy.
Hút được hơn nửa điếu xì gà, đang chìm đắm trong hương vị thơm nồng và tinh khiết của nó, Lương Thần bỗng thấy có tiếng động ngoài cửa, quay đầu lại không khỏi có cảm giác run sợ.
Đứng ở chỗ cửa ra vào không phải là vị tổng giám đốc Lâm mà là một cô gái. Chính là người ở bữa tiệc rượu cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, một trong hai cô gái minh tinh đang rất hot, thần tượng của cô bé Lan Nguyệt, Bạch Băng!
– Cô Bạch! Sao cô lại tới đây.
Gạt nhẹ tàn xì gà ở trên bàn trà thủy tinh, Lương Thần đứng lên hỏi một câu đầy kinh ngạc.
Lúc này, xuất hiện trước mắt Bạch Băng là một người tay cầm xì gà, trên người toát ra vẻ của một công tử quyền quý hạng sang. Trên gương mặt cô bỗng nhiên đỏ ửng, ý niệm trong lòng ban đầu còn do dự, lúc này đã trở nên kiên định. Thậm chí cô cảm thấy may mắn vì kẻ mua lần đầu tiên của cô không phải là một tên phú thương béo phị, cũng không phải người gầy như xác khô hay là một lão già háo sắc tóc bạc da mồi.
– Anh Lương, tôi đến để tiếp anh.
Bạch Băng vẫn mặc bộ lễ phục thêu tay theo kiểu Trung Quốc, đi một đôi dép cao gót màu đen bước tới cạnh Lương Thần. Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười dễ thương nhưng đôi mắt lại không giấu đi được sự ngượng ngùng và bối rối. Cô là một diễn viên không tồi, nhưng đối diện với lần đầu tiên của đời người, cô không thể nào dễ dàng mà diễn tốt nhân vật hiện tại như trên màn ảnh được.
– Khụ, tôi đã bàn bạc với tổng giám đốc Cát Ân và các vị lãnh đạo của công ty các cô rồi, sao họ lại làm khó cô vậy?
Trong lòng Lương Thần có chút khó chịu…
– Nếu họ đã để tôi làm chủ, sao đến lúc lại nuốt lời, thế không phải đưa tôi ra làm trò cười sao?
– Không phải, là tôi tự nguyện!
Bạch băng khẽ cắn đôi môi đỏ của mình, đánh bạo bước đến trước mặt Lương Thần, đưa đôi bàn tay ngọc ngà ôm lấy cổ của hắn và nói nhỏ:
– Anh Lương, tôi vẫn còn trong trắng, anh hãy yêu tôi đi!
Trong đầu Lương Thần lúc này thấy rối loạn. Tình cảnh này lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải. Một mỹ nữ chủ động ôm lấy, yêu cầu bản thân mình chiếm lấy tấm thân trong trắng của cô ta! Cái này… không phải hắn đang mơ chứ? Lấy lại bình tĩnh, Lương Thần vội vàng đẩy nhẹ Bạch Băng ra, hơi xấu hổ nói:
– Cô Bạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao tự nhiên cô lại làm như vậy, khiến tôi hơi choáng váng.
– Tôi đã bán chính mình với một cái giá cao…
Đôi mắt của Bạch Băng ngân ngấn lệ, tự giễu mình mà nói:
– Hơn nữa người tôi phải tiếp là anh, nên tôi đến đây…
– Ban đầu cô không phải sao?
Lương Thần cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, vốn dĩ nghĩ rằng đối phương là một người biết giữ mình trong sạch, không ngờ rằng cuối cùng lại đi đến bước đường phải bán thân. Hắn bất chợt nhớ tới bữa tiệc rượu, nơi Lâm Tử Hiên nói với hắn những điều tào lao:
– Cho anh một trăm nghìn, anh sẽ giữ vững tôn nghiêm của mình, cho anh một triệu anh sẽ dao động, cho anh mười triệu anh sẽ thỏa hiệp. Nhưng cho anh một trăm triệu thì anh sẽ bán đứng cả linh hồn của mình!
Trên thực tế không cần một trăm triệu, mười triệu thậm chí ít hơn cũng có thể khiến kẻ có ý chí không kiên định biến chất. Đối diện với sức hút lớn lao của tiền bạc, rất ít người có thể giữ vững được mình. Ban đầu cô Bạch Băng này từ chối chẳng qua vì lo lắng những gì bản thân bỏ ra không được đáp trả xứng đáng, nhưng bây giờ một con số rõ ràng, ba mươi triệu có thể khiến cô ta từ bỏ hết sự tôn nghiêm của mình.
– Tôi biết trong lòng anh chắc chắn sẽ khinh thường tôi! Thực ra thì tôi cố gắng giữ gìn lần đầu tiên của mình là vì muốn một ngày bán được với giá cao!
Bạch Băng lấy tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, cố cười và nói:
– Tôi là người yêu hư vinh, ba mươi triệu với anh có thể không đáng là bao, nhưng với tôi thì lại là một số tiền mà cả đời không kiếm được. Những thế hệ trước đã cho tôi rất nhiều bài học, vì thế tôi mong ước có ngày, dùng dung nhan của mình để trói buộc trái tim một vị công tử quyền quý nào đó, và đường đường chính chính bước vào giới quý tộc!
Lương Thần khẽ thở dài, mỗi người đều có nhân sinh quan, mong ước của riêng mình, hắn không có lý do gì để chỉ trích cô ta, hắn cũng không hề khinh thường, thậm chí đối với sự thản nhiên của Bạch Băng hắn còn cảm thấy yêu thích.
Chỉ là với lời nói của Bạch Băng, hắn có chút không tán đồng: Ba mươi triệu đối với hắn không đáng là bao sao? Đúng vậy, trong mắt Bạch Băng thì hắn là một công tử quyền quý hạng nhất. Chỉ có điều, hàng giả thì mãi vần là hàng giả, toàn bộ tài sản đứng tên hắn cộng lại thậm chí còn không được ba vạn! Đặt hắn vào hoàn cảnh đó, nếu cho hắn ba mươi triệu, bắt hắn qua đêm với một người con gái xấu, thì hắn sẽ lựa chọn thế nào?
– Tha lỗi cho tôi đã nói những lời vô nghĩa đó với anh, tôi cũng không biết làm sao nữa!
Bạch Băng cười một cách áy náy, ngẩng cao đầu hôn nhẹ một cái vào má Lương Thần, bèn ngượng ngùng nói:
– Tôi đi tắm, anh có thể ở phòng ngủ chờ tôi!
– Đợi một chút!
Lương Thần vội vàng kéo đối phương lại và nói.
– Anh muốn luôn bây giờ sao?
Khuôn mặt Bạch Băng đỏ ửng lên, nói nhỏ:
– Vậy cũng được, để đêm thì tôi tắm…
– Tôi muốn nói không phải cái đó!
Lương Thần lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Băng, nói một cách chân thật:
– Tôi muốn hỏi cô, nếu là vì quyết định của tôi mà khiến cô mất đi cơ hội có được ba mươi triệu, cô sẽ làm sao?
– Anh Lương, anh không muốn tôi sao?
Bạch Băng có chút kinh ngạc, sau đó buồn rầu mà nói:
– Tuy tôi không xinh đẹp bằng bạn gái anh, nhưng tự thấy cũng không tệ, hơn nữa, anh cũng không cần lo lắng tôi sẽ bám lấy anh, tôi biết thân phận của mình là gì. Tôi cũng không có hy vọng xa vời gì cả!
– Tôi chỉ là không muốn!
Từng có lúc, trong lòng Lương Thần sản sinh một ý nghĩ gian ác, hắn biết rằng chỉ cẩn giơ tay ra là có thể chiếm hữu được người con gái xinh đẹp này. Không thể phủ nhận, nếu có thể chiếm hữu được minh tinh thần tượng mà bao người ái mộ, thì đối với một người bình dân như hắn sẽ hấp dẫn nhường nào.
Nhưng Lương Thần biết rằng hắn không thể. Thanh Oánh là bạn gái hiện tại của hắn, hắn làm như vậy là phản bội! Hơn nữa ông tổng giám đốc Lâm kia rốt cuộc đang có ý đồ gì? Điều bí ẩn không có lời đáp này khiến hắn thấy sợ hãi. Sao lại hoang phí bạc triệu dùng tấm thân trong trắng của một người con gái để lấy lòng hắn. Nghĩ đi nghĩ lại đều khiến hắn cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Lương Thần thừa nhận bản thân có chút động lòng, những hắn vẫn có thể khống chế được dục vọng của mình bằng lý trí, cho nên hắn cự tuyệt.
– Nếu anh không muốn tôi, như vậy tôi cũng không mặt dày mà cầu xin anh!
Lương Thần không ngờ người con gái này lại bình tĩnh như vậy. Cô ta bước tới quầy ba cách đó không xa, lấy ra hai chén thủy tinh và mở một chai rượu.
Bạch Băng quay lại, trong tay cầm hai ly rượu, đưa một ly cho Lương Thần, cười và nói:
– Anh Lương, uống hết chén rượu này tôi sẽ rời khỏi đây, chúc anh một buổi tối vui vẻ!
Nhẹ nhàng cụng ly với Bạch Băng, nhìn thấy cô ta uống hết ly rượu, để bày tỏ lịch sự hắn cũng ngửa đầu uống hết chén rượu này.
Sau khi rượu trôi vào bụng, Lương Thần cảm giác nóng bức như là đã uống một loại rượu trắng nào đó, đặt ly xuống, nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu của Bạch Băng hắn nói:
– Cô Bạch, để tôi tiễn cô!
– Được…
Bạch Băng đột nhiên cười một cách nũng nịu, bước được hai bước bỗng đổ người ra, lao vào trong lòng của Lương Thần, sau đó ưm một tiếng, hai cánh tay ngọc ngà quấn lấy cổ Lương thần, nhẹ nhàng nói với hắn:
– Tôi thấy mềm nhũn hết cả! Lại nóng nữa, anh Lương, anh có nóng không?
Lương Thần bỗng nhiên cảm thấy có sự nóng nực xuất phát từ dạ dày, lên như diều gặp gió, phút chốc đã lan tỏa khắp cơ thể. Độ nhạy cảm của xúc giác của hắn tăng lên mười lần, chỉ cảm thấy thân thể người con gái trong lòng sao mà thơm, mềm mại đến thế, khiến hắn nảy sinh một ham muốn chiếm hữu.
– Trong rượu đã bỏ cái gì vậy?
Người hỏi câu này không phải Lương Thần, mà là Vương Phỉ Hạm, ở trong một căn phòng khác. Nhìn đôi nam nữ sắc mặt đỏ rực, thở hổn hển trên màn hình giám sát tinh thể lỏng, cô bất giác quay đầu đi, phẫn nộ nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn.
Sau khi Lương Thần rời khỏi không lâu, Vương Phỉ Hạm cũng được Lâm Ngọ Hiên phái người mời gặp. Diệp Tử Thanh không yên tâm, cố ý muốn đi cùng. Diệp Thanh Oánh dường như cảm giác thấy điều gì đó, cũng muốn đi cùng nhưng bị Vương Phỉ Hạm ngăn lại:
– Oánh Oánh, có Tử Thanh đi cùng mẹ là được rồi, con ở lại cùng Nguyệt Nguyệt đi.
Với lý do như vậy Diệp Thanh Oánh đành phải đồng ý, nhưng trong lòng cô có một dự cảm không tốt. Vị chủ tịch Lâm Tử Hiên ngồi trên xe lăn đó có lẽ là người đàn ông mà mẹ cô nhớ mãi không quên, nhưng cô lại không cảm thấy được mẹ cô có chút vui vẻ nào, trái lại lúc đó lại hiện lên một vẻ lo lắng thậm chí sợ hãi. Tử Thanh tỷ, chắc hẳn biết rõ nội tình nên đã nháy mắt với mẹ, chắc là sợ cô lo lắng.
Vừa được vệ sĩ dẫn vào trong phòng, hai mẹ con Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thành liền nhìn thấy màn hình tinh thể lỏng chiếm gần hếtbức tường, trên màn hình rõ mồn một hiện ralương Thần và một cô gái mặc đồ đen, những lời đối thoại của họ hai người nghe rõ ràng từng chữ một.
Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh vừa bất ngờ vừa giận dữ. Rất rõ ràng, Lâm Tử Hiên đang theo dõi nhất cử nhất động của Lương Thần. Hai người họ đang định hành động thì nghe một câu nói của Lâm Tử Hiện, bất chợt không hẹn mà cùng giữ im lặng.
– Thứ nhất, đừng có làm gì để chọc tức tôi. Thứ hai, các người có lẽ cũng muốn tìm hiểu một mặt chân thực khác của một người đàn ông chứ.
Mắt nhìn lên màn hình thấy Lương Thần cự tuyệt hành động dâng hiến của nữ minh tinh, lúc hai người đang thở phào nhẹ nhõm và âm thầm tán thưởng hành động của Lương Thần thì bỗng nhiên thấy gương mặt của Lâm Tử Hiền nở một nụ cười quái dị. Sau đó người tên là Bạch Băng ở trên màn hình đã rót hai ly rượu, tiếp sau nữa, Bạch Băng giả vờ đứng không vững, ngã vào lòng Lương Thân, khuôn mặt hai người cùng đỏ ửng với vẻ khác thường.
Một người kinh nghiệm phong phú như Vương Phỉ Hạm lập tức hiểu ra âm mưu trong chuyện này, không kiềm nổi mà đứng phắt dậy, chỉ trích khuôn mặt tươi cười của Lâm Tử Hiền.
Nghe lời chất vấn của Vương Phỉ Hạm, Lâm Tử Hiên không hề tức giận, mà lấy tay chỉ vào Bạch Băng trên màn hình, cười nói:
– Nhìn thấy cô gái này chưa? Tôi đưa ra một điều kiện, nếu cô ta có thể thành công dâng hiến lần đầu tiên cho Lương Thần, tôi sẽ cho cô ta ba mươi triệu, nếu mà bị từ chối thì tôi vẫn cho cô ta ba triệu! Nhưng tôi vẫncho cô ta biết là trong nửa chai rượu đỏ trên quầy bar có trộn lẫn thuốc kích thích hưng phấn, muốn lấy ba triệu hay là ba mươi triệu thì hoàn toàn là ở cô ta, và bây giờ, cô ta dùng hành động để lựa chọn.
– Cô ta không biết xấu hổ còn ngươi thì càng vô liêm sỉ.
Diệp Tử Thanh đứng một bên lạnh lùng nói.
– Đây là bản tính của con người!
Ánh mắt của Lâm Tử Hiên chuyển sang Diệp Tử Thanh, giọng nói bỗng chốc trở nên đáng sợ:
– Hám lợi là đặc tính mà ai cũng có, nhất là với những người luôn hướng tới một cuộc sống xa hoa, ưu việt thì đặc điểm đó càng được biểu hiện rõ. Không thể trách móc lựa chọn của cô gái tên Bạch Băng này. Rất ít người có thể từ chối ma lực của đồng tiền. Sở dĩ cô cảm thấy khinh thường là bởi vì từ giây phút sinh ra, cô đã được sống trong nhung lụa. Bố cô để lại cho hai mẹ con cô một số tài sản lớn, và chưa bao giờ cô phải lo lắng về vấn đề sinh tồn.
Diệp Tử Thanh cương nghị nhìn thẳng người đàn ông này. Cô thừa nhận ông ta nói cũng có lý, nhưng với cô thì dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không thể vì một cuộc sống ưu việt mà chấp nhận bán đi thân thể của mình.
Vừa lúc này trên màn hình, mặt của Lương Thần và Bạch Băng ngày càng đỏ, cố gắng khống chế chất độc. Thậm chí Bạch Băng ban đầu không muốn khống chế bản thân thì giờ cũng vặn vẹo thân thể, miệng cô rên rỉ đứt quãng, mà âm thanh rên rỉ này đối với Lương Thần đang khổ sở chế áp bản thân mình thì vô hình lại là một loại vũ khí chí mạng.
– Lương Thần rất ưu tú, không phải loại người ra vẻ có học thức, và cũng không phải là chính nhân quân tử không bị cám dỗ! Dục vọng của hắn rất mạnh, nhưng lại có thể có nghị lực lớn khống chế được ý chí của mình. Nhưng dẫu sao thì hắn cũng là một con người bằng da bằng thịt, càng gần với thực tế bao nhiêu thì con người chân thực sẽ càng lộ rõ! Sự quật cường quyết không chịu thua, thề không cúi đầu đó khiến con người hắn có chút lang tính!
Nhìn người đàn ông trên màn hình đang khổ sở chịu đựng. Lâm Tử Hiền không giấu vẻ tán thưởng:
– Nếu cho hắn một cơ hội, cho một môi trường để phát triển, thì dù là chính trị, hay kinh tế, hắn cũng sẽ làm tốt hơn rất nhiều kẻ khác.
Nghe xong lời khen của Lâm Tử Hiên dành cho Lương Thần, sự tức giận trong lòng Diệp Tử Thanh bất chợt giảm đi một nửa. Vương Phỉ Hạm hai mắt nhìn chăm chú nhất cử nhất động trên màn hình. Biết rõ dưới sự thúc đẩy mãnh liệt của dục vọng, Lương Thần nhất định sẽ chịu khuất phục trước cái bản năng của đàn ông, nhưng trong lòng bà vẫn có một chút kỳ vọng về sự may mắn nào đó.
Trên màn hình, Lương Thần thở hổn hển, ánh mắt lộ ra vẻ giãy giụa khổ sở. Trước cô minh tinh như con bạch tuộc quấn lấy hắn, hắn đã cận kề đến ranh giới của sự mất khống chế. Vào chính lúc này đột nhiên hắn cắn mạnh vào môi mình một phát, một tia máu bắn ra, nhờ sự đau đớn đó, hắn tỉnh táo trở lại, bước vội ra cửa, mở cánh cửa, đẩy mạnh Bạch Băng ra, sau đó đóng cửa “rầm” một cái.
– Được, được! Người này khá.
Nhìn vào màn hình, đôi mắt Lâm Tử Hiên hiện lên một vẻ kinh ngạc, sau đó hưng phấn thốt lên. Khi bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt mà vẫn có thể dùng phương pháp hủy hoại mình để làm thức tỉnh thần trí, không thể không nói, ý chí của người thanh niên này mạnh mẽ đến mức không gì diễn tả nổi.
Lưng dựa vào cửa phòng, Lương Thần thở hồng hộc, nhưng ánh mắt hắn vẫn tràn đầy quật cường. Tâm lý chịu đủ sự giày vò của cơn khát dục vọng nhưng vẫn mơ hồ tỏ vẻ như là đã phá hỏng âm mưu của đối phương.
– Chỉ cần ta không muốn thì kể cả tiên nữ đến đây cởi hết ra cũng vô dụng.
Lời này có vẻ hơi khoác lác, nhưng lúc này Lương Thần bắt buộc phải ép bản thân nghĩ như vậy.
Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh cùng lộ vẻ kinh ngạc, vui mừng kèm theo lo lắng. Hai người không ngờ rằng Lương Thần có thể tự kiềm chế được mình, mừng cho hành động lý trí của Lương Thần, nhưng cuối cùng lại lo lắng không biết rốt cuộc Lương Thần làm thế nào vượt qua sự tra tấn của cơn khát dục vọng. Nhưng Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh lập tức phát hiện sự lo lắng của họ là thừa. Trên màn hình cửa phòng đột nhiên bị ai đó đẩy ra, Bạch Băng đã bị sa vào cơn khát bị những vệ sĩ ở cửa đẩy vào, và lần này, cửa đã bị khóa chặt lại.
Thấy ánh mắt phẫn nộ của Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh, Lâm Tử Hiền cười lạnh nói:
– Sao vậy? Muốn Lương Thần không làm gì có lỗi với bạn gái của hắn mà các cô nỡ thờ ơ để hắn chịu mọi tra tấn sao? Hay là các cô muốn nhìn thấy Lương Thần và cô minh tinh kia vì không được giải tỏa mà biến thành những kẻ điên?
Nghe những lời nói của Lâm Tử Hiên, Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh chợt biến sắc, Vương Phỉ Hạm tức giận đến toàn thân run rẩy, chỉ vào Lâm Tử Hiên mà không nói nên lời.
– Tôi không thích có người lấy tay chỉ vào tôi, nhất là cô!
Ánh mắt của Lâm Tử Hiền đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén, lạnh lùng nói:
– Hãy im lặng mà ở chỗ này xem kịch hay, một lúc nữa cũng sẽ đến lượt các người có cơ hội biểu diễn.
Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh đều bị giật mình, họ hiểu rất rõ ý của đối phương. Sắc mặt của Vương Phỉ Hạm có vẻ lo sợ không yên nói:
– Chuyện này không liên quan đến Tử Thanh, người mà ông muốn báo thù là tôi! Tử Hiên, ông đã đồng ý với tôi sẽ không làm hại Oánh Oánh và Tử Thanh cơ mà.
– Chính cô ta tự dẫn xác đến đấy chứ!
Lâm Tử Hiên cười nhạt một tiếng, chỉ vào Diệp Tử Thanh và nói:
– Tôi cho các người hai lựa chọn, hoặc là bà, hoặc là cô ta, nhất định phải có một người thay thế vị trí của Bạch Băng! Trước khi những hành động trên màn hình kết thúc thì hãy trả lời tôi, nếu không…
Dường như chưa nói hết câu, nhưng rõ ràng rằng có ý uy hiếp. Lạnh lùng nhìn hai người phụ nữ, Lâm Tử Hiên đẩy xe lăn ra khỏi căn phòng, để lại Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh ở lại theo dõi màn hình.
Trên màn hình, bộ trang phục màu đen đã trở thành những mảnh vải vụn và chiếc áo lót màu hồng vương vãi trên tấm thảm, chỉ có chiếc quần lót tơ tằm to bằng lòng bàn tay màu hồng nhạt là còn ở chỗ mắt cá chân trần trụi của Bạch Băng, cảnh tượng như là lá cờ bị rơi vào tay giặc, cứ lắc lư theo mỗi một va chạm của hắn.
Trên chiếc sofa rộng rãi bằng da thật, hai màu da khác nhau, nhưng thân thể lại cuồng nhiệt giống nhau đang quấn lấy nhau, hơi thở gấp gáp, những tiếng rên rỉ làm cho huyết mạch trong người sôi sục lên. Và tất cả những điều đó đều được truyền rõ ràng đến tai của Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh. Cái màn hình với kích thước gần bằng bức tường kia phản ánh chân thực mỗi tình tiết giao hợp kịch liệt của hai con người kia.
Thô kệch đè vào nhẵn nhụi, hùng tráng đâm vào yếu mềm. Giữa đùi Bạch Băng chảy ra một dòng máu trinh tiết. Tất cả kích thích mãnh liệt đôi mắt của Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh. Ở đây không hề có tình cảm, chỉ là sự giao phối đơn thuần giữa hai con người, nhưng không thể phủ nhận sự điên cuồng như dã thú của hắn khiến hai người có một sự chấn động, run rẩy chưa từng thấy.
Hơi thở trong phòng tăng dần, Vương Phỉ Hạm nhìn đi chỗ khác, nhưng khi thị giác không còn thì thính giác lại trở nên nhạy bén. Nghe thấy âm thanh mê mẩn từ màn hình vọng đến, trong đầu bà không ngăn nổi hiện lên cảnh tượng đó, khiến người bà sôi sục, tim đập điên loạn, không thể kiềm chế.
Nhìn thấy cảnh hắn đè Bạch Băng xuống thảm, ra sức thể hiện cái bản năng của đàn ông, Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh liếc nhìn nhau, điều này hàm ý hai người đã sắp đến lúc đưa ra lựa chọn…
– Tôi đi.
Sau một khoảng im lặng khiến người ta hoảng hốt, cả hai người đồng thời nói.
Trong phòng khách là một đống hỗn độn, đâu đâu cũng là quần áo. Nữ minh tinh xinh đẹp cơ thể mềm nhũn nằm trên tấm thảm, hai cánh tay trắng toát do chịu tác động trong thời gian dài mà chuyển sang sắc đỏ, những dòng máu ở đùi vẫn còn lại vết tích rõ ràng. Nếu không có sự xuất hiện của người thay thế thì một người lần đầu làm chuyện ấy như Bạch Băng đêm nay ắt hẳn chịu sự giày vò cả đêm.
Trên chiếc giường xa hoa theo phong cách châu Âu cổ điển trong phòng ngủ, chiếc màn đã được hạ xuống, thấp thoáng có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, những tiếng rên rỉ của Bạch Băng, hay hơi thở dồn dập của Lương Thần không ngừng phát ra, đi kèm là những âm thanh va đập véo von. Trên chiếc màn che, những tua rua ngày càng lắc lư mãnh liệt.

To top
Đóng QC